← Quay lại trang sách

Chương 872 Ngươi thật muốn mắng ta sao

So với Ngô trưởng lão, Doanh Vô Khuyết không được may mắn như vậy, toàn thân gã bỏng nặng, hôn mê mấy ngày mấy đêm mới tỉnh lại.

Nhưng kỳ lạ là khi tỉnh lại, gã không hề cảm thấy đau đớn, cả người lâng lâng thư thái một cách khác thường.

Vẫn là Thẩm Lãng tự mình chữa trị cho gã, bôi thuốc mỡ lên vết bỏng, cuối cùng ép gã uống một loại sữa đặc biệt, khiến cơn đau gần như biến mất hoàn toàn.

Doanh Vô Khuyết cười lạnh nói: "Thẩm Lãng, ngươi điên rồi, thật độc ác. Nếu ta đoán không nhầm, Căng Quân vẫn còn ở trong di tích chứ gì? Thuận tiện nói cho ngươi biết, sư phụ của ngươi, Ngô Đồ Tử, vẫn đang nằm trong tay chúng ta, trở thành tù binh rồi. Ngươi là người thông minh, nên biết phải đối xử với ta thế nào. Bởi vì mọi tổn thương ngươi gây ra trên người ta, đều sẽ được dội lại lên người Ngô Đồ Tử, lên người Khổ Đầu Hoan gấp mười, gấp trăm lần."

Thẩm Lãng chậm rãi nói: "Doanh Vô Khuyết, ta từng rơi vào tay các ngươi mấy tháng trời, nói thật là các ngươi đối xử với ta cũng không tệ, ít nhất là không động đến một sợi tóc của ta. Ngươi từng muốn chặt đứt ngón tay của ta, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay, Vô Khuyết huynh, điểm này ta rất cảm kích huynh."

Doanh Vô Khuyết nói: "Ngươi rất thông minh, vô cùng thông minh. Vậy thì tiếp theo ngươi có thể phái người đi đàm phán với phụ vương của ta, trao đổi con tin, dùng ta đổi lấy Ngô Đồ Tử cũng được, Khổ Đầu Hoan cũng được, Căng Quân cũng được."

Thẩm Lãng nói: "Không thể đổi cả ba người sao?"

Doanh Vô Khuyết nói: "Thẩm Lãng, đừng có được voi đòi tiên. Ngươi còn một cây Long Chi Hối chưa sử dụng, chúng ta sẽ không tấn công thành Nộ Triều nữa. Nhưng chúng ta có thể tấn công ba nước Ngô, Sở, Việt, ngươi có cách nào ngăn cản sao? Chúng ta có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ, nên bây giờ ngươi hãy đàm phán với phụ vương của ta, có lẽ còn có thể đổi được Ngô Đồ Tử. Nếu không thì đợi đến lúc Tân Càn xuất binh tiêu diệt ba nước Ngô, Sở, Việt, thì tên đã lên dây cung, không bắn không được, lúc đó ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu."

Thẩm Lãng nói: "Doanh Vô Khuyết, lúc trước ta lấy trộm hai cây Long Chi Hối của các ngươi, ngươi đã muốn chặt ngón tay của ta, tuy rằng cuối cùng không chặt, nhưng ngươi đã uy hiếp ta, gây ra tổn thương tinh thần to lớn cho ta, ngươi cũng biết ta là người rất nhỏ nhen, nên trước khi đàm phán, ta phải trả thù trước, thù này không báo, ta nuốt không trôi."

Nói xong, Thẩm Lãng phất tay, lập tức có người tiến lên đỡ Doanh Vô Khuyết ngồi dậy, đặt bàn tay phải lành lặn của gã lên bàn.

Doanh Vô Khuyết run rẩy nói: "Thẩm Lãng, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?"

Thẩm Lãng lấy ra một con dao, một con dao phay rất sắc bén, đặt lên bàn tay của Doanh Vô Khuyết, chậm rãi nói: "Doanh Vô Khuyết, lúc trước ngươi uy hiếp ta, như vậy phải không?"

Doanh Vô Khuyết lạnh lùng nói: "Thẩm Lãng, ngươi đừng có điên! Ngươi đừng quên, Ngô Đồ Tử còn nằm trong tay chúng ta, chúng ta có thể giết nàng bất cứ lúc nào, tiêu diệt ba nước Ngô Sở Việt cũng dễ như trở bàn tay, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của ta, phụ vương của ta... Ah!!!"

Lời uy hiếp còn chưa dứt, Thẩm Lãng đã hạ dao xuống, bàn tay phải của Doanh Vô Khuyết lập tức lìa khỏi cổ tay.

Kỳ thực Doanh Vô Khuyết không cảm thấy quá đau đớn, nhưng trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, gã thực sự quá mức kinh hãi, không khỏi phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Thẩm Lãng nói: "Ngươi đừng có lề mề nữa, muốn nói gì thì nhanh lên. Nhìn ngươi lúc trước kìa, muốn chặt cũng không dám chặt, làm cái trò gì vậy? Ta đây quyết đoán hơn nhiều, trực tiếp chặt đứt cả bàn tay luôn rồi."

Doanh Vô Khuyết gào khóc: "Thẩm Lãng, ngươi xong rồi, ngươi xong thật rồi! Sư phụ của ngươi, Ngô Đồ Tử, nhất định sẽ bị tra tấn như ở địa ngục, nhất định sẽ khiến cho nàng sống không bằng chết, ah!!!"

Ngay sau đó, gã lại phát ra tiếng kêu thảm thiết hơn.

Bởi vì Thẩm Lãng đã chặt thẳng dao phay xuống giữa hai chân gã, không hề báo trước, cũng chẳng thèm uy hiếp, Doanh Vô Khuyết cứ thế trở thành thái giám.

Thẩm Lãng hỏi: "Ngươi chưa từng nghe qua biệt hiệu khác của ta là Đông Phương Bất Bại sao?"

Doanh Vô Khuyết toàn thân run rẩy, gã đã bị thiến, cuộc đời tươi đẹp của gã coi như chấm dứt, gã đã thành thái giám, sống tiếp còn có ý nghĩa gì nữa?

Doanh Vô Khuyết gào khóc: "Tên điên, tên điên, Thẩm Lãng, ngươi là tên điên!"

Thẩm Lãng nói: "Doanh Vô Khuyết, ngươi thật muốn mắng ta nữa sao? Ngươi rất muốn chọc giận ta sao?"

Doanh Vô Khuyết muốn chửi ầm lên, muốn nguyền rủa Thẩm Lãng chết không toàn thây, muốn dùng những lời lẽ ác độc nhất để nguyền rủa Thẩm Lãng.

Nhưng... Gã không dám, Thẩm Lãng là một tên điên, là một tên điên chính hiệu, nói chuyện với tên điên chỉ tổ phí công, biết đâu giây tiếp theo con dao phay kia sẽ kề lên cổ của gã.

Quả nhiên, Thẩm Lãng kề dao phay lên cổ Doanh Vô Khuyết, chậm rãi nói: "Doanh Vô Khuyết, ta nhớ hình như ngươi từng dùng kiếm kề cổ ta, để uy hiếp ta rất nhiều lần phải không? Là một lần hay hai lần nhỉ? Hơn nữa ngươi còn đánh vào gáy ta, khiến ta ngất xỉu, có khi một ngày còn đánh hai lần."

Doanh Vô Khuyết run rẩy dữ dội, nghiến răng nghiến lợi.