← Quay lại trang sách

Chương 8

Tuyết về quê hai tuần rồi mà không thấy lên. Bà Mai không khỏi trông mong. Bà tự hỏi:

- Không biết bà Võ có qua khỏi và chờ Sơn về để thấy mặt không? Và không hiểu tại sao đến hôm nay vẫn chưa thấy Sơn về?

Bà Mai vừa nghĩ đến Sơn thì trưa hôm ấy Sơn về đến, xách vali đi vào nhà. Lúc đầu bà không nhận ra Sơn, nhưng rồi bà mừng rỡ kêu lên:

- Cháu Sơn! Trông cháu khác hẳn, đẹp trai và trắng trẻo, không ai biết cháu có tật ở tay chân nữa.

Sơn vội vàng hỏi:

- Tuyết đâu rồi dì Mai?

- Tuyết về quê cả hai tuần nay. Cháu ngồi xuống nghỉ chân rồi dì kể cho nghe. Chứ cháu không nhận được thư nhà sao?

- Thư của Tuyết? Cháu có nhận được bức thư của Tuyết gởi cách đây một tháng. Sau khi nhận được thư của Tuyết, cháu có trả lời và báo tin ngày về, dì ạ.

- Hôm cô Lan lên đây có cho biết chị Võ bị bệnh nặng, không hy vọng sống đến ngày cháu về. Cô Lan cũng đã đánh điện tín cho cháu. Bộ cháu không nhận được sao?

- Dạ không. Lan biết cháu ở đâu mà đánh điện tín? Và vì nghe tin mẹ cháu đau nặng nên Tuyết về quê phải không dì?

- Chắc chị Võ không hề gì, nhưng chưa khỏi bệnh nên Tuyết mới còn ở dưới ấy. Dì không hiểu tại sao cô Lan lại nói toàn những chuyện không đâu. Lan bảo là Tuyết giận cháu, tại sao không viết thư cho cháu.

Sơn ngạc nhiên:

- Làm gì có chuyện ấy. Vì gần ngày về, cháu không có chỗ ở nhất định nên mới viết thư dặn Tuyết đừng gởi thư qua, sợ cháu không nhận được.

Bà Mai nói:

- Thì ra vậy. Thế mới biết cô Lan thật lắm chuyện.

Bà Mai thấy cần phải nói hết cho Sơn nghe để hiểu trước, khỏi nghe lời thêu dệt của cô em gái. Hôm trước bà đã nghe hết câu chuyện giữa Lan và Tuyết, nên bây giờ bà kể không sót một lời nào. Bà còn kể Sơn nghe chuyện cô Hai bị Tuyết cự nên thù ghét.

Sơn ngồi nghe đầy ngạc nhiên, rồi nói:

- Cháu làm sao dám ngờ vực lòng dạ Tuyết. Tuyết tốt với cháu quá sức kia mà. Nhưng còn chuyện cô Michikô thì làm gì có, mà dù có đi nữa thì cháu đâu phải hạng người dễ thay lòng đổi dạ.

- Vậy mà Tuyết buồn, nên mới lên Thủ Đức chơi cho khuây khỏa đó.

- Sao độ này con Lan lại lắm chuyện như vậy? Nghe nói chồng nó đã về rồi, chẳng lẽ qua ở với chồng rồi đổi tánh? Cám ơn dì đã cho cháu biết về việc này để cháu đề phòng. Bây giờ cháu phải về quê. Không biết sức khỏe của mẹ cháu ra sao, cháu lo lắm.

Sơn gởi lại bà Mai hai chiếc vali lớn, chỉ xách chiếc vali nhỏ để về quê. Sơn nói:

- Xin dì cất kỹ hai chiếc vali này. Ngoài cháu ra, ai đến nhận, dì cũng đừng đưa, dù người ấy là em gái cháu.

Bà Mai nói:

- Vậy để dì đem lên gác cất.

Sơn cảm ơn bà Mai rồi mướn xe về thẳng quê nhà.

Sơn về đến nơi thì bà Võ đã ra người thiên cổ, ma chay xong cả rồi. Sơn chỉ biết phủ phục trước bàn thờ mẹ mà khóc nức nở.

Ông Võ kể lể:

- Bây giờ con như thế này mà mẹ lại không còn.

Cả nhà chạy lên mừng Sơn. Sơn không thấy Tuyết thì ngạc nhiên:

- Con nghe bà Mai trên SàiGòn báo là Tuyết về đây với Lan khi hay tin mẹ đau nặng mà?

Ông Võ nói:

- Tội nghiệp con Tuyết, nó đã thức ròng rã hai tuần nay để chăm sóc mẹ con. Hôm qua vì mệt quá, nó xin phép về bên nhà nghỉ, nó sắp qua đây để đi mở cửa mả cho mẹ con đó.

Sơn nói:

- Thật không ngờ con đi trị bệnh lành lặn trở về thì lại phải vĩnh viễn xa mẹ…Còn em Lan đâu rồi ba?

- Lan ở bên nhà chồng. Chắc nó cũng sắp về rồi.

Sơn hỏi:

- Lan có hờn giận gì Tuyết không?

- Không… Nhưng tại sao con lại hỏi như vậy?

Họ hàng, bà con, người nào cũng chen vào hỏi Sơn mỗi người một câu khiến Sơn không thể nào nói chuyện riêng với cha được.

Một lát sau, Tuyết đến. Thấy Sơn, Tuyết mừng quá và khóc òa lên. Sơn đến gần Tuyết, nói nhỏ bên tai nàng:

- Anh về đến nơi là ghé lại nhà dì Mai để tìm em. Không có em, anh có gởi lại cho dì Mai hai chiếc vali lớn. Anh có gởi theo tàu thủy mấy đồ dùng về bếp núc, nồi cơm điện, máy làm kem, máy đánh bột, tivi, tủ lạnh…Khi nào lập gia đình, nhà cửa chúng ta sẽ đầy đủ tiện nghi.

