← Quay lại trang sách

Chương 9

Sang nhà xong, Tuyết cho sơn phết sửa sang lại. Rồi Sơn và Tuyết đi chọn bàn ghế, mua sắm những vật dụng cần thiết.

Bà Mai nói:

- Hai cháu nên chọn ngày lành tháng tốt rồi hãy dọn về ở.

Sơn nói:

- Cháu chờ những thùng đồ ở Nhật về đã. Cháu muốn đem đến cho Tuyết một cuộc sống thật đầy đủ tiện nghi. Cháu không biết cháu có thể là một người chồng đầy đủ bổn phận như những ông chồng khác không…

Bà Mai nhìn Sơn đăm đăm:

- Cháu ngại về sự tàn tật của cháu?

Sơn bùi ngùi gật đầu:

- Nhưng cái giả tạo đã giúp cháu có một bề ngoài dễ nhìn, nhưng không thay đổi cháu thành người khỏe mạnh như mọi người được, dì ạ.

Bà Mai như đã hiểu, thông cảm cho sự lo lắng rất có lý của Sơn. Bà nghĩ rồi đây Tuyết sẽ bị nhiều thiệt thòi khác.

Một hôm, Sơn đi công tác, ở nhà chỉ có một mình Tuyết, thì ông Phong đến. Vừa thấy ông, Tuyết lo lắng tự hỏi:

- Không biết ông này đến đây làm gì và ai đã chỉ chỗ ở mới của ta cho ông đến? Mà ông lại đến trong lúc anh Sơn đi vắng.

Đoán hiểu sự lo lắng của Tuyết, ông Phong vội vàng nói ngay:

- Tôi đến tìm anh Sơn để bàn với anh ấy một việc, cũng là chuyện buôn bán làm ăn.

Tuyết nói:

- Anh Sơn vừa đi khỏi. Mời ông lát nữa hãy trở lại.

Ông Phong nói:

- Biết anh Sơn đi đến bao giờ? Hay để tôi bàn với cô vậy?

- Tôi không biết gì về việc làm ăn của anh Sơn.

- Thì rồi cô nói lại với anh Sơn…

- Xin ông hãy về, ngày mai vào giờ này mời ông đến. Tôi sẽ nói trước để anh Sơn chờ ông.

Ông Phong bất ngờ nói:

- Tại sao Tuyết không nhận lời đề nghị của Sơn? Tôi thấy Sơn đề nghị như vậy rất phải. Sơn thật tâm yêu thương Tuyết và nghĩ đến hạnh phúc của Tuyết.

- Đề nghị gì?

- Chúng ta hãy sống với nhau.

Tuyết tức giận nói:

- Ông nói láo!

Ông Phong lắc đầu:

- Không, tôi nói thật đấy.

Tuyết cau mày:

- Anh Sơn có nói với tôi là sẽ bàn với ông về chuyện ông đeo đuổi tôi. Tôi nói cho anh ấy biết là tôi không hề nghĩ đến ông và khuyên anh đừng bàn đến nữa.

- Nhưng Sơn vẫn qua năn nỉ tôi đi cưới Tuyết. Tuyết có biết tại sao không?

Tuyết đuổi thẳng ông Phong:

- Không. Tôi không có nhiều thì giờ để nói chuyện với ông, mời ông về ngay cho. Ông muốn bàn gì thì đợi khi nào có anh Sơn ở nhà rồi hãy đến.

Ông Phong nói:

- Cái cô y tá người Nhật ấy vẫn đeo đuổi anh Sơn. Đây, cô ta vừa gởi thư và hình cho Sơn, nhờ Hội chữ thập đỏ chuyển giao.

Vừa nói ông Phong vừa lấy ra một phong bì lớn dày cộm, có cả ảnh bên trong, đưa cho Tuyết xem và cười lạt:

- Bằng chứng này cô không tin à? Còn mê muội nữa sao? Cô không biết tôi yêu cô và chờ cô sao? Nhưng tôi đã hứa với Sơn xem Sơn như người bạn, xem cô như em gái, thì tôi giữ lời hứa, giữ cho đến khi nào cô thấy cần tôi, lúc ấy tôi sẽ đến để đưa cô đi vào con đường hạnh phúc.

- Ông đừng hy vọng hão huyền.

- Tôi nói sự thật. Cô thử nghĩ một người tàn tật như Sơn làm sao đem hạnh phúc đến cho cô? Tình bạn thì được, tình yêu không thể có được, vì nói đến tình yêu phải có vấn đề xác thịt.

Tuyết giận lắm, nói lớn:

- Tôi cấm không được nói những chuyện ấy.

Ông Phong cười:

- Nhưng tôi đến đây không phải để nói chuyện ấy với cô mà để bàn với Sơn về công việc làm ăn. Tôi định hùn với Sơn mở một tiệm nhỏ ở đường Nguyễn Huệ hay Đồng Khởi. Phải có ít nhất là năm bảy chục triệu. Mở tiệm ở đây thì ăn thua gì? Tôi sẽ đi tìm vài thương binh đã học được nghề sơn mài và vẽ như Sơn để họ giúp Sơn. Tôi tin một cửa tiệm như vậy sẽ thu hút được nhiều khách nước ngoài.

- Anh Sơn sẽ không nhận lời.

- Anh ấy sẽ nhận lời, nếu tôi gặp và bàn kỹ với anh ấy. Tôi hùn với anh Sơn không phải với tư tưởng làm giàu, mà để giúp cô đó…Lúc nào tôi cũng nghĩ đến cô. Về việc này tôi sẽ không nói cho Sơn biết.

- Tôi sẽ không cho anh Sơn nhận sự hợp tác của ông.

- Hợp tác có lợi, tại sao không nhận? Huống chi về chuyện tôi yêu thương Tuyết. Sơn đã hay biết và khuyên Tuyết nên nhận lời kia mà. Chính Sơn cũng chịu nhường Tuyết cho tôi.

- Tôi không thấy ai trắng trợn và lì lợm như ông. Tôi đã nói tôi không bao giờ tôi yêu ông, vậy mà ông vẫn dai như đỉa.

- Cô không nên mắng nhiếc tôi như vậy.

- Xin mời ông ra cho.

Vừa lúc ấy bà Mai đi vào. Bà thấy Tuyết giận dữ thì hỏi:

- Ông khách này là ai vậy cháu?

Tuyết nói:

- Ông này là ông Phong, dì đã nhiều lần nghe nói đến tên ông ấy rồi.

- Ông Phong đây sao? Thế cháu Sơn đâu rồi?

- Nhà cháu vừa đi khỏi thì ông Phong đến. Ông Phong đến là để bàn với anh Sơn về công việc làm ăn. Ông ta nói như vậy đó.

Bà Mai nói:

- Nãy giờ cháu chưa mời ông Phong dùng nước?

