Chương 1084 Quang Minh quốc
Thẩm Lãng bỗng nhớ đến lúc mình rời khỏi Viêm kinh, từng nói chuyện riêng với Thẩm Dã và Sa Căng.
Lúc đó Thẩm Lãng hỏi Thẩm Dã: "Con là ai?"
Thẩm Dã đáp: "Con là thái tử của Đại Càn, là người thừa kế của Khương gia."
Thẩm Lãng lại hỏi: "Con còn là ai?"
Thẩm Dã đáp: "Con là con trai của phụ thân và mẫu thân."
Thẩm Lãng muốn nó nhớ kỹ, con là con trai của phụ thân và mẫu thân, sau đó mới là thái tử của Đại Càn, mới là người thừa kế của Khương gia, lúc đầu Thẩm Dã đã tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó Thẩm Lãng nói chuyện với Sa Căng, dặn dò y dù có xảy ra chuyện gì cũng phải ở lại Đế kinh, nằm gai nếm mật, nhẫn nhục chịu đựng, bất kể phải trả giá nào cũng phải cố gắng trụ vững trong đế quốc.
Giờ đây 29 năm đã trôi qua, Sa Căng đã hơn sáu mươi tuổi, Thẩm Dã cũng đã bốn mươi.
Bọn họ thế nào rồi?
Môi trường năng lượng của thế giới này đã thay đổi rất nhiều, tuổi tác không còn quá quan trọng nữa.
Bởi vì trong sử sách đế quốc có ghi chép, một trong những cống hiến vĩ đại của đại đế Khương Lãng chính là nâng giới hạn tuổi thọ của con người, từ hơn một trăm tuổi lên hơn hai trăm tuổi.
Vì vậy, Sa Căng hơn sáu mươi tuổi vẫn hoàn toàn thuộc độ tuổi sung sức, còn Thẩm Dã vẫn là thanh niên.
Ngoài ra còn có ba nhân vật quan trọng.
Kim Mộc Lan, thánh nữ Bạch Kinh và Adolf.
Hồi đó, khi Thẩm Lãng đến Bạch Ngọc kinh ở Cực Bắc, sứ giả của Bạch Ngọc Kinh hỏi hắn, có muốn gặp Kim Mộc Lan trước không?
Đó là thê tử của hắn, lúc đó đã hơn một năm rồi hai người chưa gặp mặt, nhưng Thẩm Lãng đã từ chối.
Bởi vì Thẩm Lãng biết, Mộc Lan chắc chắn không còn ở Bạch kinh nữa.
Tại sao?
Bởi vì mẫu thân của Thẩm Lãng là nữ hoàng của Bạch Ngọc Kinh, đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý cho sự trở lại của Khương Ly, sao có thể để Mộc Lan tiếp tục ở lại Bạch Kinh chứ? Thậm chí Adolf cũng đã được bí mật đưa đi.
Theo suy đoán này, Mộc Lan không có ở Đế kinh, vậy thì hoàng hậu Kim Mộc Lan trong sử sách từ đâu mà ra?
Còn một chuyện nữa?
Rốt cuộc Luy Tổ có quan hệ gì với Khương Ly? Thân phận thật sự của bà ta là cái gì?
Một điểm mấu chốt khác, ngục giam thượng cổ.
Ngục giam thượng cổ này, từng khiến cho Thẩm Lãng vô cùng nghi ngờ và hoang mang.
Tù nhân đầu tiên, cũng là tù nhân cấp thấp nhất, chính là thái tử Khương Hiết, kẻ phản bội lớn nhất của toàn bộ đế quốc Phương Đông, khiến cho Khương gia đánh mất ngôi vị hoàng đế.
Nhưng chuyện Khương Hiết phản bội là một âm mưu, tất cả đều là vì đánh cắp tinh thần lực của nữ hoàng Medusa, để tránh né đại kiếp nạn thời thượng cổ, để nền văn minh thượng cổ có thể trở lại.
Vì vậy, Khương Hiết trong tù thất thứ nhất là giả mạo, chỉ là một kẻ thế thân mà thôi, thậm chí ngục giam thượng cổ này được xây dựng dựa trên thiết kế của chính ông.
Vậy vấn đề là:
Âm mưu Khương Hiết phản bội, Cơ gia có biết không? Thậm chí Khương gia thượng cổ có biết không?
Nếu bọn họ đều biết, vậy thì đây chính là bí mật cao cấp nhất của hoàng tộc đế quốc thượng cổ, còn nếu bọn họ không biết, điều đó chứng tỏ Khương Hiết một mình thao túng toàn bộ?
