Chương 1006 Thăm cố nhân
Thái tử hỏi: "Phụ hoàng, khi nào người xuất quan?"
Hoàng đế đáp: "Sắp rồi."
Thái tử lại hỏi: "Sau khi phụ hoàng xuất quan, có phải mọi chuyện sẽ kết thúc không?"
"Đúng vậy." Hoàng đế nói: "Sau khi ta xuất hiện, mọi chuyện đều sẽ kết thúc."
Thái tử thở dài phức tạp, mấy năm nay phụ hoàng bế quan, triều chính Đại Viêm do gã chấp chưởng, tuy có chút lo lắng, nhưng nhìn chung cảm giác nắm giữ quyền lực tối cao vẫn rất tuyệt vời. Nhưng một khi phụ hoàng xuất quan, còn nắm giữ lực lượng tối cao của thế giới này, vậy thì gã lại phải trở về vị trí ban đầu.
Không ai hiểu con bằng cha, hoàng đế nói: "Chờ mọi chuyện kết thúc, giang sơn này sẽ giao lại cho ngươi, con đường phát triển tiếp theo, phải dựa vào chính ngươi."
Thái tử vội vàng quỳ xuống dập đầu: "Phụ hoàng vạn thọ vô cương."
Hoàng đế nói: "Vạn thọ vô cương thì đúng thật, nhưng sau khi quét sạch thiên hạ, ta sẽ đi làm chuyện của ta."
Thái tử bỗng nhiên hỏi: "Phụ hoàng, lực lượng tối cao của thế giới này là gì?"
Hoàng đế đáp: "Ngươi đã cảm nhận được uy lực của Long Chi Hối rồi phải không?"
Thái tử đáp: "Vâng."
Hoàng đế nói: "Lực lượng tối cao này còn mạnh hơn Long Chi Hối vô số lần, có thể dùng để hủy diệt một căn phòng nhỏ, cũng có thể dùng để hủy diệt một tòa thành trì, một quốc gia, có thể thay đổi mưa tuyết từ cửu thiên, có thể khiến mặt trời dưới đáy biển lu mờ. Mọi lực lượng của kẻ địch, trước mặt nó đều phải tan thành mây khói."
Thái tử nói: "Nhi thần hiểu rồi, nhi thần xin cáo lui."......
Thái hậu nương nương đang nói lời từ biệt cuối cùng với tiểu công chúa Cơ Ninh.
Đương nhiên, Cơ Ninh phải được gọi là Khương Ninh mới đúng, nàng được thái hậu nương nương nuôi nấng từ khi còn nhỏ, mọi người đều biết nàng là bảo bối trong lòng thái hậu.
Thái hậu đã gần trăm tuổi, tóc bạc trắng, nhưng làn da vẫn chưa có nhiều nếp nhăn, tinh thần cũng rất minh mẫn.
Lúc này bà đang chải tóc cho Cơ Ninh.
Thái hậu nói: "Nha đầu, ta không nỡ xa con, nhưng hoàng đệ của con muốn đón con về, dù sao các con cũng là ruột thịt."
Cơ Ninh nhấn mạnh: "Là hoàng huynh."
Kỳ thực Cơ Ninh là tỷ tỷ, lúc thiên hậu Đại Càn hạ sinh hai đứa bé, tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng dựa theo những thông tin đã biết, Khương Ninh chắc chắn là sinh ra trước, dù chỉ hơn một phút, nàng cũng là tỷ tỷ.
Chỉ là sau mười sáu tuổi, nàng dường như ngừng phát triển, bây giờ nàng và Thẩm Lãng đều đã ba mươi tuổi, nhưng nàng vẫn giữ nguyên diện mạo mười sáu tuổi, nên đương nhiên muốn xưng là muội muội.
Thấy Cơ Ninh vui vẻ, thái hậu nương nương giả vờ giận dỗi: "Con bé vong ân bội nghĩa này, sắp đi liền vui vẻ như vậy sao? Chẳng lẽ lão thân đối xử với con không tốt?"
Tiểu công chúa Cơ Ninh chỉ cười, không nói gì.
Thái hậu nương nương nói: "Nha đầu, ta đã trải qua biết bao sóng gió, con biết nữ nhân như chúng ta muốn có được hạnh phúc thì phải làm sao không?"
Cơ Ninh chỉ nhìn mình trong gương, mỉm cười ngọt ngào, không trả lời.
Thái hậu thở dài: "Chuyện của nam nhân, chúng ta đừng quản, chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được."
Cơ Ninh vẫn không nói gì, chỉ chăm chú chỉnh sửa lại trang phục, đây cũng là thái độ thường ngày của nàng ở Đại Viêm, mặc kệ người khác nói gì, nàng chỉ mỉm cười, không trả lời.......