Tuyết nói:

- Cháu kêu ông về đi, ngày mai sẽ đến gặp anh Sơn, mà ông cứ ngồi đợi, khiến cháu bực mình quá.

Bà Mai đi pha trà đem ra mời khách. Bà nói với ông Phong:

- Chắc Sơn cũng gần về rồi.

Nhưng lúc ấy ông Phong lại đứng lên, xin phép về và hẹn ngày mai sẽ đến. Bà Mai đưa ông Phong ra cửa rồi quay lại hỏi Tuyết:

- Tại sao mặt mày bí xị thế kia?

Tuyết kể cho bà Mai nghe thì bà nói:

- Lãng xẹt! Người ta là gái có chồng. Cháu nên đem việc này nói với Sơn. Nếu để Sơn hùn hạp thì thật phiền cho cháu…

- Ông ấy nói có vẻ chắc chắn là anh Sơn sẽ nhận lời, không khi nào từ chối lời đề nghị của ông.

- Nếu trường hợp ấy, cháu phải đối phó ra sao?

- Cháu sẽ ở đây, không đi đâu hết. Anh Sơn ở ngoài ấy làm việc tối về đây với cháu. Tại đây cháu sẽ mở tiệm may.

- Cháu tính như vậy mà hay đó.

Khi Sơn về, Tuyết liền kể lại mọi việc cho Sơn biết. Sơn nói:

- Anh biết rồi, anh vừa gặp ông ta.

Bà Mai nói:

- Cái ông gì mà nói dại quá.

- Ủa, có cả dì ở đây sao?

- Dì ở đây.

Sơn nói:

- Ông Phong định hợp tác với cháu để mở tiệm ở đường Nguyễn Huệ hay Đồng Khởi. Kể ra thì ông ta tốt thật.

Tuyết nói:

- Anh đừng nhận lời.

- Anh đã nhận lời rồi. Với điều kiện…

Tuyết kêu lên:

- Anh đã nhận lời rồi sao?

- Kìa, việc gì mà em hốt hoảng như vậy? Anh nói với điều kiện kia mà.

- Điều kiện gì?

- Anh sẽ đứng trông nom của tiệm do ông Phong mở, với một số người giúp anh. Nhưng còn ở đây thì anh sẽ làm riêng cho anh.

Bà Mai chen vào:

- Hay là ở đây, cháu Tuyết mở tiệm may? Cháu làm ở đó hết giờ thì về nhà với vợ,

Sơn nói:

- Cháu cũng tính vậy. Nhưng không biết ông Phong có chịu không? Vì ông ấy muốn giao hết cho cháu và Tuyết trông coi.

Tuyết nói:

- Vậy thì em không thể nhận lời. Anh Sơn à, anh không nên hợp tác với ông Phong.

- Tại sao em lại từ chối? Người ta hùn hạp đâu phải vì mình. Họ cũng tính chẻ vỏ rồi mới tìm đến với mình đó. Có lợi cho họ thì họ làm.

Bà Mai nói:

- Cháu Sơn nói rất phải, nhưng còn Tuyết thì từ chối cũng có lý do riêng của cháu ấy.

- Dì muốn nói ông Phong đã yêu Tuyết chứ gì? Việc ấy không ăn thua gì đâu. Tuyết không yêu ông ta thì thôi.

Bà Mai nói:

- Nhưng phiền lắm. Bây giờ cháu nói như vậy, sau này cháu buồn và nghi ngờ mới sao?

- Dì nói vậy là không hiểu cháu rồi. Cháu tin Tuyết lắm nên mới nhận lời như vậy.

- Vậy thì cháu cứ hùn hạp phần cháu đi.

- Làm như vậy hóa ra cháu không tin người ta hay sao? Không nên đâu, dì ạ. Một là nhận lời, còn không thì thôi. Mà cháu đã nhận lời rồi. Người ta lo hết nhà cửa, thầy thợ. Yên xong, cháu đến đó.

Tuyết thở dài:

- Chưa chi anh đã lấy quyền làm chồng để đối xử với em. Anh nhận lời mà không thèm hỏi ý kiến em.

Sơn nắm tay Tuyết:

- Về việc này thì anh xin lỗi em. Trước đây em có nói với anh về công việc làm ăn thì em để trọn quyền cho anh. Có phải em đã nói như vậy không?

- Em nói như vậy là vì…

Sơn cười:

- Vì sao?

- Vì em không ngờ ông Phong lại rủ chúng ta hùn.

- Nói là hùn cho xôm chứ chúng ta lấy tiền đâu mà hùn? Đã gọi là hùn thì người ta bỏ hai, ba chục triệu, ít ra mình cũng phải có vài triệu. Chứ đàng này thì người ta có của, mình chỉ có công.

Tuyết không được vui:

- Thế còn ngôi nhà này?

- Thì để mình ở. Mình chỉ ra tiệm làm việc.

- Anh ra mà làm việc với ông Phong, còn em, em ở nhà mở tiệm may.

- Để anh bàn lại với ông Phong. Anh sợ ông ta không chịu.

Khi bà Mai về rồi, Tuyết cằn nhằn:

- Anh làm việc mà không cần hỏi ý kiến của em, em bực ghê đi.

- Nhưng mọi việc đã yên xong đâu. Ông Phong mới đề nghị với chúng ta. Nếu chúng ta nhận lời, ông ấy mới xúc tiến công việc, tìm người hùn hạp, tìm nhà để thuê, tìm người rành nghề để mở tổ hợp. Bao nhiêu việc, đòi hỏi bao nhiêu thì giờ. Đến lúc ấy, biết đâu em có con rồi. Và chúng ta có thể viện lẽ em đã có con để khỏi ra tiệm ngồi giữ tiền. Lúc ấy, anh sẽ đề nghị ông Phong tìm người khác đến trông nom về chuyện tiền bạc. Vái trời chúng ta có được một đứa con.

Tuyết đỏ hồng hai má:

- Chuyện có con đâu phải là chuyện chắc chắn mà anh nói như vậy.

Sơn và Tuyết trang hoàng nhà cửa thật đẹp.

Tuyết về quê mời ông Võ và ông bà Hương lên ở chơi với Sơn và Tuyết vài hôm. Nhân có mặt hai bên cha mẹ, Sơn làm tiệc đãi bạn bè để hai vợ chồng chính thức sum họp với nhau.

Tiệc tuy đơn sơ, giản dị nhưng bạn bè rất đông. Hôm ấy có cả ông Phong và các bạn trên làng thương binh về dự. Những tháng năm dài chờ đợi giờ đã chấm dứt trong căn nhà mới đầy đủ tiện nghi, và cả hai hết sức hạnh phúc. Lan và chồng cũng có mặt. Thấy cảnh đầy đủ, nhà cửa tiện nghi của Tuyết, Lan không khỏi ghen tức. Nhất là khi xuống bếp, thấy chén đĩa mới toanh, cái gì cũng sang trọng, Lan không giấu được sự hờn dỗi, nói với Sơn:

- Anh chỉ nghĩ đến chị Tuyết! Sao anh không cho em những thứ này rồi em trả tiền lại cho anh?

