← Quay lại trang sách

Chương 1153 Trận chiến bắt đầu

Hiện tại ông lại chủ động cắt đứt.

Khương Ly hỏi: "Như vậy được không?"

Thẩm Lãng đáp: "Được!"

Thân thể Khương Ly lập tức rời khỏi vương tọa hắc ám, hoàn toàn thoát ly khỏi mối liên kết với tinh thể địa ngục.

Thẩm Lãng chợt nhìn thấy, trên vương tọa hắc ám có một lỗ hổng cực kỳ nhỏ, đang không ngừng rò rỉ năng lượng.

Khương Ly bất đắc dĩ nhìn Thẩm Lãng, nói: "Đây chính là nguyên nhân vì sao 30 năm qua ta không thể nhúc nhích, cũng là nguyên nhân thân thể của ta ngày càng to lớn, những năng lượng này không thể lãng phí được."

Một kẻ lãnh khốc vô tình, nói ra những lời này, thật sự có cảm giác hài hước đen tối.

"Vậy thì tốt, chúng ta bắt đầu bước thứ hai của trận quyết chiến." Khương Ly nói: "Sau khi ngăn cách ta với năng lượng tinh thể địa ngục, hẳn là ngươi muốn dung hợp với rồng của ngươi, sau đó tấn công ta đúng không?"

Thẩm Lãng gật đầu: "Đúng vậy!"

Khương Ly nói: "Thẩm Lãng, hẳn là ngươi cũng đã tính ra, ngươi có một con cự long, ta cũng có một con, là hậu duệ của cự long Khương gia và Cơ gia, nó hoàn toàn kế thừa ưu điểm của hai con cự long, không chỉ nắm giữ năng lực phản ứng phân hạch, mà còn nắm giữ năng lượng tinh thể địa ngục."

Thẩm Lãng kinh ngạc, phản ứng phân hạch và tinh thể địa ngục hoàn toàn tương khắc nhau.

Gregory chính là lợi dụng nguyên lý này, chế tạo ra trang bị động lực hạt nhân ổn định vô song.

Hiện tại, cự long của Khương Ly vậy mà dung hợp được hai loại năng lượng này, rốt cuộc sẽ tạo ra năng lượng gì?

Khương Ly nói: "Ngươi nghĩ đúng, phản ứng phân hạch và tinh thể địa ngục tương khắc nhau, cho nên con rồng này sau khi vừa mới nở ra, liền rơi vào trạng thái không ổn định, nhỏ bé đến mức gần như không tồn tại, nhưng sau đó ngươi có thể đoán được ta đã làm gì với nó."

Thẩm Lãng nói: "Ở trong cảnh giới lĩnh ngộ rồng cao cấp, ngươi đã tiến hành niết bàn trọng sinh cho nó."

Khương Ly nói: "Đúng vậy, đây chính là con đường thăng cấp tinh thể địa ngục của ta, thực tế ngươi đã chậm hơn ta vài tháng, bom khinh khí của của ngươi không thể nào phá hủy được tinh thể địa ngục của ta, ngược lại tất cả năng lượng từ vụ nổ bom khinh khí đều sẽ bị tinh thể địa ngục sau khi niết bàn của ta thôn phệ, đến lúc đó tinh thể địa ngục gần như bất tử bất diệt."

Nói xong, Khương Ly nhẹ nhàng vung tay.

Sau đó một con cự long xuất hiện trên không trung đại điện.

Nó không phải đột nhiên xuất hiện, mà là nó vẫn luôn ở đó, chỉ là hắn không phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Điều này... Quá bá đạo.

Thẩm Lãng thật sự bị chấn động.

Tân long của Khương Ly, không chỉ tiến hành ẩn thân, mà còn ẩn giấu cả năng lượng, Thẩm Lãng và Thẩm Nhất Long vậy mà không hề phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Tiếp đó, ánh mắt cự long bắt đầu ngưng tụ, sau đó quét về phía Thẩm Lãng và Thẩm Nhất Long.

Cơ thể nó bắt đầu biến đổi màu sắc, từ màu vàng kim chuyển sang màu lam, cuối cùng trở nên hoàn toàn vô sắc, sau cùng biến mất trong tầm nhìn, không chỉ biến mất khỏi thị giác, mà còn biến mất khỏi cả năng lượng dò xét.

Thẩm Lãng chỉ liếc mắt đã biết, tân long của Khương Ly còn mạnh hơn Thẩm Nhất Long rất nhiều, mặc dù nó là con của Thẩm Nhất Long.

Tân long của Khương Ly, đã thôn phệ toàn bộ long trì thượng cổ, thôn phệ vô số tinh thể địa ngục.

