← Quay lại trang sách

Chương 1007 Mộc Lan gửi thư

Trong trang viên Thiên Đường, cách thành Nộ Triều không xa.

"Ca ca..." Tiểu công chúa Khương Ninh khẽ gọi, đôi mắt to long lanh tràn đầy mong chờ và vui sướng.

Nàng thật sự không thay đổi chút nào, vẫn là thiếu nữ mười sáu tuổi.

Thẩm Lãng nhìn nàng, cảm giác quen thuộc lại ùa về, sự cộng hưởng huyết mạch.

Nàng vẫn thuần khiết như vậy, làn da trắng như tuyết gần như trong suốt, hoàn mỹ không tì vết.

Thẩm Lãng bước đến, bế nàng lên, xoay một vòng rồi nói: "Tiểu Ninh, thân thể muội khỏe hơn nhiều rồi."

"Ừm." Khương Ninh đáp: "Sau khi ca ca mở Long Hạp, muội mỗi ngày vào đó ngồi một canh giờ, thân thể liền khỏe hơn, cũng có thể ra ngoài phơi nắng."

Thẩm Lãng véo nhẹ tai nàng, hỏi: "Trên đầu có mọc sừng không, sau lưng có mọc xương gai không?"

"Không có." Khương Ninh nói: "Ca ca, nơi này đẹp quá, muội có thể làm gì ở đây?"

Thẩm Lãng đáp: "Muội đọc rất nhiều sách, xem rất nhiều thư đúng không?"

Khương Ninh gật đầu, trên thế giới này gần như không có ai đọc nhiều sách hơn nàng, gần như ngang bằng với Chúc Nịnh.

Thẩm Lãng nói: "Vậy muội hãy làm cô giáo ở đây, dạy dỗ lũ trẻ."

Một đám nhóc tỳ chạy ra, gọi tiểu công chúa Khương Ninh là cô cô.

Khương Ninh vừa nhìn đã thấy tiểu bảo bối Yêu Yêu thật đặc biệt, hoàn toàn không giống đứa trẻ bình thường.

Nàng vừa nhìn thấy trang viên Thiên Đường đã yêu thích nơi này, quá đẹp, quá tự do, quá ấm áp.

Thẩm Lãng nói: "Tiếp theo, có thể sẽ có một người đến gặp muội, tên đó là em rể của ca, tên là Kim Mộc Thông, đương nhiên muội không cần phải áp lực, thích thì thích, không thích thì thôi."

Tiểu công chúa Khương Ninh ngạc nhiên, khuôn mặt ửng đỏ, nói: "Xem mắt sao? Thú vị thật đấy, nghe hay hay!"......

Tuy không ai chủ động nói ra, nhưng phu phụ Kim Trác hay Thẩm Lãng đều có ý muốn kết thông gia.

Cho nên mọi người chờ tiểu công chúa Khương Ninh trở về, hơn nữa thân thể của nàng cũng đã khỏe hơn, tuy bệnh tình chưa khỏi hẳn, nhưng đã được kiểm soát hoàn toàn.

Kim Mộc Thông đã gầy đi và đẹp trai hơn, bước vào phòng, trong lòng vô cùng hồi hộp.

Lần trước xem mắt với Chúc Nịnh, gã đã vô cùng hồi hộp, lần này không biết tại sao còn hồi hộp hơn.

Kết quả vừa bước vào, gã phát hiện tiểu công chúa Khương Ninh còn hồi hộp hơn.

Nàng... Nàng thật sự quá xinh đẹp, thuần khiết không tì vết như một tiên nữ giáng trần.

Nhưng sau đó, không biết tại sao, Kim Mộc Thông đột nhiên bình tĩnh trở lại.

"Ta, ta tên là Kim Mộc Thông."

"Ta tên là Khương Ninh."

Hai người im lặng, Kim Mộc Thông vắt óc suy nghĩ, cảm thấy mình là nam nhân, cho nên phải chủ động.

