Chương 1036 Kim Mộc Thông muốn lấy vợ
Hoàng đế bệ hạ xuất quan, có phải là trời đất chấn động, thiên quang tứ tán, đại địa rung chuyển hay không?
Hay là cưỡi rồng bay lượn, gầm vang khắp Viêm kinh?
Đây đương nhiên là cảnh tượng trong tưởng tượng của vô số người.
Thế giới này đầy rẫy bí mật, nhưng dường như lại chẳng có bí mật nào.
Hoàng đế bệ hạ là chân long thiên tử, sở hữu cự long? Điều này vốn chỉ là truyền thuyết, nhưng từ khi hoàng đế bế quan, truyền thuyết này dường như dần trở thành sự thật.
Bởi vậy ánh mắt của cả thiên hạ đều đổ dồn về phía tháp cấm kỵ trong hoàng cung.
Ngươi nói hoàng đế không có rồng? Vậy tại sao phải bế quan nhiều năm như vậy? Trọn vẹn bốn năm có lẻ.
Vô số người tưởng tượng, khoảnh khắc hoàng đế bước ra khỏi tháp cấm kỵ, toàn bộ tòa tháp sẽ vỡ vụn, hỏa quang trùng thiên, một con cự long phá tháp bay lên trời, cả Viêm kinh đều chấn động trong tiếng gầm rú của nó.
Nhưng mà tất cả những điều này đều không xảy ra.
Hoàng đế Đại Viêm cứ như vậy một mình đi ra, không có bất kỳ hiệu ứng đặc biệt nào, cũng chẳng có âm thanh nào vang lên.
Thậm chí, trông ngài có vẻ gầy gò hơn, tóc cũng bạc đi nhiều, giống như một lão già bình thường, bước ra khỏi tháp cấm kỵ, đi về phía chính điện.
Dọc đường đi, tất cả thái giám và cung nữ nhìn thấy hoàng đế đều kinh ngạc, nhưng sau đó đều lập tức quỳ rạp xuống đất, không dám nhúc nhích.
Cứ như vậy, hoàng đế trực tiếp tiến vào đại điện.
Lúc này, thái tử Đại Viêm đang hội họp với bá quan văn võ, mấy trăm người đều có mặt, nhìn thấy hoàng đế bệ hạ, mọi người đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó đồng loạt quỳ xuống.
"Nhân hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Tất cả mọi người đều muốn ngoái đầu nhìn ra ngoài xem, rốt cuộc hoàng đế bệ hạ có mang theo rồng hay không.
Bởi vì nếu có rồng, chắc chắn là một con rồng cực lớn, xé toạc cả tháp mới có thể chui ra ngoài được.
Vì vậy mọi người đều vễnh tai lắng nghe, muốn nghe xem có tiếng gầm rú của cự long hay không.
Nhưng mà, tất cả đều im ắng, dường như bốn năm bế quan của hoàng đế chỉ là một giấc ngủ dài.
Bệ hạ ơi, mấy năm nay bên ngoài đã long trời lở đất, đế quốc Đại Càn đã quật khởi, uy hiếp đến Đại Viêm rồi.
Hoàng đế bước lên ngai vàng của mình, uể oải ngồi xuống, nói: "Các ngươi tiếp tục đi."......
Vùng biển thành Nộ Triều.
Yêu Mẫu nghe Thẩm Lãng nói xong, mỉm cười: "Vũ khí đồ long?"
Thẩm Lãng nói: "Phải, vũ khí đồ long, đế quốc Lost chắc hẳn vẫn luôn nghiên cứu nó, hơn nữa nhất định đã có thành quả."
Yêu Mẫu nói: "Bệ hạ Thẩm Lãng, ngươi nói về vũ khí đồ long, ta cũng rất muốn có nha."
Thẩm Lãng nói: "Hạm đội Đảng Sketelon đã tìm thấy một ít Uranium trong kho vũ khí bí mật ở phế tích Lost, đương nhiên đây là do ta chỉ điểm. Đây là một loại khoáng vật, mà Uranium ở phế tích Lost có độ tinh khiết không thấp, chính là thứ dùng để chế tạo vũ khí đồ long."
"Ta biết." Yêu Mẫu nói: "Ở đế quốc của ta, thứ đó được gọi là Lục Ma, giết người vô hình."
Lục Ma? Cái tên này ngược lại rất thích hợp.
Yêu Mẫu nói: "Bệ hạ Thẩm Lãng, thứ vũ khí đồ long mà ngươi nói, ở đế quốc Lost hình như được gọi là kế hoạch Tà Dương!"
