← Quay lại trang sách

Chương 1028 Lại bị đổ tội ám sát

Đại đế Solon vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Toàn trường hô to, thanh âm vang dội như sấm, vô số người hừng hực khí thế, bởi vì cảnh tượng này quá mức kinh diễm, chấn động lòng người.

Dù không ai muốn Thẩm Lãng chết, bất kể là quý tộc phía Bắc hay phía Nam, đều chỉ có một suy nghĩ, đại đế Solon sẽ nghiền nát đối thủ rồi giành thắng lợi, nhưng cuối cùng sẽ không giết Thẩm Lãng, như vậy đế quốc Đại Càn sẽ không bị diệt vong, giao thương Đông - Tây có thể được duy trì.

Bởi vì vị hoàng đế của Đại Viêm, một đế quốc khác ở Phương Đông rất bảo thủ, năm đó chính là ông ta đã phong tỏa hoàn toàn việc buôn bán trên biển.

Thế nhưng màn trình diễn của đại đế Solon thật sự quá mức đẹp mắt, nhất là lúc cuối cùng, khi đại đế vung kiếm chém xuống, tia chớp kinh người như một con rồng bay lượn, khiến người ta phải dựng tóc gáy.

Vì vậy, mọi người đều quên mất nguyện vọng ban đầu của mình, nín thở chờ đợi cảnh tượng Thẩm Lãng bị tia chớp đánh chết, thân thể tan thành mây khói.

Nhưng mà... Không ai ngờ rằng, chỉ trong nháy mắt, thân thể của đại đế Solon đột nhiên nổ tung, bay ra ngoài như rơm rạ, thậm chí còn chưa kịp thét lên một tiếng, đã chết một cách tức tưởi.

Toàn trường... Im lặng như tờ.

Chuyện... Chuyện gì vừa xảy ra thế này?

Trời ơi? Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Đại đế Solon thua rồi? Đại đế Solon chết rồi sao?

Điều này... Làm sao có thể? Thế giới này thật hoang đường!

Rõ ràng vừa rồi đại đế Solon vẫn đang chiếm thế thượng phong, tựa như một vị thần giáng thế, sao lại thua được?

Với lại Thẩm Lãng, ngoại trừ lúc đầu phóng ra một đạo năng lượng xoáy, thì hoàn toàn không có động tĩnh gì, hắn dựa vào cái gì mà thắng? Dựa vào cái gì mà có thể tiêu diệt đại đế Solon?

Thẩm Lãng lên tiếng: "Phiền người trên khán đài khiêng thi thể của bệ hạ Solon xuống đây, đặt ở giữa đấu trường."

Nghe thấy lời của Thẩm Lãng, toàn trường vẫn chìm trong tĩnh lặng đến rợn người.

Giáo chủ Hỏa Thần giáo không kiềm chế được sự hưng phấn, bước nhanh đến trước mặt Thẩm Lãng, nói: "Chúc mừng bệ hạ, ngài đã lại một lần nữa tạo nên kỳ tích."

Hôm nay là lần đầu tiên Thẩm Lãng gặp vị giáo chủ cao tuổi này, nhưng hai người có thể xem như đã giao thiệp với nhau mấy năm rồi.

Tuy bề ngoài, người kết minh với đế quốc Đại Càn là đại tế sư Shelly, nhưng người đưa ra quyết sách thật sự của Hỏa Thần Giáo chính là vị giáo chủ này.

Thẩm Lãng đáp: "Cảm tạ giáo chủ, từ trước đến nay, Hỏa Thần giáo vẫn luôn giúp đỡ ta rất nhiều."

Giáo chủ Hỏa Thần Giáo và Giáo chủ Quang Minh giáo phái người khiêng thi thể của Solon từ trên khán đài xuống.

Mặc dù tận mắt chứng kiến Solon đã chết, nhưng hai vị giáo chủ vẫn muốn kiểm tra lại một lần cho chắc chắn.

Hai người kiểm tra rất kỹ lưỡng, trước tiên là kiểm tra nhịp tim. Ặc, vô nghĩa thôi, trái tim đã nổ tung rồi, làm gì còn tim đâu mà nhịp nữa.

Sau đó kiểm tra động mạch cổ, kiểm tra đồng tử lần cuối.

Cuối cùng giáo chủ của Quang Minh giáo là người tuyên bố tin tức, bởi vì ông là người chứng kiến bên phe Solon.