Bởi vì Khương Hiết, tù nhân cấp thấp nhất trong ngục giam thượng cổ là giả, điều này khiến cho Thẩm Lãng nảy sinh nghi ngờ rất lớn đối với toàn bộ ngục giam thượng cổ, liệu có phải tất cả tù nhân trong ngục giam thượng cổ đều là giả mạo? Tù thất thứ hai giam giữ nữ hoàng Hắc Ám, nhưng đối phương đã biến mất.
Hiện tại Thẩm Lãng cần phải sửa lại suy nghĩ này một chút, Khương Hiết trong tù thất thứ nhất là giả, nhưng những tù thất khác thì chưa chắc đã là giả.
Nếu nữ hoàng Hắc Ám tàn sát hàng trăm vạn người thật sự tồn tại, hơn nữa còn trốn thoát, vậy thì đối phương rốt cuộc là ai? Có từng xuất hiện chưa?
Vô số câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu Thẩm Lãng.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nói: "Đặc sứ đại nhân, chúng ta chuẩn bị hành động, đi tiêu diệt loạn tặc ở khu 13 và 19, ngài có muốn đi cùng không?"
Thẩm Lãng đứng dậy đáp: "Đi."
Nói xong bèn bước ra ngoài.
Từ xa, Thẩm Lãng đã nhìn thấy tòa thành Hắc Thủy đài của thành Thiên Nam.
Nó giống như một pháo đài hắc ám, rộng lớn vô cùng, diện tích vượt quá hai ngàn mẫu.
Tầng tầng lớp lớp, canh phòng nghiêm mật.
Không thể tưởng tượng nổi, đây chỉ là một tòa thành Hắc Thủy đài của thành Thiên Nam, mà quy mô đã vượt xa tòa thành Hắc Thủy đài của Việt quốc trước kia.
Thẩm Lãng biết, quan chức cao nhất của Hắc Thủy đài hành tỉnh Thiên Nam hiện nay là Đề đốc, là nhân vật số ba của toàn thành Thiên Nam, chỉ sau Tổng đốc và Đề đốc trú quân.
Dưới trướng một Đề đốc, có ba Vạn Hộ, có ba vạn binh mã.
Hắc Thủy đài của một hành tỉnh có đến ba vạn Tuần Sát quân, điều này là không thể tưởng tượng nổi, lúc trước khi Hắc Thủy đài của Việt quốc cực thịnh, cũng không có đến ba vạn quân.
Lúc này trên thao trường rộng lớn, một vạn Tuần Sát quân đã tập kết, dẫn đầu vẫn là vị Vạn Hộ kia.
Một vạn quân tinh nhuệ này, mỗi người đều mặc áo giáp màu đen, tuy không bằng áo giáp thượng cổ của tinh binh đặc chủng, nhưng đã tốt hơn áo giáp bí mật của sáu thế lực siêu thoát.
Mỗi người đều đeo chiến đao thượng cổ bên hông, súng trường đá ác mộng, mặt nạ được chế tạo từ kim loại đặc biệt, có thể nói là đao thương bất nhập.
Mỗi một người đều được trang bị đến tận răng, giống như đội quân Gestapo, chỉ có điều Tuần Sát quân mạnh mẽ và tinh nhuệ hơn.
Hắc Thủy đài của một hành tỉnh đã có đến ba vạn Tuần Sát quân, điều này càng cho thấy sự cai trị lạnh lùng, tàn khốc của Khương quốc.
Vị Vạn Hộ nhìn thấy Thẩm Lãng, khẽ gật đầu, bởi vì đây là nơi công cộng, gã không thể tỏ ra vẻ quá nịnh bợ.
"Xuất phát!" Theo tiếng hô của gã, một vạn Tuần Sát quân hùng dũng tiến về phía khu rìa thành trì.
Không cần phương tiện di chuyển, vì bọn họ đều đeo giầy chiến, sử dụng động lực đá ác mộng, tốc độ cực nhanh.
Con đường trong thành trì này thật sự rất rộng rãi, đại lộ Huyền Vũ của Việt quốc trước kia tuy không rộng bằng đường Trường An của thành Trường An thời Đường, nhưng cũng rộng hơn 10m.
Mà con đường chính của thành Thiên Nam, lại rộng đến hơn 200m.