Tuyết hỏi:

- Chứ không phải…

- Chứ không phải cái gì?

- Vậy mà em tưởng anh không nghĩ đến em.

- Em nói gì lạ vậy?

Trong lúc ấy, Lan về đến. Từ ngoài sân, Lan đã hỏi:

- Có phải anh Sơn về rồi không? Anh ấy có đem gì về nhiều không?

Tuyết đưa mắt nhìn Sơn. Mấy hôm nay, mặc dù bận rộn chuyện ma chay cho bà Võ, Lan không quên nhắc đến Sơn và thường nói: Người ta đi Nhật về mua nhiều thứ đắt tiền lắm. Anh Sơn qua bên ấy chắc được người ta cho nhiều tiền và tặng nhiều quà. Không biết anh Sơn có mua cho em chiếc xe cúp như em dặn không?...

Lan chạy vội vào, vui mừng reo lên khi thấy Sơn:

- Anh Sơn, anh mới về phải không? Anh về thẳng đây hay ghé SàiGòn?

- Ghé SàiGòn. Nghe dì Mai nói mẹ đau nặng, anh vội về đây.

- Thế anh có mang hết đồ đạc về đây không?

- Đồ đạc gì? Anh ra đi với chiếc vali. Người ta cho anh đi chữa bệnh, chứ anh đâu phải đi buôn bán? Anh cũng không phải là cán bộ đi công tác mà có tiền mua này nọ…

- Chứ người ta không cho anh tiền xài mỗi ngày à?

- Tiền gì? Anh nằm ở bệnh viện…. Ăn uống, thuốc men người ta lo cả.

Lan ra vẻ thất vọng:

- Anh Nguyễn đi Nhật ba tháng nghiên cứu thị trường, khi về anh ấy có cả chục triệu bạc, đó là chưa kể những món quà anh ấy mua cho má và các em.

- Anh không phải đi như anh Nguyễn. Mình qua gây tốn kém cho người ta kia mà. Nhưng giờ này đâu phải là giờ em nói chuyện ấy đâu. Ba đợi em về để đi mở cửa mả cho mẹ.

Lan thẹn thùng khi nhìn thấy Tuyết:

- Chị qua hồi nào vậy?

- Tôi vừa qua đến.

- Thế chị có thấy anh Sơn mua sắm được gì chưa?

Tuyết cười lạt:

- Nãy giờ tôi chỉ kể cho anh nghe về mẹ.

Lan xấu hổ:

- Chị cao thượng quá mà!

- Tôi không nói là tôi cao thượng. Nhưng mẹ mới mất, anh Sơn về không kịp nhìn mặt mẹ một lần chót, ai còn lòng dạ nào để nghĩ đến chuyện gì khác. Anh Sơn đi đến nơi, về đến chốn, khi đi thì tật nguyền, bây giờ về lành lặn, khỏe mạnh, tôi chỉ thấy có vậy và cám ơn Trời Phật đã ban phước cho gia đình chúng ta.

Lan cúi đầu ra vẻ hối hận.

Ông Võ thúc hối dưới bếp làm cơm và lo liệu đi mở cửa mả. Sơn theo cha ra thăm mộ mẹ. Sơn đã khóc và thương mẹ hết sức.

Nhiều người thấy Tuyết đi bên Sơn, liền chỉ trỏ:

- Thế là cái đám ấy yên xong rồi. Cứ tưởng cậu Sơn không cưới được Tuyết.

Khi mọi người kéo về nhà thì Lan đã bày bàn và dọn sẵn cơm canh, chờ ông Võ cúng. Mặt Lan cau có, không thèm chuyện trò với Tuyết. Cúng xong, Tuyết dọn dẹp rồi xin phép về nhà sớm cho bà Hương đi chùa. Sơn đưa Tuyết ra cửa:

- Ngày mai anh sẽ qua nhà thăm cha mẹ.

Khi Tuyết về rồi. Sơn mở vali lấy ra một chiếc áo len và nói với ông Võ:

- Vậy mà con mua chiếc áo này cho mẹ. Mẹ không còn mặc được nữa.

Nói xong Sơn lau nước mắt, rồi lấy ra một cái hộp quẹt gas thứ thật tốt đưa cha:

- Còn đây cặp mắt kính lão, con mua cho ba, ba mang thử xem có rõ không? Con nhắm chừng vậy thôi.

Ông Võ thử kính, thấy kính sáng và đọc được những hàng chữ nhỏ thì mừng rỡ:

- Từ nay ba khỏi phải đi mượn kính của người ta nữa.

Sơn lại lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa Lan:

- Chiếc đồng hồ anh mua cho em. Bằng giá một bức tranh của anh đó.

Lan mở hộp, thấy chiếc đồng hồ Seiko vỏ bạc thì không bằng lòng:

- Công tình anh đi qua Nhật mà chỉ cho được em món quà tầm thường này!

Sơn nói:

- Em cho là tầm thường sao? Chiếc đồng hồ này ở đây bán cả mấy trăm ngàn đấy.

Lúc ấy Lan mới sửng sốt:

- Vậy à? Còn quà chị Tuyết đâu?

- Không có gì cho chị Tuyết cả. Anh chỉ mua một ít đồ dùng trong việc bếp núc và gởi theo tàu thủy, kể khi lập gia đình thì có cái dùng với người ta.