Vị giáo chủ cao tuổi này dùng giọng khàn khàn, bi thương nói: "Ta... Ta xin đau buồn tuyên bố, bệ hạ Solon của đế quốc Zollern III, đã được thần linh triệu hồi."

Giọng của ông rất nhỏ, trong đấu trường rộng lớn như vậy, dù có sử dụng thiết bị khuếch đại âm thanh cũng vô ích, nên căn bản không ai nghe rõ.

Thế nhưng, sau khi ông tuyên bố, tất cả mọi người có mặt đều òa khóc, khoảng thời gian vừa rồi thật sự khó có thể tưởng tượng, bọn họ căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật này.

Đại đế Solon đã chết, chết một cách vô cùng đột ngột.

Trong lòng Helen vô cùng phức tạp, có chút bi thương, nhưng càng nhiều hơn là nặng nề, bởi vì Thẩm Lãng đã nói với nàng, linh hồn của Solon lúc nãy là Quỷ Ngọ, chứ không phải Solon.

Nếu đó là Solon thật, Helen sẽ rất đau buồn, bởi vì dù sao nàng cũng là người của gia tộc Zollern, hơn nữa trong mắt nàng, Solon là một vị minh quân có tiềm lực, cũng là vị hoàng đế thích hợp nhất của đế quốc Zollern.

Tất nhiên nếu phải lựa chọn giữa Thẩm Lãng và Solon, nàng nhất định sẽ chọn Thẩm Lãng, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không đau buồn trước cái chết của Solon.

Còn có một người khác, trong lòng vui mừng như sắp điên, nhưng trên mặt lại tỏ ra vô cùng bi thương, đó chính là công tước Dibos.

Trong lòng nàng không ngừng gào thét: Phu quân vạn tuế, phu quân của thiếp vạn tuế.

Không ngờ, phu quân lại một lần nữa giành chiến thắng, thật là vĩ đại, thật là tuyệt vời!

Thế nhưng nàng tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài, lúc đại đế Solon còn sống, nàng có thể bộc lộ sự thù địch của mình, nhưng Solon đã chết, nàng nhất định phải tỏ ra đau buồn, nếu không sẽ bị xem là quý tộc không ra gì.

Hơn nữa tiếp theo đây, nàng sẽ tạm dừng mọi hành động chia rẽ Nam - Bắc, dồn toàn lực ủng hộ phó hoàng Helen tranh giành ngôi vị hoàng đế.

Còn Thẩm Dã, phụ tử đồng lòng, khi Thẩm Lãng chiến thắng, khi Solon gục ngã, nó siết chặt nắm tay, đến mức lòng bàn tay bị móng tay đâm rách chảy máu.

Dù Thẩm Lãng đã nhiều lần khẳng định mình sẽ thắng, nhưng vừa rồi Solon đã thể hiện sức mạnh phi phàm như vậy, Thẩm Dã thật sự cảm thấy khó thở, không thể nhúc nhích, khi Solon vung thanh kiếm lôi điện chém về phía Thẩm Lãng, Thẩm Dã cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung, như thể thanh kiếm kia đang chém vào người nó vậy.

Hiện tại, kết quả đã rõ ràng, Solon đã chết, Thẩm Dã ngửa mặt lên trời, thở phào một hơi dài.......

Thẩm Lãng nhìn thi thể Solon, thầm nghĩ: "Ngươi mới là người hoàn toàn không biết gì về sức mạnh, một sức mạnh có tên cảm ngộ rồng, đó mới là sức mạnh tối thượng của thế giới này."

Sau đó hắn quay sang hai vị giáo chủ của Quang Minh giáo và Hỏa Thần giáo, nói: "Hai vị giáo chủ, dựa theo giao kèo trước đó của chúng ta, một khi Solon thua, ta sẽ lấy lại trang bị của Khương gia, đúng chứ?"

Hai vị giáo chủ lấy khế ước ra, gật đầu đáp: "Đúng vậy, bệ hạ Thẩm Lãng."

Sau đó giáo chủ Hỏa Thần giáo lấy ra vương kiếm của Solon, vốn là của bệ hạ Khương Ly, giáo chủ Quang Minh giáo kiểm tra thanh kiếm, sau đó giao cho Thẩm Lãng.

Tiếp theo là chiếc nhẫn, hai vị giáo chủ dựa theo mô tả trong khế ước, gỡ nó ra khỏi ngón tay của Solon.

