Đã xui lại càng xui
Hắn đã đến tất cả các văn phòng giới thiệu việc làm. Mỗi khi đọc được trên báo mẩu thông báo “Cần tuyển nhân viên”, “Cần tuyển công nhân” là hắn phóng như bay đến. Và nếu người ta nói với hắn: “Anh cứ để lại địa chỉ, có gì chúng tôi sẽ gọi”, rồi ghi lại địa chỉ của hắn vào cuốn lịch bàn, thì hắn hiểu rằng không có hy vọng gì cả.
Chiều nào cũng vậy, vừa về đến nhà câu hỏi đầu tiên của vợ hắn cũng là:
- Anh tìm được việc chưa?
Vào thời kỳ đó tìm được việc làm còn khó hơn cả việc bắt được tiền đánh rơi giữa đường.
- Trong đời tôi chưa thấy ai ngu ngốc, kém cỏi, đáng thương như anh!
Thường vợ hắn bắt đầu trận mắng té tát vào mặt hắn bằng câu như thế.
Để bắt vợ im lặng, hắn phải tìm cách nói dối:
- Có người bạn đã hứa rồi, anh ấy bảo: “Ngày mai đến, nhất định tớ sẽ thu xếp cho cậu”.
- Thu xếp cái gì?
- Việc làm chứ còn gì nữa, em yêu! (Vợ hắn vô tình đã biến hắn thành kẻ nói dối).
- Nhưng việc gì?
- Một việc rất tốt, chỉ có thể nói là tuyệt vời!
- Được rồi, nhưng cụ thể là việc gì?
- Đó là một công việc bằng chân, nhưng ngồi một chỗ?
- Sao lại có việc bằng chân mà lại ngồi một chỗ?
- Tất nhiên là có chứ! Anh sẽ làm việc đạp máy khâu.
- Thế lương tháng bao nhiêu?
- Ba trăm lia!
Rồi liên tục mấy giờ đồng hồ liền là những câu hỏi và những lời nói dối như thế.
Ngày hôm sau vợ hắn lại hỏi khi hắn về nhà buổi tối:
- Thế nào. Anh đã bắt đầu làm việc chưa?
- Anh đến rồi!... Thật đen quá! Hóa ra vợ anh ấy chết, thành ra anh ấy không đến. Người ta bảo thứ tư anh ấy mới đến.
Rồi các thứ tư, thứ năm cứ trôi qua, còn những câu chuyện bịa đặt thì không bao giờ dứt.
Đến một hôm vợ hắn ra tối hậu thư cho hắn:
- Đồ vô tích sự! Chỉ quen cái thói ăn không ngồi rồi! Nếu ngày mai không tìm được việc làm thì chớ có vác mặt về nhà!
Ngày hôm đó hắn để lại địa chỉ ở bốn năm chỗ. Khi hắn về nhà vợ hắn không ra mở cửa.
- Mình ơi, có tin tốt lành đây! Anh tìm được việc làm rồi, anh đã bắt đầu làm rồi, anh đang làm việc rồi.
Chỉ mãi khi đó cánh cửa mới mở ra.
Hắn sung sướng kể cho vợ nghe về công việc mới của mình, hắn nói dối một cách thành thực đến nỗi chính hắn cũng tin vào chuyện đó.
- Thôi được rồi, anh ngủ sớm đi, kẻo sáng mai đi làm muộn. - Vợ hắn nói.
Sáng hôm sau mới tờ mờ vợ hắn đã đánh thức hắn dậy để đi làm. Suốt ngày hắn lang thang trên phố, vào các công viện, đến các văn phòng giới thiệu việc làm, nơi may ra có chút hy vọng nào kiếm việc làm. Buổi chiều về nhà, như tất cả các ông chồng làm việc khác, hắn cũng tỏ ra hách dịch với vợ, quát tháo mắng mỏ.
Cuộc sống tràn đầy hy vọng như thế đã kéo dài hai mươi nhăm ngày. Nhưng khi gần đến ngày lĩnh lương hắn bắt đầu lo lắng. Hắn tự nhủ: “Mình phải kiếm được ba trăm lia”. Vợ hắn đêm nào cũng mơ đến chuyện sẽ tiêu số tiền đó như thế nào. Hắn nói với vợ:
- Em hãy đưa mấy đứa về nhà mẹ chơi mấy hôm. Ngày mồng một em quay về đây anh sẽ đưa lương cho em!
Vợ hắn ngoan ngoãn làm theo lời hắn, dẫn con về nhà mẹ. Còn hắn đã quyết định, hắn phải đi ăn cắp. Hắn đã nhằm một ngôi nhà có thể lẻn vào lúc ban đêm.