Tuần Sát quân xuất trận, một đường thông suốt, không có bất kỳ ai dám cản đường, mọi người đều kinh hồn bạt vía, tràn đầy sợ hãi khi nhìn thấy Tuần Sát quân.
Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng của triều Minh, Gestapo của Đức Quốc Xã, đều khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Mà người dân thành Thiên Nam, còn sợ hãi Tuần Sát quân hơn thế, quả nhiên là sự cai trị bằng bạo lực và máu.......
Cùng lúc đó, ở phía đông thành Thiên Nam, có một chốn tiên cảnh.
Cầu nhỏ nước chảy, sắc màu rực rỡ.
Các công trình kiến trúc trong thành Thiên Nam đều rất đồ sộ, cao đến mấy chục, mấy trăm mét, vừa rộng lớn vừa cứng nhắc, hoàn toàn không phân biệt được là phong cách Phương Đông hay là Phương Tây, cũng không rõ là thượng cổ hay là thời nay, nói chung là rất mâu thuẫn.
Tuy nhiên, trang viên ở đây lại mang đậm lối kiến trúc cổ điển Phương Đông, giống hệt như vài chục năm về trước.
Nơi này là hành cung Thiên Nam, thái tử Khương Dã đã từng nghỉ lại ở đây, thành viên hoàng tộc mỗi lần đến Thiên Nam, đều sẽ ở trong hành cung này chứ không phải phủ Tổng đốc, cũng chỉ có hoàng thất mới được ở đây.
Người đứng đầu Hắc Thủy đài của hành tỉnh Thiên Nam chính là Đề đốc, nhưng khi một vạn Tuần Sát quân xuất phát đi bình định khu 13 và 19, thì vị Đề đốc đại nhân này không hề dẫn đội, còn không lộ diện, bởi vì gã có nhiệm vụ quan trọng hơn, dẫn theo tinh binh canh giữ hành cung Thiên Nam, vì nơi này có một nhân vật quan trọng.
Đội quân phủ Tổng đốc hộ tống một chiếc xe ngựa đến trước cổng hành cung, một thái giám bước lên, mở cửa xe rồi quỳ xuống, lấy thân mình làm bậc thang cho quý nhân trong xe bước xuống.
Từ Thiên Thiên liếc nhìn, không giẫm lên người tên thái giám này, mà trực tiếp nhảy xuống đất, sau đó đi vào trong hành cung.
Vị Đề đốc dẫn theo tinh binh quỳ rạp xuống đất.
"Tham kiến quý nhân."
Từ Thiên Thiên chưa từng kết hôn với Thẩm Lãng, nhưng ai cũng biết quan hệ giữa nàng và Thẩm Lãng rất thân thiết, không thể gọi là quý phi, chỉ có thể gọi là quý nhân.
Đội quân phủ Tổng đốc vừa đến gần hành cung đã bị Đề đốc đưa tay chặn lại.
Nơi này là hành cung, bất kỳ ai cũng không có tư cách tự ý ra vào, ngay cả quân đội bình thường cũng không được phép đến gần, chỉ có Hắc Thủy đài là gia nô của hoàng thất mới có tư cách canh giữ hành cung.
Vị Vạn Hộ phủ Tổng đốc mỉm cười lấy lòng, khom người hành lễ, trong lòng vô cùng khó chịu.
Hắc Thủy đài quá kiêu ngạo, ngay cả phủ Tổng đốc cũng không xem ra gì, Tổng đốc của bọn ta chính là cháu trai của bệ hạ đấy.
Từ Thiên Thiên bước vào trong hành cung, có một đại thái giám tiến lên quỳ chào: "Cung nghênh quý nhân."
Từ Thiên Thiên hỏi: "Công chúa điện hạ thế nào rồi? Dùng bữa chưa?"
Đại thái giám khẽ đáp: "Công chúa vẫn chưa dùng bữa, tâm trạng có chút không vui."
Từ Thiên Thiên gật đầu, sau đó đi xuyên qua hành lang, đi đến một hồ nước, nước hồ trong vắt như ngọc bích.
Một gian lầu các tinh xảo nằm giữa hồ, Từ Thiên Thiên thong dong bước qua cây cầu cong, sau đó phất tay một cái, những người phía sau lập tức tản ra.
Từ Thiên Thiên bước vào lầu các, bên trong mọi thứ đều mang phong cách cổ điển, đồ gia dụng, đồ trang trí, chăn gối, thậm chí cả sách vở đều là đồ cổ.