Lan nói:

- Anh lo như vậy, mà chị ấy ở nhà cứ nghĩ anh ở luôn bên ấy với cô y tá nào đó. Chị ấy buồn, ghen, và đi khắp nơi.

Ông Võ rầy Lan:

- Đi đâu mà khắp nơi. Nó có nói với mẹ con khi mẹ con đang bệnh, nó buồn và nhớ thằng Sơn nên lên trên Thủ Đức, vào làng phế binh, tìm lại không khí quen thuộc về những kỷ niệm cũ, chỉ vậy thôi.

- Chị Lan không đi lên chợ Nhỏ thăm bà Lộc sao?

Sơn cười:

- Lên Thủ Đức làm sao không ghé thăm bà Lộc? Hồi đó Tuyết sống với bà, bà xem Tuyết như con.

Lan cười:

- Ừ, thì anh cứ bênh vực chị ấy đi. Rồi đây anh sẽ sáng mắt ra.

Ông Võ nhìn Lan và rầy:

- Con lại kiếm chuyện kẻ vạch rồi sao? Tuyết là một đứa hiếm có trên đời này. Ba dám nói rằng không một người con gái nào hơn Tuyết. Nó chưa phải là vợ thằng Sơn, vậy mà khi Sơn bị tàn tật, nó lên Thủ Đức may thuê vá mướn để lo cho Sơn, còn hơn một người vợ lo cho chồng. Nó về đây săn sóc cha mẹ con như một đứa con gái, con còn không làm được như vậy kia mà. Ở đây họ hàng, bà con, không ai không thấy rõ điều ấy.

Lan nói:

- Còn chuyện ông Phong nữa. Anh Sơn biết chưa?

Sơn bình tĩnh:

- Biết chứ sao không? Các bạn của anh đã viết thư nói hết cho anh nghe rồi.

Ông Võ hỏi:

- Chuyện ông Phong là chuyện gì vậy con?

Sơn nói:

- Ông Phong là người đã giúp con đi Nhật, ông ta làm ở trên sở. Người ta đồn ông Phong giúp con đi Nhật vì yêu thương Tuyết. Ông ta chờ lúc con đi vắng, ở nhà tán tỉnh Tuyết, nhờ cô Hai nói giúp với Tuyết là ông sẵn sàng cưới Tuyết, ông ta giàu lắm. Nhưng Tuyết đã cự tuyệt, định dèm pha để ly gián Tuyết và con với hai mục đích.

Ông Võ nghe đến đây liền nói:

- Thôi, ba hiểu rồi. Ly gián với mục đích đưa Tuyết vào cạm bẫy. Con vì ghen, bỏ Tuyết, Tuyết sẽ tức giận bỏ con và nhận lời của ông Phong. Phải vậy không? Người ta họ xấu lắm, họ không muốn trên đời này có người tốt, cao thượng. Họ bôi nhọ ai được họ cứ bôi nhọ….

Lan nói:

- Ba bênh vực chị Tuyết quá.

Ông Võ nói:

- Con đừng tìm cách dèm pha. Dù con Tuyết có vì xa Sơn mà sa ngã thì ba cũng không có quyền trách móc nó. Nó có nhận lời ông Phong, không chịu sống với Sơn, thì ba vẫn xem nó như người ơn của gia đình mình. Không có nó, thằng Sơn làm sao được như bây giờ?

Ông nhìn Sơn và hỏi:

- Phải vậy không con?

- Ba nói rất phải. Tuyết là người ân của con, con không bao giờ phủ nhận việc ấy. Con không tin là Tuyết phụ con…Nếu Tuyết không phải là người chung thủy thì Tuyết đã phụ con ngay khi hay tin con bị trọng thương…Lúc ấy Tuyết kết hôn với Nghĩa thì cũng không ai chê cười Tuyết. Tuyết có thể đổ lỗi cho ba mẹ ép buộc Tuyết và Tuyết vì chữ hiếu.

Ông Võ nói:

- Con nói rất đúng.

Lan nhún vai:

- Anh nói vậy là không hiểu lòng dạ và tâm lý đàn bà. Để em giải thích cho anh rõ. Lúc chị Tuyết còn ở dưới quê khác, và bây giờ lại khác. Lúc chị ấy sống xa anh, chưa chạm trán với thực tế thì khác, và bây giờ khi đã sống với anh tại Thủ Đức, chị không còn mơ mộng và không còn thực tế nữa…Chị Tuyết sẽ thấy xứng với người tàn tật, làm sao bằng sống với ông Phong?

Sơn rầy Lan:

- Em đừng nói nhảm. Anh bây giờ, bề ngoài cũng lành lặn, lại nữa anh có nghề nghiệp, làm ra tiền, đâu đến nỗi gì. Khi anh về tịnh dưỡng ở trại của mẹ Michikô, anh có vẽ một bức tranh và bán cũng khá tiền…Lúc nằm ở bệnh viện, anh cũng vẽ. Anh định kiếm tiền để mua quà. Anh không ngờ số tiền ấy nhiều ngoài sức tưởng tưởng của anh…Nếu Tuyết thay lòng đổi dạ, yêu người khác, anh cũng không phiền trách gì Tuyết. Anh sẽ giúp Tuyết một số tiền và sẽ cho Tuyết những thứ anh mua về để dự định lập gia đình với Tuyết…Tuyết xây dựng tổ ấm với người khác, anh cũng không ân hận gì hết.

Lan kêu lên:

- Anh điên rồi sao?

- Không, anh không điên đâu. Anh luôn luôn yêu quí Tuyết, anh có thể làm bất cứ việc gì miễn là Tuyết thấy hạnh phúc là được.

Lan tức giận:

- Anh mù quáng rồi.

