← Quay lại trang sách

Cậu cho bao nhiêu thì cho!

Bốn năm nay chàng chưa đi xe tắc-xi. Nhưng hôm nay chàng phải đi. Đơn giản là cần phải như thế. Vì chàng đang đi cùng cô gái mà chàng sắp cưới.

Trong số những chiếc tắc-xi đậu ở bãi họ chọn cái cũ nhất. Dễ hiểu là xe càng mới bao nhiêu thì tài xế càng dễ “chém” hành khách bấy nhiêu.

May cho họ, bác tài cũng là người đứng tuổi. Tất nhiên một người lái xe có kinh nghiệm thái độ với khách cũng khác.

Họ ngồi vào xe. Bác tài bật đồng hồ cây số. Chàng khẽ liếc nhìn cái máy đếm tiền: 60 - 65 - 70 - 75...

- Thời tiết hôm nay đẹp quá, cậu nhỉ?

- À... vâng... phải... rất đẹp....

105 - 110 - 120... Tíc tắc, tíc tắc, tíc tắc. Chiếc đồng hồ liên tục kêu.

Cô gái hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Trông anh đăm chiêu quá!

- Kh-ô-ô-ng... Không có gì! Thật mà! Anh thề là hoàn toàn không có chuyện gì.

Tíc tắc, tíc tắc...

- Nhưng sao anh có vẻ căng thẳng thế?

- Anh không biết. Hi-hi! Trái lại là đằng khác. Anh rất vui. Hi-hi!

355, tíc tắc, 360, tíc tắc...

- Bác tài, chúng tôi xuống đây.

Giấu không cho cô gái biết, chàng liếc nhanh đồng hồ đếm tiền: 395 curusơ [1]. Chàng nhẩm ngay trong đầu. Thôi, cứ cho là bốn lia. Mình sẽ trả gấp đôi là tám lia [1]. Khách mà đi cùng với bạn gái bao giờ cũng bị quát nhiều hơn. Không sao, cứ cho hẳn là mười lia đi!

- Tôi phải trả bao nhiêu đây, bác tài?

- Cậu cho bao nhiêu thì cho.

- Thế không được. Bác cứ cho biết hết bao nhiêu?

- Ôi, thưa cậu, đây là cái xe, chứ không phải ngựa, cũng không phải lạc đà, cậu cho bao nhiêu tôi xin bấy nhiêu.

- Kh-ô-ô-ng! Để cả tôi lẫn bác không ai phải áy náy.

- Thôi, cậu cứ cho bao nhiêu cũng được. Tôi không có chê nhiều, chê ít gì cả.

- Lạy thánh Ala! Nhưng làm sao tôi biết, với bác bao nhiêu là nhiều, bao nhiêu là ít?

- Tôi sẽ không nói đâu. Cậu thấy trả được bao nhiêu thì cậu trả bấy nhiêu.

Không ngờ trên đời lại còn có những người tốt như thế, dễ dãi, không đòi hỏi, ăn nói lại nhẹ nhàng, lịch sự! Nếu trả cho bác ta mười lia liệu có ít không nhỉ? Với đoạn đường như thế? Không, có lẽ phải trả nhiều hơn. Cùng đoạn đường như thế này mà đi tắc-xi tuyến cũng đã hết sáu lia rưỡi rồi.

- Thôi, ông bác à, bác đừng làm tôi khó xử nữa. Xin bác cứ nói thẳng cho tôi biết bác muốn bao nhiêu?

- Cậu đừng băn khoăn làm gì. Cậu thấy cần trả bao nhiêu cậu cứ trả. Tôi không phải người tham lam. Chả lẽ tôi lại dám chê “ít quá” hay sao. Cậu cho được bao nhiêu thì cũng là cám ơn cậu.

- Thôi được, nhưng chả lẽ không có biểu giá à? Làm sao tôi biết tôi phải trả bao nhiêu?