Sơn nói:

- Những thứ này người ta cho anh đó.

- Ai cho?

- Cô Michikô chứ ai. Em vừa lòng chưa?

Thấy Sơn chọc tức mình, Lan càng tức giận hơn:

- Anh sở khanh đến thế sao? Anh qua bên ấy gạt tình, gạt tiền cô Michikô à?

Sơn nói:

- Nay mai cô Michikô sẽ qua đây.

- Anh nói thật chứ?

- Anh bịa ra để làm gì? Cô ấy tình nguyện qua đây săn sóc các bệnh nhân nghèo.

- Thật vậy sao?

- Thật chứ. Còn em đã biết chuyện ông Phong hùn với anh để mở một tổ hợp làm sơn mài chưa?

- Lại còn có chuyện ấy nữa sao? Anh nhận lời rồi à?

- Một dịp may hiếm có, không nhận sao được?

Lan nhún vai:

- Em thật không hiểu vợ chồng anh là những người thế nào?

Sơn cười:

- Cô không hiểu là phải. Cô làm sao hiểu được anh và chị Tuyết của cô.

- Anh chê em thấp kém phải không?

Sơn toan trả lời thì Tuyết ở trong phòng bước ra, xinh đẹp trong chiếc áo Kimônô mà Sơn đã mua từ Nhật về. Với những món nữ trang bằng ngọc trai, trông Tuyết thật sang trọng. Không ai có thể nghĩ Tuyết xuất thân chỉ là một thôn nữ quê mùa. Lan nói với Tuyết:

- Hôm nay, trông chị xinh đẹp lạ, trông có vẻ là một bà lớn rồi.

Sơn cười:

- Vậy là hãnh diện cho anh quá! Anh không ngờ em có ngày nay. Và anh sở dĩ được như vậy là nhờ Tuyết cả đấy.

Tuyết nói với Lan:

- Lan mới lên đây, ở chơi chúng tôi vài ngày. Rồi Lan thích cái gì, tôi sẽ tặng Lan.

Sơn hỏi:

- Em nói gì lạ vậy?

- Thì mình chia lại cho Lan dùng với chứ.

Lan nói:

- Em không lấy đâu. Đồ đạc của anh chị thì để anh chị dùng. Anh chị xây tổ ấm, em nỡ lòng nào đến phá rầy. Vài tuần nữa em sẽ lên đây chơi với anh chị. Anh chị đừng phiền em nếu trước đây em đã có điều gì làm anh chị không được vui.

Tuyết nói:

- Tôi không bao giờ buồn phiền gì Lan hết. Chúng ta đã từng là bạn thân, bây giờ còn tình gia tộc nữa.

Lan nói:

- Thấy anh chị hạnh phúc, em rất mừng.

Sau đó, Lan nói riêng với Tuyết:

- Tại sao chị để anh Sơn nhận lời hùn với ông Phong? Em ngại quá, chị Tuyết ạ. Thế nào ông Phong cũng có dụng ý.

- Tôi cũng nghĩ như Lan. Mình là đàn bà, phải tế nhị đề phòng. Nhưng anh Sơn nói ông Phong bây giờ đã xem anh ấy như em và đang tìm cách giúp đỡ vợ chồng mình. Lại nữa, anh Sơn tin ở tôi.

- Anh ấy nghĩ rằng anh dám có ý định gả chị cho ông Phong thì anh đâu có sợ nếu việc gì không may xảy ra phải không? Anh Sơn thật nổng nổi.

Tuyết và Lan bây giờ không còn hờn giận nhau mà thông cảm nhau rồi. Tuyết giúp đỡ Lan được chút nào là sẵn sàng làm ngay.

Sau khi dự tiệc mừng của anh chị. Lan về quê và hẹn sẽ trở lên ở chơi với Tuyết vài ngày. Ông bà Hương thấy con gái giờ đây có hạnh phúc thì cũng rất vui mừng. Sơn mời ông Võ ở lại với Sơn và Tuyết, thì ông Võ nói:

- Để ba về thu xếp công việc nhà yên xong, ba sẽ lên đây ở với hai con vài tháng, và nếu được thì ở luôn với các con. Ba chỉ mong có một cháu nội để ẳm bồng.

Sau những ngày tiệc tùng rộn rịp, giờ đây Sơn và Tuyết đã sống những ngày trăng mật trong ngôi nhà mới sửa sang chứ không đi đâu hết. Bao nhiêu người đang theo dõi từng hành động và nét mặt của vợ chồng trẻ. Tình của họ đẹp thật, nhưng hoàn cảnh của họ lại đặc biết khác thường. Người ở gần Sơn và Tuyết nhất là bà Mai, bà dò xét từng cử chỉ của Tuyết. Bà lo ngại Tuyết không tìm thấy hạnh phúc bên Sơn. Mặc dù bên ngoài Sơn lành lặn nhưng biết Sơn có thể như bao nhiêu người chồng khỏe mạnh khác hay không?

Người thứ hai luôn theo dõi cặp vợ chồng Sơn – Tuyết, là ông Phong. Ông muốn biết Sơn có đầy đủ bổn phận làm chồng đối với Tuyết không. Ông đến thăm Sơn ngày một và cố tình dò xét về hạnh phúc của Tuyết. Nhưng bà Mai và ông Phong đều không thấy có gì thay đổi. Sơn và Tuyết vẫn vui vẻ.

Bà Mai thường hỏi khéo Tuyết:

- Sơn có vui tánh và dễ chịu không cháu?

Tuyết nói:

- Anh Sơn vui vẻ và dễ chịu lắm.

- Có gì khác không cháu.

- Dạ, không có gì khác hết.

Bà Mai muốn hỏi thêm nữa, nhưng bà ngập ngừng nhìn. Tuyết như hiểu ý bà, bẽn lẽn:

- Có phải dì ngại anh Sơn bị tàn tật…?

- Dì phải nghĩ đến chuyện ấy chứ, đó là vấn đề then chốt của hạnh phúc lứa đôi.

Tuyết nói:

- Cũng có ảnh hưởng phần nào, dì ạ. Nhưng không sao, cháu chịu đựng được. Được sống bên anh Sơn, cháu cảm thấy hạnh phúc lắm rồi…Cháu chỉ nói riêng cho dì biết, ngoài ra cháu không nói với ai hết. Cháu có khuyên anh Sơn để tâm vào công việc làm ăn.

- Dì thấy Sơn vẫn vui vẻ.

- Cháu lo ngại anh ấy đang trù tính việc gì mà không cho cháu biết, dì ạ.

- Trù tính việc gì?