Thẩm Lãng ngạc nhiên, cái tên tự kỷ như vậy sao? Nhưng nghĩ đến việc mình đặt tên cho kế hoạch bom nguyên tử là kế hoạch Ngày Tận Thế, dường như cũng rất tự kỷ.
Yêu Mẫu nói: "Bởi vì cự long tượng trưng cho hỏa diễm, trong truyền thuyết cự long được sinh ra từ thái dương, cho nên kế hoạch tạo ra loại vũ khí này được đặt tên là Tà Dương. Đương nhiên, cho đến khi văn minh thượng cổ diệt vong, vũ khí Tà Dương vẫn chưa được chế tạo ra."
Thẩm Lãng nói: "Có một điều rất kỳ quái, đế quốc Lost của các ngươi dường như không am hiểu nghiên cứu chế tạo vũ khí, các ngươi dựa vào tinh thần lực và vũ lực, tại sao lại có kế hoạch cao siêu như vậy?"
Yêu Mẫu nói: "Rất xin lỗi bệ hạ, khi ta thức tỉnh, đế quốc Lost đã diệt vong vô số năm. Cho nên rất nhiều bí mật ta cũng không biết, ta chỉ đọc được những ghi chép liên quan, mới biết được kế hoạch Tà Dương này."
Thẩm Lãng nói: "Vậy vũ khí Tà Dương, rốt cuộc có hay không? Theo ta suy đoán chắc là có, bởi vì đế quốc Lost chuẩn bị rất nhiều Uranium, không phải dùng để làm thí nghiệm, mà là chế tạo vũ khí thành phẩm, làm thí nghiệm căn bản không cần nhiều Uranium như vậy, cho dù là độ tinh khiết 1%, cũng đủ mấy chục tấn rồi."
Yêu Mẫu nói: "Có, quả thật có vũ khí Tà Dương. Nhưng rất xin lỗi, ta cũng không biết nó ở đâu."
Thẩm Lãng nhìn bóng hình tạo thành từ nước biển một lúc lâu, sau đó nói: "Được rồi, cảm tạ ngươi đã báo cho."......
Trở lại thành Nộ Triều, Thẩm Lãng nhìn thấy Ngô Tuyệt, người đứng đầu Phù Đồ sơn đầu nhập vào.
"Bệ hạ, theo chỉ thị của ngài, chúng thần đã lục soát tìm kiếm một số căn cứ bí mật của Phù Đồ sơn, chúng thần tìm được Khổ Đầu Hoan rồi."
Lát sau, Khổ Đầu Hoan xuất hiện trước mặt Thẩm Lãng, y vẫn là một con quái thú chiến đấu, vô cùng mạnh mẽ, nhưng đã mất đi thần trí.
Lúc này y có vẻ rất bình tĩnh, nhưng chỉ cần tín hiệu vang lên, y sẽ trở thành một cỗ máy giết chóc.
"Rất xin lỗi bệ hạ, Nhậm sơn chủ đã phá hủy thần trí và ký ức của y, chúng ta không có cách nào khôi phục." Ngô Tuyệt nói: "Tuy nhiên, chúng thần có mệnh lệnh điều khiển y, cho nên lúc cần thiết, y có thể ra chiến trường. Nhưng nếu muốn khôi phục thần trí cho y, thần cảm thấy có lẽ cần đến trí tuệ của bệ hạ."
Thẩm Lãng tiến lên vỗ nhẹ vào vai Khổ Đầu Hoan, đối phương vẫn ngồi xổm trên mặt đất, lẩm bẩm những lời mà không ai hiểu được.
Thẩm Lãng nói: "Trác huynh, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho huynh."
"Người đâu, mang long hạp tới đây."
Lát sau long hạp xuất hiện trong phòng.
Thẩm Lãng nói: "Ngô Tuyệt, ngươi đưa Khổ Đầu Hoan vào trong long hạp."
Dưới sự chỉ huy của Ngô Tuyệt, Khổ Đầu Hoan bước vào trong long hạp, Thẩm Lãng đóng nắp long hạp lại.
Toàn bộ quá trình, Khổ Đầu Hoan không hề phản kháng, vẫn lẩm bẩm, sau khi vào long hạp, y ngược lại im lặng.
Long hạp là một thứ vô cùng kỳ diệu, ở thời thượng cổ, công dụng của nó dường như rất nhiều, nhưng rốt cuộc có thể chữa khỏi cho Khổ Đầu Hoan hay không, Thẩm Lãng cũng không biết, chỉ có thể thử một lần.
