Chương 1097 Trận đấu trí đầu tiên
Thẩm Lãng hỏi: "Hiện giờ Mạc kinh còn bao nhiêu người?"
Công chúa Ninh Hàn đáp: "Khoảng chừng 20 vạn."
Con số này cũng không khác dự đoán của Thẩm Lãng là bao, toàn bộ Thiên Nhai Hải các cộng lại chừng mười mấy vạn người, lại cộng thêm một nhóm người Tả Từ mang theo từ sau biến cố ở Cực Bắc, vừa vặn khớp con số này.
Vậy tại sao Thẩm Lãng không dặn dò Tả Từ mang tất cả mọi người đi?
Tuy biến cố ở Cực Bắc vô cùng khủng khiếp, lại xảy ra rất đột ngột, nhưng sâu trong nội tâm Thẩm Lãng vẫn luôn có dự cảm, vì vậy những ai cần đưa đi, hắn đều đã đưa đi cả rồi, ví dụ như Yêu Yêu là hậu duệ của nữ vương Medusa, tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại thành Nộ Triều.
Nhưng cũng có một số người không thể, cũng không nên đưa đi.
Bởi vì Thẩm Lãng phải đối mặt là Khương Ly, là một con quỷ đáng sợ nhất, nhưng ông không phải súc sinh.
Ông có thể lạnh lùng giết bất cứ ai, nhưng tuyệt đối sẽ không vì trả thù riêng tư mà tàn sát kẻ vô tội.
Trước kia, Thẩm Lãng đã từng gieo xuống năm tia hy vọng: Cương Nhất rời đi, công chúa Cơ Tuyền rời đi, Hỏa Thần giáo rời đi, Yêu Mẫu rời đi.
Nhưng hầu như tất cả bọn họ đều không biết đi đâu, hơn nữa trên đường đi chắc chắn sẽ gặp vô số gian nan hiểm trở, đi theo bọn họ chỉ càng thêm nguy hiểm, nơi tương đối an toàn duy nhất là di tích thượng cổ ở sa mạc vạn dặm, nhưng nơi đó rất có thể sẽ trở thành chiến trường.
Vì vậy, đa số người nhà của Thẩm Lãng ở lại Phương Đông, ngược lại sẽ an toàn hơn, tuy bị giam cầm trong đế quốc Hắc Ám, nhưng ít ra chỉ là bị nhốt ở một nơi bí mật nào đó.
Thẩm Mật đã nói, suốt 29 năm qua, con bé và mẫu thân bị nhốt ở một nơi bí mật, không biết là nơi nào.
Hơn nữa, hai mươi chín năm qua, phần lớn thời gian con bé đều chìm trong giấc ngủ, giống như ngủ đông, mãi đến gần đây mới tỉnh lại, nhưng sau đó cơ thể lại bị Khương Thấm đoạt xá một nửa.
Thẩm Lãng hỏi: "Có thế lực nào khác từng liên lạc với các ngươi không?"
Công chúa Ninh Hàn đáp: "Có, ví dụ như kẻ tự xưng là sứ giả của Hỏa Thần giáo, hay kẻ tự xưng là sứ giả của Đại Kiếp tự, nhưng chúng ta đều không hề hồi đáp, bởi vì rất có thể đó là bẫy của đế quốc Hắc Ám."
Nghe vậy, Thẩm Lãng vừa mừng vừa lo, trước khi xảy ra biến cố ở Cực Bắc, hắn đã gieo xuống năm tia hy vọng.
Hiện tại chỉ mới biết Thiên Nhai Hải các còn sống sót, 20 vạn người này chính là hy vọng của đế quốc Đại Càn, di tích thượng cổ Mạc kinh hầu như là nơi an toàn duy nhất, những tia hy vọng còn lại tạm thời biệt vô âm tín.
Thẩm Lãng nói: "Đi thôi, đến Mạc kinh!"
Ngay lập tức, mấy trăm võ sĩ bay lên không trung, hộ tống Thẩm Lãng và Thẩm Mật vào giữa.
Đây có được xem là rồng trở về đế đô không?
