← Quay lại trang sách

BỒN PHUN NƯỚC GIỮA CƠN MƯA ( Nguyên văn Ame no naka no funsui)

Gã trai trẻ đã chán ngấy vì cuốc bộ dưới trời mưa mà còn phải mang theo vật nặng chình chịch như bịch cát: một cô gái nhỏ không ngưng tiếng khóc.

Vừa mới đây, trong cái quán cà phê tại một cao ốc ở khu Marunouchi, cậu ta vừa tuyên bố cắt đứt liên hệ với cô.

Lần đầu tiên cậu ta dứt tình với một người con gái.

Điều này cậu đã mơ ước từ lâu nhưng mãi hôm nay mới thực hiện được!

Cậu đã yêu cô bé với mục đích chỉ để đi đến hành động này, hay đúng hơn là cậu chỉ vờ yêu. Cậu đã dồn hết tâm lực tán tỉnh, lợi dụng được thời cơ nhằm kéo cô ấy lên giường và làm tình một cách dễ dàng để rồi đi đến kết cục này. Giờ đây, sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng đường đi nước bước, cậu đã thành công để có thể nói lên một câu: “Giữa hai đứa mình, thế là hết!” Đó là một câu nói có uy lực như sắc lệnh của nhà vua mà cậu ta mong chờ được nghe từ chính cửa miệng của mình.

Những con chữ ấy! Cậu đã nghĩ rằng chỉ cần mình thốt ra ở đầu lưỡi là đủ để rạch được bầu trời xanh. Ít nhất phải là thế. Những con chữ mà cậu đã tưởng ra với tất cả say mê, cho dù có hơi lưỡng lự muốn cho nó nằm mãi trong trạng thái giả tưởng... Những con chữ hào hùng và vinh quang đó sẽ vụt phóng lên bầu trời xanh sau khi được cậu bắn ra từ một cánh cung. Những con chữ bùa chú mà chỉ một người đàn ông đích thực, một kẻ đã trở thành người lớn, được phép thốt ra: Những con chữ “Thôi, chia tay nhau đi!”

Thực vậy, Akio sẽ luôn luôn nhớ lúc đó cậu đã bật ra câu nói ý nghĩa rõ ràng này bằng một giọng hơi khàn, bị vướng víu trong cổ họng như một người hen suyễn miệng đầy đờm dãi (cho dù một hớp soda hút vội vàng bằng ống hút cũng không đủ làm thông cổ).

Lúc đó điều làm Akio lo lắng nhất là những chữ cậu thốt ra không được nghe một cách rõ ràng. Thà chết còn hơn là chấp nhận lời yêu cầu của người trước mặt để lặp lại nó thêm một lần nữa. Hỏi thử một con ngỗng, sau nhiều năm chờ đợi mới đẻ được một quả trứng vàng, nếu như quả trứng đó vỡ trước khi con đực có thời giờ nhận ra, có thể nào đẻ ra được một quả trứng thứ hai giống hệt như thế ngay tại chỗ không?

May cho cậu là câu nói đã được nghe. Nó đã được nghe một cách rõ ràng và cậu không bị người đó đòi nhắc lại. Cậu có thể nghĩ là mình vô cùng may mắn. Như thể cậu đã một mình lên tới đỉnh núi và vượt qua một quan ải nằm ở mãi xa. Cái bằng chứng là những chữ cậu thốt ra đã được nghe, đã hiện ra một cách rõ ràng, chẳng khác nào một thanh kẹo cao su bật ra từ chiếc máy bán hàng tự động. Âm thanh những cuộc nói chuyện ở các bàn bên cạnh, tiếng đĩa bát va chạm vào nhau và cả những tiếng chuông vang lên khi người ta mở két thối tiền... càng nghe rõ hơn bình thường vì lúc này các cửa sổ đã đóng cả do có mưa bên ngoài. Những âm thanh đó như đọng lại bên trong và tạo ra những tiếng vang tinh tế trong từng giọt hơi nước nóng đọng lại trên cửa kính và làm lan ra một khối âm hưởng khiến cho đầu óc mù mờ. Vừa khi những âm thanh mà Akio thốt ra một cách khó khăn được cảm nhận trong một bầu không khí ồn ào của căn phòng, không biết đã đến tai Masako hay chưa mà thấy cô mở to thêm đôi mắt vốn đã quá to, đôi mắt hình như lúc nào cũng muốn tách bạch và khám phá thế giới bên ngoài cái khuôn mặt bằng phẳng của cô. Chúng không phải chỉ là đôi mắt mà là những dấu hiệu rõ ràng của sự thất bại, một sự thất bại không thể cứu vãn. Và từ khóe mắt của cô, bỗng nhiên tuôn ra những giọt nước mắt đổ xuống như thác.