Khương Ly nói: "Tuy uranium cũng có hạn, nhưng phần lớn uranium đều phân bố trên tinh cầu này, mấy năm nay, tân long của ta đại khái đã thôn phệ hơn một triệu tấn uranium, cùng với số lượng tương đương tinh thể địa ngục, cho nên con rồng của ta hẳn là mạnh hơn con của ngươi rất nhiều."

Thẩm Nhất Long không nói gì, chỉ nhìn về phía tân long, đó là con của nó.

Khương Ly nói: "Thẩm Lãng, long của ta mạnh hơn long của ngươi rất nhiều, còn được niết bàn trọng sinh trong lĩnh ngộ rồng cao cấp, nó trung thành với ta cũng như long của ngươi trung thành với ngươi vậy, đúng không?"

Thẩm Lãng gật đầu nói: "Đúng."

Khương Ly nói: "Sức mạnh của hai con rồng này đều khó có được, không nên lãng phí, cho nên chúng ta có thể bỏ qua bước thứ hai của trận quyết chiến này hay không?"

⚝ ✽ ⚝

Mặc dù Thẩm Lãng biết, trận quyết chiến này sẽ vô cùng khác thường.

Nhưng cũng không ngờ lại khác thường đến mức này.

Đâu chỉ là trận chiến của quân tử, giống như là đem chiến đấu chân chính chuyển sang trên giấy tờ vậy.

Giống như chơi cờ, hoặc như trò chơi trên bàn.

Thậm chí không cần phải giao chiến thật sự.

"Được." Thẩm Lãng nói: "Bỏ qua bước thứ hai."

Trong lòng hắn thở dài, màn phụ tử tương tàn, để hắn và Khương Ly diễn là đủ rồi, không muốn để Thẩm Nhất Long và con trai của nó cũng phải diễn lại.

Khương Ly nói: "Vậy chúng ta trực tiếp tiến vào bước thứ ba, chỉ có ngươi và ta, tiến hành trận chiến cuối cùng?"

Thẩm Lãng nói: "Được!"

Khương Ly nói: "Đương nhiên, như vậy vẫn chưa đủ công bằng, bởi vì nơi này là Cực Bắc, xem như là sân nhà của ta, cho nên chúng ta cần phải tìm một nơi thật sự trung lập."

Thẩm Lãng nói: "Đi đâu?"

Khương Ly chỉ lên trời: "Nơi đó thì sao?"

Thẩm Lãng nhìn theo.

Mặt Trăng? Vậy mà lại là Mặt Trăng?

Nơi đó, hoàn toàn cách xa Trái Đất, cách xa tinh thể địa ngục, quả thực đủ công bằng.

Hơn nữa quyết chiến trên Mặt Trăng, cũng tràn ngập cảm giác sử thi.

"Được, nơi đó không tệ!" Thẩm Lãng nói: "Bệ hạ Khương Ly, mời!"

Khương Ly nói: "Bệ hạ Thẩm Lãng, mời!"

Sau đó, hai người cưỡi cự long, bay ra khỏi thánh điện, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng, hoàn toàn thoát khỏi lực hút của tinh cầu này, bay về phía Mặt Trăng.

Đương nhiên, bằng vào sức mạnh của bản thân, Khương Ly hoàn toàn có thể bay đến Mặt Trăng, nhưng hai người bọn họ là đại đế, đương nhiên phải cưỡi cự long bay rồi.

Khoảng cách từ thế giới này đến Mặt Trăng, hơn 50 vạn km.

Mấy ngày đêm sau.

Hai người cưỡi hai con rồng, không ngừng tiếp cận Mặt Trăng.

Lúc này, tiểu bảo bối Yêu Yêu đang vẽ tranh, vẫn là bức tranh bữa cơm gia đình bình thường.

Đây là một bức tranh không bao giờ hoàn thành.

Bởi vì trong bức tranh có Yêu Yêu đang vẽ tranh, trong tranh có tranh, vô cùng vô tận.

Yêu Yêu sẽ tiếp tục vẽ, cho đến khi ba ba trở về.

Cuối cùng, cô bé đã không còn đủ diện tích giấy vẽ, nhưng vẫn muốn hoàn thành bức tranh bữa cơm gia đình.

Đang vẽ, cô bé đột nhiên chạy ra khỏi phòng, chạy lên sân thượng, nhìn về phía Mặt Trăng.

Yêu Yêu và ba ba tâm linh tương thông.

Sau đó, cô bé cứ đứng trên sân thượng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Mặt Trăng.

Thẩm Mật cũng chạy đến, hỏi: "Tỷ tỷ, sao vậy?"

Yêu Yêu chỉ vào Mặt Trăng trên bầu trời, nói: "Phụ thân."......

Mặt Trăng của thế giới này rất giống với Mặt Trăng của Trái Đất.

Một mặt là núi non trùng điệp và hố thiên thạch, còn mặt kia thì bằng phẳng, chỉ là mặt phẳng đó hoàn toàn quay lưng lại với thế giới, không nhìn thấy được.

