← Quay lại trang sách

Chương 1085 Thảm sát khu 13

Thẩm Lãng đi theo 1 vạn Tuần Sát quân đến một vùng rìa mái vòm, nơi đây dày đặc vô số hang động ngầm.

Hơn một trăm vạn con người chen chúc sinh sống trong những hang động này, một cuộc sống còn không bằng gia súc, giống như một lũ kiến hôi.

Bọn họ không có tư cách sống trong những căn nhà trên mặt đất, không có tư cách bước vào thành, mỗi ngày lao động hơn 10h, không ngừng thu thập đủ loại tài nguyên ở bên ngoài, mà thứ quan trọng nhất chính là nước.

Bởi vì đây chỉ là một tinh cầu nhỏ bé, không thể có hệ sinh thái hoàn chỉnh, hầu hết tài nguyên nước đều phải thu thập từ bên ngoài, khai thác băng trở thành một công việc rất quan trọng.

Mà hơn một trăm vạn người trong thành Thiên Nam, chính là những con kiến thợ.

Nơi ở của họ được chia thành 19 khu, mỗi khu là một hang động siêu lớn, bên trong có gần 8 vạn người.

Theo báo cáo của mật thám Hắc Thủy đài, phần tử phản nghịch ẩn nấp trong khu 13 và 19, dự định kích động tội đồ ở hai khu vực này tạo phản, cho nổ cột năng lượng của mái vòm.

Vì vậy, một vạn Tuần Sát quân chia thành hai đội, một đội đi khu 13, một đội đi khu 19.

Còn Thẩm Lãng đi theo đội đến khu 13, để bắt đầu hành động.

"Nhìn cho kỹ, ghi nhớ từng khuôn mặt của phần tử phản nghịch, chúng là kẻ thù của đế quốc, chúng âm mưu phá hoại sự thống trị của bệ hạ, là kẻ thù của toàn nhân loại, là kẻ thù của toàn nền văn minh."

"Sau khi xông vào, lập tức bắt giữ, nếu gặp bất kỳ sự kháng cự nào, giết hết, không cần hỏi tội."

"Trong khu 13, có 20 phần tử phản nghịch, 300 tên tội đồ bị xúi giục đã trở thành phần tử phản nghịch, có 2000 tội đồ đang bị đầu độc bởi lời đồn, hơn 2000 người này, tất cả đều phải bắt sống."

"Hành động phải nhanh gọn, tranh thủ trong vòng hai tiếng, bắt giữ toàn bộ."

"Nghe rõ chưa?"

"Rõ!" 5000 Tuần Sát đồng thanh hô to.

"Xuất phát!"

5000 Tuần Sát quân chuẩn bị xông vào hang động khu 13 để bắt người.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người từ trên trời đáp xuống, mọi người đều kinh ngạc, sau đó quỳ xuống.

"Tham kiến Tổng đốc đại nhân."

Nếu là Tổng đốc bình thường, Hắc Thủy đài căn bản không để vào mắt, bởi vì hiện nay đế quốc thi hành chế độ đặc vụ, quyền thế của Hắc Thủy đài được nâng cao rất nhiều, cho nên cơ bản là Đề đốc Hắc Thủy đài ở mỗi hành tỉnh đều không coi trọng Tổng đốc, đấu đá lẫn nhau rất kịch liệt.

Nhưng hành tỉnh Thiên Nam tương đối đặc biệt, bởi vì Tổng đốc chính là cháu trai của hoàng đế bệ hạ.

Tổng đốc Thẩm Thành vẫn luôn tỏ vẻ sốt ruột, đặc biệt là lười biếng, gã liếc mắt nhìn Thẩm Lãng, người khác khách sáo với đặc sứ, gã vẫn luôn rất ngạo mạn.

"Chuẩn bị xong chưa?" Tổng đốc Thẩm Thành thản nhiên hỏi.

Vạn Hộ đáp: "Bẩm đại nhân, đã chuẩn bị xong."

Tổng đốc Thẩm Thành hỏi: "Chuẩn bị thế nào?"

"Dựa theo danh sách, nhanh chóng bắt người, tổng cộng 2,320 người."

Tên Vạn Hộ vừa đáp, vừa cung kính trình danh sách lên:

Thẩm Thành liếc mắt nhìn, sau đó tùy tiện ném xuống đất, Vạn Hộ vội vàng quỳ xuống nhặt lên.