Cậu không dự kiến sẽ thấy cảnh tượng như vậy: những giọt nước mắt kia không kèm theo một tiếng rên rỉ nào mà chảy ào ạt như có một sức mạnh làm cho vỡ òa, nhưng nó không kèm theo biểu hiện cảm tình nào.

Dĩ nhiên, với áp lực và lưu lượng của những dòng nước mắt đó, Akio nghĩ rằng trước sau gì nó cũng phải cạn đi thôi. Thế nhưng quang cảnh đó cũng đã đem đến cho lòng cậu một cảm giác hài lòng và mát rượi như hương vị của bạc hà. Đúng là điều mà cậu đã nhìn thấy trước đó, sắp đặt để nó có thể xảy ra trong thực tế. Kết quả này vượt ra ngoài sự mong ước của cậu, cho dù ở một khía cạnh nào đó, nó có phần giả tạo.

Mình đã ăn nằm với Masako chỉ nhằm được thấy cảnh tượng này... cậu con trai tự nhủ với mình thêm một lần nữa... Mình không bao giờ là nô lệ của lòng ham muốn đâu. Khuôn mặt đàn bà đẫm nước mắt hiện ra trước mắt mình, nay đã trở thành một hiện thực! Cô nàng là hóa thân của “người đàn bà bị ruồng bỏ”. Tất cả điều đó xảy ra được là nhờ ở nơi mình!...

Thế nhưng dòng nước mắt đang tuôn dài trên khuôn mặt của Masako không cho biết đến bao giờ nó sẽ ngừng chảy, đến độ cậu con trai bắt đầu lo ngại về ánh mắt của những người đang ngồi chung quanh.

Masako vẫn mặc trên người chiếc áo đi mưa màu trắng tẻ nhạt của cô và ngồi thật thẳng trên chiếc ghế làm người ta có thể phỏng đoán là bên trong chiếc áo sơ mi kiểu Scotland màu đỏ, có một lực không tưởng tượng nổi làm hai bàn tay của cô đang đặt bên thành bàn cứng đờ đi. Và cứ như thế mà cô giữ nguyên vị trí của mình.

Thực thế, cô đang nhìn thẳng ra phía trước, mặc cho dòng nước mắt tuôn trào, không nghĩ tới cả việc lấy chiếc khăn mùi soa để chấm nó. Hơi thở của cô như bị nghẽn ở chỗ hõm trên cái cổ thanh tú và toát ra một tiếng động máy móc như có ai đang mang một đôi giày mới đi trên lớp hắc ín tráng trên mặt đường. Hai bờ môi trần của cô, hơi cuộn lên, run rẩy vì không bằng lòng, đôi môi của một cô nữ sinh cứng đầu từ chối việc trang điểm.

Những người khách lớn tuổi hơn trong quán cà phê nhìn cảnh tượng với một vẻ thích thú. Những cái nhìn ấy đủ để gây rối cho Akio, người mới đây có được cái tình cảm là mình đã có thể nhập bọn vào thế giới của họ.

Không biết nước mắt của Masako ở đâu mà tuôn ra nhiều đến thế, đến độ Akio phải kinh ngạc. Lưu lượng và sức ép của nó không ngừng lại dẫu là trong giây lát. Akio cúi xuống nhìn đầu mũi chiếc dù mà cậu đang chống tựa vào ghế. Trên mặt sàn lát gạch vuông theo lối xưa như một bức thổ cẩm, nước bẩn chảy thành dòng và đã đọng lại một vũng nhỏ. Trong một thoáng, Akio tưởng như vũng nước ấy là do những giọt nước mắt của Masako tạo ra.

