← Quay lại trang sách

- 3 -

Tôi viết sách

Tôi viết và in cuốn sách. In vì nghe đồn làm thứ này kiếm lắm. Đấy, trong ngõ tôi có ông làm nhà xuất bản, rồi ông đầu nậu sách và cả bà mua bán sách cũ, đều loại nhà khá giả cả. Vậy là tôi vùi đầu vào sáng tác cỡ ba tháng, hòm hòm đủ một tập dày ba trăm trang. Tiền giấy phép, phí nhà xuất bản, vẽ bìa, giấy má, công in ấn,... tổng cộng hết ba mươi triệu, in ngàn bản, giá thành chỉ ngang bát phở Thìn Hà Nội. Tôi in lên bìa sách giá tăng gấp mười lần. Ngồi tính với vợ, một cuốn lãi lắm. Nghe, vợ sướng cười híp mắt, hỏi lại: - Lãi bằng ba ngày công của em đấy? Tôi bĩu môi: - So với công tạp vụ của nhà cô. Cô có biết, bán hết chỗ này, kiếm mấy trăm triệu không? Vợ tôi tròn mắt, chuyên này giàu đến nơi. Sách in xong, ngay hôm sau vợ bỏ việc cơ quan, ở nhà bày sách ra vỉa hè đầu ngõ bán và bảo tôi, cứ ở nhà sáng tác tiếp, cô ta bán hết đám sách này, lại viết, lại in tiếp. Công nhận thị này mới nhập nghề buôn bán và xuất bản, mà khá phết. Ngồi trong nhà, tôi nghe tiếng vợ rao ở đầu ngõ vọng vào: - Ới ới ông đi qua, bà đi lại, vào đây mà mua truyện của chồng tôi sáng tác nhé. Nào truyện ngắn Cướp của, nào Hiếp dâm... Đúng, sao thị ta chưa đọc, mà biết nhỉ? Trong tập truyện ngắn này, có hai truyện đề tài cướp của, một truyện hiếp dâm... Đúng lúc đó nghe vợ rao tiếp: - Truyện ngắn "Bố chồng ngủ với nàng dâu" là đặc sắc nhất. Tôi ớ ra, mình có viết truyện ngắn nào nội dung vậy đâu, mà chỉ có truyện ngắn "Bố chồng làm việc cùng nàng dâu". Tôi liền chạy ra bảo, cô ta nguýt chồng một cái và dài giọng: - Làm cùng với nàng dâu thì ai thiết đọc. Con bé ở đội vệ sinh trước đây với em kể, gần nhà nó có ông cụ ngủ với cô cháu dâu cơ. Con bé ấy đẻ, nay không biết đứa trẻ đó là con của ông hay của cháu nữa và gọi hai người kia bằng gì. Đấy, đề tài hay thế, sao không sáng tác cái truyện ngắn: Ông ngủ với cháu dâu. Xế trưa thị tất tả chạy về thông báo, bán hết veo năm mươi cuốn rồi, vẫn còn một đống độc giả đang trầu trực và thị sai tôi vác nhanh thùng sách nữa ra. Tôi vốn người lẻo khẻo, lúc đó sao khỏe thế, vác thùng sách nặng chạy veo veo, còn nhanh hơn đám cửu vạn. Chỉ vài ngày sau vợ tôi bán hết veo đám sách, vợ sướng, chồng sướng và tôi sướng nhất là việc ra đầu đường ký chữ tươi nguyên tác giả. Mặt mũi tôi lúc ấy kiêu hãnh, sao có lúc mình vinh quang đến cỡ này. Thực ra, tôi có chút gờn gợn, bởi từ hôm bán được sách, cô vợ vốn xuất thân từ lao động chây tay, nay lên mặt dạy chồng văn chương. Đấy, hôm trước, thị gợi ý và chỉ đạo văn chương để viết cái truyện ngắn: Cô hàng đĩ ế. Tôi nghe tức, mà lại thấy có lý, vì truyện dạng này sẽ bán chạy. Thị ta còn gợi ý vài ba nội dung ý tứ truyện ngắn nữa, như ông thủ trưởng kia kéo nhân viên vào vào phòng làm việc và vuốt vuốt mông. Chắc tôi phải viết theo gợi ý của vợ thôi. Vợ mà không ra đầu ngõ ời ỡi rao, giới thiệu nội dung truyện của tôi, ế là cái chắc.