- Anh ấy đâu có nói cho cháu biết…Cháu chỉ cầu mong làm sao có được một cháu trai, càng sớm càng tốt.

Bà Mai nói:

- Dì cũng cầu chúc cháu được toại nguyện.

Cái tin Tuyết có thai làm cho bà Mai vui mừng bao nhiêu thì ông Phong lại thất vọng bấy nhiêu...Ông nghĩ:

- Như vậy là ta không còn hy vọng gì nữa.

Tuyết vui mừng lắm, lúc nào cũng nói đến đứa con tương lai của hai người, làm Sơn cũng vui lây.

- Em muốn nó là con trai và giống anh.

- Anh cũng muốn nó là con trai, nhưng giống em…Giống em, con chúng ta sẽ đẹp.

Tuyết cười:

- Con trai gì lại giống mẹ? Con trai phải giống ba mới anh hùng chứ…

Bà Mai không cho Tuyết làm gì cả, cơm nước bà cũng giành nấu. Bà nói:

- Cháu cứ nằm nghỉ cho khỏe. Để dì làm cho.

Nhưng Tuyết vẫn đi lại và làm những việc nhẹ nhàng. Tháng đầu, Tuyết có vẻ mệt nhọc nhưng gắng gượng. Sơn nhắc Tuyết đi bác sĩ, nhưng Tuyết nói:

- Không có gì khác thì đi bác sĩ làm chi cho phiền…

Đến tháng thứ hai. Tuyết không ăn uống được, lại thêm chứng bệnh đau lưng, vì vậy Tuyết phải đi bác sĩ. Bà bác sĩ khuyên Tuyết phải giữ gìn, vì cái thai yếu lắm, cần chích nhiều thuốc bổ. Tuyết nghe lời bác sĩ, lo dưỡng thai. Bà Hương lên ở với Tuyết…

Nhưng lần thai nghén ấy, Tuyết bị sẩy, cả Sơn và Tuyết không sao khỏi thất vọng… Rồi hai tháng sau, Tuyết lại có thai và lần này Tuyết giữ rất kỹ. Cái thai được bốn tháng, cũng không đậu. Tuyết khóc và than thở với Sơn:

- Buồn quá anh ạ, em chỉ cầu mong chúng ta có được một đứa con.

- Lần sau em nên giữ kỹ hơn.

- Lần này em cũng đâu có dễ ngươi. Bác sĩ bảo sao, em làm vậy. Chích cả mấy hộp thuốc bổ rồi. Bà bác sĩ dặn em lần sau em có thai thì phải nằm ở bệnh viện để bà giữ cái thai cho em.

Sơn bỗng buột miệng:

- Lỗi tại anh đó. Vì anh yếu…

- Biết đâu không là lỗi của em…

- Không, anh bị tàn tật, giải phẫu nhiều lần, dù sao cũng bị ảnh hưởng chứ.

Và Sơn nói tiếp, giọng buồn bã khi thấy Tuyết cúi đầu làm thinh:

- Anh đã giết mất niềm vui duy nhất của đời em rồi!

Tuyết nói để Sơn yên lòng:

- Nhiều người hư thai ba lần mà rồi vẫn có con được thì sao, anh đừng nghĩ ngợi gì nhiều. Nếu rủi ro chúng ta không có con thì em đề nghị với anh này nhé.

- Việc gì, em cứ nói.

- Chúng ta xin một đứa trẻ ở viện mồ côi về nuôi.

- Đợi vài ba năm nữa. Từ giờ đến đó, biết đâu không có nhiều chuyện thay đổi.

Một tháng sau, Sơn bảo Tuyết nên ra ngoài tiệm ở đường Đồng Khởi làm thu ngân cho vui. Tuyết nói:

- Không, em ở nhà để giúp anh lo việc gia đình… Lại nữa rồi đây khi có thai, em phải tĩnh dưỡng.

- Bao giờ có thai sẽ hay. Làm được ngày nào hay ngày nấy.

Sơn nói mãi mà Tuyết vẫn không nhận lời, khiến Sơn không khỏi bất bình:

- Em không chịu nghe lời anh, anh bực mình quá…

Và cùng từ hôm ấy, Sơn thường gắt gỏng, ngồi lại bàn thì chê thức ăn không ngon, cơm nhão, cơm khô. Thật ra thì cơm nước lúc nào Tuyết cũng lo tươm tất lắm. Huống chi, bà Mai lại phụ với Tuyết để làm những món Sơn ưa thích, thì làm sao không vừa miệng Sơn được? Nhưng Sơn cứ chê, cứ làm mặt giận, rồi bắt đầu về nhà rất trễ, mãi đến mười giờ đêm cơm nước vẫn nóng sốt và Tuyết vẫn chờ cơm không dám ăn trước, vậy mà Sơn vẫn không vui chút nào…

Có lần ở quán về, Sơn say mèm, không ăn cơm, lại còn la lớn:

- Tại sao em đợi cơm làm gì? Ăn trước có được không?

- Anh không dặn thì làm sao em dám ăn?

- Vậy thì từ nay em ăn cơm trước đi nhé, đừng đợi anh nữa. Anh dạo này làm việc hơi nhiều, đói đâu ăn đó. Lại nữa, dạo này ông Phong thường rủ anh đi ăn nhà hàng. Ông ấy ngó vậy mà tử tế quá. Ông ta thật sự xem anh như một người bạn nhỏ tuổi.

Sơn còn bảo Tuyết dọn riêng cho chàng một chỗ ngủ ngoài phòng khác. Tuyết ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao phải ngủ ngoài phòng khách?

- Anh không được khỏe.

- Vậy thì anh cứ ngủ trong phòng, để em xuống nhà dưới ngủ cũng được.

- Không, em cứ nghe lời anh có được không?

Những chuyện bực mình ấy cứ mỗi ngày một tái diễn. Tuyết ở thế nào cũng không vừa lòng Sơn. Cũng cái màn cửa ấy mấy tháng trước Sơn khen màu đẹp, hoa có duyên, thì bây giờ lại chê màu chói mắt, Tuyết vụng về không biết chọn bông…Cũng cái khăn bàn ấy mới hôm nào Sơn khen đẹp, thì bây giờ Sơn gắt gỏng bảo hãy dẹp nó đi để người ta thấy người ta chê nhà quê, không biết chọn. Sơn bắt tròn bắt méo, khiến bà Mai cũng không khỏi lấy làm lạ. Bà hỏi Tuyết:

- Tại sao Sơn dạo này thay đổi như vậy? Cháu chịu đựng thật giỏi đấy…

Tuyết ứa nước mắt:

- Cháu cũng không hiểu tại sao? Có lẽ tại cháu chưa cho anh ấy một đứa con. Anh ấy bị mặc cảm…Cháu cứ hư thai hoài, làm sao bây giờ dì?