Bỗng nhiên Akio đứng phắt dậy và cầm theo phiếu thanh toán tiền nước.

Những trận mưa tháng Sáu kéo dài không ngớt từ ba hôm nay rồi. Akio bước ra khỏi cao ốc Marunouchi và giương dù. Cô gái dán sát đằng sau, không nói lấy một lời. Cô không có dù. Akio buộc lòng phải che cho cô ta và cậu chợt khám phá ra mình đang làm một cử chỉ đặc biệt quen thuộc của những người lớn, nghĩa là một mặt làm như bất cần mà kỳ thực là hết sức để ý về thái độ của người chung quanh. Đi dạo phố dưới vòm một chiếc dù sau khi đã dứt tình với nhau như họ đang làm, chẳng khác nào thực hiện một màn trình diễn trước công chúng. Đã cắt đứt thì phải cắt cho trọn vẹn chứ không nên che đậy dù dưới một hình thức nhỏ nhoi nào, cách lý luận như thế mới phù hợp với bản chất của Akio hơn!

Trong lúc tiến ra đại lộ dẫn về hướng khu vực Hoàng cung, trong đầu cậu chỉ nghĩ mỗi một điều: đến chỗ nào mình sẽ vứt bỏ được cái bịch chứa đầy nước mắt này? Và không hiểu những cái bồn phun nước có làm việc cả ngày lẫn đêm hay không nhỉ? Cậu đặt câu hỏi như thế nhưng không vì một lý do nào rõ ràng. Mà tại sao cậu lại nghĩ đến những cái bồn phun nước nhỉ? Bước thêm dăm ba bước nữa cậu mới ý thức được đến cái tính cách khoa học thú vị của câu hỏi vừa lướt qua trong trí mình.

Bên dưới khoảng không gian chật chội của chiếc dù, Akio vừa thử làm sao để khỏi phải va chạm vào tấm áo mưa lạnh và ướt át mà cô gái đang choàng. Lớp bên ngoài của chiếc áo mưa giống như một lớp da rắn khiến cậu rùng mình mỗi khi chạm phải. Trong đầu, Akio tưởng tượng ra một câu nói giễu cợt và thấy vui vui khi nghĩ về hình ảnh ấy.

Phải rồi! Đó là những cái vòi nước phun lên giữa cơn mưa. Hãy thử để cho những cái vòi ấy và dòng nước mắt này thi nhau xem ai hơn nào! Dù Masako có lắm nước mắt đến đâu, cô mình không thể thắng cuộc được. Trước tiên, theo nguyên tắc của bồn phun nước thì số nước phun ra lại trở về chỗ cũ y nguyên trong khi những giọt nước của Masako một khi đã tuôn ra sẽ bốc hơi và mất đi vĩnh viễn. Dù muốn dù không, cuộc chiến với cái vòi phun nước theo một chu kỳ như vậy, chắc chắn là sẽ thua. Đợi đến lúc cô mình quy hàng và ngưng tiếng khóc, mình sẽ vứt đi được cái gánh nặng này. Duy còn một vấn đề là phải biết vào những ngày mưa như hôm nay, các bồn phun nước có làm việc hay không mà thôi.

Akio đi trong im lặng. Masako vẫn sụt sùi và dán sát vào người cậu và chung một mái dù. Một mặt, Akio cảm thấy mình khó lòng dứt bỏ cô ấy, một mặt, cậu hoàn toàn thoải mái nếu chỉ để đưa cô ấy đi theo ý mình.

Akio hầu như ngấm đến tận xương thịt cả hai thứ, nước mưa và nước mắt. Bởi lẽ trong khi Masako đi một đôi bốt bằng cao su trắng, Akio chỉ có một đôi giày nhỏ, đế thấp, làm cho cậu có cảm tưởng thay vì đôi tất, chân cậu chỉ được bao quanh bằng một lớp rong biển xốp như chất xơ.