Chúc Hồng Tuyết một lần nữa cảm thấy máu nóng sôi trào, y không thể tưởng tượng nổi người dân Mạc kinh, đặc biệt là sư phụ Tả Từ, khi nhìn thấy Thẩm Lãng trở về sẽ kích động đến mức nào.
Hai mươi vạn người Mạc kinh, đã chờ đợi ngày này rất nhiều năm rồi.
Hai mươi chín năm qua, cả thế giới này chìm trong những ngày tháng u tối, không có chút hy vọng nào, thật sự không thể chống đỡ nổi nữa, đế quốc Hắc Ám của Khương Ly hùng mạnh đến mức khiến người ta không thở nổi, ít nhất cũng mạnh hơn Thiên Nhai Hải các gấp vạn lần.
Chúc Hồng Tuyết là cao thủ đứng thứ ba Thiên Nhai Hải các, vậy mà khi gặp phải Khương Thấm, lại bị nàng khống chế tinh thần, thậm chí khi gặp Từ Thiên Thiên giả cũng bị định thân, đó là người thượng cổ đứng hạng 19999. sự chênh lệch này thật sự khiến người ta tuyệt vọng.
Ưu thế duy nhất của Mạc kinh chính là vị trí, đế quốc Hắc Ám tìm không ra nó, càng không biết cửa vào ở đâu.
Hơn nữa, Mạc kinh còn có trận pháp thượng cổ vô cùng lợi hại, có thể che giấu hoàn toàn vùng đất tinh khiết này, nếu không đã sớm bị đế quốc Hắc Ám tiêu diệt không biết bao nhiêu lần rồi.
Chỉ dựa vào Thiên Nhai Hải các, hoàn toàn không có hy vọng chiến thắng, hy vọng duy nhất chính là Thẩm Lãng.
Chắc chắn các chủ Tả Từ cũng hiểu rõ điều này, nên mới tuyên bố quy phục Đại Càn, chính là muốn thắp lên hy vọng trong lòng những người còn sống sót, giống như trong màn đêm u tối, dù sao cũng cần một ngọn đèn soi sáng, mà Thẩm Lãng chính là ngọn đèn đó, một ngọn đèn có thể biến thành mặt trời, một lần nữa soi sáng thế giới.
Chúc Hồng Tuyết nói: "Mấy chục vạn người Mạc Kinh, ai nấy đều mong mỏi bệ hạ trở về, lòng trung thành của bọn họ, không thua kém thần một chút nào, hôm nay được gặp lại ngài, thật sự có cảm giác như mặt trời ló dạng."
Ninh Hàn chợt nhìn Thẩm Lãng, nói: "Bệ hạ, ngài... định cứ như vậy mà đi gặp mấy chục vạn thần dân sao?"
Thẩm Lãng suy nghĩ một lát, rồi nói: "Không vội, ta nhất định sẽ trở về, nhưng không phải bây giờ, bởi vì sắp có chuyện quan trọng xảy ra."
Đúng lúc này.
Bầu trời trên biển bỗng nhiên nổi lên một trận bão tuyết.
Vô số đám mây đen bắt đầu tụ tập, sau đó tuyết rơi đầy trời.
Mặt biển bắt đầu đóng băng.
Đương nhiên, chỉ có một góc nhỏ bị đóng băng, dù sao đây cũng không phải là địa bàn của Khương Ly.
Vì vậy vùng bão tuyết, vùng biển đóng băng này chỉ rộng chừng mấy trăm thước vuông, hơn nữa không ngừng di chuyển, dần dần tiếp cận sa mạc vạn dặm.
"Rút kiếm!"
"Hộ giá!"
Công chúa Ninh Hàn, Chúc Hồng Tuyết và mấy trăm võ sĩ đồng loạt rút kiếm.
Đặc biệt là công chúa Ninh Hàn, ngọc thủ xoay chuyển.
Ngay lập tức, trên mặt biển nổi lên sóng to gió lớn, đánh tan lớp băng.
Thẩm Lãng không khỏi nhìn nàng thêm lần nữa, thật sự rất mạnh mẽ, toát ra khí thế của đế quốc Lost.
