Chương 1152 Thánh điện
Mấy canh giờ sau, Thẩm Lãng bay đến bầu trời bên trên Cực Bắc.
Thời gian trôi qua hơn ba mươi năm, rốt cuộc hắn lại một lần nữa đến nơi này, nơi này đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, mặc dù nơi đây là Vĩnh Dạ, nhưng Thẩm Lãng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cực quang tuyệt đẹp ban đầu đã biến mất.
Một tinh cầu không có cực quang, đại biểu cho sinh cơ đã lụi tàn, theo nghĩa chính xác thì tinh cầu này vẫn chưa hoàn toàn chết, mà là cực quang biến mất, do tinh thể địa ngục quá đáng sợ, đến cả bão mặt trời cũng bị thôn phệ.
Cực Bắc ngày nay, không có sông băng, không có tuyết phủ, chỉ có tinh thể địa ngục vô cùng vô tận.
Đương nhiên, nơi đây vẫn lạnh giá như trước, nhưng không còn như hơn ba mươi năm trước, lạnh đến âm hơn 200 độ, mà chỉ khoảng âm 100 độ.
Khương Ly đã cải tạo nơi đây thành một môi trường khác, tất cả đều đã thay đổi.
Nơi này có bao nhiêu tinh thể địa ngục? Vô số, trải rộng trên mặt đất hơn triệu km2, còn kéo dài đến sâu trong lòng đất, toàn bộ Cực Bắc không chỉ không có băng tuyết, mà ngay cả dung nham trong lòng đất cũng không còn, tất cả đều là tinh thể địa ngục quỷ dị.
Điều này làm cho Thẩm Lãng nhớ đến một tinh cầu kỳ lạ, hoàn toàn được tạo thành từ kim cương, cả tinh cầu đó một viên kim cương khổng lồ.
Lục địa Cực Bắc rộng mấy triệu km2, hoàn toàn bằng phẳng, giống như mặt biển, không hề có chút gợn sóng nào.
Số lượng tinh thể địa ngục khổng lồ này chính là nguồn năng lượng của Khương Ly, là thành quả do ông thôn phệ vô số năm qua, đều tập chung về đây, ở nơi này ông chính là thần, có thể dời non lấp biển, có thể hô phong hoán vũ, cường đại đến mức vô biên vô hạn.
Vậy 500 quả bom khinh khí của Thẩm Lãng có thể phá hủy được bao nhiêu tinh thể địa ngục?
Ước chừng là 0,0001%, hoặc một phần vạn.
Thẩm Lãng đã tính toán từ trước, muốn dựa vào bom khinh khí để phá hủy hoàn toàn tinh thể địa ngục của Khương Ly, đạt được mục đích tiêu diệt ông ta, là hoàn toàn không thể.
Bởi vì cho dù Đại Càn mỗi ngày chế tạo ra 100 quả, 1000 quả bom khinh khí cũng không đủ.
Nhưng để tạo ra một vùng chân không năng lượng, thì hoàn toàn đủ.
"Thẩm Lãng, cung điện của ta nằm ở trung tâm Cực Bắc." Giọng của Khương Ly chậm rãi vang lên.
Thẩm Lãng tiếp tục bay về phía bắc, tiếp tục bay về phía bắc.
Hắn nhìn thấy thánh điện Cực Bắc của Khương Ly.
Có lẽ không nên gọi là thánh điện, mà chỉ là một tòa đại điện.
Nhưng chỉ riêng một tòa đại điện này, đã lớn hơn cả một thành trì.
Thẩm Lãng không ngờ, chỉ là một tòa kiến trúc khổng lồ, lại có thể tạo ra lực rung động kinh người như vậy.
Thánh điện Cực Bắc của Khương Ly lớn đến mức nào?
Đây là cảnh tượng mà không một bộ phim nào có thể tái hiện được, tòa thánh điện này cao hơn bất kỳ ngọn núi nào trên thế giới, diện tích lớn hơn cả một thành trì.
Đương nhiên, đây không phải kiến trúc bình thường, bởi vì nó hoàn toàn được tạo thành từ tinh thể địa ngục.
Không cần nói đến việc con người bước vào thánh điện này sẽ nhỏ bé hơn cả con kiến, Thẩm Nhất Long đã đủ lớn, bay trên bầu trời thành trì cũng che khuất cả ánh mặt trời, hơn nữa trong bụng còn chứa 500 quả bom khinh khí.