Thẩm Thành nói: "Quá phiền phức, làm triệt để một chút."

Vạn hộ hỏi: "Ý của Tổng đốc đại nhân là?"

Thẩm Thành nói: "Giết hết, một lưới bắt gọn, thà giết nhầm ba ngàn, không thể bỏ sót một."

Vạn Hộ run rẩy nói: "Đại nhân, việc này... Khu vực này có tới 7 vạn người."

Thẩm Thành nói: "Có chuyện gì? Lũ gia súc đó, chết nhiều hay ít thì có sao."

Vạn hộ sởn gai ốc, chỉ bắt hơn 2000 người thì không thành vấn đề, Hắc Thủy đài gánh vác nổi trách nhiệm, nhưng vì bắt mấy chục tên phản nghịch, mà tàn sát 7 vạn người, dù là tội đồ tầng lớp thấp, cũng quá mức tàn nhẫn.

Hắc Thủy đài không thể gánh vác trách nhiệm này.

Thẩm Thành nói: "Có trách nhiệm gì, ta gánh!"

Sau đó, gã nhìn sang Thẩm Lãng, nói: "Nếu đặc sứ thấy chướng mắt, có thể tùy thời viết mật tấu về Đế kinh tố cáo ta, nhưng trước lúc đó, vẫn nên nghe ta, hơn nữa ngươi cũng đang thi hành nhiệm vụ bí mật, tiêu diệt những kẻ phản nghịch của Quang Minh quốc, nơi quỷ quái này ta đã ngán ngẩm lắm rồi, mau chóng ra tay, ra tay lẹ đi!"

Vạn hộ đáp: "Vâng!"

Sau đó tên Vạn hộ run rẩy nói: "Ra tay, giết sạch khu 13."

Ngay lập tức, 5000 Tuần Sát quân xông vào hang động khu 13, bắt đầu cuộc thảm sát.

"Pằng, pằng, pằng, pằng..."

Súng trường đá ác mộng, súng máy đá ác mộng đồng loạt khai hỏa.

Toàn bộ hang động khu 13, rộng khoảng 10km2, bên trong chật cứng 7 vạn người.

Tuần Sát quân vừa khai hỏa, vô số tội đồ lần lượt ngã xuống, không có chút sức chống cự nào, thậm chí đại đa số mọi người đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Giữa chừng, Thẩm Thành đột nhiên nhìn sang Thẩm Lãng, hỏi: "Quý nhân Từ Thiên Thiên, là người quen của đặc sứ sao?"

Thẩm Lãng im lặng, không nói một lời.

Tổng đốc Thẩm Thành khinh thường nói: "Được rồi, không muốn nói thì thôi."

Khoảng mười mấy phút sau, bên trong truyền đến tiếng đánh nhau.

Rõ ràng là có người kháng cự, chắc là lực lượng quân phản loạn mai phục trong khu 13.

Khoảng nửa tiếng sau.

Tên Vạn Hộ đi tới, quỳ xuống bẩm báo: "Bẩm Tổng đốc đại nhân, đã... Giết sạch."

Thẩm Thành hỏi: "Thương vong thế nào?"

Vạn Hộ đáp: "Chúng ta thương vong hơn 500 người."

Thẩm Thành cười lạnh hỏi: "Không phải nói chỉ có 20 tên phản loạn sao?"

Vạn hộ xấu hổ nói: "Là thuộc hạ sai sót."

Thẩm Thành nói: "Tổng cộng có bao nhiêu phản loạn? Mang theo bao nhiêu vũ khí?"

Một tên võ sĩ đáp: "Khoảng hơn 100 tên phản loạn, mang theo vũ khí rất thô sơ, không có vũ khí đá ác mộng, nhưng võ công của chúng rất cao, cho nên mới gây ra thương vong lớn như vậy cho chúng ta."

Thẩm Thành nói: "Bọn phản đồ này đúng là ngoan cố, chỉ với chút lực lượng đó, còn muốn lật đổ đế quốc hùng mạnh của chúng ta, nếu để chúng thành công chế tạo ra một vụ tập kích thì sao? Mất mặt chẳng qua chỉ là ta, Tổng đốc này, xui xẻo cũng chỉ là đám người các ngươi, Đề đốc Hắc Thủy đài, có thể lay chuyển được đế quốc của chúng ta sao? Kiến hôi lay cây.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Sau đó Thẩm Thành leo lên cỗ xe ngựa sang trọng, ung dung ngồi uống rượu ngon.