- Dì cũng không biết làm sao. Dì nghĩ rằng lỗi tại Sơn chứ không phải tại cháu…Hễ đi thì thôi, về đến nhà Sơn chê cái này, chỉ trích cái khác.

- Có lẽ tại anh ấy không được khỏe.

- Cháu không nói gì cả. Sơn lại ăn hiếp, làm tới, cháu chịu sao nổi?

- Cháu chịu nổi mà dì.

Đôi khi Tuyết bắt gặp Sơn nhìn Tuyết với đôi mắt đầy vẻ thương hại, xót xa, hoặc nhìn Tuyết một cách âu yếm khác thường… Nhưng chỉ một thoáng thôi, sau đó Sơn la hét, gắt gỏng, bắt Tuyết phải tìm cho chàng cái này hay cái khác. Cũng có đêm, Tuyết đang ngủ bỗng có cảm giác như có ai đang nhìn mình. Tuyết mở mắt thì thấy Sơn đang đứng ngoài mùng nhìn Tuyết một cách âu yếm, nhưng khi Tuyết đã thức dậy, Sơn lại giận dữ hỏi:

- Tại sao em không để chai dầu trên đầu giường cho anh?

Hay là:

- Đàn bà gì hư tệ, không để cho chồng được cái khăn tay!

Tuyết nói:

- Em để dưới gối anh mà…

- Người ta đã nói không có mà. Thôi, ngủ đi, để tôi đi lấy cũng được, tôi không muốn phá giấc ngủ của ai đâu.

Tuyết làm sao ngủ lại được? Tuyết đã thao thức, khóc thầm và nghĩ quanh quẩn cho đến sáng. Trong khi ấy, Sơn cũng không sao ngủ được. Sơn biết Tuyết đang đau khổ, buồn tủi và không hiểu vì lẽ gì Sơn lại hành hạ bạc đãi Tuyết như vậy….

Nhưng Tuyết không bao giờ than thở với ai. Lan hay ông Võ thấy Sơn đối xử như vậy đều khuyên Sơn không nên xử tệ với Tuyết. Ông Võ cho là vì Tuyết hư thai hoài nên Sơn bực bội. Lan thì nghĩ tại ông Phong cứ theo tử tế niềm nở với Tuyết nên Sơn ghen. Nhưng không ai hiểu nổi thâm tâm của Sơn cả…

Tuyết luôn ngọt ngào với Sơn, chiều chuộng chồng, nhưng hễ Tuyết lại gần, có một cử chỉ âu yếm là Sơn hét ầm lên:

- Có để yên cho người ta không?

Một hôm, bà Hương lên chơi, thấy Tuyết buồn liền hỏi:

- Lúc này mẹ thấy con gầy sút đi, hay là con lại có thai? Nếu con có thai thì để mẹ lên chăm sóc cho con.

Tuyết ứa nước mắt:

- Con đâu thai nghén gì. Con không hiểu tại sao lúc này con vụng về quá, không làm vừa lòng anh Sơn, cứ làm anh bực mình hoài.

- Tại sao lạ vậy?

- Con cũng không hiểu.

- Hay là con có làm gì cho nó ghen không?

- Dạ không. Cách đây hai tuần, anh ấy bảo con ra tiệm làm thu ngân, con không chịu thì ảnh giận.

- Vậy thì con nên chiều nó. Con ở nhà, nó không yên tâm chứ gì?

- Không phải như vậy đâu mẹ.

- Không phải như vậy, thì tại sao? Con cứ làm theo ý nó đi.

Bà Hương về rồi, nhân lúc Sơn không gắt gỏng, Tuyết liền đến bên cạnh Sơn:

- Có phải anh giận em vì em không ra ngoài tiệm như ý anh muốn.

Sơn nói:

- Em cãi lời anh, anh bực mình quá. Em làm anh mất mặt vì anh đã hứa với ông Phong là anh nói chắc chắn em nghe.

- Thật ra em đâu muốn cãi lời anh, nhưng em không tin ông Phong là người bạn tốt của anh. Khi anh còn ở bên Nhật, ông Phong đã…

Sơn không để Tuyết nói tiếp:

- Chuyện ấy anh biết rồi. Anh không muốn em nhắc lại nữa. Bây giờ ông Phong là người hùn vốn làm ăn với ta, ông Phong đã xem anh như một người bạn….

- Đó là bề ngoài. Em là đàn bà, linh tính cho em biết ông Phong không phải là người tử tế, thành thật xem anh như một người bạn, mà ông Phong đang có ý xấu, lợi dụng anh. Đàn bà chúng em chỉ nhìn cặp mắt của ông Phong là đủ hiểu ông ấy nghĩ gì rồi.

- Tại em đã có ác cảm với ông Phong. Em chẳng biết gì về ông ấy thì không nên phê bình hay lên án ông ta gắt gao như vậy. Ông Phong có nói anh nghe về chuyện không may của gia đình ông.

- Anh khỏi phải kể.

- Em biết rồi phải không?

Tuyết nhìn Sơn:

- Em biết để làm gì? Chuyện của ông ta thì quan hệ gì đến em?

- Ông ta đã xem anh như bạn.

- Anh là bạn, chứ em không liên quan gì cả.

- Em là vợ anh…Bà vợ gần đây của ông Phong là một phụ nữ rất phách lối, mặc dù trước kia bà chỉ là một cô gái quê nghèo nàn, được ông Phong cưới và đưa lên địa vị giàu sang vì bà đẹp, đẹp lắm. Được thiên hạ ca tụng vẻ đẹp mỹ miều của bà, bà đâm ra phách lối, không xem chồng ra gì. Bà tiêu xài, chưng diện, đàn đúm bạn bè và phản bội ông Phong…

Tuyết nhún vai:

- Lẽ nào có thể như thế được?

- Chẳng lẽ ông Phong lừa dối anh để kể vậy?

- Ông ấy ghét vợ nên bịa chuyện.

- Không, sự thật như vậy. Bà Phong đã ngoại tình với một người bạn thân của ông Phong. Một lần ông Phong bắt quả tang sự gian díu của họ, và nhờ vậy mà ông đã ly hôn được với bà vợ xấu xa ấy.

- Anh kể em nghe chuyện ấy để làm gì?

Sơn thở dài:

- Để em biết hoàn cảnh của ông Phong cũng đáng thương lắm, em không nên nghĩ xấu cho ông ta. Em cứ ra làm cho tiệm buôn của ông ta đi, việc gì phải lo? Anh có mặt ở đó mỗi ngày kia mà. Ông Phong thì thỉnh thoảng mới đến.

- Tại sao anh cứ muốn cho em ra đấy? Có phải để em ở nhà, anh không được yên lòng chứ gì?

- Ai nói với em điều ấy?

