Chương 1037 Cự long của Đại Viêm
Kim Mộc Thông nói: "Tốt lắm."
Sa Căng nói: "Nói thật lòng."
Kim Mộc Thông nói: "Chỉ là có lúc hơi hung dữ."
Sa Căng nói: "Ừm, nhưng so với Sa Đà La, Sa Mạn đã vô cùng ôn nhu rồi. Sa Đà La năm nay 25 tuổi, vẫn chưa xuất giá, ngươi biết vì sao không?"
Kim Mộc Thông nói: "Vì sao?"
Sa Căng nói: "Bởi vì muội ấy quá bạo lực, động một tí là chặt tay chặt chân người khác, kẻ theo đuổi muội ấy đều bị đánh cho thừa sống thiếu chết, lâu dần, chẳng còn ai dám theo đuổi nữa. Cho nên, chúng ta thân càng thêm thân thì tốt, nhưng ta cũng không thể đẩy ngươi vào hố lửa."
Kim Mộc Thông ngẩn người, nói: "Căng ca, người khác theo đuổi nàng đều bị bẻ tay bẻ chân, còn đệ động vào người nàng, chỉ bị đánh thành đầu heo, tiện thể trật khớp một cánh tay, huynh thấy nàng đã nương tay rồi đúng không, chẳng phải là có ý với đệ sao?"
"???" Sa Căng há hốc mồm.
Kim Mộc Thông nói: "Đệ... Kỳ thực rất thích những nữ tử mạnh mẽ như vậy."
Sa Căng nói: "Tiểu Thông, có lẽ đệ bị mẫu thân và tỷ tỷ của mình lừa rồi. Ta là thần tử, không nên nói như vậy, nhưng vì hạnh phúc cả đời của đệ, cho nên ta phải nói rõ ràng một chút. Lệnh đường thoạt nhìn mạnh mẽ, nhưng trên thực tế lại rất hiền dịu. Còn hoàng hậu nương nương, ta là thần tử, càng không tiện bình phẩm, nhưng tuyệt đối không phải người mạnh mẽ."
Sa Căng thật sự rất khó xử, Mộc Lan là hoàng hậu, y là thần tử, không thể tùy tiện bàn luận.
Nhưng y muốn biểu đạt rất rõ ràng, Kim Mộc Lan tuy có lợi hại, nhưng trên thực tế trước mặt Thẩm Lãng lại dịu dàng như nước, hơn nữa còn rất ngây thơ.
Sự mạnh mẽ của Tô Bội Bội và Kim Mộc Lan chỉ là giả, còn sự hoang dã của Sa Đà La mới là thật.
Y muốn khuyên nhủ Kim Mộc Thông ngàn vạn lần đừng nên bị công tước Kim Trác và bệ hạ Thẩm Lãng lừa gạt, cho rằng cưới một nữ nhân mạnh mẽ là sẽ hạnh phúc.
"Hơn nữa, nhạc phụ nhạc mẫu cũng muốn đệ cưới một tiểu thư khuê các ôn nhu hiền thục, nữ hài của tộc Sa Mạn tuy rất tốt, nhưng chưa chắc đã là lương phối của đệ." Sa Căng nói: "Cưới các nàng, cần... Rất lớn dũng khí."
Sa Căng cố ý nhấn mạnh những lời này, bởi vì lỡ như bị thê tử nghe được, chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận, mà hiện tại nàng đang mang thai, chắc chắn y chỉ có thể chịu trận.
Kim Mộc Thông ngượng ngùng nói: "Đệ thật thích sự hoang dã."
Sa Căng bất đắc dĩ, vội vàng phái người đến thành Nộ Triều, báo chuyện này cho công tước Kim Trác, bởi vì lo lắng Kim Mộc Thông bị mê hoặc, cho nên cố ý cho gã nghỉ ngơi nửa tháng, đồng thời cũng nghĩ cách cho Sa Đà La nghỉ phép nửa tháng, để cho hai người có thời gian tìm hiểu nhau.