Lát sau, đám mây đen tan, một bóng người thượng cổ xuất hiện, là một thái giám, một thái giám vô cùng tuấn tú.
"Sứ giả Đại Khương quốc, bái kiến bệ hạ Thẩm Lãng Đại Càn quốc.
" Tên thái giám thượng cổ đứng lơ lửng trên không trung, khom người hành lễ chào Thẩm Lãng.
Chúc Hồng Tuyết bước lên một bước, lạnh lùng nói: "Người đến dừng bước, toàn bộ sa mạc vạn dặm đều là lãnh thổ của đế quốc Đại Càn, kẻ nào xâm phạm, giết không tha!"
Tên thái giám thượng cổ kia quả nhiên dừng lại trên không trung, hơn nữa chỉ có một mình.
"Bệ hạ Thẩm Lãng, ta đến đây là đưa thư thay bệ hạ." Tên thái giám nói, hai tay dâng lên một bức thư bằng băng.
Thẩm Lãng gật đầu.
Chúc Hồng Tuyết lập tức bước lên, nhận lấy bức thư bằng băng, sau đó chuyển cho Thẩm Lãng.
Bởi vì y biết, tuy võ công của Thẩm Lãng lúc này không thể hiện ra ngoài, nhưng cơ thể đã gần như hoàn mỹ, tuyệt đối không bị bất kỳ năng lượng nào công kích hay đầu độc, hơn nữa căn cứ vào sự hiểu biết của y về Khương Ly, đối phương cũng tuyệt đối sẽ không dùng loại thủ đoạn hèn hạ này.
Thẩm Lãng mở bức thư bằng băng ra, quả nhiên là do chính tay Khương Ly viết.
"Thẩm Lãng, Mạc kinh là vùng đất tinh khiết duy nhất của đế quốc Đại Càn, một khi bị diệt vong, thiên hạ này sẽ chìm trong bóng tối!"
Cách dùng từ của Khương Ly rất thú vị: thiên hạ này sẽ chìm trong bóng tối, nói cách khác, ông căn bản không để tâm đến những thứ như ánh sáng hay bóng tối, dù sao thì thế giới này cũng sắp diệt vong.
"Ta đã cài một gian tế vào Mạc kinh, chỉ có một mà thôi. Trong vòng ba ngày, nếu ngươi không tìm ra, Mạc kinh sẽ gặp phải tai họa ngập đầu, đây là cuộc đấu trí đầu tiên giữa chúng ta!"
"Nếu ngươi thắng, Mạc kinh sẽ được bảo toàn, nếu ngươi thua, Mạc kinh sẽ bị hủy diệt!"
Bức thư do chính tay Khương Ly viết, hơn nữa khi tầm mắt của Thẩm Lãng vừa rơi vào chữ cuối cùng, cả bức thư lập tức hóa thành tro bụi, biến mất không còn dấu vết.
Thẩm Lãng nhìn bức thư trong tay tan biến, ngẩn người.
Gian tế, chỉ có một mà thôi.
Thẩm Lãng hoàn toàn tin tưởng lời nói của Khương Ly, ông nói chỉ có một, vậy nhất định chỉ có một.
Hơn nữa, Thẩm Lãng cảm nhận được khí thế ngạo nghễ của Khương Ly, ông căn bản không để Mạc kinh vào mắt, có thể thuộc hạ của ông để tâm, nhưng bản thân ông thì không thèm để ý.
Ông xem Mạc kinh như một quân cờ trong cuộc đấu trí với Thẩm Lãng.
Giống như một vở kịch, hủy diệt một quốc gia chỉ là chuyện nhỏ, giơ tay nhấc chân là xong.
Ông muốn chơi cờ với Thẩm Lãng, còn dùng cả thiên hạ làm bàn cờ.
Tên thái giám thượng cổ hỏi: "Bệ hạ Thẩm Lãng, ngài đã nhận được và xem rõ thư chưa?"
Thẩm Lãng đáp: "Đã nhận được, cũng đã xem rõ ràng, ta nhận lời tham gia ván cờ này."
Tên thái giám thượng cổ nói: "Vậy nô tài cáo lui."