Ông Võ nói:

- Nhưng ba tin chắc Tuyết không bao giờ phụ Sơn. Khi con tàn tật, bệnh hoạn, chưa học được nghề, Tuyết còn không phụ, thì việc gì Tuyết lại phụ Sơn sau khi đã giúp đỡ, lo lắng và khuyến khích Sơn như vậy? Ba không hiểu tại sao dạo này con lại có ý ghét Tuyết như vậy?

Lan nói:

- Con là bạn của Tuyết, con thương Tuyết lắm, nhưng bây giờ đứng trước hạn phúc và quyền lợi của anh Sơn, con không thể làm thinh được. Con phải nói tất cả sự thật cho anh con nghe, tin hay không tùy anh, sau này anh đừng trách con tại sao biết lại không chịu nói.

Nhưng Sơn đã hiểu tại sao Lan lại ganh tị với Tuyết vì nghĩ rằng Sơn ở Nhật về mua nhiều thứ cho Tuyết. Nếu không có Tuyết thì những thứ ấy sẽ thuộc về Lan.

Lan liền hỏi:

- Thế còn chuyện anh và cô Michikô đầu đuôi ra sao mà chị ấy giận và không thèm viết thư cho anh?

- Anh nghĩ có yêu anh, Tuyết mới ghen. Nếu Tuyết cố ý muốn lập gia đình với ông Phong thì Tuyết ghen làm gì? Cô Michikô cũng là người ơn của anh. Trong thời kỳ anh nằm điều trị ở bệnh viện, cô săn sóc anh, làm bổn phận của người y tá, và cô đã giúp anh bán số tranh. Không có cô, anh biết ai mua tranh, không có cô người ta làm sao biết anh, anh không yêu người ta thì thôi. Người Nhật có một quan niệm đúng đắn về hôn nhân, không phải yêu thương lãng mạn, bồng bột, không chú trọng thực tế. Cô Michikô hỏi anh đã có người yêu chưa, khi anh nói về Tuyết thì cô ấy tỏ ra rất kính phục Tuyết và xin phép được làm bạn với Tuyết, được xem anh như một người bạn thân, cho phép cô rước anh về nhà tĩnh dưỡng một thời gian, và trong thời gian này, anh vẽ tranh để cô quảng cáo bán giúp anh, cũng là vì mục đích từ thiện mà thôi. Với số tiền ấy, anh sẽ sắm đồ đạc và khi về nước lập gia đình với Tuyết, có sẵn tất cả để tạo một tổ ấm thật đặc biệt. Thật êm ấm. Người ta tốt như vậy đó.

- Mà anh đã nói chuyện này với chị Tuyết chưa?

- Chưa, rồi đây anh sẽ giải thích cho Tuyết nghe, anh tin Tuyết sẽ hiểu anh.

- Rủi chị ấy không nghe thì sao?

Ông Võ cười:

- Sao lại không nghe? Ai lại đi ghen với một người ở tận đâu đâu mà làm gì?

Sơn nói:

- Cho rằng Tuyết kiếm cớ để bỏ anh thì cũng không sao. Một người tàn tật như anh, lấy vợ chưa chắc đã đem hạnh phúc đến cho vợ. Đã không đem hạnh phúc đến cho vợ thì làm sao mình tìm thấy hạnh phúc cho mình, như vậy chỉ gây đau khổ cho nhau mà thôi. Nếu Tuyết muốn lập gia đình với ai, anh cũng chấp thuận cả.

Lan nghe Sơn nói như vậy, không còn biết nói gì nữa, nên ngồi căm tức, đoạn bỏ về và không khỏi nuôi ác ý phá cho kỳ được cuộc hôn nhân của Tuyết và Sơn.

Sơn đến thăm ông bà Hương và xin phép đưa Tuyết lên SàiGòn thăm bạn bè và thuê nhà cửa để tính chuyện làm ăn. Sơn nói:

- Tính xong rồi, sẽ về đây làm lễ ra mắt bên cha mẹ và bà con bên vợ. Vì kể như đã làm đám cưới chạy tang nên không có chuyện rước dâu nữa.

Ông bà Hương thấy Sơn bây giờ không có vẻ gì là tàn tật, lại có tiền, có nghề, nên ông bà cũng mừng cho Tuyết.

Sơn và Tuyết lên SàiGòn. Bà Mai mừng lắm, chỉ mấy chiếc vali:

- Dì giữ mấy chiếc vali muốn mất ăn mất ngủ luôn. Đồ gì mà nhiều quá vậy?

Sơn nói:

- Một ít đồ cần dùng thôi, dì ạ. À, để cháu mở lấy cái mền cháu mua tặng dì, dì xem có vừa ý không?

Bà Mai thấy chiếc mền len thật đẹp thì vui mừng:

- Chiếc mền đẹp quá…Dì ao ước có được một cái mền như thế này từ mấy lâu nay rồi.

- Vậy thì hay lắm, cháu không ngờ đã chọn đúng món quá dì thích. Nhưng còn cái này nữa, để cháu lấy tặng luôn cho dì.

Sơn lấy một cái khăn quàng:

- Món quà này không biết có làm dì vừa ý không?

- Đẹp quá…Bây giờ hai cháu tính lập gia đình rồi ở đâu? Cần thuê nhà không, dì lo cho…

Sơn nói:

- Để cháu và Tuyết lên Thủ Đức, rồi khi về sẽ tính…

- Nếu cháu muốn ở gần đây thì sẵn có một căn phố ở đường Trần Quang Khải, người ta định sang lại. Phố ấy ở làm ăn được lắm.

