← Quay lại trang sách

- 2 -

Xẻ thủng cả mông

Thằng em cười kể lại câu chuyện trộm cắp ngay trước của nó. Ngày ấy trộm cắp như rươi. Hà Nội nổi tiếng chuyện ăn cắp ở chợ Đồng Xuân và ga Hàng Cỏ - một mét vuông tới ba, bốn thằng móc túi.

Thằng em ngày đó thất nghiệp. Kể thuê xích lô, thì cũng nhúc nhắc có việc, nhưng vất vả, phải đạp cong mông. Nó lại có quan hệ với mấy ông anh chuyên móc túi, truyền nghề cho. Nghề này có lắm mánh và kỹ thuật với ngón nghề dùng manh xơ lam rạch túi quần áo. Đàn anh hướng dẫn và nó dành một tuần trong phòng thực tập.

Hôm ấy thực hành ca đầu tiên, nó ra ga Hàng Cỏ, chen vào đám đông ở cửa ra vào và trước đó tăm tia một ông túi mông căng căng. Bọn này bao giờ cũng đi kèm hai ba đứa. Bữa ấy đi kèm là một đứa con gái. Vì tay kẻ đàn ông kia cứ đưa ra giữ dịt lấy túi ở khu vực mông, thằng em liền phát tín hiệu cho con bé cùng nhóm đánh lạc hướng chú ý của người đàn ông. Vậy là đứa con gái thọc ngay tay vào vị trí gần dưới háng ông kia. Ông này vội dời tay khỏi vị trí đang giữ ở mông, để gỡ bàn tay kia ra. Chỉ chờ thế, thằng em dùng manh xơ lam xẻ nhanh một nhát rõ mạnh, xẻ qua lần quần ngoài, qua lần túi, qua lần quần đùi và vào sâu tận phân thịt của người kia. Thằng em nghe tiếng hét vang:

- Ối làng nước ơi!

Mọi người vội giãn ra. Người đàn ông máu mê tuôn trào. Thằng em khiếp vía, bỏ của chạy lấy người.

Cô hàng nồi đất

Sáng chủ nhật tôi xách làn theo mẹ đĩ đi chợ. Như lệ của nhà, tôi nhõn nhiệm vụ xách làn, còn mua bán, chọn lựa thứ đồ hàng gì, đến như đếm tiền, đều là việc của vợ. À quên, tôi còn mấy việc nữa, theo hướng tay chỉ của vợ, cầm món hàng nào đó lên, hay xếp vào làn, cũng thứ tự theo chỉ dẫn của vợ. Nhà tôi vốn thế, trên dưới trật tự, gọi là nhà có văn hóa.

Lúc ấy mua xong mấy thứ rồi, tôi bước theo và thấy vợ dừng chân, cũng vội dừng theo. Trời ơi kìa, cô bán hàng, người đâu mà mặt hoa da phấn, nõn cùng nà. Tôi quên béng cô ta bán thứ đồ hàng gì, thôi, cứ cho bán hàng xén đi. Lúc ấy tôi quên béng cả nền nếp gia phong nhà mình, thẫn thờ bước vào cửa hàng. À tôi nhớ ra rồi, cô này bán nồi đất. Ngồi thụp xuống tôi chọn, nhặt ra cái nồi đất ba, nồi đất bảy, cả cái nồi chân to đùng, cứ thế tôi nhặt, bê và xếp ra một đống.

Cô bán hàng thấy ông khách khuân mua lắm quá, phấn khởi ra mặt, đôi mắt bồ câu ngẩn ngơ nhìn tôi, còn vợ ớ ra ngạc nhiên, thấy bỗng dưng anh chồng xô vào mua, chọn nồi đất.

Cô hàng nồi thấy vớ được ông khách bở quá, mua chọn lắm thế, vội vàng chạy vào nhà trong, khuân bê ra một đống nồi nữa. Khi cô ta bê hàng ra, mẹ đĩ nhà tôi chợt nhìn mặt chị chàng bán hàng, hiểu ra căn nguyên, điên tiết quá, thẳng tay chỉ vào mặt tôi, chỉ ngay giữa đường giữa chợ và cũng chỉ vào mặt thị hàng nồi kia, rồi vỗ tay bành bạch vào hầu bao và quay cái ngoắt. Mặt ngẩn tò te, tôi lũn cũn chạy theo vợ, chị hàng nồi ơi ới gọi theo:

- Anh gì ơi, anh mua nồi ơ!