Chưa phải là giờ tan tầm. Vệ đường vắng tanh, hai người vượt qua lối đi dành cho khách bộ hành để bước về phía cầu Wadakura. Họ dừng bước trên thành cầu, nơi có những cái cột bằng gỗ kiểu xưa với mấy chụp đèn hình tròn bằng kim loại như ai đem những viên ngọc đặt lên trên. Phía tay trái họ là hào thành đầy ắp nước với vài con thiên nga. Phía tay phải, bờ đối diện, qua đám sương mờ đọng trên mặt cửa kính, họ thấy hiện ra mơ hồ những dãy ghế màu đỏ và những tấm vải trắng phủ bàn ăn của cái quán nằm trong khuôn viên Khách sạn Đế Quốc (Teikoku Hoteru). Họ bèn băng qua cầu. Khi qua khỏi hai bức tường thành bằng đá thì một khu vườn có bồn phun nước hiện ra bên tay trái của họ.

Vẫn như từ nãy đến giờ, Masako tiếp tục khóc một cách lặng lẽ.

Ở lối vào công viên có một viên đình nhỏ để nghỉ chân làm theo kiểu Âu. Dưới cái mái lợp bằng lau sậy khô, người ta đã đặt mấy băng ghế dài mà mưa vẫn chưa đủ tạt ướt. Akio ngồi xuống đó, cây dù trong tay vẫn mở. Masako, nước mắt đầm đìa, cũng bắt chước ngồi như thế nhưng vì quay ngang nên trước cánh mũi của mình, cậu chỉ thấy mỗi bờ vai khoác tấm áo mưa màu trắng và mái tóc ướt. Những giọt mưa như bị sáp chải tóc đẩy lùi, lan ra trên đó thành những giọt nước li ti đục màu sữa. Masako vẫn khóc trong khi mắt cô vẫn mở to như thể đang ở trong một trạng thái hôn mê. Đến độ Akio những muốn giật mấy sợi tóc ướt đó để giúp cho cô tỉnh trí trở lại.

Người con gái vẫn tiếp tục không thốt lên một lời nào. Làm như thể cô đang đợi người con trai bắt chuyện, nhưng đối với Akio, giữ cho được sự im lặng trong lúc này là một vấn đề danh dự. Nhất là từ khi thốt ra câu nói quan trọng kia, miệng của cậu vẫn câm như hến. Ngoài xa, những vòi nước của bồn phun đang bắn những tia nước mạnh mẽ lên trên trời nhưng riêng Masako chẳng quan tâm đến việc đó chút nào.

Từ mái đình trú chân có thể thấy cả thảy ba vòi phun nước của cái bồn, hai nhỏ và một lớn, cùng tụ hội với nhau theo một đường thẳng đứng, trong khi tiếng nước bắn lên bị tiếng mưa che lấp và mất hút từ xa. Thế nhưng khi khối nước của chúng rơi xuống vào bốn bên thành bồn thì nó không chỉ giới hạn ở khu vực mờ mờ hơi nước đó mà tỏa ra rất rõ nét chẳng khác nào những ống thủy tinh người ta đang uốn cho cong.

Nhìn mãi ra thật xa thì chung quanh không có bóng người. Thảm cỏ bao chung quanh bồn phun nước và những bờ rào kết bằng hoa bạch đỗ quyên như được mưa tắm gội nên ướt rượt và rạng rỡ.

Phía bên kia vườn thì những chiếc xe hàng mà bạt che còn đọng ngấn nước, những mái xe buýt màu đỏ, trắng, vàng vẫn không ngừng di động. Nếu như tín hiệu giao thông màu đỏ ở ngã tư đường hiện ra rõ mồn một, tín hiệu màu xanh tiếp sau lại bị che lấp bởi hơi nước của những tia nước đang phun nên không thể nào thấy được.

Cậu con trai vẫn ngồi y nguyên và không thốt lấy một lời. Cậu cảm thấy có một cơn giận đang trỗi dậy tràn ngập trong người mình. Và câu nói giễu cợt cậu mới tưởng tượng ra mấy phút trước đây bỗng dưng tan biến khỏi tâm trí.