Theo thánh chỉ từ Viêm kinh, trước tiên là một trăm vạn đại quân đang tập kết phải giải tán.
Sau đó hơn 20 vạn quân đóng tại biên giới Càn quốc phải rút lui toàn bộ, đồng thời dựa theo thỏa thuận của Thẩm Lãng, quân đội đóng trong vòng một ngàn dặm tính từ biên giới Càn quốc, không được vượt quá năm vạn người.
Tiếp đó, Đại Viêm tuyên bố với thiên hạ, thừa nhận vương quốc Đại Càn, lãnh thổ bao gồm 1,5 triệu cây số vuông của Tân Càn và quần đảo Lôi Châu.
Tuy trong chiếu thư này không hề có chữ nào nhận thua, cũng không có bất kỳ hiệp định đình chiến nào.
Nhưng cả thiên hạ vẫn vô cùng kinh ngạc.
Viêm kinh đây là sợ hãi sao?
Ngươi là bá chủ thiên hạ, là nhân hoàng của Phương Đông, ngươi vừa mới bị Thẩm Lãng tát một cái, đang chuẩn bị tập kết một trăm vạn đại quân báo thù, kết quả lại bị Thẩm Lãng đá một cước, sau đó liền vội vàng rút quân?
Cả thiên hạ đều xôn xao bàn tán.
Chẳng lẽ trận tỷ thí đầu tiên giữa Đại Càn và Đại Viêm, đã coi như là Đại Càn thắng rồi?
Chẳng lẽ địa vị chính thống của Đại Viêm đã bắt đầu lung lay?
Dân chúng Đại Càn đương nhiên là ăn mừng chiến thắng vang dội, muốn tung hô đến tận trời xanh.
Bệ hạ Thẩm Lãng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Đó là Đại Viêm đó, vậy mà cũng bị bệ hạ đánh bại, vậy mà cũng bị bệ hạ bức ép thỏa hiệp.
Chẳng lẽ thiên hạ sắp đổi chủ?
Trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị nhân hoàng, chẳng lẽ cán cân thắng lợi đã nghiêng về phía bệ hạ Thẩm Lãng?
Mới có mấy năm thôi? Bệ hạ Thẩm Lãng từ Phương Tây trở về, mới chỉ vỏn vẹn năm năm, vậy mà đã đạt được thành tựu to lớn như vậy?
Đương nhiên lúc này Đại Viêm vẫn chưa công nhận sự tồn tại của đế quốc Đại Càn.
Xu Mật viện và Thượng thư đài của Đại Càn lần đầu tiên công bố bản đồ của Đại Càn ra toàn thiên hạ.
Trên bản đồ này, Đại Càn sở hữu 4,5 triệu cây số vuông lãnh thổ.
Đế đô là Càn kinh, kinh đô thứ hai là Nộ kinh.
À mà, cái tên Nộ kinh là do Xu Mật viện và Thượng thư đài nhất quyết yêu cầu, bọn họ cảm thấy cái tên thành Nộ Triều rất hay, rất oai phong, còn mang ý nghĩa mới mẻ, tượng trưng cho tương lai và phát triển.
Nhưng nếu là kinh đô thứ hai, cái tên thành Nộ Triều lại không đủ đẳng cấp, cho nên đổi thành Nộ kinh.
Trên bản đồ Đại Càn, có năm nước chư hầu là Ngô, Sở, Việt, Khương, Nam.
Tuy Đại Viêm chưa công nhận, nhưng các nước chư hầu, vạn dân trong thiên hạ đều công nhận.
Lúc trước Thẩm Lãng có nói mình là đế quốc Đại Càn cũng vô dụng, ngươi tiêu diệt Doanh Nghiễm, giành lại đất đai Càn quốc cũng vô dụng, nhưng sau trận giao tranh nho nhỏ này với Đại Viêm, mọi người đều công nhận.
Bởi vì Đại Viêm dường như bất lực trong việc thay đổi cục diện này, thái tử Đại Viêm nói muốn chiếm Càn kinh, chiếm toàn bộ Càn quốc, nhưng đã không làm được.
Điều này có nghĩa là Đại Viêm đã không thể nào ngăn cản sự thành lập của Đại Càn.
Sử quan các nước trên thiên hạ đều ghi chép lại sự kiện trọng đại này, thậm chí còn coi ngày hôm nay là ngày thành lập chính thức của Đại Càn.
Về phần Tấn vương, sau khi rút quân, ông thở phào nhẹ nhõm, cả người gần như muốn té ngồi xuống đất.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Mấy ngày nay, người chịu áp lực lớn nhất chính là ông, bởi vì một khi Viêm kinh không đồng ý, Long Chi Hối của Thẩm Lãng sẽ giáng xuống đầu Đại Tấn.