Nhưng sau khi bay tới đại điện này, ngay cả cự long cũng trở nên nhỏ bé.
Tòa cự điện rộng lớn này chỉ có một cánh cửa, khi Thẩm Nhất Long bay tới, cũng có chút sợ hãi.
Nó chưa từng thấy cánh cửa nào lớn tới như vậy, giống như sắp bước vào một thế giới khác.
Sau khi bay vào thánh điện Cực Bắc.
Bất kỳ ai, cho dù chỉ liếc mắt một cái, cũng sẽ dựng tóc gáy, sẽ có cảm giác sợ hãi tột độ.
Bởi vì trong đại điện, chật kín toàn bộ đều là chiến sĩ khôi lỗi thượng cổ.
Những người này trước kia bị biến thành hóa thạch, hiện tại lại trở thành hình dáng tinh thể, không còn là huyết nhục nữa, cơ thể của mỗi người gần như trong suốt, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Trong đại điện có bao nhiêu chiến sĩ khôi lỗi thượng cổ?
Không ai biết, cũng gần như không thể nào đếm được.
Bởi vì trên mặt đất rộng lớn mấy ngàn km2, đâu đâu cũng có, giống như đàn kiến.
Sau khi đến thế giới này, Thẩm Lãng đã chứng kiến rất nhiều trận chiến, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng thấy đội quân nào đông đảo như vậy, thật sự khiến người ta phải kinh hãi, nhất định còn nhiều hơn tổng số lượng quân đội mà Thẩm Lãng từng gặp cộng lại.
Khương Hiết điên cuồng, rốt cuộc đã biến bao nhiêu người thượng cổ thành hóa thạch? Trước kia, số lượng hóa thạch mà Thẩm Lãng nhìn thấy trong di tích quảng trường thượng cổ, chỉ là muối bỏ bể.
Nhìn thấy Thẩm Lãng cưỡi rồng xuất hiện, hàng vạn chiến sĩ khôi lỗi thượng cổ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hắn, bị ánh mắt của hàng chục triệu người chết nhìn chằm chằm, cảm giác thật sự quá quỷ dị.
Mà đại đế Hắc Ám Khương Ly, đang ở vị trí trung tâm đại điện, ông ngồi trên vương tọa hắc ám, toàn thân bao phủ trong bộ giáp hắc ám, thân hình giống như núi cao sừng sững.
Đây không phải dùng từ để hình dung, cũng không phải so sánh, thân hình của ông thật sự giống như ngọn núi, không hề thua kém cự long.
Thánh điện Cực Bắc này đối với người khác mà nói, thật sự quá mức to lớn, nhưng đối với Khương Ly, chỉ là vừa vặn mà thôi, mà vương tọa hắc ám kia, đối với ông mà nói, cũng chỉ là vừa vặn.
Hơn ba mươi năm quan, ông đã sống như vậy sao? Một mình ngồi trên vương tọa hắc ám, xung quanh là hàng triệu chiến sĩ khôi lỗi thượng cổ? Không nhúc nhích tí nào?
"Đúng vậy, cứ như vậy không nhúc nhích, ngồi suốt hơn 30 năm." Khương Ly chậm rãi nói: "Còn nữa, ngươi thấy ta biến thành thân hình to lớn như vậy, giống như núi cao, không phải vì muốn thể hiện uy phong, mà là cần thiết."
Khương Ly vô cùng bận rộn, từng giây từng phút đều không ngừng nghỉ, bởi vì năm đó, nữ hoàng Hắc Ám đã tự sát bằng cách lao vào tinh thể địa ngục, tạo thành một lỗ hổng, cần phải phong ấn lại từng chút một.
Hơn nữa, điều quan trọng hơn chính là, Khương quốc đã chế tạo 200 tòa thành trì, vô số cây trụ địa ngục đâm thẳng vào lòng đất để thôn phệ năng lượng sinh cơ, không chỉ để duy trì sự sống cho những tòa thành trì, mà quan trọng hơn là cung cấp năng lượng cho Cực Bắc.
Mà Khương Ly phải tính toán, phân phối bao nhiêu năng lượng cho những tòa thành trì đó, vận chuyển bao nhiêu năng lượng đến Cực Bắc.