Chúc Hồng Tuyết lập tức nhìn Thẩm Lãng, chỉ cần Thẩm Lãng ra lệnh, y sẽ lập tức giết chết tên thái giám của đế quốc Hắc Ám này.
Nhưng Thẩm Lãng không lên tiếng, bởi vì hai nước giao chiến, không chém sứ giả.
Đây là ván cờ giữa hắn và Khương Ly, tuân thủ một số quy tắc nhất định sẽ có lợi cho hắn hơn.
Tên thái giám thượng cổ kia bay đi, hơn nữa để thể hiện phong cách của đế quốc Hắc Ám, những nơi mà gã đi qua, mây đen cuồn cuộn, gió tuyết bay tán loạn, mặt biển đóng băng.
Chúc Hồng Tuyết hỏi: "Bệ hạ, bây giờ phải làm sao?"
Thẩm Lãng nói: "Không sao, tiếp tục lên đường!"
Sau đó mọi người tiếp tục bay về phía Mạc kinh.
Trong đầu Thẩm Lãng bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc kẻ nào là gian tế mà Khương Ly cài vào Mạc kinh?
Chỉ có ba ngày, nếu không tìm ra, Mạc kinh sẽ gặp đại họa.......
Sau đó.
Mấy trăm người hộ tống Thẩm Lãng bay thẳng trên bầu trời sa mạc vạn dặm, bay mãi, bay mãi.
Bay qua hai vạn dặm, ba vạn dặm, bốn vạn dặm, năm vạn dặm.
Trong tầm mắt toàn là sa mạc, không có gì khác biệt, căn bản không phân biệt được phương hướng.
Trong sa mạc này, hoàn toàn không có đông tây nam bắc, mọi người chỉ có thể bay theo sau công chúa Ninh Hàn.
Bởi vì trong tầm mắt của công chúa Ninh Hàn là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Trong mắt người khác, bọn họ đang bay trên không trung, phía dưới là sa mạc bằng phẳng vô tận, nhưng trong mắt Ninh Hàn, bọn họ đang bay trong một đường hầm không gian kỳ dị, còn không ngừng biến hóa, gần như không theo quy luật nào cả.
Chỉ có tầm nhìn đặc biệt mà nữ hoàng Medusa ban tặng cho nàng, mới có thể tìm được đường về nhà.
Hèn gì không ai có thể tiến vào Mạc kinh, bởi vì nó thật sự quá phức tạp, quá thần bí.
Ninh Hàn dốc hết toàn lực, dẫn đầu bay trong đường hầm không gian kỳ dị.
Lại bay thêm hai vạn dặm.
Mỗi lần trở về, nàng đều mệt mỏi rã rời, tinh thần lực gần như cạn kiệt.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cổng lớn kia, một cánh cổng rộng lớn vô cùng.
Đương nhiên, chỉ có thể nhìn thấy nó trong tầm mắt của nàng, còn trong mắt người khác, nơi đó vẫn là sa mạc, không có gì khác biệt.
"Vèo, vèo, vèo...".
Ninh Hàn dẫn đầu, bay thẳng vào cánh cổng lớn trong tầm nhìn đặc biệt của mình (giống như AR).
Chúc Hồng Tuyết, Thẩm Lãng, tất cả mọi người đều bay theo sau.
Trong nháy mắt! Chuyện thần kỳ đã xảy ra.
Khung cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi, không còn là sa mạc khô cằn, vô tận nữa.
Một thành trì cổ xưa, nguy nga, tráng lệ xuất hiện trước mắt mọi người, như thể vừa được phù phép.
Đây chính là Mạc kinh, kinh đô tạm thời của đế quốc Đại Càn, vùng đất ánh sáng của nhân loại.
Mọi người tiếp tục bay, bay mãi.
Bởi vì khu vực ven thành đã hoang phế, 20 vạn người chỉ tập trung sinh sống ở khu vực trung tâm.
Đúng lúc này.
Mấy chục vạn người trên mặt đất đồng loạt quỳ xuống, hô to, tiếng hô vang dội, sục sôi khí thế.
"Nhân hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!".
"Bệ hạ Thẩm Lãng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Đế quốc Đại Càn, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"......