Hai người đáp xuống bề mặt Mặt Trăng, xung quanh là núi non trùng điệp, hố thiên thạch khắp nơi.

"Ngươi trở về đi!" Khương Ly phất tay với tân long của mình: "Nửa tháng sau hãy đến, khi đó ta và bệ hạ Thẩm Lãng, chỉ có một người có thể sống só, bất kể là ai, đều là chủ nhân của ngươi."

Tân long của Khương Ly lại một lần nữa hiển lộ thân hình, rực rỡ kim quang, gầm lên một tiếng với Khương Ly.

"Đi đi!" Thẩm Lãng nói với Thẩm Nhất Long: "Nửa tháng sau hãy đến, khi đó ta và bệ hạ Khương Ly chỉ có một người sống sót, bất kể là ai, đều là chủ nhân của ngươi."

Thẩm Nhất Long dùng cái đầu to lớn cọ cọ vào lòng bàn tay của Thẩm Lãng.

"Đi đi, đi đi!"

Hai con cự long lưu luyến rời khỏi Mặt Trăng, bay về phía tinh cầu.

Không lâu sau, hai con rồng biến mất khỏi tầm nhìn của Thẩm Lãng và Khương Ly, chỉ còn lại hai người bọn họ trên Mặt Trăng hoang vu.

Hai người lặng lẽ đứng đó, một người cao lớn như núi, một người bình thường như bao người khác.

Thẩm Lãng nhìn tinh cầu, lần đầu tiên hắn nhìn thấy thế giới này, đây có thể xem là đãi ngộ của phi hành gia, trên Trái Đất cũng chỉ có Armstrong và một số ít người, từng được nhìn Trái Đất từ Mặt Trăng.

Mặc dù thế giới này không phải Trái Đất, nhưng rất giống, chỉ là lớn hơn Trái Đất rất nhiều.

Đường kính của tinh cầu này, lớn hơn Trái Đất khoảng ba mươi phần trăm.

Nhưng thể tích Mặt Trăng, lại gần như tương đương với Mặt Trăng của Trái Đất.

"Thật đẹp." Thẩm Lãng nói: "Tinh cầu màu xanh lam thật đẹp, tràn đầy sức sống."

Khương Ly nói: "Đó chỉ là cái nôi mà thôi, đại đa số tinh cầu trong vũ trụ đều không phải như vậy, tinh cầu của chúng ta hiếm hoi, nhưng bản thân nó đã đại diện cho sinh mệnh yếu đuối, văn minh yếu đuối, còn Mặt Trăng dưới chân chúng ta, mới là trạng thái bình thường của vũ trụ."

Tốt lắm, ngươi nói đúng.

99. 9999% tinh cầu trong vũ trụ này đều không có sự sống, có thể là nham thạch, hoặc khí thể, hoặc kim loại kỳ dị, thậm chí là kim cương.

Nhưng tinh cầu tràn đầy sự sống và có nước như Trái Đất, rất hiếm hoi.

"Sống sót nhu Mặt Trăng, mới là tạng thái mà một nền văn minh cần có." Khương Ly nói: "Tất cả những gì chúng ta nhìn thấy, đều là mặt trời ban tặng. Nó có thể cho chúng ta, cũng có thể lấy đi. Chỉ có chiến thắng mặt trời, mới có thể chân chính đứng trên đỉnh cao văn minh."

Thẩm Lãng không phản bác nữa.

Những gì hắn muốn nói, Khương Ly đã hiểu rõ từ lâu.

Muốn chiến thắng mặt trời, trước tiên phải hiểu mặt trời, mô phỏng mặt trời, cuối cùng mới có thể chiến thắng nó.

Bây giờ nói những điều này, đều đã vô nghĩa.

Thẩm Lãng và Khương Ly, chỉ có một người có thể sống sót, đây mới là số phận.

Khương Ly nói: "Thẩm Lãng, ngươi muốn xem bao lâu cũng được, trong vòng nửa tháng, khi nào ngươi chán, chúng ta sẽ chính thức bắt đầu."

Thẩm Lãng nói: "Ta đã xem chán rồi."

"Chúng ta hãy đến mặt sau của Mặt Trăng." Khương Ly nói: "Trận chiến cuối cùng của hai chúng ta, tốt nhất không nên để người khác nhìn thấy."

Thẩm Lãng đáp: "Được!"

Mấy tiếng sau, Thẩm Lãng và Khương Ly đến mặt sau của Mặt Trăng, một nơi hoàn toàn không có ai nhìn thấy, để tiến hành trận chiến cuối cùng.

Khương Ly nói: "Bệ hạ Thẩm Lãng, chúng ta bắt đầu thôi, mời ngươi ra tay trước!"......