Hơn nữa còn phải nâng cấp tinh thể địa ngục, còn phải tiến hành trắc nghiệm lĩnh ngộ rồng, còn phải chế tạo một con tàu vũ trụ chưa từng có, bay về phía Trái Đất.
Tất cả những việc này đều cần Khương Ly tự mình hoàn thành, cho nên ông không thể rời khỏi Cực Bắc nửa bước.
Mặc dù ông là đại đế Hắc Ám chân chính của thế giới này, nắm giữ sức mạnh của toàn bộ tinh cầu, nhưng lại không có chút quyền thế gì.
Hơn nữa, quyền thế đối với ông mà nói, cũng chỉ là một loại tình cảm cấp thấp.
Thẩm Lãng cưỡi cự long, chậm rãi bay đến trước mặt Khương Ly.
Thân hình của đối phương thật sự quá mức to lớn, Thẩm Lãng đứng trên mặt đất, ngay cả lưng của Khương Ly cũng không nhìn rõ, càng không cần nói đến việc nhìn thấy mặt của ông.
"Ngươi vậy mà không mang theo thân thể của ta?" Khương Ly nói: "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, đó là vũ khí sắc bén nhất để đánh bại ta sao? Đó là nhược điểm của ta sao?"
Thẩm Lãng nhún vai, không nói gì.
"May mà ngươi không mang theo, nếu không trận chiến này càng không có chút hồi hộp nào." Khương Ly chậm rãi nói: "Ngươi mang theo nhược điểm của ta, chứng tỏ ngươi muốn đầu cơ trục lợi, chứng tỏ ngươi đặt mình vào vị trí kẻ yếu, trong trận quyết chiến này, tâm lý của kẻ yếu là tối kỵ."
Thẩm Lãng vẫn im lặng.
Qua một lúc lâu, Thẩm Lãng mới nói: "Khương Ly, phi thuyền của ngươi đâu? Chiếc phi thuyền chưa từng có mà ngươi muốn chế tạo đâu?"
Khương Ly đáp: "Ở dưới lòng đất."
Sau đó, hai người chìm vào im lặng.
"Thẩm Lãng, ngươi cũng có chút cống hiến." Khương Ly nói: "Thành Nộ Triều của ngươi rất không tồi, mặc dù ta không có hứng thú với nghệ thuật của thành trì đó, nhưng lò động lực hạt nhân rất tốt, hệ thống phân phối năng lượng cũng rất xuất sắc, con trai Gregory của ngươi, rất có tài."
Thẩm Lãng nói: "Đa tạ khích lệ."
Khương Ly nói: "Cho nên, nếu như trận chiến này kết thúc, ngươi chết, người thân, con cái của ngươi đều có thể sống sót, trên phi thuyền của ta, sẽ có vị trí của mỗi người bọn họ, thậm chí những người có quan hệ với ngươi, cũng đều sẽ có vị trí."
"Đa tạ." Thẩm Lãng nói: "Ta đã từng nói, nếu như ta thua, thế giới này sẽ không còn liên quan gì đến ta nữa, tất cả đều giao cho ngươi xử lý."
"Ngươi có tâm như thế là tốt." Khương Ly nói: "Bây giờ ngươi hẳn là đã thật sự hiểu ra chân lý, giữa hai chúng ta, chỉ có một người có thể sống sót, đây là số mệnh đã được định sẵn từ lâu."
"Ta ghét từ này." Thẩm Lãng nói: "Ta muốn nói một câu, mạng của ta do ta không do trời!"
Khương Ly trầm mặc, không đáp lại.
Rất lâu sau, ông mới chậm rãi nói: "Thẩm Lãng, rất nhiều lúc ngươi cảm thấy mình đang chống lại số phận, thậm chí thay đổi số phận, nhưng thật ra không ngờ rằng, đó vốn là một phần của số phận."
Lời này khiến Thẩm Lãng im lặng, đây mới là lời thật sự đáng buồn sao?
Khương Ly hỏi: "Bây giờ chúng ta bắt đầu quyết chiến sao?"
"Được!"
Trận quyết chiến sinh tử giữa Thẩm Lãng và Khương Ly sẽ diễn ra như thế nào?
Giống như chơi cờ, bởi vì mỗi một bước đều rất rõ ràng, bước đầu tiên nên đi đâu, bước thứ hai nên đi đâu.
Đối với trận quyết chiến này, Thẩm Lãng đã mô phỏng trong không gian linh hồn hàng triệu lần, tất cả đều thua, không có lấy một lần thắng.
