← Quay lại trang sách

Chương 1029 Cơn thịnh nộ của Lãng gia

Helen nói tiếp: "Là một nô bộc, lại dám chiếm đoạt trang bị của gia tộc, vì cướp đoạt cự long, còn dám ám hại đệ đệ Thẩm Lãng của ta, muốn giết chính chủ nhân của mình. Vậy nên, thưa tể tướng đại nhân, đệ đệ của ta có lý do chính đáng để giết Solon hay không? Đây là việc của Khương gia, là trừng phạt kẻ phản bội."

Lượng thông tin quá lớn khiến cho công tước Russell chấn động tột độ, ông nhắm mắt lại.

Chuyện này quá đỗi quan trọng, lẽ ra phải tốn rất nhiều thời gian và công sức để xác minh, nhưng hiện giờ tình thế cấp bách, ngàn cân treo sợi tóc, không còn thời gian nữa rồi.

Im lặng hồi lâu, công tước Russell mới lên tiếng: "Thần rất kinh hãi, nhưng lại không kinh hãi như trong tưởng tượng. Là người thân cận nhất với bệ hạ Solon, kỳ thực trong lòng thần luôn có nghi hoặc. Bởi vì chữ viết của bệ hạ Solon đã thay đổi rất nhiều. Đương nhiên, trải qua nhiều biến cố như vậy, chữ viết thay đổi cũng là chuyện bình thường. Nhưng thần phát hiện, khi viết chữ, bệ hạ Solon thường để lộ nét chữ của Phương Đông."

Quỷ Ngọ là người Phương Đông, vẫn luôn viết chữ hán, còn Solon là người Zollern, viết chữ Latinh.

Hai loại chữ viết này hoàn toàn khác nhau, nên thư pháp cũng hoàn toàn khác biệt, phong cách khác nhau một trời một vực, cho dù Solon đã khổ luyện mấy chục năm, nhưng vẫn rất khó che giấu hoàn toàn phong cách thư pháp Phương Đông khi viết chữ, hơn nữa sau khi lên ngôi được mấy năm, không còn ai uy hiếp được quyền lực của Solon nữa, gã cũng không cần phải che giấu như trước kia.

"Còn có một việc, bệ hạ Solon từng bí mật phái người đi làm một việc, là tể tướng, ngay cả thần cũng không được phép nhúng tay vào." Công tước Russell nói tiếp: "Thế nhưng, những kẻ bị bệ hạ phái đi làm việc bí mật, đều đã chết, thần không có quyền dò xét bí mật của đại đế. Nhưng cái chết của bọn họ rất kỳ lạ, có mấy người bị diệt khẩu, còn có mấy người chết rất quái dị, toàn thân thối rữa mà chết."

Helen lên tiếng: "Ta không có bằng chứng, nhưng lý do cự long hủy diệt thành An Tức, là vì trong thành có Uranium, một loại vật chất nguy hiểm, dù đứng từ xa cũng có thể bị nhiễm phóng xạ mà chết, toàn thân thối rữa. Còn lý do con cự long muốn phá hủy thành Golden Jade, là vì có kẻ đã vận chuyển Uranium vào trong thành, âm thầm đặt trong pháo hoa, bắn lên trời."

Công tước Russell không dám tự ý suy đoán, càng không dám đổ tội tàn sát cả thành lên đầu vị đại đế của mình, nhưng ông không nhịn được mà suy nghĩ, rốt cuộc là ai, lại có động cơ muốn hủy diệt thành Golden Jade?

"Vẫn là quá mức kỳ lạ, quá mức kỳ lạ." Công tước Russell lẩm bẩm: "Chuyện đoạt xá, thần chỉ từng đọc qua trong sách vở, thật sự là quá hoang đường, khó mà tin được."

Công chúa Helen nói: "Tất nhiên, ta không có ý ép buộc ngài phải đưa ra bất kỳ phán đoán hay quyết định nào. Nhưng ta muốn nói rằng, đệ đệ của ta có đầy đủ lý do để giết Solon."

Công tước Russell trầm mặc một lúc lâu, rồi hỏi: "Vậy phó hoàng Helen, người có nghĩ Loki điện hạ có thể trở thành người thừa kế của đế quốc Zollern hay không?"

Helen đáp chắc nịch: "Không thể!"

Công tước Russell gật đầu: "Thần hiểu rồi. Thần vẫn là câu nói đó, thần tin tưởng vào sự cao quý và chính trực của người, thậm chí còn hơn cả bản thân mình."......

Khoảnh khắc tiếp theo.

Tể tướng Russell bước đến giữa khán đài hoàng tộc, có người đưa cho ông một chiếc loa đá ác mộng.