Một mỹ nhân Phương Đông xinh đẹp tuyệt trần, đang lặng lẽ ngồi đọc sách bên trong.
Nàng chính là công chúa Trường Nhạc của đế quốc, Khương Mật (Thẩm Mật).
"Di nương." Nhìn thấy Từ Thiên Thiên, Khương Mật đứng dậy hành lễ.
Mấy chục năm trôi qua, cô bé lọ lem năm xưa đã trở thành công chúa thực sự, nàng vẫn mộng mơ như hồi còn nhỏ, nhất cử nhất động đều toát lên phong thái hoàng tộc, ôn nhu, đoan trang.
Mẫu thân của nàng là Băng Nhi, lúc vừa sinh hạ nàng đã nói: "Đứa bé này là một công chúa, chỉ là mượn bụng của ta mà thôi, không có quan hệ gì với ta, nó hoàn toàn thừa hưởng khí chất cao quý của phụ thân."
Mà từ nhỏ nàng cũng thích làm công chúa, mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm đều nghiêm khắc yêu cầu bản thân phải hoàn mỹ.
"Tiểu Mật, nghe nói hôm nay con ăn không ngon sao?" Từ Thiên Thiên hỏi: "Sao vậy? Ta đưa con đến thành Thiên Nam giải sầu, sao con lại không vui?"
Khương Mật đáp: "Con muốn đến thăm phủ cũ, muốn đến thành Nộ Triều, nhưng không được cho phép."
Nàng nói phủ cũ chính là phủ Huyền Vũ, phủ của Kim gia, mẫu thân Băng Nhi của nàng lớn lên ở đó.
Từ Thiên Thiên nói: "Bọn họ chỉ lo lắng cho sự an toàn của con, gần đây phần tử phản nghịch rất manh động, tình hình ở thành Thiên Nam đang dậy sóng, không yên ổn, ở trong thành thì còn đỡ, nếu ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm."
Khương Mật nói: "Con biết, nên con không trách bọn họ."
Từ Thiên Thiên dịu dàng nói: "Hắc Thủy đài đã điều tra được danh sách cụ thể của những phần tử phản nghịch này, hôm nay sẽ tiến hành bắt giữ tiêu diệt, có lẽ tình hình an ninh sẽ sớm ổn định, đến lúc đó ta lại cùng con đến phủ Huyền Vũ được không?"
Khương Mật ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này một nữ tỳ bưng khay trà bước đến, khéo léo đặt lên bàn.
Khương Mật nói: "Di nương, mời người dùng trà."
Từ Thiên Thiên bưng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Lúc này trên nước trà hiện lên một dòng chữ.
"Công chúa điện hạ, quý nhân, chúng ta đã chuẩn bị xong, ngày mai sẽ tìm cách giải cứu hai người rời khỏi đế quốc Hắc Ám này, đến Quang Minh quốc."
Khuôn mặt của nữ tỳ không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng không nói gì, sau khi dâng trà xong liền lặng lẽ lui ra.
Vừa ra khỏi cầu cong, liền có vài nữ binh của Hắc Thủy đài bước đến, lục soát kỹ lưỡng nàng.
Từ Thiên Thiên tiếp tục trò chuyện với Khương Mật, toàn là những lời nói hết sức bình thường.
Nhưng tay của hai người lại âm thầm gõ mật mã đặc biệt, ở nơi người khác không nhìn thấy, đây là cách liên lạc của bọn họ.
Khương Mật lo lắng hỏi: "Di nương, bọn họ làm vậy có nguy hiểm không? Hôm nay Tuần Sát quân sẽ đi bình định mà."
Từ Thiên Thiên đáp: "Chỉ cần có thể cứu con ra ngoài, tất cả đều đáng giá."
Khương Mật nói: "Chỉ vì một mình con, không đáng phải trả giá lớn như vậy."
Từ Thiên Thiên nói: "Con là con gái của hắn, Quang Minh quốc dù có trả giá đắt hơn nữa để cứu con cũng xứng đáng."
Khương Mật hỏi: "Lần này là ai dẫn đội đến cứu con? Là công chúa Quang Minh, hay là Hồng Tuyết đại nhân?"
Từ Thiên Thiên đáp: "Ngày mai con sẽ biết, chỉ cần có thể trốn thoát khỏi đế quốc Hắc Ám này, chỉ cần thoát khỏi địa ngục này thì tốt rồi, chỉ có ở Quang Minh quốc, mới có tương lai, rất nhiều người nhà của con đều đang chờ con ở đó."......