Làm chuyến từ thiện

Tôi gọi cho cậu em nhà báo: - Này cu em, qua Rằm, chú mày sẽ theo anh đi làm chuyến từ thiện nhá. Nhớ viết lấy cái ký sự. Thằng em hỏi lại: - Đi đâu anh? - Tận vùng cao biên giới, chỗ nào nhiều đồng bào thiểu số, càng nghèo, càng lạc hậu, càng tốt. Chú mày chủ động chọn địa điểm. Anh sẽ điều con xe sịn, leo núi cho khỏe. - Tiền ở đâu? - Còn ai nữa, của anh. Độ dăm tỷ. Nghe, thằng em chắc choáng, tiếc của lắm. Tôi tính toán kỹ rùi. Tết này lính tráng sẽ tết sếp. Phong bi thì tất nhiên giữ lại, còn đám bánh keo, rượu, chè,... Xơi thứ đó, không ung thư cũng tào tháo đuổi, toàn của giả đó. Tất nhiên khi biếu sếp, lính sẽ trình bẩm và nâng giá trị gói quà lên. Thí dụ như, "Cái bánh chưng đặc biệt này, em mua đến mười triệu" "Quả lê Pháp, năm triệu đó", “Chai rượu tây một trăm triệu”,... Toàn nói phét. Thôi, cứ mặc cho chúng khoe hão. Đống quà đó mà cộng lại, trị giá dăm tỷ, cứ gọi là còn ít. Sau tết, tôi sẽ tha lôi đám quà cáp tết dăm tỷ đó đi làm từ thiện. Đám dân nghèo miền núi nghe được nhận dăm tỷ quà, mừng rơn. Cứ ăn vào đi, toàn của giả và hết đát, ung thư, thì kéo nhau xuống Thủ đô mà chữa chạy nhá!

Tứ thơ dốt thật!

Hôm nay tôi làm xong bài văn thơ, nhẹ cả người. Tôi hiện là hội viên Hội Văn & thơ của làng vợ, diện văn nhân làng. Làng vợ tôi có nét đẹp văn hóa - rất văn thơ, tuần nào cũng có buổi sinh hoạt ở đình, phát trực tiếp trên hệ thông loa làng. Chiều muôn, có tiết mục giới thiệu văn thơ. Văn thơ của ai cũng được đọc, nội dung gì cũng ngâm nga, ngâm đọc cả tiếng, có nhạc nền, nhạc phụ họa, ban nhạc gồm chiếc trống cái và cây nhị. Trống thì đình có sẵn, nghe tiếng cứ tùng, tùng, … tùng; tiếng nhị réo rắt, nghe đến hay. Vớ phải bài văn thơ buồn, tiếng nhĩ não nề, buồn như nhà đám. Hôm nay tôi sáng tác ra bài văn thơ mang tính giáo dục cao. Lý do ra tứ bài này, bởi hôm trước qua công viên, thấy đôi trẻ ghì lấy nhau hôn hít. Sao lại “hôn đường đái chợ” thế. Bọn này dốt thật, nhà nghỉ thiếu gì, vào đó mà hôn hít. Thế là nảy ra trong tôi bài văn thơ “Dốt thật”. Nội dung như sau: "Hôn nhau thi cứ hôn nhau Ở trong nhà nghỉ Hay sau chuồng gà..." Tác phẩm còn dài lắm, đoạn miêu tả gà qué nhảy nhót nhau, con gà trống nhảy tót lên lưng con gà mái, làm làm đánh uỵch một cái, thế là xong. Tôi cam đoan, bài "Dốt thật" của tôi sẽ lĩnh giải nhất trong cuộc trình diễn thơ văn tuần này. Nó sẽ được ngâm đọc cả tuần, có trống và nhị minh họa, cô phát thanh viên đài thôn sẽ thể hiện tác phẩm của tôi. Cả làng được thưởng thức.

Cướp nơi cửa chùa?

Đầu năm đi chùa lễ Phật, lễ theo kiểu theo đuôi, cơ bản là vãn cảnh chùa cho lòng thư thái, chứ tôi có biết cầu khấn đâu. Tất nhiên lễ, cho phải phép sẽ chắp tay khấn khứa. Lần ấy tôi đứng sau một bà béo tốt kia, chú ý nghe bà ta khấn khứa gì, mình bắt chước. Tôi nghe bà này khấn như sau: - Con cầu chín phương trời, mười phương đất, sao cho tay Giám đốc cơ quan chồng con chết tàu đâm xe. Nó là đứa đểu lắm Phật ạ, chuyên sàm sỡ chị em cơ quan. Phật phù hộ sao cho chồng con chong chóng lên thay chân giám đốc của nó. Tôi nghĩ bụng, mình có thù ghét gì lão giám đốc cơ quan, mà lão ta đâu dâm dê, sao khấn cho lão chết nhỉ. Thôi cứ để mẹ này khấn tiếp, xem có gì thì bắt chước. Tôi nghe bà ta khấn tiếp: - Con lạy trời lạy đất cho nhà con năm nay lộc vào như nước, mười cây vàng, một mảnh đất,... À đây rồi, tôi nghĩ vậy và vội vàng bắt chước theo: - Con lạy trời lạy đất cho nhà con lộc vào như nước, mười lăm cây vàng, mảnh rưỡi đất,... Do tiếng tôi khấn to quá, mẹ kia nghe thấy, vội vàng quay phắt lại, quắc mắt: - Thế ra, nhà ông định tranh cướp của nhà tôi a?