Thẩm Lãng hỏi: "Lão sư Ngô Đồ Tử đâu?"
"Rất xin lỗi bệ hạ." Ngô Tuyệt nói: "Năm đó, Nhậm sơn chủ giam giữ lão sư Ngô Đồ Tử ở căn cứ bí mật số 19, bởi vì nàng là thiên tài nghiên cứu cổ trùng, cho nên không nỡ giết nàng, nhưng lại giam cầm nàng chung thân, bắt nàng cả đời nghiên cứu cổ trùng. Còn nàng nghiên cứu cổ trùng gì, thần cũng không biết, bởi vì thần không có quyền hạn đó. Theo mệnh lệnh của ngài, chúng thần đã đến căn cứ bí mật số 19, nhưng không thu hoạch được gì, cô cô Ngô Đồ Tử đã không còn ở đó, tất cả tư liệu ở đó cũng đều biến mất."
Thẩm Lãng nói: "Là Nhậm sơn chủ đưa nàng ấy đi, hay là bị Đại Viêm bắt đi?"
Ngô Tuyệt nói: "Thuộc hạ không thể xác định, bệ hạ."
Thẩm Lãng gật đầu: "Ta biết rồi."......
"Tỷ phu, có chuyện đệ cảm thấy cần phải nói với tỷ phu." Kim Mộc Thông đi tới trước mặt Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nói: "Hửm, đệ nói đi."
Kim Mộc Thông nói: "Đệ... Muốn thành thân."
Thẩm Lãng nói: "Gần đây xem mắt, chẳng phải đệ đều không vừa ý lắm sao?"
Từ khi Kim Mộc Thông đưa ra yêu cầu, nửa năm nay gã liên tục đi xem mắt, gã nói yêu cầu của mình không cao, chỉ cần dung mạo xinh đẹp, vóc người cực kỳ tốt, tốt nhất là tính cách có chút bốc lửa, thời khắc mấu chốt có thể đánh gã hai cái.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Kim Mộc Thông, cho nên gia tộc muốn kết thân với gã rất nhiều, gần như tất cả tiểu thư khuê các của Đại Càn đều xếp hàng chờ xem mắt với Kim Mộc Thông.
Tên mập này kỳ thực một chút cũng không kén chọn, hầu như vừa nhìn thấy đối phương, gã liền gật đầu đồng ý, bởi vì dung mạo xinh đẹp, vóc người cực kỳ tốt, còn tính cách như thế nào? Điều này không quan trọng, Kim Mộc Thông không quan tâm đến tính cách của nữ hài tử, chỉ cần xem mặt mũi và vóc dáng.
Hơn nữa, trong những buổi xem mắt này, nữ hài tử nhất định sẽ thể hiện rất đoan trang, cũng không nhìn ra được tính cách như thế nào.
Nhưng vấn đề là, gã đã đi xem mắt rất nhiều lần.
Lần đầu tiên, Kim Mộc Thông đã xem mắt mười nữ hài.
Ôi trời, điều này thật muốn chết người, bắt gã lựa chọn một người trong số mười người, thật quá khó mà.
Sau đó gã lại tiếp tục xem mắt, trước sau xem mắt hơn trăm người, nên trở thành chọn một người từ hơn trăm người.
Điều này còn muốn chết người hơn.
Gã nói với mẫu thân Tô Bội Bội rằng, gã đều rất vừa lòng, rất yêu mến những cô nương này, ai cũng được.
Ý tứ của gã rất rõ ràng, Kim Mộc Thông ta đây không hề kén chọn, những cô nương này đều rất tốt. Nhưng Tô Bội Bội nghe xong, lại cho rằng Kim Mộc Thông muốn cưới hết, lập tức cho gã một bạt tai.
"Ngươi được nước làm tới, ngươi ngông cuồng rồi, lại dám muốn cưới nhiều vợ như thế? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng ngươi là tỷ phu của ngươi sao?"
Kim Mộc Thông rất oan uổng bị đánh, vội vàng giải thích rằng gã chỉ cưới một người, nhưng ai cũng được.
Tô Bội Bội càng thêm tức giận, có ý gì? Ai cũng được, ngươi xem chuyện hôn nhân đại sự là trò đùa sao? Đây là bạn đời của ngươi, sao có thể tùy tiện như vậy chứ?
Trời đất chứng giám, Kim Mộc Thông thật sự cảm thấy những cô nương này đều rất tốt, đều xứng đáng với mình, gã thật sự không hề kén chọn.