Lại qua hơn nửa canh giờ, một con chim sắt từ trên trời đáp xuống.

"Bẩm Tổng đốc đại nhân, khu 19 đã được quét sạch, tổng cộng 5 vạn người, toàn bộ đã bị tiêu diệt, phát hiện khoảng hơn 50 tên phản loạn của Quang Minh quốc."

Tổng đốc Thẩm Thành nói: "Bây giờ các ngươi, Hắc Thủy đài nói cho ta biết, đám quân phản loạn ẩn nấp này, có chắc chắn đã bị tiêu diệt toàn bộ hay chưa?"

Vạn hộ đáp: "Hẳn là... Đã bị tiêu diệt toàn bộ."

"Tốt lắm!" Tổng đốc Thẩm Thành chỉ vào tên Vạn Hộ, lạnh lùng nói: "Nếu ngày mai có chuyện gì, ta lột da ngươi."

Nói xong, Tổng đốc Thẩm Thành cưỡi thú bay, bay vút lên trời, vừa mới giết hơn 10 vạn tội đồ, đối với gã mà nói dường như là chuyện nhỏ, không có chút cảm xúc nào.......

Một lát sau, Tổng đốc Thẩm Thành đáp xuống trước cửa hành cung.

"Tham kiến Tổng đốc đại nhân." Đề đốc Hắc Thủy đài vẫn như thuộc hạ, canh giữ ở cửa, nhìn thấy Tổng đốc Thẩm Thành liền cung kính hành lễ.

Thẩm Thành gật đầu, cũng không để vị Đề đốc này vào mắt, định bước vào trong hành cung.

Lúc này, một lão thái giám vội vàng chạy tới quỳ xuống nói: "Tham kiến tiểu công gia."

Lão quỳ ngay cửa, chặn đường đi của Tổng đốc Thẩm Thành.

Thẩm Thành nói: "Làm cái gì? Huyết thống hoàng tộc của ta không đủ thuần khiết, ta họ Thẩm nên không thể vào hành cung sao? Đừng quên Khương Thẩm chưa phân gia, hoàng đế còn chưa chính thức hạ chỉ đổi họ đâu."

Lão thái giám dập đầu nói: "Lão nô không dám, trong mắt lão nô, họ Khương là chủ, họ Thẩm cũng là chủ."

Thẩm Thành nói: "Vậy ngươi còn chắn đường ta làm gì? Công chúa điện hạ là tỷ tỷ của ta, chúng ta từ nhỏ quan hệ đã rất thân thiết, tuy không phải tỷ đệ ruột, nhưng còn hơn cả tỷ đệ ruột, ta đi thăm tỷ ấy thì đã sao?"

Lão thái giám dập đầu nói: "Tiểu công gia, công chúa điện hạ đang ngủ."

Tổng đốc Thẩm Thành nói: "Ồ, ngủ rồi? Suýt nữa quên mất, vị tỷ tỷ này của ta sinh hoạt rất điều độ, không giống ta, nửa đêm canh ba vẫn chưa ngủ được, đúng rồi, hôm nay tỷ tỷ có vui không?"

Lão thái giám đáp: "Có chút... Không được vui, lần này đến Thiên Nam, công chúa muốn đi thành Nộ Triều, đi phủ Huyền Vũ thăm nhà, kết quả lại bị ngăn cản."

Thẩm Thành nói: "Thật oan uổng, gần đây hơi bất ổn, đám phản loạn Quang Minh quốc kia rất hung hăng, ta thật sự lo lắng tỷ tỷ sẽ gặp nguy hiểm, nên mới không cho đi, ta cũng rất muốn đến đó, thôi thôi, ngày mai ta sẽ đi cùng nàng, dù sao đám quân phản loạn đó cũng đã bị tiêu diệt rồi. Lão già, các ngươi chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi cùng công chúa điện hạ đến phủ Huyền Vũ."

Lão thái giám dập đầu lia lịa: "Vâng, vâng."