Thương khóc bố chồng

Cô con dâu kia khóc bố chồng chết. Cô là dâu thứ. Nghe cô ta khóc, ai cũng biết dâu này là dâu chí hiếu, nào thương nhớ bố, hết lòng chăm sóc mẹ cha. Xác ông cụ còn nằm trên giường, khâm liệm đâu, giờ cô con dâu cứ vật lên vật xuống, mấy bận còn suýt ngất, đâm ra phải tốn thêm người trông nom, an ủi, gàn cô ta đừng ngất nữa. Đã bảo tang ma lắm việc lắm, như việc sau đây chẳng han: Tất cả dâu rể trai gái tâp trung và tất nhiên có cô con dâu đang khóc lóc kia, để chứng kiến việc mở két sắt cất giữ tài sản, giấy tờ của ông cụ. Lâu nay ai cũng hay, ông cụ giàu có lắm. Két được mở. Đầu tiết là việc trai trưởng đọc chúc thư, cụ viết: Cha rất hài lòng giáo dục các con nên người. Sống phải cho đáng sống... Cô con dâu nghe mà sốt ruột, chỉ chờ xem tới khoản tài sản, ông bố chồng để lại là bao nhiêu. Ờ kia, sao không còn đồng nào. Cứ như trong di chúc, lâu nay ông già âm thầm đèm hiến tặng, làm từ thiện cả. “Lão già hâm!” Cô nghĩ bụng và vô tình buột miệng: - Hâm! Sau đó trong suốt cuộc tang lễ, cô con dâu chả còn thiết nhỏ một giọt nước mắt nào cho lão già hâm ấy nữa!

Cảm ơn thằng trộm

Tối qua vợ chồng tôi được bữa khản cổ đuổi trộm. Chả là chiều qua có thằng lính biểu mấy trăm cây vàng. Thằng này dở quá, đi hối lộ sếp, mà ở phòng khách nói bô bô. Thế là trộm nghe được, đêm hôm chúng lẻn vào nhà tôi. Lúc ấy quãng hai giờ sáng, vợ chồng còn ra công cân, đếm vàng. Vợ mang cân ra, lúc thì bảo bốn cân chín, lúc rú lên sung sướng, vì cân ra tới năm cân mốt. Thằng trộm nằm trong gậm giường, đợi mãi vợ chồng gia chủ cân đếm vàng, đâm buồn ngủ. Trong mơ nó lảm nhảm: - Cân đếch gì lâu thế. Toàn vàng giả thôi! Bởi trước đó hơ hênh, thằng này chõm được một cây, no xem biết là vàng giả, nhưng không thể chui ra được gầm giường vào lúc đó, đành nằm ấy đợi. Vợ chồng tôi nghe tiếng người nói vậy, hãi quá. Cả hai đồng thanh lu loa: - Bớ hàng phố ơi, nhà tôi có trộm. Hàng phố nghe thấy, lờ đi, vì biết nhà này vừa nhận hối lộ, ai thiết sang cứu giúp, lớ xớ còn ăn quả dao đâm thủng bụng. Vậy là chỉ có vợ chồng tôi gào thét trộm cắp thôi. Thằng trộm sợ cuống cuồng, hết chạy lên tầng trên, lại lao xuống tầng dưới. Vì mọi ngõ ngách đều thiết kế hệ thống phòng chống trộm, đâm ra thằng này chả có đường lui. Thấy cảnh vậy, tôi thương tình, bảo với nó: - Trộm ơi, để ông mày mở khóa cho mà chạy ra. Đúng là làm phúc đâm được hưởng phúc. Cửa mở xong, nó thục mạng lao ra. Trước đó còn kịp quay đầu cảm ơn ông chủ nhân từ và ném lại cây vàng nó thủ được, miệng dặn với lại: - Toàn vàng đểu đó. Vợ chồng tôi xem lại đống vàng. Hóa ra toàn là vàng rởm thôi! Uất ức quá, cả hai vợ chồng đồng thanh gào lên chửi thằng lính đểu nọ và cũng gào lên, cảm ơn thằng trộm, nhờ có nó mà chúng tôi phát hiện ra của đểu!