- Mẹ em. Mẹ em đã nói như vậy khi thấy giữa chúng ta giờ đây có chuyện bất hòa…

Sơn làm thinh thì Tuyết nói:

- Em không hiểu tại sao anh lại có thể giận em. Em tự xét lòng, không thấy có một ý nghĩa gì là phụ anh, chứ đừng nói là có hành động phản bội. Nhưng bây giờ anh đã muốn vậy thì em sẽ ra tiệm. Anh vừa lòng chứ?

Sơn vui vẻ reo lên:

- Có vậy chứ?

- Em nể anh mà ra đấy ngồi thu tiền, chứ như anh biết, đời nhiều cạm bẫy, em e rằng em quá thật thà, chất phác, bị người ta xuyên tạc, rồi gia đình mình kém yên vui. Đời em nếu không có anh, chắc là không thể nào có hạnh phúc được.

Sơn có vẻ cảm động vì những lời nói của Tuyết, nhưng cố làm ra vẻ dửng dung:

- Anh sở dĩ muốn em ra đó làm việc không phải chỉ để có thêm tiền, mà có việc làm em sẽ vui hơn. Em ở nhà một mình ra vô sẽ buồn. Còn chẳng lẽ bây giờ anh đã làm ra tiền lại để em đi may như trước hay sao?

Tuyết nhìn Sơn, đoán hiểu tâm trạng của Sơn, nên nói:

- Em biết, anh không nghĩ như vậy.

- Vậy chứ em nói anh nghĩ như thế nào?

Tuyết nhìn khắp nhà:

- Tại sao anh xây cái tổ ấm này? Nhà cửa, bàn ghế, đồ đạc…

Tuyết đứng lên, cầm lấy tay Sơn kéo xuống nhà dưới:

- Anh nhìn bếp điện, máy giặt, tủ lạnh, chén bát, những thứ anh sắm từ khi còn ở bên Nhật…Như thế có nghĩa là anh đã nghĩ đến một gia đình hạnh phúc, anh nuôi nguyện vọng về đây sống với em. Thế tại sao, bây giờ anh lại muốn em đi khỏi cái tổ ấm này, suốt ngày ra ngồi ngoài tiệm, làm việc dưới quyền người khác, mà không để em ở nhà cho em làm chủ lấy em, lo cơm nước cho anh, dọn dẹp nhà cửa?

Sơn ngồi khựng một lúc lâu không biết nói gì thì Tuyết nói:

- Hay anh đã chán em vì nghe lời xuyên tạc của thiên hạ.

Sơn nghẹn ngào:

- Không, em đừng hiểu lầm anh, lúc nào anh cũng yêu em. Những đồ đạc này cho chúng ta thêm tiện nghi. Người bàn bà ở các nước văn minh nhờ những máy móc này mà tiết kiệm được thời giờ và có thể đi làm, kiếm ra tiền, chứ không phải như em nghĩ, sắm nhưng máy móc này là để em ngồi nhà. Em biết không, cuộc sống bên các nước đắt đỏ lắm, chồng vợ cũng phải đi làm mới đủ sống. Và họ đâu có thuê nổi một người giúp việc. Họ đi làm về phải làm lấy bếp núc, giặt giũ lấy quần áo. Có con thì họ phải gửi con ở các vườn trẻ rồi đi làm, em ạ.

Sơn như tìm ra được những lý lẽ để Tuyết không thể phiền trách chàng. Nhưng Tuyết lại nói:

- Cuộc sống bên họ đắt đỏ, chứ còn ở đây, anh làm đủ lo cho em rồi. Huống chi dì Mai cũng thường qua đây giúp em…

- Chẳng lẽ nhờ vả dì ấy mãi như vậy hay sao?

- Nhưng dì Mai đã xem em như con cháu. Cái tính dì ấy đối với chúng ta anh thấy chứ.

- Anh biết…Nhưng rồi đây anh Tánh, con dì ấy về.

“Hay là Sơn ghen với Tánh, con dì Mai?”. Tuyết nghĩ vậy rồi nói khéo:

- Thỉnh thoảng Tánh mới về thăm nhà. Những hôm ấy dì Mai không qua đây... Em xem Tánh như em của em.

- Tánh nhỏ tuổi hơn em sao?

Sơn biết Tuyết đã hiểu lầm, nhưng bám vào sự hiểu lầm ấy, Sơn cố làm cho Tuyết phải nhận lời ra ngoài tiệm:

- Vấn đề yêu thương không cần lớn tuổi hay nhỏ tuổi. Chênh lệch vài tuổi thì đâu nghĩa lý gì.

Tuyết cau mày nhìn Sơn, thấy vẻ mặt gằm gằm của Sơn thì nghĩ:

- Rõ ràng cái giọng ghen tuông. Thảo nào anh ấy không muốn cho ta ở nhà trong khi anh ấy làm việc suốt ngày ngoài tiệm.

Tuyết nói:

- Có phải vì chuyện Tánh không?

Sơn làm thinh, nhìn nơi khác và nghĩ:

- Mình phải làm cho Tuyết chịu ra ngồi ngoài tiệm…

Sơn để Tuyết hỏi hai ba lần mới trả lời:

- Đề phòng bao giờ cũng hay hơn. Mỗi lần Tánh về thường qua đây…

Tuyết thở dài:

- Anh nghi ngờ em sao? Tánh về thăm dì Mai, ít khi qua đây lắm.

- Em quên là có lần anh gặp Tánh ở đây sao?

- Hôm ấy vì có mẹ lên nên dì Mai đưa Tánh qua chào đấy.

- Nhưng có thể những lần khác anh không bắt gặp, vì anh đi suốt ngày.

Tuyết nghẹn ngào:

- Thôi, em hiểu rồi. Vậy để em ra tiệm làm việc với anh.

Sơn nói:

- Ừ bắt đầu từ ngày mai nhé.

Tuyết ra ngồi làm thu ngân ngoài tiệm bán sơn mài của ông Phong đã được ba hôm rồi. Tuyết cảm thấy việc làm ấy thật dễ dàng, nhưng Tuyết lại không thích vì phải tiếp xúc với khách hàng, với những người làm chung một tiệm.

Ra đây, Tuyết mới biết Sơn ít khi có mặt ngoài cửa hàng. Sơn làm việc ở căn phòng sâu bên trong, còn ông Phong thì mỗi ngày đều tranh thủ có mặt ở đây. Hôm đầu, Tuyết đi làm, ông Phong giới thiệu Tuyết với mọi người và nói với nàng:

- Em ra đây sẽ đem ánh sáng và sự vui vẻ cho cửa tiệm này. Em ráng trông nom giúp anh.

Ông Phong xưng hô như thế làm Tuyết không khỏi khó chịu và cũng từ hôm ấy ngày nào ông cũng tìm cách ghé ra tiệm.

Còn Sơn thì cứ kiếm chuyện để đi khỏi luôn. Có hôm Tuyết ăn cơm trưa với ông Phong và mấy nhân viên, không có Sơn ở đó. Nhiều bữa ông Phong rủ Tuyết đi dùng kem vào lúc mười giờ hay ba, bốn giờ chiều.