Ý của Sa Căng là muốn cho Kim Mộc Thông thấy rõ, nữ hài của tộc Sa Mạn mạnh mẽ như thế nào, ra tay hung ác ra sao, kết quả chưa đến chín ngày, Kim Mộc Thông đã bị Sa Đà La ăn sạch sẽ.
Bởi vì Sa Đà La thích vẻ ngoài vụng về, đáng yêu của Kim Mộc Thông, hơn nữa còn rất coi trọng tài hoa của gã.
Ơ? Từ khi nào Kim Mộc Thông lại có tài hoa?
Chẳng phải tài hoa duy nhất của gã là sao chép sách sao? Cầm bút lên, một hơi có thể viết mấy vạn chữ.
Thực ra gã còn có một tài hoa nữa, đó chính là viết sách, bịa chuyện.
Sa Đà La cảm thấy Kim Mộc Thông hoàn toàn khác biệt so với những chiến binh của tộc Sa Mạn mà nàng từng gặp, vô cùng tài hoa hơn người, lại không đáng ghét như đám thư sinh kia, cộng thêm sự trợ giúp của tỷ tỷ Sa Mạn, cho nên chuyện này đã được định đoạt.
Vì vậy đợi đến khi công tước Kim Trác và Tô Bội Bội nhận được tin tức, thì hai người đã ở bên nhau rồi.
"Tỷ phu, nữ nhân đệ thích nhất là Chúc Nịnh, đến bây giờ vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc." Kim Mộc Thông nói: "Nhưng nàng chướng mắt đệ, hơn nữa đệ cũng có chút thất vọng về nhân phẩm của nàng."
"Tiểu Ninh là nữ hài tốt đẹp nhất trên thế gian này, cũng là nữ hài đáng yêu nhất, nhưng đệ không xứng với Tiểu Ninh, nàng thuần khiết vô ngần, đệ không nỡ làm bẩn nàng, tinh thần và nội tâm của nàng, mãi mãi là một tiểu cô nương."
"Còn Sa Đà La, đã cho đệ nếm trải hương vị của tình yêu, giống như cầm nhầm ly nước, vốn muốn uống nước, kết quả lại uống phải rượu mạnh, lại giống như lần đầu tiên ăn lẩu cay, vô cùng kích thích."
"Huynh từng nói, tình yêu thứ ba của nam nhân mới là tình yêu đích thực, quả nhiên đã ứng nghiệm trên người của đệ."
Thẩm Lãng nhìn Kim Mộc Thông, tên mập này đã gầy đi, đẹp trai hơn, nhìn có vẻ trưởng thành hơn, nhưng vẫn ngây thơ như cũ.
"Đệ có thể tìm được nữ hài mình thích, ta rất vui mừng cho đệ." Thẩm Lãng nói: "Nhưng có một điều rất quan trọng, nàng có đánh đệ không?"
Kim Mộc Thông thở dài: "Từ khi chúng ta ở bên nhau, nàng chưa từng đánh đệ, thật... Thật đáng tiếc."
Cái gì?
Kim Mộc Thông nói: "Tỷ phu, lúc ở phủ Huyền Vũ, tỷ tỷ đã từng đè huynh xuống đất, bắt huynh luyện tập Lục Cầm Hí, bộ dạng đau đớn muốn chết của huynh khiến cho đệ rất ngưỡng mộ."
Cái... Cái gì? Đệ có ham mê đó sao??
"Chuẩn bị đi, hai ngày nữa ta sẽ tổ chức hôn lễ cho đệ."......
Ba ngày sau, thành Nộ Triều tổ chức một hôn lễ long trọng cho Kim Mộc Thông.
Hôn lễ này không thể không tổ chức, Tô Bội Bội gần như là nghiến răng nghiến lợi chờ Thẩm Lãng trở về, bởi vì Sa Đà La đã mang thai ba tháng, nếu không thành thân, bụng sẽ ngày càng lớn.