Công tước Russell chậm rãi lên tiếng: "Hỡi các vị thân vương, hỡi các vị quý tộc phía Bắc, ta biết các vị đang nghĩ gì. Để cho vị thái tử bốn tuổi lên ngôi, để cho hoàng hậu trở thành thái hậu nhiếp chính, để cho các vị thân vương phụ chính, thoạt nhìn đây là cục diện tốt đẹp nhất."

Toàn trường im lặng, lắng nghe công tước Russell nói.

Công tước Russell nói tiếp: "Thế nhưng cảnh tượng này có quen thuộc không? Thời kỳ cuối của đế quốc Zollern I, chẳng phải cũng là cục diện này sao? Vị hoàng đế cuối cùng của đế quốc Zollern I, lúc lên ngôi chỉ mới ba tuổi. Các vị thân vương xem ngài ấy như con rối, giật dây ngài ấy, vì tranh giành quyền lực mà tàn sát lẫn nhau. Thái hậu vì bảo vệ hoàng đế, đã ám sát ba vị thân vương. Năm vị thân vương còn lại liên thủ ám sát thái hậu và hoàng đế. Cuối cùng, năm vị thân vương vì tranh giành ngôi vị mà công khai nội chiến, khiến cho đế quốc Zollern I sụp đổ."

Công tước Russell lớn tiếng quát: "Bi kịch như vậy, chẳng lẽ các vị còn muốn nó tái diễn một lần nữa sao?"

Hoàng hậu run rẩy lên tiếng: "Công tước Russell, ngài là tể tướng của đế quốc, ngài hoàn toàn có thể trở thành người nhiếp chính."

"Không được, thần không muốn!" Công tước Russell đáp: "Thần mãi mãi là thần tử của đế quốc Zollern, thần hy vọng sẽ có một vị hoàng đế anh minh, cao thượng, trị vì đế quốc này, thần mãi mãi một thần tử của bệ hạ."

"Trong khế ước quyết đấu giữa bệ hạ Solon và bệ hạ Thẩm Lãng đã ghi rõ ràng, chỉ cần kết quả, không cần biết quá trình. Vì vậy, không có chuyện ám sát, chỉ có thắng thua và sống chết, chuyện này không hề có âm mưu!"

"Bệ hạ Solon đã chết, người thừa kế hợp pháp của đế quốc Zollern, là phó hoàng Helen sẽ kế thừa ngôi vị!"

"Ta – Tể tướng Russell của đế quốc Zollern, xin nguyện quy thuận bệ hạ Helen!"

Nói xong, công tước Russell quỳ một gối trước mặt Helen.

Toàn trường lại một lần nữa chìm trong im lặng, công tước Russell làm tể tướng nhiều năm, lại là công thần khai quốc, uy tín rất cao, ảnh hưởng rất lớn, ngay cả ông cũng ủng hộ Helen, làm các quý tộc phía Bắc chìm vào trầm tư.

Còn các quý tộc phía Nam thì đồng loạt hô to: "Bệ hạ Helen vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Ha ha ha..." Hoàng hậu phát ra tiếng cười the thé: "Ta suýt chút nữa thì quên mất, công tước Russell, ngươi cũng là người của gia tộc Russo, ngươi và Dibos là người một nhà!"

Nói xong, bà ôm hoàng tử bốn tuổi, chậm rãi bước đến mép khán đài, thê lương gào thét: "Hỡi các quý tộc của đế quốc Zollern, hoàng đế của các ngươi - Solon, đã bị người ta ám hại, các ngươi không những không báo thù cho ngài ấy, còn muốn quy thuận kẻ sát nhân. Vậy thì ta và thái tử cũng không còn đường sống, một khi kẻ sát nhân lên ngôi, sớm muộn gì ta và thái tử cũng bị giết, vậy thì chi bằng hôm nay chết ở đây, tuẫn táng theo bệ hạ Solon!"

"Bệ hạ, thiếp đến đây với ngài, con trai đến với ngài đây."

Sau đó vị hoàng hậu này ôm hoàng tử bốn tuổi leo lên lan can khán đài, định nhảy xuống.

Bà muốn biểu diễn màn tự sát tại chỗ, thật đúng là một diễn viên xuất sắc.

Thế nhưng trong hoàn cảnh này, sao bà có thể nhảy xuống được, lập tức bị người ta ngăn cản.

Vị hoàng hậu này vẫn muốn tìm đến cái chết, vừa khóc vừa gào thét: "Bệ hạ Solon bị tên người Phương Đông Thẩm Lãng ám hại, kẻ sát nhân muốn lên ngôi, giang sơn của đế quốc Zollern sắp rơi vào tay Khương gia, ta không cam tâm nhìn thấy cảnh tượng này, nên ta phải tuẫn táng theo bệ hạ Solon, đừng cản ta, đừng cản ta.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Màn kịch này tuy không được nhiều quý tộc hưởng ứng, nhưng vẫn khiến cho không ít người phẫn nộ.