Chiếc nhẫn vương giả này, trừ phi chủ nhân tự nguyện, nếu không sẽ vĩnh viễn không thể gỡ xuống, hiện tại Solon đã chết, nên có thể dễ dàng tháo ra.

Cuối cùng là trang bị Long Hạch Tâm, nó vẫn còn nguyên vẹn, thế nhưng đã bị hư hại rất nặng, bởi vì long huyết tủy bên trong nó phát nổ, mới khiến cho Solon mất mạng.

Đúng lúc này, hoàng hậu của đế quốc Zollern, vợ của Solon đột nhiên lao xuống từ khán đài hoàng tộc, hét lớn: "Đây là mưu sát, đây là mưu sát, có người ám hại trượng phu của ta, có người ám hại hoàng đế của các ngươi."

Toàn trường im lặng, kinh ngạc nhìn vị hoàng hậu này.

Hoàng hậu chỉ tay vào Thẩm Lãng, nói: "Vừa rồi, chúng ta đều tận mắt chứng kiến, võ công của bệ hạ Solon vượt xa Thẩm Lãng, thậm chí là nghiền ép hoàn toàn, trận quyết đấu này đối với bệ hạ Solon mà nói chỉ là một trò hề. Ngay lúc quan trọng, khi tia chóp của bệ hạ Solon sắp xé nát Thẩm Lãng, thì ngực của ngài ấy đột nhiên phát nổ."

"Có người ám hại bệ hạ Solon!"

"Thẩm Lãng, ngươi hãy nói cho mọi người biết, ngươi đã dùng thủ đoạn gì để ám hại bệ hạ Solon? Tại sao ngực của ngài ấy lại phát nổ? Ngươi đã hạ loại độc gì?"

"Các quý tộc của đế quốc Zollern, chẳng lẽ các ngươi lại trơ mắt đứng nhìn hoàng đế của mình bị ám hại sao? Chẳng lẽ các ngươi không muốn báo thù cho ngài ấy sao?"

"Thẩm Lãng, kẻ chủ mưu đứng sau vụ ám sát này là ai? Các ngươi muốn làm gì? Có phải muốn cướp ngôi vị hoàng đế của đế quốc Zollern hay không? Kẻ đứng sau giật dây cho vụ ám sát này là ai?"

Lời nói này có tính chỉ hướng quá rõ ràng, vị hoàng hậu này đang nhắm đến Helen, ý của bà rất rõ ràng, Thẩm Lãng và Helen cấu kết với nhau, ám hại đại đế Solon, sau đó để Helen kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Hoàng hậu gào lên: "Ngôi vị hoàng đế của đế quốc Zollern, chỉ có thể do người của hoàng tộc Zollern đảm nhiệm, những gia tộc khác đừng hòng dòm ngó giang sơn của đế quốc Zollern, nhất là Khương gia các ngươi."

Người phụ nữ này quả nhiên là một sinh vật chính trị, sau cái chết của đại đế Solon, có thể bà đã đau buồn trong giây lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Bởi vì Solon đã chết, Helen sẽ trở thành người thừa kế ngôi vị đầu tiên, con trai của bà là người thừa kế thứ hai.

Vì vậy, bà phải đổ tội ám sát lên đầu Thẩm Lãng, lên đầu Helen, như vậy con trai của bà mới có thể thuận lợi kế vị, còn bà sẽ trở thành thái hậu của đế quốc Zollern.

Thế nhưng toàn trường không có mấy ai hưởng ứng, bởi vì trên sinh tử trạng đã ghi rõ ràng, trận quyết đấu này chỉ cần kết quả, không cần biết quá trình.

Nói cách khác, chỉ cần phân định thắng thua và sống chết, còn giết chết như thế nào thì không quan trọng!

Hoàng hậu tiếp tục gào thét: "Hỡi các vị thân vương của đế quốc Zollern, chẳng lẽ các vị cam tâm tình nguyện nhìn đế quốc rơi vào tay người ngoài sao? Chẳng lẽ các vị cam tâm để cho đế quốc bị cướp đoạt sao?"

Toàn trường vẫn không có phản ứng gì đáng kể, ánh mắt của các vị thân vương đế quốc Zollern lóe lên.

Rõ ràng, đối với bọn họ, việc để con trai của Solon lên ngôi là có lợi nhất, bởi vì hoàng tử còn quá nhỏ, dù gia tộc của hoàng hậu rất hùng mạnh, nhưng cũng không thể một tay che trời, nên trong thời gian tới, các vị thân vương có thể liên kết với nhau để nắm quyền, quyền lực sẽ lớn hơn rất nhiều.

