← Quay lại trang sách

Chương 873 Lăng Trì Doanh Vô Khuyết

Thẩm Lãng hỏi: "Muốn sống không?"

Doanh Vô Khuyết gật đầu lia lịa.

Thẩm Lãng nói: "Muốn sống thì nói ra, ngươi gật đầu ai biết ngươi có ý gì, nhỡ đâu ngươi muốn chết thì sao?"

Doanh Vô Khuyết run rẩy nói: "Muốn sống, muốn sống..."

Thẩm Lãng nói: "Vậy thì cầu xin ta đi, cầu xin ta tha cho ngươi một mạng."

Doanh Vô Khuyết nghiến răng ken két, lại muốn chửi bới, nhưng lưỡi dao sắc bén trên cổ nhắc nhở gã, Thẩm Lãng là một tên điên, nếu gã dám mở miệng chửi một câu, đầu của gã sẽ lìa khỏi cổ ngay lập tức.

Doanh Vô Khuyết run rẩy nói: "Thẩm Lãng, ta... Ta cầu xin ngươi, đừng giết ta, đừng giết ta..."

Thẩm Lãng nói: "Nói ngươi sai."

Doanh Vô Khuyết nói: "Ta sai, ta sai."

Thẩm Lãng nói: "Thái độ như vậy là chưa đủ thành ý rồi, hay là ngươi quỳ xuống dập đầu, vừa khóc vừa nói ngươi sai, sau đó cầu xin ta tha cho mạng chó của ngươi, đừng giết ngươi?"

Doanh Vô Khuyết nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lao lên bóp chết Thẩm Lãng, hận không thể đồng quy vu tận với hắn.

Nhưng gã là kẻ sĩ phu bất khuất sao?

Không phải, gã không phải.

Vì vậy, gã run rẩy chống tay trái bị bỏng lên lưng ghế, cố gắng đứng dậy, sau đó quỳ xuống, dập đầu xuống đất, run rẩy nói: "Thẩm Lãng, ta sai, ta sai rồi, cầu xin ngươi tha cho mạng chó của ta, ta còn có giá trị lợi dụng, ngươi có thể dùng ta để đàm phán với phụ vương của ta, đổi lấy Căng Quân, đổi lấy Ngô Đồ Tử, cầu xin ngươi tha cho ta."

Trên lầu, Cừu Yêu Nhi, Hela, công chúa Dora im lặng nhìn tất cả, không nói một lời.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc thảm thiết của Doanh Vô Khuyết.

Thẩm Lãng nói: "Dập đầu nhỏ tiếng quá!"

Lúc này, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng không thể diễn tả được sự sỉ nhục trong lòng Doanh Vô Khuyết, cũng không thể diễn tả hết sự hối hận của gã, lúc trước khi Thẩm Lãng rơi vào tay bọn họ, tại sao không trực tiếp giết chết hắn cho rồi? Nếu không làm sao đến nỗi phải chịu nhục nhã như ngày hôm nay?

Nếu biết sẽ có ngày này, lúc đó đã sớm ra tay rồi! Phụ vương, Nhậm tông chủ, tại sao các người không nghe ta, trực tiếp chặt đứt hai tay của Thẩm Lãng, thậm chí là chém đầu của hắn luôn?

Dù trong lòng của Doanh Vô Khuyết gào thét như vậy, nhưng thực tế, nếu làm lại từ đầu, bọn họ vẫn sẽ không giết Thẩm Lãng, bởi vì chỉ có Thẩm Lãng mới kích hoạt được Long Chi Hối, nắm giữ Thẩm Lãng chẳng khác nào nắm giữ vũ khí chiến lược.

Thẩm Lãng nói: "Doanh Vô Khuyết, dập đầu nhỏ tiếng quá.

Nhưng ta biết, đầu gối của nam nhi có hoàng kim, ngươi là bậc trượng phu, ta rất khâm phục ngươi, ta sẽ ra tay dứt khoát, sẽ không để ngươi phải chịu khổ sở."

Nói xong, hắn giơ cao dao phay trong tay lên.

"Bịch, bịch, bịch..." Doanh Vô Khuyết liều mạng dập đầu, gào khóc: "Thẩm Lãng, tha cho ta, ta dập đầu lạy ngươi..."

Gã dập đầu mười mấy cái liên tục, đến nỗi trán chảy máu.

Thẩm Lãng thở dài nói: "Được rồi, Doanh Vô Khuyết, ta đã thấy thành ý của ngươi, ngươi thật sự khiến ta cảm động, tốt, tốt lắm!"

"Nhưng mà xin lỗi nhé, ta vẫn không thể tha cho ngươi, người đâu, lôi Doanh Vô Khuyết ra ngoài xử tử bằng hình phạt lăng trì, nói cho tên đao phủ, phải làm cho cẩn thận đấy."

Lăng trì?

Toàn thân Doanh Vô Khuyết run rẩy như bị điện giật, đầu óc muốn nổ tung.

Tên khốn, tên khốn vô sỉ, ngươi ép ta cầu xin, ép ta quỳ xuống, ép ta dập đầu, cuối cùng vẫn không tha cho ta?

Thẩm Lãng, ngươi sẽ chết không toàn thây, chết không toàn thây...

Doanh Vô Khuyết vừa định chửi ầm lên, thân ảnh của Hela đã lên, xuất hiện bênh cạnh gã, kiếm quang lóe lên, cái lưỡi của gã đã bị cắt đứt, muốn mắng cũng mắng không được nữa.

Ngay sau đó, tên đao phủ bước tới, xoay xoay con dao nhỏ trong tay, chậm rãi nói: "Vương tử Doanh Vô Khuyết, chúng ta chơi một trò chơi nhé, mong ngài nhất định phải kiên trì lâu một chút, ít nhất là phải chịu đựng được một vạn nhát dao, lão già này có giữ được thể diện hay không, đều dựa vào ngài cả."

Nói rồi, Doanh Vô Khuyết bị lôi ra ngoài, trong lòng gã gào thét: Thẩm Lãng, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi!......

Pháo đài trên đảo Hắc Thạch, Nam Hải!

Doanh Nghiễm và Liêm thân vương đang chơi cờ, suốt mấy ngày nay, hai người đều không hề nhắc đến chiến sự.

Mười vạn liên quân, hủy diệt thành Nộ Triều đã là kết cục đã định, bắt sống những người trong trang viên thiên đường, là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vấn đề mấu chốt là, sau khi bắt được người nhà của Thẩm Lãng, làm sao để ép hắn ra khỏi di tích đây.

Liêm thân vương đột nhiên nói: "Doanh thân vương, các ngươi để mất Thẩm Lãng rồi sao."

Doanh Nghiễm nói: "Không có chuyện đó, chúng ta căn bản chưa từng bắt được Thẩm Lãng, Liêm thân vương nghe tin đồn từ đâu vậy?"

Liêm thân vương nói: "Nếu không phải để mất Thẩm Lãng, căn bản không cần phải rầm rộ tấn công thành Nộ Triều như vậy. Quyền hạn của Đại Viêm ở một số phương diện còn cao hơn cả Phù Đồ sơn, ngươi có thể nói cho ta biết, đã đánh mất Thẩm Lãng ở đâu, biết đâu chúng ta có thể giúp ngươi tìm hắn lại."