"Điều tra hung thủ, điều tra chân tướng!"

"Bắt lấy tên sát nhân Thẩm Lãng, bắt hắn lại."

Hàng vạn người cùng la hét, đồng loạt chỉ tay vào Thẩm Lãng, những kẻ này đều là những quý tộc phía Bắc bảo thủ, cố chấp nhất, bọn họ không muốn nhìn thấy giao thương Đông - Tây, càng không muốn nhìn thấy Helen, một người đại diện cho phe phái phía Nam lên ngôi, lợi ích của bọn họ hoàn toàn nhất trí với hoàng hậu.

Vì vậy nhất định phải đổ tội ám sát lên đầu Thẩm Lãng.

"Người đâu, bắt tên sát nhân Thẩm Lãng lại!"

"Bắt Thẩm Lãng!"

"Bắt Dibos, bắt Loki, bắt Thẩm Dã..."

"Bắt hết bọn chúng lại!"

Nhưng đúng lúc này, Thẩm Lãng bỗng cất tiếng cười.

"Ha ha ha..." Hắn khinh miệt nhìn đám người, lạnh lùng nói: "Ta ám sát Solon? Ta cần phải ám sát tên này sao?"

"Ta muốn cướp đoạt giang sơn của đế quốc Zollern? Thật là nực cười!"

"Đế quốc Zollern của các ngươi tuy lớn mạnh, nhưng ta chưa bao giờ để vào mắt!"

"Chỉ cần ta muốn, có thể dễ dàng nghiền nát Solon, san bằng kinh đô Zollern, hủy diệt toàn bộ đế quốc Zollern!"

"Ta cần phải ám sát tên này sao?!"

"Ta quyết đấu với Solon, là vì muốn lấy lại trang bị của Khương gia, là vì muốn đòi lại danh dự cho nữ vương Medusa, cũng là vì muốn cho đế quốc Zollern các ngươi chút tôn nghiêm!"

"Ta cần phải ám sát tên này sao? Nếu không phải nể mặt tỷ tỷ Helen của ta, ta đã sớm nghiền nát Solon rồi, còn cần phải đích thân ra đấu trường quyết đấu với như thế này sao, thật quá nực cười!"

Lời nói của Thẩm Lãng khiến cho toàn trường kinh ngạc đến ngây người, sau đó là phẫn nộ tột độ.

Thẩm Lãng, ngươi quá kiêu ngạo rồi, nói khoác không biết ngượng mồm sao?

Đây là đế quốc Zollern, ngươi chỉ là kẻ tay trói gà không chặt, lại dám ở đây khoác lác, nói gì mà dễ dàng nghiền nát đại đế Solon? Dễ dàng san bằng kinh đô Zollern?

Ngươi đang nằm mơ hả! Lúc khoác lác, ngươi có thể suy nghĩ cho cảm nhận của người khác không?

"Ha ha ha... hoang đường, nực cười!" Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Nghe thấy chưa? Tên Thẩm Lãng này chính là kẻ điên, là kẻ khoác lác, nói dối không chớp mắt. Ngươi đã dùng thủ đoạn hèn hạ ám hại đại đế Solon, ngươi muốn cướp đoạt giang sơn của đế quốc Zollern, ngươi nói mình có thể dễ dàng san bằng kinh đô Zollern, vậy ngươi chứng minh cho ta xem đi, chứng minh cho chúng ta xem đi."

Thẩm Lãng chậm rãi lên tiếng: "Được thôi, như ngươi mong muốn!"

Nói xong, hai tay hắn đột nhiên giơ lên cao.

Trong nháy mắt.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, gió nóng thổi quét qua.

"Grào..."

Từ đằng xa, trên bầu trời truyền đến tiếng gầm rú, khiến cho toàn bộ kinh đô Zollern phải chấn động.

Mặt đất càng lúc càng rung chuyển dữ dội, toàn bộ đấu trường như muốn sụp đổ.

Cơn bão gió nóng khủng khiếp khiến cho người ta không thể mở mắt nổi.

Trên bầu trời, một bóng đen khổng lồ càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

Cuối cùng nó bao phủ toàn bộ bầu trời phía trên đấu trường, che lấp cả ánh sáng mặt trời!

Cự long đến.

Thần thú diệt thế đến.

Toàn bộ đấu trường rộng lớn, chìm trong cái bóng của nó, run rẩy kịch liệt.

Thẩm Lãng phóng thích năng lượng của chiếc giầy, chậm rãi bay lên không trung, đáp xuống lưng cự long.

Trước mắt mọi người, Thẩm Lãng đang cưỡi trên lưng cự long.

Cự long khinh miệt nhìn xuống phía dưới, nơi nào nó nhìn đến, người nơi đó run rẩy, tê liệt ngã xuống đất, gần như mất hết khả năng chống cự.