- Tiệm kem gần đây thôi mà, cô đi với anh đi.

Trước mắt mọi người, ông Phong rất đàng hoàng, ông tỏ cho mọi người thấy ông xem Tuyết và Sơn như em ông, ông gọi Sơn bằng chú và Tuyết bằng cô, thân mật, tự nhiên, rất đúng đắn. Nhưng khi không có ai và chỉ có hai người, ông và Tuyết, thì ông thường than thở về hoàn cảnh của mình và kêu lên:

- Buồn lắm cô Tuyết ơi! Anh chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như lúc này. Thấy chú và cô vui vẻ bên nhau chừng nào, anh càng cảm thấy buồn tủi chừng ấy. Không biết cô có hiểu cho nỗi lòng của anh không?

Tuyết nghiêm nghị:

- Tôi không muốn ông…

- Đến hôm nay mà cô vẫn gọi anh bằng ông sao? Anh đã xem Sơn như em thì cô phải gọi anh bằng anh chứ?

- Không được. Tôi không muốn ông tâm sự với tôi như vậy. Tôi ra đây là vì chiều theo ý anh Sơn. Ông đừng hiểu lầm.

- Anh biết mà. Sơn là người tốt. À, anh đã nghe Sơn nói vấn đề khó xử của Sơn.

- Vấn đề gì mà khó xử, khó xử với ai?

- Khó xử với Tuyết, với gia đình…Tuyết đừng giấu diếm tôi nữa, không thể xem tôi như một người anh hay sao?

- Ông muốn nói gì, tôi không hiểu?

- Kìa, làm bộ với anh làm gì? Sơn không thể đầy đủ bổn phận đối với Tuyết. Sơn bị thương và bây giờ phải chịu bất lực.

Tuyết cau mày, đôi má đỏ hồng:

- Việc ấy can gì đến ông?

- Tôi nghe Sơn kể và không khỏi thương hại cho Tuyết. Tuyết còn trẻ, Sơn không hy vọng gì có con. Tuyết phải khổ một đời.

- Tôi cần nói để ông hiểu, tôi không muốn nghe ông nói với tôi chuyện ấy. Việc gia đình của tôi, ông không nên chen miệng vào.

- Sơn không thể ích kỷ để Tuyết phải sống trong âm thầm đau khổ chịu đựng như vậy.

Tuyết giận đến run cả người:

- Xin ông đừng nói nữa. Nếu không, từ ngày mai tôi không đến đây nữa.

- Cô không chịu nhìn vào sự thật thì thôi.

Nhưng một lần khác, ông Phong lại nói với Tuyết:

- Đàn bà hay đàn ông gì thì cũng phải giữ thăng bằng trong người, Không thể sống với chồng mà chịu cảnh tu sĩ được, khổ lắm.

Tuyết hỏi:

- Ông trở lại vấn đề ấy sao? Tôi sẽ nói lại cho ah Sơn biết.

- Chính chú sơn đã than thở với anh kia mà. Cô không thành thật bằng chú ấy. Cô phải biết cái gì trái với tự nhiên là không được. Rồi đây cô sẽ bị rối loạn, gắt gỏng và có thể phát điên là khác.

- Ông đừng nói nữa. Ông không thể hiểu được chuyện gia đình chúng tôi. Ông là người chỉ biết có vật chất, còn cuộc sống tinh thần nữa chứ?

- Tinh thần, nói như thế là chuyện miễn cưỡng mà thôi, nói như thế là tự dối mình đấy.

Tuyết đã than phiền với Sơn về thái độ của Ông Phong nhiều lần, lần nào Sơn cũng nói:

- Ông ấy lấy bụng ta suy ra bụng người. Mấy lúc nầy chính ông ấy mất thăng bằng. Ông là người chết nhát nên không dám chơi bời, sợ ảnh hưởng đến địa vị của ông.

- Ông khổ thì mặc kệ ông chứ, việc gì lại than thở với em? Ông ta không lịch sự chút nào, em không ra ngoài ấy nữa. Em nói thật cho anh hiểu, nếu anh còn có thái độ kỳ lạ này thì em sẽ về quê sống với cha mẹ em, em không thiết.

Sơn nói:

- Bây giờ em định bỏ anh đấy à. Em thấy anh không thỏa mãn được vấn đề chồng vợ, rồi em bỏ về quê à?

Tuyết hốt hoảng kêu lên:

- Anh nói gì lạ vậy, anh Sơn?

- Em bỏ đi, người ta sẽ nói như vậy, sẽ cười chê em.

- Còn ở đây để anh bắt buộc em phải gặp ông Phong mỗi ngày, nghe ông ấy than thở này nọ, dèm pha chuyện gia đình mình hay sao?

- Ông Phong nói mặc ông ấy, em đừng nghe thì thôi.

- Em van anh, đừng bắt em phải ra ngoài tiệm nữa.

Sơn lại làm giận, làm hờn và Tuyết không thể trái ý Sơn…Sơn thấy ông Phong khó lòng chiếm được tình cảm của Tuyết thì tìm cách khác xô Tuyết vào tay ông Phong:

- Ta không thể để Tuyết phải khổ sở mãi như thế này. Ta sẽ có cách.

Mấy hôm sau, Sơn thường đem một bức thư không biết của ai gởi, ra đọc. Tối lại, khi ăn cơm xong là Sơn đọc thư, đọc một cách say mê, quên cả có Tuyết ở trong phòng. Có lần Tuyết hỏi:

- Thư ai mà anh đọc say mê như vậy?

Sơn nói:

- Thư của một người bạn.

- Bạn nào vậy?

- Ở xa…Tận bên Nhật gởi qua.

- Tận bên Nhật à? Thế có phải của cô y tá gì đó không?

- Phải rồi, sao em đoán tài quá vậy?

- Cô ấy nói gì?

- Cô ấy than thở cảnh cô đơn.

Tuyết bực mình kêu lên:

- Em biết mà. Bây giờ cô ấy sắp qua đây phải không?

- Cô ấy còn đợi ý kiến của anh. Cô ấy muốn qua đây làm việc. Cô ta yêu anh lắm, nhưng anh thì làm gì có quyền yêu ai được nữa.

- Tại sao anh không có quyền?

- Tại anh đã có em.

Tuyết nghĩ:

- Như vậy ta hiểu rồi, Sơn đang đóng kịch với ta. Sơn làm bộ nói bất lực vì bị thương ở chiến trường hòng xô ta đến với Phong, để Sơn có thể sống với Michikô.

Nghĩ như vậy nên Tuyết không khỏi ngao ngán. Tuyết nói:

- Em đã gây trở ngại cho anh phải không, và bây giờ anh tính sao? Bỏ người ta thì tội.

Sơn thở dài:

- Như vậy mới khó nghĩ.