Dù sao cũng là chuyện vui, Kim gia rốt cuộc cũng có người nối dõi rồi.
Mặc dù Tô Bội Bội và Kim Trác không muốn cưới con dâu là nữ hài của Sa Man, nhưng còn có thể làm gì khác?
Chuyện đã rồi.
Hơn nữa chỉ cần Kim Mộc Thông thích, vậy là quan trọng hơn bất cứ điều gì, ở điểm này, Kim Trác và Tô Bội Bội đều rất sáng suốt.......
Hoàng đế đã xuất quan được nửa tháng, ngài vẫn có vẻ rất lười biếng.
Mỗi lần thiết triều, có lúc ngài tham gia, có lúc lại không đến.
Cho dù tham gia, hoàng đế cũng gần như không nói lời nào, giống như lúc thái tử giám quốc, dường như đã giao toàn bộ quyền lực cho thái tử.
Đối mặt với sự quật khởi của đế quốc Đại Càn, ngài dường như cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Các đại thần của đế quốc Đại Viêm từng thăm dò hỏi, hiện tại Đại Viêm và Đại Càn vẫn đang trong trạng thái chiến tranh, có nên tiến hành một cuộc tấn công thăm dò hay không.
Lại có người nói, hiện tại lòng người của các nước chư hầu có chút bất ổn, nhất là những tiểu quốc gần Đại Càn, còn có ý định nương tựa vào đối phương, có nên ra tay trấn áp hay không.
Nhưng hoàng đế vẫn không hề đưa ra bất kỳ ý kiến hay chỉ thị nào, tất cả đều giao cho thái tử xử lý.
Mọi người đều đang chờ đợi hoàng đế xuất quan, quét sạch yêu ma, chờ đợi cự long bay lượn trên không trung.
Kết quả... Hơn nửa tháng trôi qua.
Vẫn không thấy cự long đâu, tháp cấm kỵ vẫn im ắng như trước.
Người dân Viêm kinh, các trọng thần Đại Viêm, thậm chí là các nước chư hầu đều có chút thất vọng.
Chẳng lẽ bốn năm bế quan của hoàng đế chỉ là trò cười?
Cái gọi là Đại Viêm có cự long chỉ là lời đồn, mà lời đồn này có phải do hoàng thất Đại Viêm tự mình tung ra, tạo nên sự thần bí, để hù dọa các nước chư hầu hay không?
Thực tế, Đại Viêm căn bản không có con cự long nào, hay trên thế giới này căn bản không có cự long?
Thế nhưng vào ngày 15 tháng 7!
Từ trong tháp cấm kỵ của hoàng cung Đại Viêm, bỗng nhiên bắn ra một luồng sáng, bay thẳng lên trời.
Tốc độ cực nhanh, có thể so sánh với Long Chi Hối.
Rất nhanh, vô số người đã nhìn thấy cảnh tượng này.
"Nhanh nhìn xem, đó có phải là rồng hay không?"
"Đó có phải là cự long của hoàng đế hay không?"
"Không thể nào, cự long của hoàng đế sao có thể nhỏ như vậy chứ?"
Nếu đây là một con rồng, thì quả thật quá nhỏ, tháp cấm kỵ không hề sụp đổ, đại địa cũng chẳng rung chuyển.
Nhìn từ xa, luồng sáng này chỉ lớn hơn cự tích một chút mà thôi.
Nếu đây là rồng, vậy thì thật quá thất vọng, hoàn toàn không có uy phong của thần thú thượng cổ.
Muốn dựa vào thứ này để trở thành chân long thiên tử? E là hơi khó!
Luồng sáng bay thẳng lên, bay thẳng lên, bay đến độ cao mấy vạn mét trên không trung.
Lúc này nó chỉ còn là một chấm sáng, càng thêm nhỏ bé.
Lúc này toàn bộ người dân Viêm kinh đều ngửa đầu nhìn lên, cảm thấy vô cùng thất vọng.