Mấy năm nay, Solon nắm giữ quyền lực, các thân vương chẳng có chút quyền hành nào, chỉ có hư danh và tiền tài.

Hiện tại Solon đã chết, đây là thời cơ tốt nhất để cướp đoạt quyền lực, để hoàng tử đăng cơ là kết quả tốt nhất.

Thế nhưng danh tiếng của phó hoàng Helen quá lớn, phía sau lại có toàn bộ phe phái phía Nam ủng hộ, các vị thân vương thật sự không dám công khai chống đối.

Hoàng hậu lại nói: "Mọi người đều biết, phó hoàng Helen chưa kết hôn, cũng không có con nối dõi, nàng lại hết mực yêu thương Loki, xem như con ruột. Nếu một ngày nào đó nàng lên ngôi hoàng đế, liệu có khi nào nàng sẽ truyền ngôi cho Loki không? Mà Loki căn bản không có huyết thống hoàng tộc Zollern, nó là con trai của Thẩm Lãng, mang dòng máu Khương gia của Phương Đông. Cho nên tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Thẩm Lãng, âm mưu cướp đoạt đế quốc Zollern."

Nói đến đây, cuối cùng các quý tộc trung thành của đế quốc Zollern cũng bị kích động, đứng dậy, la hét ầm ĩ.

Hoàng hậu mừng thầm, hét lớn: "Hỡi các quý tộc chính trực của đế quốc Zollern, người Phương Đông vốn dĩ gian xảo, hèn hạ. Tên đế chủ Đại Càn kia đã dùng thủ đoạn đê hèn để ám hại hoàng đế của chúng ta, bây giờ lại muốn cướp đoạt giang sơn của đế quốc Zollern, chẳng lẽ các ngươi lại khoanh tay đứng nhìn sao?"

"Không đồng ý!"

"Không đồng ý!"

"Không đồng ý!"

Hoàng hậu hét lớn: "Bắt lấy tên sát nhân Thẩm Lãng này, giam vào ngục tối, tra hỏi cho rõ ràng, tìm ra kẻ chủ mưu ám hại đại đế Solon."

"Bắt lấy tên sát nhân Thẩm Lãng!"

"Bắt lấy tên sát nhân Thẩm Lãng!"

Dù người hưởng ứng không phải đa số, nhưng cũng đến mấy ngàn người, tiếng la hét vang dội khắp đấu trường.

Đây mới chính là mục đích thật sự của vị hoàng hậu này, mục tiêu của bà căn bản không phải Thẩm Lãng, mà là Helen và Dibos, kinh đô Zollern là địa bàn của họ, nên nhân cơ hội này bắt gọn phe phái của Dibos.

Còn phó hoàng Helen, nhân vật trung tâm của sự việc, lại không hề lên tiếng, mà nhìn về phía công tước Russell.

Người có công lao lớn nhất giúp Solon lên ngôi, chính là công tước Russell.

Lúc đó khi đế quốc With càn quét toàn bộ đế quốc Zollern, chính công tước Russell và công tước Dibos chiêu mộ đại quân, đánh chiếm phần lớn lãnh thổ của đế quốc With, sau đó dẫn theo trăm vạn quân bao vây thành Quee.

Người lập được chiến công hiển hách nhất, chính là công tước Russell, ông là công thần khai quốc hàng đầu của đế quốc Zollern III, cũng là người ủng hộ, là cánh tay đắc lực nhất của đại đế Solon.

Sau khi Solon lên ngôi, công tước Russell trở thành tể tướng, dưới một người trên vạn người, là hoàng đế, Solon tin tưởng vào lòng trung thành của Russell. Là thần tử, mọi người đều tin tưởng vào sự chính trực của Russell.

Phẩm hạnh của ông chưa bao giờ khiến người khác thất vọng. Khi quân đội của Thẩm Lãng chiếm đóng hành tỉnh Jade Wave, khi Dibos thật sự gả cho Thẩm Lãng, công tước Russell đã phái đại quân tấn công thành Golden Jade.

Tới khi Helen trở về, đồng thời tuyên bố Thẩm Lãng là em trai của mình, ông lập tức hạ lệnh rút quân.

Không chỉ vậy, Dibos là công tước Russo, nàng làm rất nhiều chuyện tạo nên phong ba bão táp, mà tổ tiên của công tước Russell cũng từng là người của gia tộc Russo, chỉ là thất bại trong cuộc chiến tranh đoạt quyền, bị trục xuất khỏi gia tộc, ông có thể đoạt lấy huy hiệu của gia tộc Russo, tuyên bố mình mới là dòng chính của gia tộc.