Tuyết cũng thở dài, nghe con tim quặn đau. Sơn nói với Tuyết:

- Em vào phòng nghỉ đi. Anh còn phải làm việc.

Sơn lại lấy thư ra đọc và sau đó lấy giấy bút ra viết. Tuyết nghĩ:

- Viết thư cho Michikô chứ gì…

Cái khổ này chưa hết, Tuyết lại phải đương đầu với cái khổ khác. Tuyết không dám nói với ai hết, nên càng đau khổ hơn nhiều.

Mỗi ngày Tuyết vẫn phải ra tiệm, và một hôm thấy Tuyết buồn như muốn khóc vì Sơn vừa đi khỏi và cón nói cho Tuyết biết là chàng lên phi trường đón một người bạn ở Nhật qua. Ông Phong liền nói:

- Chú Sơn vừa đi đâu vậy cô Tuyết?

Tuyết nói:

- Anh ấy bảo lên phi trường đón một người bạn ở Nhật qua…

- Tôi biết rồi, chú ấy đi đón cô Michikô. Cô có biết chuyện này không?

- Không có việc gì mà anh Sơn không nói cho tôi nghe cả.

- Vậy à, vậy mà tôi cứ tưởng chú ấy giấu cô đấy chứ. Vì chuyện này mà mấy hôm nay cô buồn, phải không cô Tuyết? Chú Sơn thật vô lý. Có được một người vợ như cô, chú ấy đã khéo tu từ mấy kiếp rồi, thế mà bây giờ lại còn tính chuyện đèo bồng nữa. Thật đáng trách…

Thấy Tuyết không nói gì, ông Phong liền tiếp:

- Họ sắp xây một gia đình thứ hai đó. Cô liệu mà đối phó với người đàn bà nước ngoài kia. Cô Michikô sẽ cướp mất chú Sơn của cô cho mà xem….

Tuyết nói:

- Cướp mất anh Sơn? Không đâu. Rồi họ cũng sẽ là hai người bạn, vì anh Sơn…

Ông Phong cười:

- Vì chú Sơn không thể làm gì được…? Cô lầm rồi, và tôi cũng lầm nốt khi nghe Sơn than thở như vậy. Bây giờ tôi mới biết, chú Sơn chú ấy ghê lắm, không phải tay vừa.

Thấy Tuyết làm thinh, không phản đối hay tỏ ý bênh vực Sơn, Phong liền nói:

- Đấy, cô thấy chưa, cô một lòng một dạ thủy chung với chú ấy. Bây giờ trong hoàn cảnh này, cô nghĩ sao?

- Tôi không nghĩ gì hết. Anh Sơn có lập một gia đình với Michiko thì cũng không sao. Tôi đâu có mất mát gì. Nhưng chuyện ấy chắc không thể nào xảy ra được. Lẽ nào anh Sơn lại phụ tôi?

- Còn phải như thế nào mới là phụ cô?

Phong lại đi bên Tuyết và nói nhỏ vào tai Tuyết:

- Cứ để mặc cho Sơn và Michiko sống với nhau. Tuyết cứ tìm cách rút lui thật êm, thật đẹp, rồi mình tính với nhau, anh không để cho Tuyết phải đau khổ, phải thua sút ai cả. Tuyết nghĩ thế nào?

Tuyết thở dài:

- Xin ông đừng nói chuyện ấy với tôi, đừng lợi dụng lúc tôi đang có chuyện bực mình để tán tỉnh,

- Cô nên nghĩ lại, cô Tuyết ạ.

Tuyết cau mày:

- Xin đừng nói nữa.

Phong cười lạt:

- Đến nước này còn chưa chịu mở mắt, người đâu mà mê muội như vậy.

Tuyết nghe đầu choáng váng, nên bỏ ra về.

Đêm ấy, Sơn không về nhà, Tuyết thất vọng quá liền than thở với bà Mai. Bà lắc đầu:

- Sao Sơn lại có thể đối xử với cháu như vậy?

Tuyết nói:

- Thật cháu không hiểu được lòng dạ đàn ông. Lúc sau này Sơn cố ý muốn xô cháu vào ông Phong, nếu như người khác chắc cháu đã sa ngã rồi.

Ngày hôm sau Sơn về và lần này Sơn nói với Tuyết:

- Anh nói thật để em rõ, anh mang tình Michiko nhiều quá, không thể nào để cô ấy tủi hờn, vậy em nên nghe lời anh. Chúng ta trả tự do cho nhau, em nên nhận lời làm vợ ông Phong, em sẽ hạnh phúc và anh cũng khỏi ân hận,

Tuyết nhìn Sơn mà hai hàng nước mắt chảy dài.

Một lúc sau Tuyết nói:

- Có thể như thế được sao anh Sơn? Nếu anh vì tình nghĩa, không thể phụ Michiko thì anh cứ sống với cô ấy, còn em, em xin về quê sống với cha mẹ em. Em nhường ngôi nhà này, cái tổ ấm này cho anh đó, nhưng em không bao giờ làm vợ ông Phong. Em chỉ có thể yêu một lần thôi. Anh có thể bỏ em, chứ em không thể bỏ anh.

Nói xong, Tuyết khóc như mưa, Sơn cảm động quá, cũng khóc theo và nói:

- Em nhất định như vậy sao, em Tuyết?

- Em nhất định mà…

- Nhưng anh bị tàn tật, sống với anh, em sẽ thiệt thòi, đời em sẽ khổ?

- Người ta đi tu thì sao? Nhưng tại sao anh có thể sống với Michikô?

- Làm gì có chuyện cô ấy viết thư và qua đây!

Vừa nói, Sơn vừa lau nước mắt cho Tuyết:

- Anh nói dối em đấy, làm cho em ghét anh để em nhận lời ông Phong… Nhưng anh thấy vô hiệu quả. Anh thương em quá, sợ rủi em nghĩ dại, xảy ra việc gì thì anh có lỗi đối với em.

- Em không nói dối đâu, hai lần em có ý định tự tử rồi đấy, nhưng nghĩ đến cha mẹ em chỉ có một mình em nên em không nỡ.

Sơn ôm lấy Tuyết:

- Em đã hy sinh cho anh nhiều quá. Thôi thì xin hẹn lại kiếp khác, anh đền bù lại cho em.

- Em cần gì cái kiếp khác xa vời ấy! Chỉ cần anh cứ yêu em là được rồi. Chúng ta sẽ tích cực tìm cách chữa trị, em tin rồi em sẽ có con với anh. Còn không thì…có sao? Mình sẽ sống bên nhau suốt đời, phải không anh?

Tuyết áp đầu lên ngực Sơn, lặng im nghe hai con tim thổn thức….

Viết xong ngày 5 – 10- 1973 tại Sài Gòn

Nhà Xuất bản Tổng Hợp Tiền Giang đã in lại tháng 3 - 19990