"Ta biết ngươi..." Tiểu công chúa Khương Ninh nói: "Ngươi và ca ca cùng viết rất nhiều sách, nhưng những chương sau của Đấu Phá Thương Khung đều là do ngươi viết đúng không."

Kim Mộc Thông hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

Khương Ninh đáp: "Không hay bằng ca ca viết, nhưng cũng rất hay, là đề tài mới mẻ, rất táo bạo. Nhưng ta vẫn thích những tác phẩm có tính văn học, đương nhiên vẻ đẹp và văn học không được mâu thuẫn, ta ghét những câu văn giả tạo, cố tình bi thương, đó không phải sâu sắc, mà chỉ là lợi dụng nỗi sợ hãi trong lòng độc giả."

"Đúng, ta cũng thấy vậy." Kim Mộc Thông nói: "Văn học hay phải thể hiện trong cuộc sống bình dị, chân thật."

Trong nháy mắt, hai người trò chuyện vô cùng ăn ý, giống như bạn bè tri kỷ lâu ngày gặp lại.

Hai người cứ thế trò chuyện suốt hai ba canh giờ.

"A, đến giờ rồi." Kim Mộc Thông liên tục nói: "Ta phải về, ta chỉ xin nghỉ nửa ngày."

Tiểu công chúa Khương Ninh nói: "Vậy thì tiếc quá, lần sau rảnh rỗi, ngươi nhớ đến tìm ta nhé."

Kim Mộc Thông gật đầu lia lịa.

Tiểu công chúa Khương Ninh lại hỏi: "Đúng rồi, ngươi không viết sách nữa sao?"

Kim Mộc Thông đáp: "Ta bận lắm, mười mấy hai mươi năm tới, ta không có thời gian viết sách."

Tiểu công chúa Khương Ninh nói: "Hay là, ngươi có ý tưởng gì thì cứ nói với ta, ta viết cho, dù sao ta cũng rảnh rỗi."

Kim Mộc Thông vui vẻ đáp: "Được."......

Trở lại thành Nộ Triều, Kim Mộc Thông bận rộn với công việc, mãi đến tối, lúc ăn cơm mới có chút thời gian rảnh.

Tô Bội Bội hỏi: "Mập à, xem mắt thế nào rồi? Mẹ nghe nói rất tốt, hai đứa trò chuyện rất vui vẻ, nói chuyện cả mấy tiếng đồng hồ, tỷ phu của con không tiện hỏi, nhưng chắc chắn là hắn cũng muốn kết thông gia."

Kim Mộc Thông trầm mặc một lát, đáp: "Tiểu Ninh rất hoàn mỹ, nàng giống như một người chưa từng bị vẩn đục, thuần khiết không tì vết. Nàng có lẽ là nữ chính hoàn mỹ nhất trong sách của con."

Tô Bội Bội cau mày: "Nói tiếng người."

Kim Mộc Thông nói: "Nàng quá hoàn mỹ, hơn nữa nàng ngừng phát triển ở tuổi mười sáu, cho nên tuy nàng rất thông minh, nhưng tâm hồn vẫn là một đứa trẻ. Sau này con sẽ thường xuyên đến thăm nàng, chúng con sẽ cùng nhau viết sách. Nhưng con không thể cưới nàng."

Tô Bội Bội lớn tiếng hỏi: "Tại sao? Tỷ phu của con một lòng muốn kết thông gia, hắn thương con lắm, mấy năm nay không cho con đính hôn, chính là muốn gả Tiểu Ninh cho con, con nói Tiểu Ninh tốt như vậy, lẽ nào hai đứa kết hôn sẽ không hạnh phúc sao?"

Kim Mộc Thông đáp: "Không phải không hạnh phúc, nhưng con không thể cưới nàng, nếu ép buộc chúng con kết hôn, nàng cũng sẽ đồng ý, cũng sẽ không bất hạnh, nhưng trong lòng nàng, muốn trở thành một người vô lo vô nghĩ, Con... Con không thể phá hỏng tâm hồn thuần khiết của nàng.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Tô Bội Bội đỏ hoe mắt, khóc nức nở: "Vậy con định cả đời không lấy vợ? Muốn Kim gia tuyệt hậu sao?"