Hiện tại không có tình cảm, sau khi thành thân có thể từ từ bồi dưỡng.
Không thể ai cũng được, vậy Kim Mộc Thông nói, vậy thì chọn cô nương đầu tiên đi, nàng rất tốt.
Kết quả, Tô Bội Bội vẫn không đồng ý, nói thái độ của gã không nghiêm túc, nhất định phải để cho gã nghiêm túc lựa chọn một người.
Điều này khiến cho Kim Mộc Thông đau đầu muốn chết, bởi vì thời gian tiếp xúc thật sự quá ngắn ngủi, cho nên gã cảm thấy những tiểu thư khuê các này đều không khác biệt nhau lắm, nhưng mẫu thân nói nhất định phải nghiêm túc lựa chọn, gã nào dám cãi lời, vì vậy đành nghiêm túc lựa chọn.
Kết quả còn chưa kịp chọn ra được, một nữ nhân đã xuất hiện trước mặt gã, đánh cho gã một trận.
Kim Mộc Thông là thư ký lang của Thượng Thư đài, Sa Căng là Thượng Thư lệnh của Thượng Thư đài, phần lớn thời gian đều làm việc ở Càn kinh, Kim Mộc Thông cũng đi theo ở Càn kinh.
Công việc của Sa Căng rất bận rộn, làm việc ở trong cung còn chưa xong, còn phải mang công việc về nhà làm, làm thư ký của Sa Căng, Kim Mộc Thông phần lớn thời gian cũng ở trong phủ đệ của Sa Căng ở Càn kinh, hơn nữa còn có một khu nhà riêng.
Công việc của gã rất bận, mỗi ngày đều phải đến một hai giờ sáng mới có thể trở về phòng ngủ, kết quả có một ngày, gã mơ mơ màng màng đi vào phòng mình, phát hiện đèn vẫn sáng, sau đó nhìn thấy một nữ nhân, mặc đồ rất mỏng manh, cái vóc dáng kia... Tóm lại là khiến Kim Mộc Thông nhìn đến ngây người.
Nhưng một giây sau, gã đã bị đánh, nữ nhân kia võ công rất cao, trực tiếp đánh cho Kim Mộc Thông mặt mũi bầm dập, hơn nữa còn bẻ gãy tay của gã.
Nàng là ai?
Chính là muội muội của vương hậu Sa Mạn, em vợ của Sa Căng, tên là Sa Đà La, là một nữ chiến binh cường đại, gần đây đang tranh giành vị trí cưỡi cự tích, phần lớn thời gian nàng đều ở trong quân doanh.
Lúc này sở dĩ đến phủ đệ của Sa Căng, là bởi vì vương hậu Sa Mạn lại mang thai, làm muội muội, nàng đến thăm hỏi một chút.
Vị nữ chiến binh này rất ngang ngược, cho dù ở trong phủ đệ của Sa Căng, nàng muốn ở đâu thì ở, cho nên đã dọn vào ở trong khu nhà của Kim Mộc Thông.
Đương nhiên Sa Căng hoài nghi đây là âm mưu nhỏ của thê tử Sa Mạn, nàng muốn tác hợp cho Sa Đà La và Kim Mộc Thông.
Bằng không sao lại trùng hợp như vậy, Kim Mộc Thông mơ mơ màng màng xông vào, Sa Đà La vừa vặn tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy rõ ràng như vậy?
Ít nhất là trong khoảnh khắc đó, dung mạo xinh đẹp của Sa Đà La, còn có sự hoang dã của nàng, đã thu hút Kim Mộc Thông.
Đương nhiên, nếu đổi lại là Thẩm Lãng, nhìn trúng nữ nhân nào, lập tức sẽ theo đuổi nhiệt liệt.
Kim Mộc Thông không có can đảm như vậy, cũng không có thời gian đó, ngày hôm sau chữa trị xong cánh tay, gã lén lút tìm Sa Căng, hỏi chuyện về Sa Đà La.
Sa Căng nhìn Kim Mộc Thông thật lâu, nói: "Tiểu Thông, ngươi biết ta xem ngươi như em trai, cho nên thân càng thêm thân đương nhiên là tốt. Nhưng tính cách của tẩu tử ngươi, ngươi cũng thấy rồi đấy."
Tẩu tử mà y nói, chính là vương hậu Sa Mạn.
Kim Mộc Thông gật đầu: "Đã thấy."
Sa Căng nói: "Ngươi thấy thế nào?"