Cậu không biết cơn giận dữ của mình đang chĩa mũi dùi về phía ai đây. Chẳng là mới mấy phút trước thôi, cậu còn cảm thấy mình đang mọc cánh và bay lên chín tầng mây như một con ngựa thần. Thế nhưng giờ đây cậu đang phải nếm một nỗi thất vọng không tên và quá phũ phàng. Cái việc chẳng làm dứt được tiếng khóc của Masako không phải là tất cả nguyên nhân đã khiến cho cậu cảm thấy bực dọc như vậy.

Thế thì đẩy cô ta xuống hồ nước rồi bỏ chạy vậy! Chỉ cần muốn làm như thế thì mọi chuyện sẽ được dàn xếp ổn thỏa. Cậu con trai đầy tự hào kia nghĩ trong bụng. Chỉ tội cái là cơn mưa đang rơi tầm tã, những giọt nước mắt bủa vây và bầu trời trên kia khép kín như một bức tường... tất cả đã đưa cậu vào một thế kẹt. Bực bội vì bị bủa vây bốn bề, cậu cảm thấy sự tự do của mình đã thu nhỏ lại thành một miếng giẻ bùi nhùi đẫm nước.

Cậu con trai đang tức tối không còn thèm muốn một điều gì khác ngoài việc xử sự một cách độc ác. Nếu con bé Masako này chưa ướt đến tận xương và đôi mắt của nó chưa ngập ngụa hình ảnh của cái bồn phun nước thì lòng cậu vẫn chưa thấy nguôi ngoai.

Đột nhiên cậu đứng dậy, bắt đầu chạy và không hề ném lại đằng sau một cái nhìn. Cậu chạy mải miết trên con đường vòng rải sỏi vốn cao hơn con đường đi dạo bọc lấy bồn nước một bậc. Cuối cùng cậu đã đến một địa điểm chính xác mà từ đó, cậu có thể nhìn theo chiều ngang để ngắm rõ cả ba vòi nước.

Người con gái bắt đầu đuổi theo cậu dưới cơn mưa và suýt nữa đâm sầm vào lưng cậu khi cậu bất chợt dừng lại nên cô phải nắm lấy cái cán của chiếc dù cậu đang giăng ra để che. Khuôn mặt của cô ràn rụa nước mắt cùng nước mưa và tái nhợt dưới mắt cậu. Vừa thở dốc, cô lên tiếng hỏi cậu đang định đi đâu.

Akio nãy giờ vẫn thề rằng mình sẽ không nói gì, đã trả lời cô bằng một câu thật dễ dàng tưởng chừng như cậu đã chuẩn bị đối phó từ trước:

- Anh đang ngắm mấy cái vòi nước. Em cũng nên nhìn thử mà xem. Em có khóc đến mức nào cũng được nhưng không thể mạnh bằng chúng.

Thế rồi, với chiếc dù giương chếch ra phía sau, hai cô cậu thu tất cả hình ảnh của ba vòi nước vào trong tầm mắt và cảm thấy nhẹ người vì đỡ phải nhìn thẳng vào mắt nhau. Trong ba vòi nước, cái vòi ở giữa trông đồ sộ nhất, bảo bọc chung quanh là hai cái vòi bé hơn như hai anh cận vệ đi theo.

Tiếng nước vang dội đổ xuống bồn làm họ không phân biệt được nó với tiếng mưa rơi xuống mặt nước. Những tiếng động khác mà họ có thể nghe thấy khi dừng chân lâu la ở một chỗ như thế này thì buồn cười thay, lại là tiếng động cơ lúc to lúc nhỏ của những chiếc xe hơi ở mãi đằng xa. Trong khi đó, tiếng ồn ào của bồn phun nước như đã hoàn toàn kết hợp với bầu không khí vây quanh. Nếu không lắng tai nghe thật kỹ thì ai cũng tưởng là mình đang bị bủa vây bằng một sự im lặng tuyệt đối.

