← Quay lại trang sách

Chương 855 Quan chiến

Tại Việt quốc, Thượng thư đài của Đại Càn, Tác Huyền vẫn đang bận rộn với công vụ như thường lệ.

Vị lão thần này có địa vị còn cao hơn cả Chúc Hoằng Chủ, mười mấy năm trước đã cáo lão hồi hương, an hưởng tuổi già, nhưng chỉ là lời nói bên ngoài, còn sự thật phũ phàng là ông đã thua trong cuộc chiến với Chúc Hoằng Chủ, bất đắc dĩ phải thoái vị, nên ở một mức độ nào đó, Chúc Hoằng Chủ chính là địch thủ cả đời của ông.

Vậy mà giờ đây, ở cái tuổi gần bát tuần, ông như thể được tái sinh, tràn đầy nhiệt huyết với sự nghiệp, hằng năm, cứ tờ mờ sáng, chưa đến năm giờ, ông đã thức giấc để làm việc, mãi đến tận khuya, mười giờ tối mới nghỉ ngơi, một mình ông gánh vác gần như nửa giang sơn chính sự của Đại Càn. Hơn nữa trên cơ bản, người nhà của ông đều đã đến đây, năm người con trai, hai mươi ba đứa cháu, một nửa giữ chức vụ ở Việt quốc, một nửa đảm nhiệm chức vụ ở thành Nộ Triều.

Vị lão tể tướng này vẫn còn một điều tiếc nuối, đó là bệ hạ Thẩm Lãng chưa bao giờ lâm triều, còn không coi mình là hoàng đế Đại Càn, điều này khiến cho ông vô cùng tiếc nuối. Nếu không, thành Nộ Triều tuy nhỏ, nhưng lại là triều đình cao cấp nhất của Phương Đông, gần như ngang hàng với Đại Viêm.

Nói cách khác, Tác Huyền rốt cuộc đã chiến thắng Chúc Hoằng Chủ, thành tựu cao nhất của đối phương chỉ là trở thành tể tướng nội các của Việt quốc, còn Tác Huyền lại là tể tướng Thượng thư đài của Đại Càn, đứng trên vạn người, dù Chúc Hoằng Chủ có đến Việt quốc với thân phận gì đi chăng nữa, thì cao nhất cũng chỉ là một bộ Thượng thư mà thôi.

Điều đáng tiếc là, Đại Càn vẫn chưa có Thượng thư đài và Xu Mật viện chính thức.

Tác Huyền nhíu mày nói: "Hai vị thái tử điện hạ, chuyện gì mà lại để phân tâm như vậy? Các vị phải biết rằng, nơi này tương đương với Thượng thư đài của hoàng triều, từng nét bút của các vị đều ảnh hưởng đến vận mệnh của các vương quốc như Ngô, Sở, Việt. Nếu thần nhớ không lầm, công việc hiện tại của các vị là liên quan đến việc chỉnh đốn tân quân đội của ba nước Ngô, Sở, Việt. Việc quan trọng như vậy mà sao các vị có thể lơ là được?"

Thái tử Ngô quốc và thái tử Sở quốc vẫn ở thành Nộ Triều, nếu phải ban cho hai người bọn họ một thân phận, thì đó chính là thư ký của tể tướng Thượng thư đài Đại Càn, phụ tá Tác Huyền và những người khác xử lý chính sự, mà hiện tại, việc lớn của Đại Càn chính là giúp đỡ ba nước Ngô, Sở, Việt huấn luyện tân quân, số lượng tân quân tạm thời ấn định là 20 vạn người, trong đó Sở quốc mười vạn, Việt quốc sáu vạn, Ngô quốc bốn vạn.

Tân quân này được huấn luyện bài bản, có pháo binh, kỵ binh, trang bị đều là súng trường bắn đạn giấy do thành Nộ Triều nghiên cứu chế tạo ra.

"Tác tướng, thật xin lỗi." Thái tử sở Quốc nói: "Nhưng đại chiến sắp đến, liên quân của Doanh Nghiễm và Phù Đồ sơn chỉ còn cách hơn một ngàn dặm, chúng ta đều là người tập võ, phải ra tiền tuyến chống địch."

Tác Huyền nói: "Hai vị thái tử điện hạ có tấm lòng đáng quý, nhưng bệ hạ đã nói, thành Nộ Triều sẽ không có chiến sự. Ngài ấy đã nói như vậy, thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Cho nên, hai vị cứ an tâm ở lại đây, xử lý chính vụ đi. Xung thế tử, con thấy sao?"

Xung Nghiêu, Xung Ngạc vẫn còn ở trong triều đình Việt quốc, nhưng con trai của ông là Xung Thiên Tường đã được đưa đến thành Nộ Triều, trở thành thần tử của Đại Càn. Danh nghĩa là đến Xu Mật viện học tập, nhưng hiện giờ Đại Càn vẫn chưa thành lập Xu Mật viện, còn không biết khi nào mới thành lập. Cho nên, Xu Mật viện và Thượng thư đài đành phải làm việc chung với nhau. Nhiệm vụ của vị Xung thế tử này cũng rất nặng nề, phải phụ tá Lan Phong tướng quân hoàn thành việc chỉnh đốn và trang bị cho 20 vạn tân quân, còn phải đích thân đến khảo sát nơi đóng quân của tân quân, điều này đòi hỏi gã phải liên tục đi lại giữa ba nước Ngô, Sở, Việt, để tiến hành khảo sát thực địa.

Xung thế tử nhìn thái tử của hai nước, sau đó nói: "Tác tướng, thực ra con cũng muốn đi quan chiến ở tiền tuyến, con cảm thấy việc hai vị điện hạ được cảm nhận bầu không khí chiến trường hào hùng này, sẽ rất có ích cho việc trị vì vương quốc của họ trong tương lai."

Tác Huyền nhíu mày, đúng lúc này, Kim Trác bước tới nói: "Hai vị điện hạ, Xung thế tử, nếu các vị muốn đi cảm nhận bầu không khí chiến trường, thì ta xin phép thay mặt các vị xin nghỉ nửa ngày."

Trong lòng Tác Huyền, Kim Trác vốn không có tư cách này, nhưng ông là nhạc phụ của hoàng đế Đại Càn, là quốc công được sắc phong, địa vị vô cùng tôn quý.

Tác Huyền phất tay:"Được rồi, đã không yên tâm, Kim Trác quốc công cũng lên tiếng cầu tình, vậy các vị cứ đi đi."

Thế là, thái tử Sở quốc, thái tử Ngô quốc và Xung thế tử lập tức chạy nhanh ra ngoài.