Thẩm Lãng lạnh lùng nói: "Hỡi các quý tộc của đế quốc Zollern, hỡi người vợ của Solon, bây giờ ta muốn hỏi các ngươi, ta có thể dễ dàng hủy diệt Zollern hay không? Ta có thể dễ dàng nghiền nát Solon hay không? Nói đi."

Hàng vạn người có mặt đều run rẩy sợ hãi.

Đương nhiên là có thể, chỉ cần cự long phun một ngụm lửa, có thể dễ dàng thiêu rụi tất cả quý tộc phía Bắc trên đấu trường này.

Chỉ cần một tiếng ra lệnh của Thẩm Lãng, toàn bộ kinh đô Zollern sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.

Thẩm Lãng tức giận quát: "Người vợ của Solon, chẳng phải ngươi muốn ta chứng minh cho ngươi xem, ta có thể hủy diệt kinh đô Zollern hay không sao? Bây giờ ta chứng minh cho ngươi xem, được không?"

"Grào." Cảm nhận được cơn thịnh nộ của Thẩm Lãng, cự long cũng ngửa mặt lên trời gầm rú, đột nhiên há miệng phun ra một ngụm lửa.

Trong nháy mắt, một cột lửa màu xanh lục khủng khiếp bắn ra bằng tốc độ hàng ngàn mét mỗi giây, đánh trúng đỉnh núi tuyết cao vút cách đấu trường hơn mười dặm.

"Ầm, ầm, ầm..." Đỉnh núi cao chót vót kia, trong nháy mắt đã bị nghiền nát, tan thành mây khói.

Tiếng nổ kinh thiên động địa khiến cho toàn bộ kinh đô Zollern rung chuyển dữ dội.

Vô số người nằm rạp trên mặt đất, run rẩy sợ hãi.

Thẩm Lãng tức giận quát: "Ta liều mạng quyết đấu với Solon, chẳng phải là vì muốn cho đế quốc Zollern của các ngươi chút tôn nghiêm, có đúng không?"

Ngay lập tức, công tước Russell quỳ sụp xuống, run rẩy nói: "Bệ hạ Thẩm Lãng, xin ngài hãy thu hồi cơn thịnh nộ, xin ngài hãy tha thứ cho những kẻ ngu muội, hèn mọn như chúng thần."

Thẩm Lãng đáp: "Công tước Russell, nếu đế quốc Zollern không có một người cao quý, chính trực như ngài, thì ta đã sớm đại khai sát giới rồi."

Khoảnh khắc tiếp theo, vô số quý tộc của đế quốc Zollern, bất kể là phía Nam hay phía Bắc, đều đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

"Bệ hạ Thẩm Lãng, xin ngài hãy thu hồi cơn thịnh nộ!"

"Hỡi bệ hạ Thẩm Lãng chí cao vô thượng, xin ngài hãy thu hồi cơn thịnh nộ!"

Hàng vạn quý tộc quỳ rạp dưới đất, bao gồm cả những người của Quang Minh giáo.

Thẩm Lãng giận dữ nhìn chằm chằm vào người vợ của Solon, vị hoàng hậu vừa mới diễn trò kia.

Trong nháy mắt, các vị thân vương của đế quốc Zollern liếc nhìn nhau, một vị thân vương bước lên, bế hoàng tử bốn tuổi đi, che mắt cậu bé lại.

Một vị thân vương khác bước lên, rút kiếm ra đặt lên cổ hoàng hậu.

"Hỡi bệ hạ Thẩm Lãng chí cao vô thượng, xin ngài hãy thu hồi cơn thịnh nộ, chúng thần biết lỗi rồi!"

Hoàng hậu quỳ xuống, hét lớn: "Bệ hạ Thẩm Lãng, thần biết lỗi rồi, thần biết lỗi rồi, thần không nên, không nên..."

Còn chưa dứt lời, vị thân vương kia đã vung kiếm chém xuống, đầu của vị hoàng hậu này lìa khỏi cổ.

Khuôn mặt của công tước Russell lộ rõ vẻ đau khổ.

Thẩm Lãng nhìn đám người phía dưới, chậm rãi nói: "Ta không có hứng thú nhúng tay vào chuyện nội bộ của đế quốc Zollern các ngươi, cáo từ!"

Nói xong, Thẩm Lãng cưỡi cự long bay về phía Bắc, về phía đại lục Bắc Cực, hắn muốn tới Bạch Kinh.

Đến Bạch Kinh, đón Mộc Lan! Nếu không, sẽ đại khai sát giới!

Cùng lúc đó, tất cả quý tộc của đế quốc Zollern, đồng loạt quỳ rạp trước mặt Helen, hô vang: "Bái kiến bệ hạ Helen, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"