Tuyết nói:

- Nếu được ở gần dì thì còn gì thích bằng…

Sơn đã nói cho Tuyết nghe về chuyện Lan dèm pha, và Sơn cũng nói với Tuyết như đã nói với Lan. Sơn luôn luôn nghĩ đến hạnh phúc của Tuyết. Sơn có thể hy sinh tất cả để xem Tuyết như một người em…

Tuyết nói:

- Anh nghĩ thế nào mà nói với em điều ấy? Anh không hiểu em đến mức ấy sao?

- Anh hiểu em lắm chứ. Anh biết vì lẽ gì mà Lan lại nói xấu em…Nó ganh tỵ thôi. Giờ nó ra sống với chồng, bước đầu thiếu thốn nhiều thứ…May mà Lan không thấy chiếc vali này và mấy thùng đồ gởi về bằng tàu thủy. À, còn chuyện cô Michikô có làm em buồn lắm không?

- Lúc đầu vì nông nổi. Em có phiền trách anh. Có thể là cô ấy yêu anh, mến tài anh hoặc thương hại anh, nhưng về phần anh, anh không thương lại cô ấy thì thôi, phải vậy không anh? Nhưng em rất lo ngại về hạnh phúc của đôi ta, anh ạ.

- Em lo ngại về chuyện gì? Em có gì thắc mắc cứ nói cho anh hiểu, anh có thể giúp em giải quyết tất cả.

- Trong khi anh đi vắng, vì nhớ anh, vì nhớ khung cảnh mà anh đã sống và em đã ngày ngày vào đó chăm lo anh, nên mặc dù anh ngăn cấm không được vào làng phế binh, em đã hai ba lần vào thăm chỗ cũ, thăm anh em phế binh và mang quà cho anh em. Em biết làm như vậy thế nào anh cũng buồn, nhưng làm sao bây giờ hả anh?

Sơn cười:

- Tưởng chuyện gì chứ chuyện ấy thì đâu có sao? Anh hay biết tất cả rồi. Anh Nên, anh Bích và những người bạn khác của anh đã xem em như thiên thần. Anh rất vui mừng khi thấy người ta kính nể em….

Tuyết để tay lên ngực:

- Vậy mà em chỉ lo anh giận em mà thôi. Nhưng chưa hết đâu, còn một chuyện nữa.

- Chuyện gì vậy? Có phải chuyện cô Hai bán quán làm mai mối cho em không?

- Cô ấy không những làm mai mối mà cô ấy còn ganh tị khi thấy ông Phong để ý em. Cô ta làm như em dễ bị người ta mua chuộc lắm hay sao. Và khi em bị phiền trách, ngăn cấm cô ấy không được nói đến chuyện ông Phong nữa, thì cô ấy giận em và nói xấu em đủ điều. Ai nói thì em cũng không sợ, em chỉ buồn khi thấy Lan, em anh, lại tỏ ra ngờ vực em, lên tìm em tại nhà dì Mai để mắng nhiếc em…Nhưng em đã bỏ qua tất cả khi nghe nói mẹ đau nặng. Em xin được về săn sóc cho mẹ thay anh thì Lan lại nói em làm như thế để chuộc tội.

- Em đừng tưởng anh dễ nghe lời dèm pha của thiên hạ. Về chuyện ông Phong, anh biết rõ tâm địa ông ta từ khi anh còn ở nhà, vì vậy trước lòng tốt của ông ta, anh không muốn đi chút nào. Em cũng thấy anh hai ba lần từ chối, nhưng em và các bạn, ai cũng khuyên anh nhận lời đi Nhật, nên anh phải nghe theo. Khi ra đi, nói em đừng giận, anh cũng sợ mất em ghê lắm. Lúc ấy, anh thật đáng trách, khuyên em về quê với cha mẹ, cấm em không được lên làng phế binh. Không phải anh cấm em đi thăm mấy anh em, mà anh chỉ sợ em lên đó sẽ gặp ông Phong. Đó, bây giờ em đã hiểu tâm ý của anh chưa? Nhưng khi qua bên Nhật rồi, sự xa vắng, nhớ nhung em đã khiến anh sáng suốt trở lại, anh không lo ngại gì về chuyện ông Phong nữa. Anh còn muốn em quên anh đi, giận anh đi, để như ông Phong có đề nghị chuyện trăm năm thì em giận ghét anh mà nhận lời ông Phong. Anh yêu em, yêu một cách cao thượng, chứ không phải ích kỷ, chỉ nghĩ đến anh. Lúc nào anh cũng nghĩ đến hạnh phúc của em. Lấy anh, không chắc gì em tìm thấy hạnh phúc lứa đôi vì anh là người tàn tật, biết đâu không là người vô dụng, bất lực. Như vậy hóa ra làm khổ cả đời em hay sao? Anh định tìm cách rút lui một cách êm thắm. Vì lẽ ấy mà anh mỗi lần viết thư cho em là nói đến Michikô, cố tình chọc tức em, làm cho em ghen tuông và tức giận. Dù có vì việc này mà em nhận lời ông Phong thì anh cũng không có quyền phiền trách em. Em là người ơn của anh, của gia đình anh. Suốt đời anh, anh không thể nào quên em được.

Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nghĩa là anh không hề yêu Michikô và cô ấy cũng không có ý định qua Việt Nam?

- Cô ấy qua Việt Nam làm gì? Cô ấy chỉ có một bà mẹ làm chủ một nông trại. Làm sao cô ấy đi đâu được? Cô có một cuộc tình không thành nên lao vào tìm quên trong các công tác xã hội. Chỉ vậy thôi. Đến khi cô nghe anh nói đến em, cô ta cảm động lắm nên giúp anh làm ra tiền để có thể lập gia đình với em, tạo một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi. Cô gái ấy tốt như vậy đó, em ạ.