Đêm cuối cùng của tháng!... Từ buổi chiều hắn đã lảng vảng gần ngôi nhà mà hắn có ý định vào ăn trộm. Tại tầng hai ngôi nhà, nơi hắn sẽ nhảy vào, đèn đã tắt. Một lúc sau xuất hiện những người sống ở tầng này. May mắn làm sao người chủ căn hộ đã đi khỏi nhà. Bây giờ hắn có thể yên tâm chui vào nhà. Hắn loanh quanh một lúc nữa cạnh ngôi nhà. Không có ai. Hắn nhảy qua cái hàng rào thấp của khu vườn. Đưa tay nắm chấn song cửa sổ, hắn leo lên tầng hai theo ống máng nước. Trèo lên ban công không khó khăn gì. Thật là may! Cửa ban công mở. Bước vào nhà, hắn thấy can đảm hơn. Hắn bật đèn và nhìn xung quanh buồng. Hắn không ngờ đi ăn trộm lại dễ dàng như thế.
Trên nóc tủ buýp-phê có những cái chén quý đặt trên những cái tách mạ vàng. Hắn đưa tay sờ chiếc áo vét treo trên mắc áo. Khi mở chiếc ví dày lôi trong túi áo vét ra mắt hắn hoa lên: ở đó có những xấp tiền toàn tờ một trăm, năm mươi lia. Hắn rút ngăn kéo đầu giường ngủ ra. Lại những xấp tiền mới tinh như vừa in xong. Nhìn đến chỗ nào cũng thấy toàn tiền là tiền.
Hắn rút trong ví ra ba trăm lia. Rồi đi vào phòng làm việc. Hắn viết giấy để lại:
“Kính gửi ngài!
Tôi vào nhà Ngài để ăn trộm. Tôi lấy tạm của Ngài ba trăm lia, số tiền mà tôi đang cần. Xin Ngài cứ yên tâm, khi nào có tiền tôi sẽ đem trả lại Ngài. Gửi Ngài lời chào trân trọng”.
Hắn đặt mẩu giấy lên trên bàn. Rồi bình tĩnh rời khỏi ngôi nhà theo con đường hắn đã lẻn vào ban nãy. Hắn sẽ còn một tháng nữa được sống yên ổn, không phải nghe những lời trách móc, mắng mỏ. Lần đầu tiên sau nhiều tháng nay hắn sẽ được ngủ ngon giấc.
Khi về đến nhà hắn thấy trong nhà có đèn sáng. Nghĩa là vợ hắn đã về. Hắn sẽ quẳng ba trăm lia xuống trước mặt vợ hắn, quát tháo một vài câu để chứng tỏ cái “tôi” đàn ông của hắn.
Hắn lấy chìa khóa ra mở cửa. Đột nhiên có hai nòng súng chĩa thẳng vào ngực hắn:
- Giơ tay lên!
Một trong hai người có vũ khí nói và cười nhạt:
- Này, mày thật là con người trơ trẽn. Bọn tao đã lục soát nhà mày một hai giờ liền mà không thấy thứ gì có thể lấy! Người ta lúc nào cũng phải có vài thứ đồ vật gì đáng giá trong nhà để phòng khi kẻ trộm đến chứ!
Sau đó bọn chúng khám người hắn, lấy ba trăm lia, rồi đi. Còn hắn thì từ đó cho đến lúc trời sáng cứ ngồi nghĩ ra lời nói dối mới để trả lời vợ hắn. Sáng sớm có tiếng gõ cửa. Vợ hắn về! Hắn run run, ra mở cửa và nhìn thấy trước mặt hai viên cảnh sát và hai tên trộm bị còng tay - chính là hai tên đêm qua đã lấy đi của hắn ba trăm lia. Mắt hắn bỗng sáng lên sung sướng. Nghĩa là, người ta đã bắt được mấy tên trộm!
Một viên cảnh sát chìa cho hắn xem ba tờ giấy bạc một trăm lia mới toanh.
- Đây là tiền của anh phải không?
Hắn hơi chột dạ. Vì chính hắn cũng đi ăn trộm số tiền này! Muốn cứu giúp hai tên trộm đáng thương này, hắn định nói: “Không, không phải tiền của tôi”. Nhưng viên cảnh sát đã nói trước:
- Hai tên trộm tái phạm này đã thú nhận đêm qua chúng lẻn vào nhà anh và dùng vũ lực cướp của anh ba trăm lia này!
Không nên khước từ hạnh phúc của mình.
- Phải, đó là tiền của tôi! - Hắn nói.
Viên cảnh sát hỏi:
- Anh lấy ở đâu số tiền này?
Hắn tái mặt. Chả lẽ họ đã biết chuyện hắn... đi ăn trộm hay sao?
- Tại sao các ông hỏi thế? - Hắn lắp bắp.
- Chúng tôi hỏi thế vì đây là tiền giả. - Viên cảnh sát đáp.
Hắn lảo đảo.
- Thôi, hãy đi với chúng tôi về đồn! - Viên cảnh sát nói.