Thật là oan uổng mà, Thẩm Lãng ngươi đánh nhau với Đại Viêm, kết quả Long Chi Hối lại nhắm vào Đại Tấn của ta, trên đời này thật sự không có đạo lý mà!......
Ninh Chính làm việc gì cũng thích quang minh chính đại, cho nên giám sát thiên hạ cũng vậy.
Thời kỳ Hắc Thủy đài của Ninh Nguyên Hiến, đó là một tổ chức đặc vụ thuần túy, khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, giống như âm phủ địa ngục vậy.
Sau khi Ninh Chính lên ngôi, rất nhiều người cảm thấy minh quân đã xuất hiện, Hắc Thủy đài là tổ chức nanh vuốt nên bị hủy bỏ, có Đại Lý tự và Ngự sử đài là đủ rồi.
Kết quả Ninh Chính không những không hủy bỏ, ngược lại còn quang minh chính đại nâng cấp Hắc Thủy đài, cho phép bọn họ giám sát các quan lại, giám sát dân sinh thiên hạ, phụ trách tình báo trong và ngoài nước.
Thậm chí Diêm Ách, Đại đô đốc Hắc Thủy đài, cũng được thăng chức làm Phó sứ Xu Mật viện, ông ta cuối cùng cũng thoát khỏi danh hiệu đầu lĩnh đặc vụ, trở thành một trong những trọng thần của Việt quốc.
Hiện tại ông đang bưng một hộp thức ăn, đi vào trong ngục, nhìn người bị giam cầm ở đây, Chúc Hoằng Chủ.
Cái tên này nghe có vẻ rất lâu đời, nhưng từng là nhân vật hô phong hoán vũ ở Việt quốc, từng là tể tướng của Thượng Thư đài, tể tướng của Nội các, chưởng quản triều chính Việt quốc hơn hai mươi năm.
Bây giờ ông đã bị giam ba năm.
Thế nhưng nhân vật tai to mặt lớn này dường như đã bị lãng quên, cho đến bây giờ vẫn chưa từng bị thẩm vấn, thậm chí Ninh Chính cũng chưa từng hỏi đến.
Diêm Ách bước vào, đặt ba phần điểm tâm và một bầu rượu lên bàn.
Ba năm qua, Chúc Hoằng Chủ bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài, thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra.
Năm nay ông đã gần chín mươi, sắc mặt vẫn rất hồng hào, người này rất biết dưỡng sinh, tâm tính cũng rất tốt.
Nhìn thấy quan phục trên người Diêm Ách, Chúc Hoằng Chủ hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: "Chúc mừng Diêm Ách đại nhân, cuối cùng cũng thoát khỏi danh hiệu tay sai, trở thành trọng thần của Việt quốc rồi."
Diêm Ách cười nói: "Chúc lão đang châm chọc ta, châm chọc Việt quốc đấy. Ông chắc cảm thấy bách tính Việt quốc hiện giờ đang lầm than, nên đại đô đốc Hắc Thủy đài là ta mới công khai tiến vào Xu Mật viện, ông chắc chắn cảm thấy triều chính Việt quốc đã hoàn toàn mục nát, nên mới có chuyện hoang đường như vậy đúng không."
Chẳng lẽ không phải sao? Đặc điểm của một vương quốc sắp vong là gì? Chính là phong quan bừa bãi, nên vào cuối thời Nam Minh, trong thành Kim Lăng toàn là Tuần phủ Tổng đốc. Còn thời kỳ Thái Bình Thiên Quốc thì càng bá đạo hơn, phong cho mấy ngàn người làm vương.
Diêm Ách nói: "Hôm nay ta đến đây để cáo biệt với Chúc lão, ta sắp từ chức đại đô đốc Hắc Thủy đài rồi."
Chúc Hoằng Chủ kinh ngạc: "Ồ? Tại sao vậy?"
Diêm Ách đáp: "Ta sắp được điều động đến Càn kinh, Hắc Thủy đài ở Nộ kinh tuy có quy mô, nhưng không chính quy, nên lần này ta đến Càn kinh nhậm chức đại đô đốc Hắc Thủy đài của đế quốc Đại Càn, cần phải nhanh chóng xây dựng lại mọi thứ, thật sự là lo lắng không thôi, cảm thấy năng lực có hạn, nhưng Việt vương tin tưởng, tiến cử ta với bệ hạ, ân điển như vậy, thật sự khiến Diêm mỗ cảm động rơi nước mắt, đành phải dốc lòng cống hiến đến chết mới thôi."
Nghe vậy, Chúc Hoằng Chủ ngây người, tin tức này quá lớn.