- Còn về chuyện ông Phong, anh không nghi ngờ gì về em chứ?

- Không. Người ta có thể yêu em, điều ấy mình đâu có quyền cấm người ta, còn em có yêu lại ông ta hay không, là việc khác. Nhưng anh nói thật, dù em có yêu ông ta chăng nữa, anh cũng không phiền giận đâu. Em cứ nói ông ta, bắt ông ta hứa với anh là sẽ đem hạnh phúc đến cho em suốt đời, không được làm khổ em. Và được vậy, anh sẽ cho em tất cả những món đồ dùng mà anh đã mua từ bên Nhật.

Tuyết ứa nước mắt:

- Như vậy là anh không yêu em, không tin ở lòng chung thủy của em.

- Vì yêu em, anh mới nghĩ vậy. Nhưng thôi, bây giờ anh không còn tính như vậy, anh đã hiểu lòng em rồi, em không bao giờ yêu thương ai khác ngoài anh. Vậy thì không có ai dèm pha, hay bịa đặt chuyện gì mà anh có thể nghe được. Em hãy vui lên.

- Em đã nguyện yêu anh, yêu anh suốt đời, dù anh tàn tật, dù anh có gì đi nữa thì chúng ta sống với nhau như hai người bạn có sao đâu?

Khi Tuyết và Sơn lên làng thương binh, mọi người đều vui sướng hò reo ầm lên. Sơn có mua làm quà cho các bạn vài cây thuốc lá, hộp quẹt gas, đồ cạo râu, khăn tắm…Anh em cảm động ôm lấy Sơn và chúc mừng Tuyết, Sơn được hạnh phúc.

Tuyết đề nghị:

- Bây giờ chúng tôi đi thăm bà Lộc, rồi anh Sơn sẽ trở lại đây ngay, còn tôi thì đi chợ mua thức ăn vào đây mình cùng ăn cơm chiều với nhau. Các anh bằng lòng không?

Mọi người reo hò:

- Hoan nghênh chị Tuyết!

- Kìa, phải nói là hoan nghênh chị Sơn mới được.

Sơn và Tuyết ở làng thương binh ra, Sơn hỏi Tuyết:

- Chúng ta ghé thăm cô Hai một chút, em nhé. Nếu không cô ấy có thể hiểu lầm chúng ta giận.

Tuyết nói:

- Ghé thì ghé, em đâu thèm giận con người ấy.

Khi thấy Sơn và Tuyết bước vào quán, cô Hai liền trách nhẹ:

- Cô cậu còn nghĩ đến người bạn nghèo này sao?

Sơn hỏi lại:

- Thế ai là bạn giàu? Cô Hai làm như chúng tôi vừa trúng số độc đắc vậy!

Cô Hai nói:

- Nói đùa vậy thôi. Mời cô cậu dùng nước. Tôi đãi lấy không lấy tiền đâu.

Tuyết kéo ghế ngồi không nói gì.

Sơn liền nói:

- Cô đãi thì chúng tôi xin nhận. Uống trà đá được rồi.

Cô Hai pha nước bưng ra:

- Thấy hai ông bà mà tôi phát thèm. Cậu Sơn không có vẻ gì là bị tàn tật cả, đẹp trai, khỏe mạnh. Cô cậu có nghĩ đến người nào đã giúp cô cậu không?

Thấy cô Hai muốn nhắc khéo đến ông Phong, Sơn liền nói:

- Chúng tôi sẽ đến cảm ơn ông Phong. Đối với ông ấy, tôi là người mang ơn, ông ta đã giúp tôi đi ngoại quốc để chữa bệnh, làm chân tay giả. Tôi không bao giờ quên ơn ông ấy…

Sơn ngừng lại một chút rồi bất ngờ nói:

- Có người cho tôi biết ông Phong đem lòng yêu Tuyết, muốn cùng Tuyết đi đến hôn nhân, làm lại cuộc đời với Tuyết.

Cô Hai vội vàng hỏi:

- Ai nói vậy?

- Tôi nghe nhiều người nói. Em gái tôi, các bạn của tôi và cả cô nữa, cô đã nói cho Tuyết nghe và cô còn muốn Tuyết nhận lời ông Phong nữa phải không?

Cô Hai giẫy nảy:

- Ấy chết sao chị lại nói thế?

Sơn nói:

- Tôi chỉ nói để cô biết là tôi đã rõ tất cả. Tôi và Tuyết rất hiểu lòng nhau. Không ai có thể dèm pha, xuyên tạc để ly gián chúng tôi được đâu!

Cô Hai tái mặt ngồi im. Sơn bưng ly nước uống rồi đứng lên:

- Thôi, chúng tôi ghé lại thăm cô Hai, chúc cô Hai làm ăn phát đạt. Chúng tôi xin cáo từ để đi thăm bà Lộc.

Ở nhà bà Lộc ra, trong khi Tuyết đi chợ mua thức ăn, Sơn còn tức bực nên trong khi chờ đợi đã quay trở lại quán cô Hai để cho cô biết Sơn không muốn ai nói gì về chuyện ông Phong nữa. Nghe Sơn nói đi tìm ông Phong, cô Hai lo lắng:

- Đi tìm ông Phong chi vậy?

- Để hỏi ông có thật yêu Tuyết và muốn xây dựng với Tuyết không?

Cô Hai kêu lên:

- Cậu điên hay sao? Tuyết yêu thương cậu như vậy kia mà.