Thẩm Thành rời đi, lão thái giám vội vàng chạy vào trong hành cung, đi tới trước lầu các, dập đầu nói: "Công chúa điện hạ, đám quân phản loạn kia đều đã bị tiêu diệt, bên ngoài đã yên ổn, ngày mai chúng ta sẽ đến phủ Huyền Vũ, sau đó đến thành Nộ Triều."

Bên trong truyền ra giọng nói dịu dàng có phần tung tăng của Khương Mật: "Ta biết rồi."......

Vài giờ sau, trong một hang động cách phủ Huyền Vũ hơn 10 dặm, mấy chục võ sĩ lặng lẽ ngồi đó.

Trên y phục của mỗi người đều thêu một mặt trời, cho nên được gọi là Quang Minh, nhưng năm đó Khương Ly cũng được xưng tụng là mặt trời.

Dẫn đầu là một nam tử tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, thân hình gầy gò, ánh mắt mệt mỏi.

Đối phương chính là Chúc Hồng Tuyết năm nào.

Chúc Hồng Tuyết của Thiên Nhai Hải các.

Mấy chục võ sĩ yên lặng ăn gì đó.

Một võ sĩ oán giận nói: "Cái thứ lửa quỷ này, ngay cả nước cũng không đun nóng, luộc mãi cũng không chín."

Nhiệt độ nơi đây quá thấp, nên độ sôi của nước không đạt tới 100 độ, không thể luộc chín thịt được.

Hơn nữa nhiệt độ ở đây quá thấp, thịt vừa vớt ra đã lạnh, đợi đến khi đưa lên miệng đã đông cứng lại rồi.

Chúc Hồng Tuyết cầm một miếng thịt, dửng dưng nhai.

Hơn 30 năm trước, võ công của y đã đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh, hiện tại y cường đại đến mức nào?

Sau trận chiến tại Việt kinh, y và Tả Từ đi vào sa mạc vạn dặm, không còn xuất hiện nữa.

Một võ sĩ hỏi: "Nguyên soái, huynh đệ của chúng ta ở thành Thiên Nam, có phải đều đã chết hết rồi không? Đến bây giờ vẫn chưa thấy tin tức gì."

Chúc Hồng Tuyết im lặng không nói.

"Nguyên soái, chiến sĩ Quang Minh chúng ta ngày càng ít, đế quốc quá cường đại, chúng ta còn hy vọng sao?"

"Đã gần 30 năm trôi qua, nếu bệ hạ Thẩm Lãng còn sống, chắc đã xuất hiện rồi, ngài ấy đã chết rồi phải không?"

"Nguyên soái, chúng ta còn hy vọng sao? Theo lý luận của các chủ, thế giới này chỉ có thể chống đỡ không đến một trăm năm nữa, sẽ diệt vong."

Nghe thuộc hạ hỏi liên tục, Chúc Hồng Tuyết từ đầu đến cuối không nói gì.

Bởi vì y cũng không biết có còn hy vọng không.

Y cũng không biết Thẩm Lãng có chết hay không, có còn trở về hay không?

Nhưng có hy vọng dù sao cũng tốt hơn không có, đúng không? Đây là điều sư phụ đã dạy cho y.

Năm đó trước khi bệ hạ Thẩm Lãng bắc phạt Viêm kinh, sư phụ Tả Từ đã từng đến bái phỏng ngài ấy, đồng thời mời ngài ấy nếu có thời gian rảnh, hãy đến sa mạc vạn dặm một chuyến.

Hiện tại đã gần 30 năm trôi qua, vị bệ hạ này vẫn chưa từng xuất hiện.

Tương lai, thật sự còn hy vọng, còn có ánh sáng sao?

Đúng lúc này, một con chim nhỏ màu đỏ rực bay tới, chui vào hang động, giống như một ngọn lửa.

Chúc Hồng Tuyết đưa tay ra, con chim nhỏ màu đỏ rực đáp xuống lòng bàn tay y, mổ mấy cái.

Ánh mắt Chúc Hồng Tuyết lóe lên, nói: "Chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai khai chiến, địa điểm tại phủ Huyền Vũ, nghĩ cách giải cứu hai người, đưa hai nàng đến Quang Minh quốc."

"Rõ!"

Lần này Chúc Hồng Tuyết đến từ vạn dặm xa xôi, là vì giải cứu hai người, Từ Thiên Thiên và công chúa Thẩm Mật.