Diêm Ách là đại đô đốc Hắc Thủy đài của Việt quốc, vậy mà lại được thăng chức, điều động đến Càn kinh? Hơn nữa còn được ban cho chức vị Phó sứ Xu Mật viện?
"Đế quốc Đại Càn vừa mới thành lập, Thượng thư đài đã dời đến Càn kinh, còn Xu Mật viện vẫn ở Nộ kinh." Diêm Ách nói: "Bởi vì cần rất nhiều quan viên, phải điều động từ Ngô, Sở, Viẹt, Càn, Diêm mỗ bất tài, cũng nằm trong danh sách."
Chúc Hoằng Chủ trầm mặc hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: "Ngươi... Ngươi đến khoe khoang với ta sao?"
Diêm Ách cười ha hả: "Đúng vậy, với người khác, ta không tiện khoe khoang, bởi vì ta phải giữ gìn uy nghiêm một vị trọng thần của đế quốc Đại Càn, nhưng trước mặt ông, ta có thể buông bỏ hết mọi kiêng kỵ, Chúc Hoằng Chủ đại nhân, chức quan lớn nhất mà ông từng làm là đại học sĩ Văn An các của Đại Viêm, kiêm tể tướng Nội các của Việt quốc, chỉ xét riêng về mặt đế quốc, chức quan của chúng ta không khác biệt lắm, là cùng cấp bậc."
Chúc Hoằng Chủ cười lạnh: "Đế quốc Đại Càn bao giờ mới có thể sánh bằng đế quốc Đại Viêm? Thật nực cười!"
Diêm Ách ném một tấm bản đồ lên bàn.
"Đế quốc Đại Càn vừa mới đánh một trận với Đại Viêm của ngươi, đại hoạch toàn thắng, đây là bản đồ của đế quốc Đại Càn, tổng cộng 4,5 triệu cây số vuông." Diêm Ách nói: "Không tính Bắc Nhung và một số dị tộc lộn xộn, đế quốc Đại Viêm cũng chỉ có hơn bảy triệu cây số vuông. Năm vương quốc lớn nhất thiên hạ, bốn cái đều nằm trong Đại Càn của chúng ta."
"Chúc Hoằng Chủ, ông chắc chắn cảm thấy mấy năm nay chiến tranh liên miên, bệ hạ Ninh Chính mới lên ngôi, Việt quốc chắc chắn dân chúng lầm than phải không? Xin lỗi ông nhé, hiện giờ Việt quốc sông ngòi trong sạch, ngũ cốc bội thu, lương thực tăng bảy thành, thuế má quốc khố tăng chín thành, chưa bao giờ phồn vinh như vậy, bách tính Việt quốc được ăn ngon mặc đẹp hơn bao giờ hết, so với thời kỳ ông làm tể tướng còn sung túc hơn nhiều."
"Còn Chúc gia ở Viêm kinh mà ông coi là thần tiên trên trời kia? Xin lỗi ông, bọn họ căn bản là không có chút cảm giác tồn tại nào, bởi vì bệ hạ nhà ta vừa mới tát vào mặt của thái tử Đại Viêm mấy cái, khiến gã ngoan ngoãn nhận thua, còn Chúc gia ở Viêm kinh? Trong mắt bệ hạ nhà ta không có gia tộc đó."
"Chúc Hoằng Chủ, ta biết ông đang nghĩ gì, ông đang chờ đợi điều gì, ông đang chờ Đại Viêm đại hoạch toàn thắng, sau đó ông có thể ngẩng cao đầu trước mặt bệ hạ, tiếp tục giấc mộng bá nghiệp của mình, cho nên ông mới cố sống đến bây giờ, chờ đợi ngày đó đến. Nhưng xin lỗi nhé! Ông đã bị lãng quên, dù là kẻ thất bại, ông cũng đã bị lãng quên, cho dù là ta, cũng không nhìn thấy chút cảm giác thành tựu của kẻ chiến thắng nào trên người ông."
"Hãy an tâm dưỡng lão đi, hãy chờ xem bệ hạ và Đại Viêm quyết chiến, chờ xem bệ hạ nhà ta thống nhất thiên hạ. Còn nhớ bệ hạ đã nói gì không? Nhất định sẽ bắt ông quỳ gối trước mặt ngài ấy, dâng Chúc Nịnh cho thế tử Kim Mộc Thông làm thiếp? Chúc Hoằng Chủ, hãy quên câu nói đó đi, bởi vì bệ hạ chắc chắn không nhớ đâu, hơn nữa tiểu thư Chúc Nịnh nhà ông, cũng không xứng làm thiếp của thế tử Kim Mộc Thông, địa vị của ngày ấy bây giờ quá cao rồi."