Kim Mộc Thông nói: "Mẫu thân, người yên tâm, con sẽ kết hôn. Người và phụ thân cứ sắp xếp, tìm cho con một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối là được, nhớ kỹ phải xinh đẹp, dáng người phải chuẩn, tính cách không được quá dịu dàng, tốt nhất là mạnh mẽ một chút, lúc cần thiết còn có thể đánh con một hai cái. Đương nhiên, tốt nhất là phóng khoáng một chút, bởi vì sau này con có thể sẽ nạp Chúc Nịnh làm thiếp."

Cái gì?

Tô Bội Bội kinh ngạc đến ngây người, như thể lần đầu tiên quen biết đứa con trai này?

Phụ thân của con hiền lành như vậy, còn con nhìn qua còn hiền lành hơn phụ thân của con, tại sao bây giờ lại giống như một tên cặn bã vậy? Con, con học theo tỷ phu của con sao? Nhưng tỷ phu của con đẹp trai lắm mà?

Kim Mộc Thông nói: "Mẫu thân nhìn con như vậy làm gì? Con cũng chỉ mới hiểu rõ bản thân mình mà thôi, con cũng mới biết mình muốn gì, mẫu thân mau chóng sắp xếp đi, tốt nhất là trong vòng một tháng, cho con xem mặt liên tục, giải quyết chuyện hôn sự của con. Đương nhiên có một điều, sau này Tiểu Ninh là muội muội của con, con sẽ thường xuyên đến thăm nàng, có thể sẽ thảo luận văn học đến nửa đêm, người vợ mà con cưới không được ghen tuông? Không được, ghen tuông cũng được, nhưng không được khóc lóc om sòm."

"Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân làm gì vậy?" Kim Mộc Thông phát hiện mẫu thân đi lấy cây gậy.

Tô Bội Bội đáp: "Đánh con."

Sau đó bà không nói hai lời, cầm gậy đánh Kim Mộc Thông túi bụi.

Kim Mộc Thông kêu lên: "Tại sao? Tại sao đánh con?"

Tô Bội Bội nói: "Ai bảo con đột nhiên trưởng thành như vậy, mẹ hoàn toàn chưa có chuẩn bị tâm lý, lúc trước con béo ú, ngốc nghếch đáng yêu hơn bây giờ rất nhiều."

Nói xong, Tô Bội Bội lại đánh Kim Mộc Thông một trận, Kim Mộc Thông chỉ biết im lặng chịu đựng.......

"Ca!"

Thẩm Lãng cuối cùng cũng gặp lại Vân Mộng Trạch, y già đi hơn hai mươi tuổi, tóc đã bạc nửa đầu, còn ngồi trên xe lăn, bởi vì hai chân bị đánh gãy, nhưng khí chất phong lưu phóng khoáng trong xương cốt vẫn còn đó, trên mặt vẫn luôn mang nụ cười bất cần đời.

Phía sau y, có một người phụ nữ đẩy xe lăn, bênh cạnh xe còn có một đứa bé mười mấy tuổi.

Người phụ nữ này rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khó tin.

Vân Mộng Trạch ngượng ngùng giới thiệu: "Hiền đệ, đây... Đây là tẩu tẩu của đệ, Tô Mân."

Thẩm Lãng kinh ngạc: "Đây... Đây là Tô Mân sao?"

Chuyện cũ của hai người thật sự quá xấu hổ, Tô Mân là con gái của một vị hầu tước ở Viêm kinh, đã đính hôn, sắp gả cho con trai của một vị công tước ở Tấn quốc, kết quả Vân Mộng Trạch không kìm lòng được, thông đồng với nàng, hai người đã nên duyên vợ chồng.

