← Quay lại trang sách

Chương 874 Tin xầu truyền về

Doanh Nghiễm nói: "Liêm thân vương lo lắng quá rồi, chơi cờ, chơi cờ thôi!"

"Được rồi, hi vọng là vậy." Liêm thân vương nói: "Sau khi tiêu diệt thành Nộ Triều, các ngươi định làm gì? Tiếp tục đánh ba nước Ngô Sở Viêt sao? Diệt trừ bọn họ, xóa sổ Đại Càn khỏi thế gian này?"

Doanh Nghiễm nói: "Lý do chúng ta tiêu diệt thành Nộ Triều, là vì Thẩm Lãng phóng Long Chi Hối hủy diệt thành Hoàn Lộ, hành động như vậy quá mức điên cuồng, nếu không diệt trừ hắn, vô số người chết oan sẽ không thể nhắm mắt. Còn ba nước Ngô Sở Việt, nếu không có thánh chỉ của bệ hạ, chúng ta nào dám động binh?"

Liêm thân vương cười nhạt, ai cũng nói Doanh Nghiễm là tiểu Khương Ly, nhưng Khương Ly nào có giả dối như vậy.

Liêm thân vương cười nói: "Không bàn chuyện này nữa, chúng ta chơi cờ!"

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông inh ỏi, Doanh Nghiễm không khỏi nhíu mày.

Nơi này là đảo Hắc Thạch, là cửa vào di tích thượng cổ, có chuyện gì mà phải đánh chuông báo động? Chẳng lẽ là tin báo chiến sự ở thành Nộ Triều? Cho dù có giết sạch người trong thành Nộ Triều, dù bắt sống toàn bộ người nhà của Thẩm Lãng, cũng không phải là chiến thắng gì ghê gớm, căn bản không cần phải khoa trương như vậy.

Bên ngoài, Ngô Tuyệt cưỡi tuyết điêu đáp xuống, xông thẳng vào Hắc Lâu đài, không để ý đến bất kỳ quy củ nào, xông thẳng vào đại sảnh tôn quý nhất trong lâu đài.

Ngô Tuyệt run rẩy hỏi: "Doanh vương, tông chủ đâu?"

Nhạm tông chủ vô cùng ngạo mạn, mấy ngày nay không tiếp Liêm thân vương, mà vẫn luôn ở trong di tích.

Doanh Nghiễm giật thót tim, ánh mắt co rút lại: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Ngô Tuyệt cắn răng, quỳ rạp xuống đất: "Doanh vương, Thẩm Lãng đã trở về thành Nộ Triều, còn phóng một cây Long Chi Hối, mười vạn quân của chúng ta, còn có cả đội thuyền thượng cổ, đã bị tiêu diệt một nửa. Phụ thân của ta dẫn theo 150 con tuyết điêu, muốn sử dụng đạn cổ trùng để tiêu diệt thành Nộ Triều, nhưng lại toàn quân bị diệt! Vương tử Doanh Vô Khuyết, còn có Mẫn quận vương đều tử trận!"

Nghe vậy, Doanh Nghiễm như bị sét đánh ngang tai, thân thể hùng tráng bất động.

Còn Liêm thân vương thì run rẩy dữ dội, ngã ngồi xuống ghế, quân cờ trên tay rơi lả tả xuống đất.

Doanh Nghiễm hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Tin dữ lần này quá lớn, ban đầu khi nghe được, ông như thể đầu óc nổ tung, hoàn toàn trống rỗng, thậm chí còn khó thở, lần trước ông khiếp sợ như vậy, là khi Thẩm Lãng ngang nhiên cướp đi hai cây Long Chi Hối.

Nhưng lần này, càng khiến người ta kinh hãi hơn, mười vạn liên quân, tổn thất hơn phân nửa, quân đội hùng mạnh cũng mất một nửa, quan trọng nhất là nhi tử Doanh Vô Khuyết của ông cũng đã chết.

Liêm thân vương nói: "Doanh thân vương, biết đâu nhị vương tử chỉ bị bắt giữ, vẫn còn sống."

Doanh Nghiễm lắc đầu: "Thẩm Lãng là một tên điên, hắn không giống người thường, rơi vào tay hắn, cơ bản là cầm chắc cái chết."

Ông tự rót cho mình một chén trà, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Dù có khiếp sợ thì đã sao? Chẳng lẽ còn kinh khủng hơn biến cố long trời lở đất, tại hai mươi năm trước sao?

Khương Ly chết bất đắc kỳ tử, Đại Càn diệt vong.

Còn tin tức nào chấn động hơn chuyện đó nữa sao?

Nhi tử Doanh Vô Khuyết chết, tuy đáng tiếc, nhưng ông còn những đứa con trai khác, đặc biệt là Doanh Vô Minh, đó mới là niềm tự hào, là người thừa kế đích thực của ông.

Doanh Nghiễm thản nhiên nói: "Liêm thân vương, ngài còn muốn ở lại đây, hay là lập tức hồi kinh?"

Lúc này, trong giọng nói của Doanh Nghiễm không hề có chút bi thương nào, thậm chí sự khiếp sợ và mất mát cũng biến mất không còn tăm hơi, trong lời nói còn ẩn chứa ý tứ châm chọc.

Đối với kết quả của trận chiến lần này, có lẽ Đại Viêm bên ngoài cuộc là vui vẻ nhất, thành Nộ Triều chưa bị hủy diệt, ngược lại Doanh Nghiễm và Phù Đồ sơn lại tổn thất nặng nề.

Đối với Đại Viêm mà nói, bọn họ lo lắng nhất là một chuyện. Thứ nhất, Thẩm Lãng rơi vào tay Phù Đồ sơn và Doanh Nghiễm, như vậy Phù Đồ sơn sẽ nắm giữ vũ khí chiến lược uy hiếp tuyệt đối.

Nhưng hiện tại, Thẩm Lãng đã trở về thành Nộ Triều, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Doanh Nghiễm và Phù Đồ sơn, từ nay về sau, Đại Viêm sẽ không còn bị Doanh Nghiễm uy hiếp nữa.

Điều mà Đại Viêm mong muốn nhất, có lẽ chính là Thẩm Lãng và Phù Đồ sơn, Doanh Nghiễm lưỡng bại câu thương, thậm chí đồng quy vu tận.

Liêm thân vương nói: "Doanh thân vương, có gì muốn nói với ta sao?"

Ý tứ của ông rất rõ ràng, hiện tại bắc phạt đại bại, có phải nên đàm phán lại một số điều khoản với Đại Viêm không? Ví dụ như thể hiện thiện chí thỏa hiệp về mặt chính trị?

Doanh Nghiễm nói: "Không có gì để nói."

Liêm thân vương còn không hề tỏ ra thương tiếc trước cái chết của Mẫn quận vương, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.

Liêm thân vương nói: "Vậy thì cáo từ."

Sau đó Liêm thân vương cưỡi tuyết điêu, dẫn theo sứ đoàn rời khỏi Hắc lâu đài, bay về phương bắc.