Trước tiên, nước đã vỡ ra thành những giọt thật mịn xuống lòng hồ làm bằng cẩm thạch đen, men theo cái thành bồn màu đen thẫm để tuôn xuống đó những vệt nước thật lớn trông giống như tấm màn thêu.

Ở giữa lòng hồ, vòi nước chính phóng thẳng lên trên nền trời, được hỗ trợ bởi sáu cột nước nhỏ tỏa ra thành những hình vòng cung lan xa ra bên ngoài.

Nếu nhìn cho kỹ thì sẽ thấy vòi nước không phải lúc nào cũng phóng lên đến cùng một độ cao. Nhân vì trời hoàn toàn lặng gió, cột nước không bị lay động mà phóng thẳng lên bầu trời xám. Thế nhưng đỉnh cao của nó không hề giống nhau. Có lúc nó vọt đến một độ cao không ngờ, nhưng sau đó tháp nước ấy cũng bị phân nhánh rồi vỡ toang ra, rơi xuống như những đợt mưa phùn.

Trong khi cột nước chạm đến đỉnh cao, nó như hút cả bầu trời xám, nặng mây vào bên trong và xuyên qua đó, có một màu trắng như phấn mịn hòa vào trong màu xám. Không phải là màu của nước, có thể gọi là màu của phấn, một thứ phấn bọt không ngừng lan ra trong không gian. Trong khi đó, toàn thể cột nước được vây phủ bởi những cụm bọt giống như những cánh hoa mẫu đơn bằng tuyết trắng đang nhảy múa. Phải nói là có một thứ mưa trộn lẫn với tuyết đang tan.

Tuy nhiên, cái nhìn của Akio không bị lôi cuốn bởi hình ảnh ba vòi nước đang phun bằng hình ảnh những giọt nước đang chơi đùa theo cách tỏa ra khắp nơi và vẽ thành những đường cong chung quanh.

Và nhất là không phải chỉ có vòi nước ở chính giữa đang quay cái đầu bạc trắng của nó theo mọi hướng khi còn ở phía trên cái bồn nước cẩm thạch đen trước khi đổ ào ạt xuống lòng hồ. Lần hồi Akio bị thu hút bởi cái tốc độ không hề mạnh mẽ, không hề suy suyển của nước khi nó rơi xuống và tản ra bốn bên thành hồ. Cho đến lúc đó, Akio vẫn giữ nguyên được sự tỉnh táo, nhưng kể từ giờ, cậu bắt đầu cảm thấy mình bị lôi cuốn bởi hấp lực của dòng nước. Bằng sức mạnh và sự linh hoạt của nó, những giọt nước kia như đang đưa cậu vào trong một thế giới khác.

Cậu cũng có cùng chung một tâm cảnh đó khi nhìn mấy cột nước.

Trước tiên, cái vòi phun chính ở giữa trông giống như một tác phẩm điêu khắc bằng nước, bất động như đang đứng nghiêm. Tuy nhiên, khi chú ý nhìn vào bên trong cột nước, Akio đã có thể khám phá được cái linh hồn trong suốt của nó đang chuyển vận liên tục từ phía dưới lên trên với một vận tốc nhanh đến chóng mặt, không hở tay bù đắp cho cái cột nước kia một lượng nước hình viên trụ, giúp cho nó luôn luôn được tràn trề. Akio vẫn biết là rốt cuộc, ở trên cao kia trong bầu trời, nó sẽ thất bại thôi nhưng cậu vẫn thấy kỳ diệu làm sao sức nước bền bỉ và mạnh mẽ đã nâng đỡ cho ước vọng vĩnh viễn bị phong tỏa này.

Khi dắt cô gái đến đây, Akio có chủ ý cho cô thấy, nhưng rốt cuộc, chính cậu là người bị những cái vòi phun kia thu hút. Trong khi thầm ngắm vẻ đẹp khôn tả này, mắt của cậu dần dần hướng lên cao để thấy những đám mây đang đổ xuống những khối nước mưa.

Mưa đã làm ướt hàng mi của cậu.