Hỏng cái truyện ngắn!

Để có cảm hứng, nhà văn họ thường quan sát kỹ càng, lắm khi vừa quan sát vừa viết. Viết về tình yêu cũng vậy. Nghe bảo ông nhà văn nọ tối ấy viết một truyện ngắn về tình yêu của đôi nam nữ kia. Khi mô tả các trạng thái cảm hứng, thi thoảng ông ta lại mở của mình ra coi và viết. Tất nhiên tình yêu phải có đôi, như chim với bướm, nên thi thoảng ông ta lại chạy vào buồng. Bị quấy rầy nhiều, đâm ra bực, để cho tiện, không phải mở ra đóng nữa, bà vợ thiên nhiên luôn, ông chồng thoải mái quan sát, thoải mái mô tả và viết. Có khi viết cả cuốn tiểu thuyết còn dư tư liệu. Tối ấy thằng trộm nọ mò vào, ông nhà văn không hề hay biết, bởi mải sáng tác quá. Nằm trong gậm giường, nó cứ thấy ông ta đi ra rồi lại đi vào, còn nghe cả tiếng:

- Tuyệt! Phải tuyệt như thế...

Thằng trôm nghĩ bụng, chả rõ trên giường có gì, mà lão ta khen tuyệt mãi nhỉ. Tò mò, khi tay nhà văn vừa dời buồng, thằng trộm bò luôn ra. Nhìn cảnh vợ người ta thiên nhiên, nó ngẩn ngơ, rồi sùng sục lên, lao vào cuộc. Khi ông nhà văn quay lại, thấy cảnh ân ái, ớ ra và lẩm bẩm:

- Thế này mới gọi là yêu đương chứ.

Ông ta chạy vội ra để ghi những dòng văn yêu còn nóng hôi hổi vừa quan trắc được. Còn thẳng trộm tưởng ông này xuống bếp lấy con dao, vội vàng nó té. Đúng lúc ông nhà văn quay lại, thằng trộm đang lao ra, ông nhà văn vội vàng hỏi nó:

- Mày không yêu nữa à, nhân vật của tao ơi! Yêu nữa đi, không thì hỏng mất cái truyện ngắn của tao

Bỏ quà mà chạy

Thằng trộm kia biết cửa các nhà quan, Tết chắc chắn có kẻ quà biếu. Nó liền rình mò. Vậy là từ trước ngày ông Táo, nó chuẩn bị sẵn hai chục cái bánh mì, gói ruốc, cây thuốc là, can nước, ống nhòm,... và lợi dụng lúc thuận lợi, lẻn vào nhà ông quan kia. Nó dò la trước, biết mọi ngóc ngách nhà ông quan này, chọn một nơi trú ngự khá an toàn ngay trên trần phòng khách. Trần nhà thiết kế khoảng kỹ thuật, đủ để nó khom khom trú ấn ở đó. Nơi đây thuật tiện, có thể dùng ống nhòm nhòm xuống.

Hôm ấy là tối hai bốn Tết. Từ trên ấy nó quan sát và thấy khoảng mươi đoàn khách đến. Nó ghi hết được các thông số kỹ thuật, thí dụ số tài khoản, mã số, người đi biếu xén vốn cẩn thận, thì thầm vào tai sếp. Riêng tối ấy nó nhẩm đếm và biết, số quà tết độ đôi tỷ. Khi vợ chồng quan cất quà biếu vào két và đã ngủ, qua điện thoại, thằng trộm chuyển ráo số tiền đó vào tài khoản bí mật nó mở. Tối hôm sau, tối sau tiếp và tiếp nữa,... tính từ hai tư đến hai chín Tết, tổng cộng nó chuyển được non hai chục tỷ đồng.