Đương nhiên, chỉ có một khả năng chiến thắng duy nhất, mà Thẩm Lãng không thể mô phỏng.
Bởi vì không thể mô phỏng, không thể sao chép.
Nó giống như là món quà của số phận, chỉ có một cơ hội duy nhất.
Chỉ có thực chiến, mới có thể quyết định sống chết.
Đương nhiên, ban đầu Thẩm Lãng cho rằng năng lượng của Khương Ly gấp hắn vạn lần, triệu lần, nhưng bây giờ xem ra, chênh lệch còn lớn hơn rất nhiều.
Bước đầu tiên, thả 500 quả bom khinh khí, phá hủy toàn bộ tinh thể địa ngục trong phạm vi hàng ngàn km2, tạo ra một vùng chân không năng lượng, khiến Khương Ly không thể thôn phệ năng lượng, không thể thi triển thần lực.
Bước thứ hai, Thẩm Lãng và cự long đồng sinh cộng tử, quyết chiến với Khương Ly.
Bước thứ ba, không biết.
Mà bước thứ ba không biết này, mới là yếu tố quyết định thắng bại, quyết định sinh tử của hắn và Khương Ly.
Tiếp theo, chỉ cần hô một tiếng bắt đầu, Thẩm Nhất Long sẽ kích nổ 500 quả bom khinh khí, tạo ra vùng chân không năng lượng kéo dài 0,5 giây ở Cực Bắc.
Chỉ cần Thẩm Lãng thầm hô một tiếng bắt đầu.
"Thẩm Lãng." Khương Ly nói: "Vài năm trước, ngươi đã từng kích nổ một quả bom khinh khí, uy lực cường đại đến mức khiến ta chấn động, mà bây giờ ngươi mang đến 500 quả bom khinh khí, muốn tạo ra một vùng chân không năng lượng, khiến ta không thể thôn phệ năng lượng của tinh cầu này, không thể thôn phệ năng lượng của vô số tinh thể địa ngục, khiến ta mất đi thần lực vô tận, đúng không?"
Hả? Đúng vậy.
Lần vạch trần này quá rõ ràng.
Thẩm Lãng còn chưa động thủ, đã bị Khương Ly nhìn thấu.
Đây chính là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng sao?
Vậy phải làm sao bây giờ? Bị nhìn thấu rồi, chẳng lẽ không thể kích nổ 500 quả bom khinh khí nữa sao?
Khương Ly nói: "Thẩm Lãng, ngươi kích nổ 500 quả bom khinh khí này, quả thật có thể tạo ra một vùng chân không năng lượng, khiến ta mất đi liên kết với tinh thể địa ngục trong 0,3 giây, mất đi vô số thần lực, chỉ có thể dựa vào sức mạnh bản thân để quyết đấu với ngươi."
Thẩm Lãng hỏi: "Đúng vậy thì sao?"
Khương Ly nói: "Chúng ta cứ giả thiết bước đầu tiên của ngươi đã thành công! Nhưng vùng chân không năng lượng mà ngươi tạo ra, không phải kéo dài 0,3 giây, mà là kéo dài vĩnh cửu, chúng ta vượt qua bước đầu tiên này, trực tiếp tiến nhập bước thứ hai."
⚝ ✽ ⚝
Thẩm Lãng lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc.
Cái này... Đây mới thật sự là chiến đấu quang minh lỗi lạc sao?
Thậm chí không cần thực chiến? Trực tiếp tiến hành mô phỏng trên lý thuyết?
"Ngươi không cần lãng phí 500 quả bom khinh khí, ta sẽ tự mình cắt đứt tất cả liên kết với tinh thể địa ngục, chủ động từ bỏ tất cả thần lực, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân, như vậy có công bằng không?" Khương Ly nói: "Như vậy, 500 quả bom khinh khí của ngươi sẽ không bị lãng phí, tinh thể địa ngục của ta cũng không bị hao tổn."
Công bằng? Sao chỉ là công bằng, đây rõ ràng là tình huống có lợi nhất cho Thẩm Lãng.
Mục đích của Thẩm Lãng là kích nổ bom khinh khí, chính là vì ngăn chặn liên kết giữa Khương Ly và tinh thể địa ngục, khiến cho ông mất đi thần lực vô tận, cho dù chỉ trong vòng chưa đầy nửa giây.