Dưới một bầu trời thấp sát ngang đầu và nặng mây, mưa vẫn rơi không ngừng. Bất cứ chỗ nào trong không gian, nhìn đi nhìn lại chỉ thấy nước. Những giọt mưa đang đập vào mặt cậu đây nào có khác gì với những giọt mưa đang đập trên mái ngói đỏ của những tòa cao ốc cũng như cái khách sạn ở đằng xa. Khuôn mặt trẻ trung hãy còn phơn phớt mấy sợi râu cằm như lông măng của cậu cũng như cái sân thượng đúc bằng bê tông vắng vẻ không bóng người bên trên ngôi nhà bên cạnh, cả hai đều đang đón nhận những giọt mưa rơi ướt. Chẳng có gì khác nhau cả. Đối với những giọt nước mưa kia thì đôi má trẻ trung của cậu hay mặt bằng bê tông nhớp nháp nào có gì khác đâu.

Chợt hình ảnh của cái bồn phun nước trước mắt Akio bị xóa mất khỏi dòng suy tưởng của cậu. Kể từ đây, đối với cậu, những vòi nước phun lên giữa cơn mưa chỉ làm mỗi cái việc lặp đi lặp lại một trò chơi vừa máy móc vừa ngu xuẩn.

Trong khi tâm trí của cậu lan man như thế, cậu đã quên cả câu nói đùa mà cậu vừa tưởng tượng ra cũng như cơn giận dữ sau đó đã đến với cậu. Đầu óc của cậu bỗng trở nên trống rỗng hoàn toàn.

Và trong khoảng hư vô ấy, chỉ còn có những giọt mưa mà thôi.

Người con trai bắt đầu bước đi nhưng chân không định hướng.

- Anh đi đâu vậy?

Cô gái lên tiếng hỏi. Cô vẫn thất thểu đằng sau cậu trong đôi bốt bằng cao su màu trắng. Lần này, đã quyết tâm, cô không rời tay khỏi cái cán dù.

- Đi đâu à? Thích đi đâu thì đi. Chuyện này chỉ liên quan mỗi mình anh. Có phải anh vừa nói rõ với em như thế không?

- Sao? Anh vừa nói gì với em chứ?

Cậu con trai nhìn gương mặt của người đang đặt câu hỏi với một vẻ kinh hoàng. Khuôn mặt đẫm nước nhưng mưa đã xóa đi tất cả vết nước mắt. Nếu đôi mắt hãy còn ươn ướt và đỏ hoe vì khóc nhiều, tiếng nói của cô không còn run rẩy như trước nữa.

- Em hỏi “Sao” là thế nào? Anh đã nói với em một cách khá rõ ràng rồi mà! Giữa hai chúng mình, không còn có gì nữa. Phải không?

Cũng vào lúc đang thốt ra lời ấy, đằng sau cái dáng đi của người con gái dưới cơn mưa, cậu nhận ra những khóm hoa đỗ quyên đang nở lác đác khắp nơi trên nền cỏ, làm thành những vệt hồng thắm nho nhỏ và ngạo nghễ.

- Ồ, anh nói như thế à? Sao em không nghe gì hết vậy?

Cô con gái đã trả lời với một giọng không thể nào bình thản hơn.

Như bị một cú sốc, cậu con trai thiếu điều ngã ngửa. Cậu bước thêm đôi ba bước nữa một cách khó nhọc và luống cuống kiếm được dăm ba chữ để chống chế:

- Thế chớ... tại sao... tại sao... em lại khóc? Có phải ngốc không nào?

Cô con gái không trả lời ngay. Bàn tay nhỏ nhắn và ướt át vẫn nắm chắc lấy cái cán dù.

- Em đâu có biết... Nước mắt nó tự nhiên ứa ra, không vì lý do nào cả.

Cậu trai muốn hét lên vì tức bực nhưng thay cho tiếng kêu, đó là một tiếng hắt hơi rõ lớn và cậu nghĩ nếu vẫn để tiếp tục kiểu này, thế nào mình cũng sẽ bị cảm lạnh.

Nguyễn Nam Trân dịch