Thế nhưng ông đã không làm như vậy, mà kiên quyết sử dụng dòng họ mới của mình.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn lúc này, tất cả mọi người đều cần vị tể tướng này đứng ra chủ trì công đạo, cho nên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía công tước Russell.

Hoàng hậu ôm hoàng tử bốn tuổi, khẽ cúi người chào công tước Russell, nói: "Công tước Russell, ngài không chỉ là tể tướng của đế quốc, còn là cánh tay phải đắc lực của bệ hạ Solon, là người mà chúng ta tin tưởng nhất, là thầy giáo của thái tử, bệ hạ Solon bị ám hại, ta là vợ của ngài ấy, ta rất cần sự công bằng và cao thượng của ngài."

Thừa tướng Russell đứng dậy, nhìn Helen, nói: "Thần có thể nói chuyện riêng với ngài một lát không?"

Helen đáp: "Tất nhiên rồi."

Sau đó, hai người đi đến góc khán đài hoàng tộc, tuy nói là nói chuyện riêng, nhưng lại diễn ra trước mặt mọi người, thể hiện sự quang minh chính đại.

Công tước Russell lên tiếng: "Phó Hoàng Helen, thần tin tưởng vào phẩm hạnh của ngài, thậm chí còn hơn cả bản thân mình. Thế nhưng chuyện xảy ra hôm nay thật sự quá đột ngột, thần biết bệ hạ Solon có đắc tội bệ hạ Thẩm Lãng, nhưng cũng không đến mức phải quyết sống chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu ngài tin tưởng vào phẩm hạnh của thần, xin hãy nói cho thần biết."

Helen nhắm mắt lại, do dự một lúc, rồi nói: "Đệ đệ của ta - Thẩm Lãng, có lý do chính đáng để giết chết bệ hạ Solon. Tuyệt đối không chỉ vì Solon đã xúc phạm đến nữ vương Medusa, mà còn bởi vì... Linh hồn trong cơ thể Solon, là kẻ phản bội của gia tộc họ Khương."

Nghe vậy, công tước Russell lộ vẻ mặt không dám tin.

Helen nói tiếp: "Chuyện về con cự long kia, toàn bộ kinh đô đã phong tỏa tin tức, thậm chí phong tỏa cả giao thương Đông - Tây, bất kỳ đội tàu nào cũng không được phép rời khỏi đế quốc Zollern. Nhưng ta tin rằng tể tướng đại nhân chắc chắn đã biết."

Công tước Russell gật đầu, đương nhiên ông biết, thành An Tức bị cự long phá hủy, thành Golden Jade suýt chút nữa cũng bị hủy diệt, cự long đã khiến cho cả tầng lớp cao cấp của đế quốc Zollern phải run sợ. Hơn nữa, bệ hạ Solon cũng đã bí mật bàn bạc với công tước Russell, nói rằng ông không cần phải lo lắng về cự long, bởi vì Solon sắp thành công thu phục được nó, Solon nhất định sẽ trở thành chân long thiên tử.

Helen nói: "Con rồng đó là của Khương gia, mà kẻ nuôi rồng là tên nô bộc của Khương gia, đã cướp lấy thân thể của Solon, lúc Solon đi đến đại lục Cực Bắc, vừa rồi ngài cũng đã nhìn thấy ba món trang bị trên người Solon, chiếc nhẫn thượng cổ, vương kiếm thượng cổ và long tâm thượng cổ."

Công tước Russell đáp: "Thần thấy rồi, thật sự rất kỳ quái."

Helen nói: "Đó là của phụ thân Khương Ly. Trước khi chết, người đã giao những món trang bị đó cho tên nô bộc kia, đồng thời để tên nô bộc kia mang theo cự long đến Phương Tây, chờ đệ đệ Thẩm Lãng của ta đến tìm, bộ trang bị đó vốn là của Thẩm Lãng. Nhưng tên nô bộc kia lại nảy sinh dã tâm, nên đã dung hợp linh hồn của mình với cơ thể của Solon, đạt thành một loại khế ước nào đó. Chính là bởi vì bộ trang bị này, Solon mới có thể đến đại lục Cực Bắc, vượt qua bình chướng, tiến vào kinh đô Zollern cũ, lấy được thanh kiếm của đại đế Zollern."