Điều này hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng, chẳng lẽ hoàng đế căn bản không có cự long, chỉ là chế tạo ra một con cự tích phát sáng để giả mạo sao?
Nhưng mà...
Ngay sau đó, trên bầu trời vang lên tiếng gầm rú như sấm rền.
Toàn bộ Viêm kinh, trong phạm vi trăm dặm đều nghe thấy rõ ràng.
"Ầm, ầm, ầm, ầm..."
Trên bầu trời, như thể có liệt hỏa bùng cháy, như thể Long Chi Hối nổ tung.
Thứ vốn nhỏ bé kia, bỗng nhiên bắt đầu phình to ra, càng lớn, càng lớn hơn.
Cuối cùng... Trở thành một con quái vật khổng lồ, toàn thân bốc cháy dữ dội.
Ngay sau đó, nó lao thẳng xuống.
Thân ảnh vốn đã khổng lồ, lại càng trở nên to lớn hơn.
Thân thể bốc cháy dữ dội, như mặt trời ban đêm, chiếu sáng cả màn đêm Viêm kinh.
Lúc này, trên trời có trăng sáng tròn vành vạnh, nhưng dưới ánh sáng của cự long, vầng trăng trở nên ảm đạm.
Khi cự long lao xuống đến độ cao 10,000m, nó dừng lại, lượn vòng trên bầu trời.
Trên bầu trời Viêm kinh, nổi lên một cơn bão lửa cuồn cuộn.
Cơn bão lửa nóng rực, dường như muốn thiêu đốt mọi thứ.
Hình ảnh khổng lồ của nó, bao trùm cả bầu trời Viêm kinh.
Nhiệt lượng khủng khiếp của nó, như muốn thiêu rụi cả Viêm kinh.
Thật kỳ diệu, thật đáng sợ.
Con rồng này lúc nhỏ lúc to, lúc nhỏ chỉ dài vài chục mét, lúc lớn lại khổng lồ như vậy, bao trùm cả bầu trời.
Ngay sau đó, cự long lại gầm lên một tiếng.
Trong nháy mắt, tất cả nhà cửa ở Viêm kinh đều rung chuyển, như thể có động đất.
Rừng cây phía bắc Viêm kinh, như bị bão quét qua, cả khu rừng rộng lớn ngàn dặm đồng loạt bị uốn cong.
Tể tướng Chúc gia tại Viêm kinh, Liêm thân vương, Vũ thân vương, nhìn thấy cảnh này, đầu tiên là toàn thân run rẩy, sau đó trong lòng mừng như điên, đồng loạt quỳ xuống, hô to: "Nhân hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Đại Viêm vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Ngay sau đó, vô số người dân Viêm kinh đồng loạt quỳ xuống, hô to: "Hoàng đế vạn tuế, Đại Viêm vạn tuế."
Mọi người kích động đến run rẩy, nhiệt huyết sôi trào.
Hoàng đế quả nhiên là chân long thiên tử, đế quốc Đại Viêm là thiên mệnh sở quy.
Có cự long thần uy như vậy, trên đời này còn ai là đối thủ của Đại Viêm?
Tất cả kẻ thù, đều sẽ bị nghiền nát.
Đế quốc Đại Càn bé nhỏ kia, chẳng đáng nhắc tới.
Thẩm Lãng, tên tiểu nhân hèn hạ kia, càng không đáng bận tâm.
Dưới ngọn lửa của cự long, tất cả đều sẽ hóa thành tro bụi.
"Đại Viêm vạn tuế, Đại Viêm vạn thắng!"
"Đại Viêm vạn tuế, Đại Viêm vạn thắng!"
Hàng triệu người dân Viêm kinh đồng thanh hô to, tiếng hô vang dội cả đất trời.
Mà cự long sau khi lượn vài vòng trên bầu trời, lại mang theo khí thế kinh thiên, bay về phía nam, bay về hướng đế quốc Đại Càn.