Lúc đó gần giao thừa, vẫn còn khách đến. Vì ngự trên đó gần tuần, túi ni lông chứa đầy chất nó thải ra, lúc chiều thấy vắng khách, nó xà xuống để xả đám đó vào cầu tiêu. Tiện thể thấy trên mặt bàn có sẵn, nó xơi độ dăm đĩa chè kho, mấy quả lê Pháp, đôi quả táo Nhật và làm dăm chén rượu tây. Ăn uống nó say, nó leo lên trần nhà và đánh một giấc. Lúc tối khi khách khứa kéo đến tiếp, họ thoang thoảng nghe tiếng: Bụp, bụp.

Có kẻ nghĩ, sao lại sấm giữa đầu xuân thế này, rồi thoang thoảng thối. Người này nghi người kia, song chả ai dám nói ai. Chả nhẽ đến tết nhà sếp, lại đổ vạ cho nhau. Bất ngờ, ùm một cái, từ trần nhà rơi xuống một thằng người. Do trần nhà thi công ẩu, thằng trộm kia say, mơ ngủ, đập đập chân làm bục trần nhà. Thằng trộm rơi trúng giữa bàn, nơi sếp và khách đang tiếp đón nhau. Nó lổm ngổm bò dậy. Vì còn say, nó chỉ tay vào mặt khách và chủ hét to:

- Lũ này biếu xén nhau Tết a?

Chủ và khách tá hỏa tam tinh, mạnh ai người ấy ù té chạy. Nếu bị phát hiện ra nhận biếu quà Tết là chết cả lũ. Vậy là họ ù té chạy thôi.

Sướng cái ma tịt

Chiều về nhà tôi khá say, đá chân uỵch một cái vào gói giấy kia. Đã định văng tục, rồi cúi xuống, nhặt lên, nghĩ bụng, gói gì thế nhỉ. Mở ra, chao ôi tiền, dễ đến mươi triệu, không, đến hai, hay đến ba chục triệu. Tôi thầm nghĩ, chắc là tiền của tay chồng hàng xóm giấu giếm vợ, chuột nó tha lôi sang nhà tôi. Tháng trước tôi bị một quắn. Tôi giấu giếm vợ, dành làm quỹ đen độ mươi triệu. Chiều ấy cùng ngà ngà say, vừa vào nhà, vợ kéo tụt vào buồng, giơ ra khoe. Tôi suýt buộc miệng, nhận ấy là tiền của mình, nhưng kịp dừng lại. Còn thị vợ:

- Anh ơi, em vớ được đấy. Chắc tiền của tay chồng nhà hàng xóm giấu giếm vợ, bị chuột nó tha sang nhà mình.

Tôi vội vàng:

- Đúng, đúng đấy. Chắc của tay hàng xóm giấu vợ...

Nói vậy, nhưng lòng tôi tiếc hùi hụi, tiếc như xát muối vào ruột, mất béng gói tiền rồi.

Lại nói về câu chuyện tôi đá chân vào gói tiền, đang sướng, hấp tấp ngồi đếm, thì vợ ập vào. Thấy vậy, mắt thị trợn lên, chắc tưởng quỹ đen của chồng. Tôi vội vàng:

- Em em ơi. Không phải tiền của anh đâu. Chắc tiền tay hàng xóm giấu vợ, bị chuột nó tha lôi sang nhà mình tiếp, như gói tiền lần trước ấy.

Thị vợ mắt sáng lên long lanh, xông lại giật gói tiền trên tay tôi và chúi mũi vào đếm. Tôi lúc đó tiếc đến ngẩn ngơ, thật mỡ đến miệng mèo, còn bị mất. Trong khi ấy vợ tôi ra sức đếm và chốc chốc lại ngoặc mồm ra khoe với chồng:

- Chồng ơi, hai mươi triệu, à không, ba mươi triệu...

Thị ta còn nhỏn nhẻn cười, nói tiếp:

- Giá ngày nào chuột cũng tha lôi cho nhà mình một gói như thế này anh nhẩy. Sẽ sướng lắm.

Còn tôi đành gượng cười theo, bụng nghĩ: Sướng cái ma tịt ấy.