- Tôi biết trên đời này không ai yêu thương tôi bằng Tuyết. Nhưng tôi cũng biết thân phận tôi là người tàn phế. Tôi sợ không đem hạnh phúc lứa đôi lại cho Tuyết, điều này tôi đã nhiều lần nói với Tuyết rồi, nhưng Tuyết một lòng khăng khăng bảo rằng không bao giờ yêu người khác… Tôi biết Tuyết thuộc về hạng người chỉ yêu một lần. Nhưng tôi không phải là người ích kỷ, chỉ biết có mình. Tôi sẵn sàng hy sinh cho Tuyết. Tôi sẽ đến gặp ông Phong và hỏi ông ấy có thật yêu Tuyết không? Giữa tôi và Tuyết chưa hề có chuyện chăn gối. Nếu ông ấy đảm bảo được hạnh phúc suốt đời cho Tuyết thì ông ấy hãy làm giấy cam đoan, tôi sẽ sẵn sàng nhường lại Tuyết cho ông, tôi còn cho Tuyết tất cả những thứ mà tôi đã sắm tận bên Nhật để lập gia đình với Tuyết.

- Cậu đã nói chuyện này với Tuyết chưa?

- Nói rồi.

- Đã nói rồi? Cậu không đùa chứ? Và Tuyết trả lời như thế nào?

- Tuyết giận tôi, trách tôi. Tuyết nhất định không chịu.

- Cậu nói làm gì khi Tuyết không chịu? Tôi không hiểu nổi cậu rồi đó? Hay cậu đã có người yêu nào khác, nên cậu về đây mở xiềng xích, gạt bỏ ân tình để rảnh tay rảnh chân và đỡ ăn năn, hối hận?

- Chắc cô nghe người ta nói chuyện cô Michikô chứ gì? Làm gì có chuyện ấy! Tôi yêu Tuyết, hiểu Tuyết vì tôi mà chịu bao nhiêu thiệt thòi, nên tôi muốn Tuyết được sung sướng. Nhưng Tuyết không muốn vậy và đã rất giận tôi.

Cô Hai không còn dám dèm pha gì nữa khi nghe Sơn nói như vậy. Cô chỉ xác nhận ông Phong có nhờ cô nói giùm với Tuyết, và khi cô mới đề cập đến thì đã bị Tuyết giận.

- Tuyến cũng giận tôi đó.

Sơn nói:

- Cô cũng hiểu lòng dạ của Tuyết à?

- Sao không, chúng tôi là đàn bà mà không hiểu nhau thì ai hiểu cho chúng tôi kia chứ? Nếu Tuyết không yêu cậu thì đời nào cô ấy bỏ nhà lên đây ở. Câu chuyện yêu thương của cô cậu đã làm rung động thiên hạ, ai mà không biết?

- Thế tại sao ông Phong lại có ý xấu?

- Yêu một người con gái mình kính phục là có ý xấu sao? Ông ấy có quyền yêu, cậu biết vậy kia mà. Nhưng còn yêu lại không là quyền của Tuyết. Tôi khuyên cậu đừng làm một chuyện vô ích làm gì, Để Tuyết phải buồn rầu.

- Tôi làm chuyện của tôi. Tôi không phải làm như thế để ông Phong thấy rõ tôi không ngăn cản gì hết.

Cô Hai tỏ ý phục Sơn:

- Tôi không thấy ai như cậu vậy. Vợ chồng cậu thật xứng với nhau.

Rồi cô Hai hỏi Sơn về chuyện Michikô. Sơn kể cho cô Hai nghe và nói:

- Michikô là một người bạn rất tốt. Cô ấy đã giúp tôi kiếm được nhiều tiền. Nghe tôi nói đến Tuyết, cô ấy phục lắm.

Như vậy là cô Hai không còn cách gì để dèm pha Tuyết. Cô thở dài:

- Tuyết thật có phúc.

Sơn nói chuyện với cô Hai một lát rồi đi vào trại, chờ Tuyết đem thức ăn vào để đãi bạn bè…

Cái tin Sơn về với vẻ ngoài lành lặn đã đến tai ông Phong. Ông không khỏi tuyệt vọng khi nghĩ đến mối tình của mình. Rồi ông nói với bạn bè:

- Để xem thử Sơn có đến thăm nhà và cảm ơn tôi không? Hay là khi về đến đây, có ai đâm thọc mà Sơn giận tôi, oán ghét tôi.

Nhưng Sơn đã đến thăm ông Phong và mang cho ông một món quà, đó là cái dao cạo râu điện. Ông không khỏi cảm động và cũng cảm phục thái độ rất tự nhiên của Sơn. Sơn kể qua cho ông Phong nghe về Michikô, về công việc Sơn đã làm trong thời gian ở bên Nhật trị bệnh… Rồi Sơn nói:

- Khi về đây, tôi có nghe nhiều người nói về mối tình của ông với Tuyết, vợ chưa cưới của tôi.

Sơn nói bằng một giọng nhẹ nhàng khiến ông Phong không khỏi khó chịu. Ông nói:

- Tôi kính mến cô Tuyết, chứ đâu dám có ý gì khác đâu.

- Vậy thì ông cứ kính mến. Nhưng dù ông có yêu thì cũng không sao. Tôi đến đây thăm ông, cảm ơn ông và cũng để bàn với ông về chuyện Tuyết.