- Cậu ơi, cậu cũng là con người mà. Chúng ta đã đi đoạn đường khá dài. Cậu cứ trả bao nhiêu mà cậu thấy là phải.

Chàng sợ không phải là trả ít quá, mà sợ là đoán nhầm và trả nhiều quá. Được rồi. Đã thế thì mình làm theo ý mình. Chàng rút trong ví ra một đồng mười lia và hai lia rưỡi nữa, rồi đưa cho bác tài:

- Đây, bác cầm lấy!

Bác tài vung vung đồng tiền trong tay:

- Thế này là thế nào?

- Mười hai lia rưỡi.

- Cái gì, cậu điên à? - Bác tài kêu lên - Vào thời gian khuya khoắt thế này?

Cô gái nói:

- Cách đây hai hôm chúng tôi cũng đi quãng đường đúng như thế này chỉ hết có bảy lia rưỡi.

Bác tài ném tiền vào mặt chàng thanh niên.

- Cầm lấy mà uống nước trà!

Tiền rơi xuống đất giữa chỗ người lái xe và chàng thanh niên đứng.

- Thật là xấu hổ! Phải biết ngượng trước mặt bạn gái chứ!

Chàng thanh niên đưa thêm hai lia rưỡi nữa.

Gã tài xế gân cổ hét lên:

- Cái gì? Anh định bố thí cho ăn mày chắc? Đây không thèm! Phải có lương tâm chứ! Mình tưởng hắn là người lịch sự nên bảo hắn “Cậu cho bao nhiêu thì cho”. Vậy mà hắn...

Để bắt gã tài xế im mồm, chàng thanh niên sẵn sàng dốc hết cả ví tiền cho gã. Gã đã sỉ nhục chàng ngay trước mặt người bạn gái! Chàng rút thêm tờ năm lia nữa. Nhưng gã tài xế vẫn nói oang oang:

- Xem kìa, hắn dẫn bạn gái lên xe ngồi, mình cứ tưởng hắn là người lịch sự tử tế! Hóa ra chỉ được cái mẽ ngoài!... Khi tôi nói “Cho bao nhiêu thì cho” thì như thế không có nghĩa là tôi xin của bố thí! Tôi đòi số tiền tôi được hưởng, hiểu chưa?

Nếu gã tài xế không thèm cầm tiền mà bỏ đi thì sao đây? Chàng trai bèn rút thêm ra năm lia nữa, rồi nhặt những đồng tiền vương vãi dưới đất đưa cả cho gã lái xe.

Gã này cầm tiền. Rồi mở khóa cho xe nổ. Chiếc xe đã lăn bánh mà gã lái xe vẫn còn tiếp tục lải nhải:

- Tất nhiên là lỗi ở mình. Lẽ ra không nên cho loại người này lên xe! Mình nói với hắn như với một người quý phái lịch sự: “Cậu cho bao nhiêu thì cho”. Thế mà hắn còn định giở trò đểu với mình. Con người bây giờ không còn chút lịch sự, tử tế gì.

Chàng trai và cô gái đi về phía sòng bạc ngoại ô. Chàng cảm thấy mình thật đau khổ. Trong đầu chàng vẫn văng vẳng những lời lẽ thô bỉ của tay lái xe. Giá chàng đưa cho hắn nhiều hơn! Giá chàng đưa đúng số cần phải đưa!

- Phong cảnh ở đây đẹp quá, anh nhỉ? - Cô gái khẽ lên tiếng!

- Cái gì?

- Em bảo: “phong cảnh ở đây đẹp quá”!

- Cô nói đi, cô cần bao nhiêu?

- Em không hiểu!...

- Tại sao cô không nói thẳng ra cô muốn bao nhiêu tiền?

Cô gái quay phắt người, rồi không thèm ngoái lại, chạy băng băng xuống chân đồi. Cô cứ cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh.

Và mọi chuyện thế là chấm hết.

Chú thích:

[1] Đơn vị tiền Thổ Nhĩ Kỳ: 1 lia = 100 curusơ.