Đương nhiên, Vân Mộng Trạch chỉ coi đó là chuyện tình một đêm, nhưng Tô Mân sau khi về nhà liền hủy hôn, nói rằng nàng và Vân Mộng Trạch đã tư định chung thân, đã làm chuyện vợ chồng, không còn trong sạch nữa.

Ngay lập tức, danh tiếng của Tô gia bị hủy hoại nghiêm trọng, gia tộc công tước kia ở Tấn quốc cũng tức giận đến mức thổ huyết, kiện lên tận Viêm kinh.

Tô gia trước tiên tố cáo Vân Mộng Trạch tội cưỡng dâm trước mặt hoàng đế, sau đó phái người đánh đập gia tộc Vân Mộng Trạch.

Tô Mân cũng rất mạnh mẽ, trực tiếp đến ở trong nhà Vân Mộng Trạch, một bộ gạo đã nấu thành cơm, ép Vân Mộng Trạch phải cưới mình.

Kết quả Vân Mộng Trạch, tên cặn bã này bỏ trốn, được điều động đến Việt kinh làm đại sứ.

Tô Mân liền đập phá nhà cửa, phóng hỏa thiêu rụi nhà của Vân Mộng Trạch, đánh đập người nhà Vân Mộng Trạch, sau đó tức giận bỏ đi, thề rằng nếu gặp lại Vân Mộng Trạch, nhất định sẽ đánh gãy hai chân của gã, sau đó thiến gã, thay trời hành đạo.

Nhưng sau đó, Tô Mân hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, nhưng lúc nàng rời khỏi Tô gia, nàng đã mang thai, một mình sinh con.

Lúc Vân Mộng Trạch bị giam vào ngục, cũng chỉ có nàng mới dám đến thăm.

Thẩm Lãng cẩn thận hỏi: "Ca, chân của ca là do tẩu tẩu đánh gãy sao?"

Vân Mộng Trạch lúng túng đáp: "Không phải, không phải."

Tô Mân nói: "Lúc ta muốn đánh gãy đã muộn rồi, chân của tên này đã bị Đại Viêm đánh gãy. Bệ hạ, ta nói cho ngài biết, đây đều là báo ứng, trước kia tên này hại bao nhiêu nữ nhân chứ, bây giờ ngồi xe lăn cho ngoan."

Người phụ nữ này thật sự rất mạnh mẽ, nhưng ánh mắt nhìn Vân Mộng Trạch lại tràn đầy yêu thương.

Thẩm Lãng nói: "Ca, đệ thấy ca không thích làm quan, ca đọc nhiều sách, chữ viết đẹp, ăn nói khéo léo, vẽ tranh cũng đẹp, từ nay về sau, ca hãy ở lại trang viên Thiên Đường, dạy lũ trẻ đánh đàn, vẽ tranh, viết chữ."

Vân Mộng Trạch gật đầu: "Được, được."

Nhưng sau đó y muốn nói lại thôi.

Thẩm Lãng nói: "Ca, cái đó không có."

Tô Mân nghi ngờ hỏi: "Hai người nói gì vậy? Tại sao ta không hiểu?"

Đương nhiên nàng không thể nào hiểu ánh mắt của hai tên cặn bã này.

Vân Mộng Trạch muốn hỏi Nộ kinh có thanh lâu hay không? Thẩm Lãng xin lỗi, nói là không có.

Hai người gặp lại, vẫn là tri kỷ.

Thẩm Lãng không nói lời xin lỗi, Vân Mộng Trạch cũng không nói bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế cái gì.

Nhưng đúng lúc này, Hela vội vàng chạy vào.

"Đệ đệ, có tin, tin của đệ muội."

Thẩm Lãng kinh ngạc, vội vàng bước đến, nhận lấy bức thư, mở ra xem.

Quả nhiên là chữ viết của Mộc Lan, hơn nữa nét chữ đầu tiên đã vô cùng gấp gáp.

"Phu quân, mau đến, mau đến đay, nhanh lên!"