Ông Phong liền nói:

- Tôi hiểu rồi. Cậu không có chuyện gì phải bàn. Vì cậu cũng như tôi, chúng ta không có thẩm quyền để bàn. Người có thẩm quyền là cô Tuyết, mà cô ấy đâu có yêu thương ai ngoài cậu. Tôi đã nghe cô Hai nói qua tất cả rồi. Tôi kính phục cậu đã xử sự một cách cao thượng, đã yêu thì dám hy sinh cho người mình yêu. Tôi ăn năn đã làm một chuyện thật vô lý. Tại sao lại yêu thương lạc lẽo như vậy? Tại sao hy vọng hão huyền như vậy? Chẳng qua là tôi quá cảm phục người đàn bà đức hạnh ấy. Thôi, chúng ta hãy bỏ qua chuyện ấy đi, vì tôi biết Tuyết không bao giờ yêu tôi, Tuyết không ham giàu sang, chức vị, không dễ gì bị mua chuộc. Anh hãy hãnh diện lên anh Sơn, hãnh diện có được một người vợ chung thủy, hiền lành…Tôi xin mừng cho anh và xin anh cho phép tôi được đến dự đám cưới của anh, mừng anh và xem anh như người bạn, một người bạn về vai em.

Sơn nghe ông Phong nói vậy thì không khỏi cảm động:

- Tôi biết ông là người tốt, vì vậy tôi đến đây để chúng ta thông cảm, cởi mở. Tôi không muốn cho người thứ ba, thứ tư hiểu lầm tôi và ông, ông ạ.

Ở nhà ông Phong về, Sơn nghe nhẹ nhõm. Chàng đến nhà bà Mai rủ Tuyết đi xem phim. Khi về, bà Mai cho biết Lan vừa ghé tìm hai người.

Sơn hỏi:

- Lan có nhắn lại gì không, thưa dì?

- Không, cô Lan hỏi tôi chứ cậu có đem gì về không? Tôi chỉ mấy chiếc vali lớn thì cô đòi mở ra xem, tôi không cho, nói không có chìa khóa. Cô Lan có vẻ giận dữ, cô bảo cậu chỉ biết người dưng, không nghĩ đến họ hàng, ruột thịt. Cô Lan nói xong bỏ ra về…

Sơn nhìn Tuyết, thở dài:

- Lan tham lam quá. Anh mà giàu có thì đâu quên Lan, nếu nó nghèo anh sẵn sàng giúp đỡ, nhưng chồng Lan đâu có nghèo nàn gì.

Bà Mai hỏi:

- Bây giờ hai cháu tính sao?

Sơn nói:

- Hai cháu định thuê nhà và lo làm ăn.

- Thế hai cháu có chịu căn phố mà dì nói đó không?

Tuyết nhìn Sơn như để hỏi ý kiến. Sơn liền nói:

- Việc ấy cháu để tùy em Tuyết.

Tuyết hỏi:

- Ở Tân Định có gì trở ngại cho việc làm ăn của anh không?

- Không. Ở đây cũng được.

Tuyết mừng rỡ:

- Em rất muốn ở gần dì Mai. Bây giờ thì em xem dì như mẹ ruột của em vậy.

Sơn nói:

- Vậy thì em nhờ dì hỏi sang căn phố ấy đi. Cần bao nhiêu tiền? Và em có thể vay tạm cha mẹ không?

Tuyết nói:

- Dạ được.

- Hay là để anh về quê thưa cha mẹ đôi bên, bên nào giúp cũng tốt hết. Phải chi chúng ta có vốn thì chúng ta sang căn phố tại đường Đồng Khởi hay đường Nguyễn Huệ chắc là có đông khách, làm ăn dễ hơn.

Bà Mai cười:

- Nói chi chuyện ấy, có tiền bao giờ cũng hơn. Nhưng vạn sự khởi đầu nan. Công việc làm ăn mình phải bắt chước người Tàu mới được. Hai cháu không nghe chuyện chú Hỏa, chuyện Quách Đàm đó sao? Họ qua Việt Nam mình chỉ có hai bàn tay trắng, vậy mà với nghề mua bán ve chai, hai giỏ cần xé với cái đòn gánh, họ đã trở thành những tỉ phú đó thì sao?

Thế là Sơn về quê để vận động tiền. Ông Võ định bán mấy công đất để lấy tiền cho Sơn làm ăn thì Lan phản đối:

- Ba đừng nghe lời anh ấy. Anh Sơn không lo cho ba đâu, anh chỉ biết có chị Tuyết. Trong thời gian ở bên Nhật, anh làm ra tiền cũng khá lắm chứ đâu phải ít, vậy mà anh có sắm gì cho ba mẹ đâu, chỉ lo sắm cho chị Tuyết.

Ông Võ nói:

- Từ hôm nó lên Sài Gòn về, không biết nó thấy những gì mà về đây kể lể ba nghe muốn điên đầu luôn.

Sơn nói:

- Em Lan lúc còn ở nhà với ba mẹ thì rất tốt, nhưng từ khi về nhà chồng, thật là chịu không nổi. Nó trở nên tham lam, hẹp hòi quá. Không hiểu tại sao nó cứ theo ganh tị với vợ con.

Ông Võ nói:

- Có lẽ bên chồng nó thấy con đi Nhật, tưởng đâu qua bên ấy con kiếm được nhiều tiền lắm. Và chuyện ruộng đất, ba định bán lâu rồi. Mẹ con qua đời, ba buồn và cũng không định làm ăn gì. Con thì bây giờ như vậy là yên rồi, còn con Lan có chồng cũng yên bề rồi. Ba đi chơi một lúc cho vui. Khi nào con có chỗ ăn ở tử tế, ba lên ở với vợ chồng con, ẳm cháu nội là sướng lắm rồi. Con Lan là gái, nó đâu có quyền ngăn cản chuyện trù tính của ba.

Ông Võ bán đất và cho Sơn một số tiền. Ông bà Hương cũng cho thêm Sơn và Tuyết một số tiền nữa. Thế là hai người đã có một số vốn kha khá…