← Quay lại trang sách

Chương IX

NĂM năm sau. Một buổi sáng tưng bừng rực rỡ trên Đại lộ Nguyễn Huệ, ở trung tâm Sàigòn, dân chúng đứng hai bên lề đường đông nghẹt xem một cuộc duyệt binh lạ thường, rất oai nghiêm và cảm động. Bộ đội kháng chiến của Thiếu tướng Trịnh minh Thế, từ chiến khu Tây Ninh, kéo về hợp tác với Chính phủ,

Đứng dài suốt dọc đường Nguyễn Huệ, giữa hai giãy cây cổ thụ xanh um và một vườn cờ phất phơ màu vàng màu đỏ trước hai hàng phố, binh sĩ và các lớp chỉ huy toàn mặc đồ bà ba đen của Nghĩa dũng quân, sắp hàng tư, nai nịt đủ súng ống, nét mặt người nào cũng đầy vẽ oai nghi lẫm liệt. Họ đã sống bao nhiêu năm gay go anh dũng trong núi rừng, chiến đấu trung kiên cho lý tưởng cao cả: Việt nam độc lập. Không đảng phái, không âm mưu vụ lợi, họ chỉ biết phục vụ cho Tổ quốc Việt nam, Dân tộc Việt nam, và trải qua bao nhiêu thử thách, bao nhiêu cạm bẫy, họ vẫn giữ trung thành với chí hướng cho đến phút thành công.

Dân chúng Thủ đô đã từng nghe danh tiếng lẫy lừng của Bộ đội Liên Minh Trịnh minh Thế. Nay được chứng kiến tường tận buổi lễ khải hoàn nầy, họ kéo đi xem rất đông, với tấm lòng hân hoan ngưỡng mộ.

Nhân ngày lễ nghỉ, ông Giáo sư Trần tất Bảo và cô vợ trẻ đẹp Mỹ Phượng dắt cậu con trai sáu tuổi, cô con gái bốn tuổi,và ẳm một cô bé hai tuổi trên tay, cũng đứng coi chỗ góc đường Huỳnh thúc Kháng.

Sau các nghi lễ long trọng mà Thiếu tướng Trịnh minh Thế nhận lãnh lá Quốc Kỳ, bộ đội kháng chiến bắt đầu biểu diễn qua trước khán đài danh dự. Họ bước đi đều đặn, oai nghiêm, quay mặt vào khán đài.

Bỗng Mỹ Phượng đăm đăm nhìn một chiến sĩ hùng dũng nhứt, một Đại Đội trưởng, dẫn đầu một tốp quân. Mỹ Phuợng ngạc nhiên, vui mừng nhận rõ mặt người chiến sĩ kia là anh Tình. Duy có ông Giáo vì lâu ngày không còn nhớ rõ mặt người tài xế cũ của ông chỉ giúp việc cho ông không quá 15 ngày. Tình cũng đã trông thấy Phượng. Vừa đi qua trước mặt Phượng, anh nghiêm nghị, cảm động, đưa tay lên theo kiểu nhà binh chào hai vợ chồng ông Giáo. Phượng nghiêng đầu đáp lễ.

Đi một quãng đến khúc quẹo qua đường Lê Lợi, anh Đại Đội trưởng âu yếm ngó một thiếu nữ cũng rất đẹp, nhưng đứng một mình, mỉm cười vẫy anh; cô Sáu Hiền ở Đà lạt mới xuống hôm trước để đón người chiến sĩ của lòng cô.

Nửa tháng sau, ông Giáo đưa vợ coi một thiệp cưới vừa nhận được:

- Cô Lê thị Hiền là ai đây, hả mình?

Mỹ Phượng cười:

- Mình có nhớ hôm lễ cưới của hai đứa mình ở nhà Ba Má, lúc mình và em âu yếm đeo cho nhau chiếc nhẫn cưới, có một cô bạn gái rất đẹp của em vỗ tay hoan hô, mình có nhớ không?

- Có. Chính cô ấy đem đến mời anh chiếc bánh in hình con chim phượng, phải không?

- Phải. Cô bạn ranh mãnh ấy là Lê thị Hiền tức là cô Sáu Hiền đó. Và chiếc bánh cưới in hình chim phượng là chính tự tay cô làm ra để tặng mình với em.

- Còn Trần văn Tình là ai? Anh nhớ mang máng cái tên mà không nhớ người.

Phượng phì cười:

- Thưa ông Giáo sư Văn chương của em, lần đầu tiên ông không thuộc bài: đó là tên anh tài xế cũ của ông Giáo đó ạ!

Mỹ Phượng nói tiếp:

- Sau khi xin thôi việc ở nhà mình, anh ấy đi chiến khu Tây Ninh, do sự giới thiệu của cô Hiền, vị hôn thê mới của anh, ờ đường Lò Gạch Đà lạt.

Ông Giáo ngạc nhiên:

- Còn người vị hôn thê cũ của anh ta, anh không tìm được sao?

Mỹ Phượng ngã đầu âu yếm vào vai chồng:

- Hình như người ấy đã có chồng rồi.

.....................

Ông Giáo và Mỹ Phượng đồng ý gởi nhiều quà cưới rất lịch sự tặng vợ chồng anh Đại đội trưởng và cô bạn ranh mãnh năm xưa. Tình và Hiền hết sức cảm động.

Lễ cưới xong, hôm sau, vợ chồng ông Giáo viết giấy mời Tình và Hiền dùng một bữa cơm thân mật trong gia đình. Đôi vợ chồng mới vui vẻ hân hạnh nhận lời.

Đúng bảy giờ tối, hai người đỗ xe tắc xi trước cổng Biệt thự Mỹ Phượng, đường Prenn.

Ông Giáo còn bận chút việc trên lầu, Phượng xuống trước mời hai bạn vào phòng khách, Phượng rất đỗi ngạc nhiên thấy cô sáu Hiền mặc chiếc áo hồng, thêu bông phượng … Nhìn kỹ, chính chiếc áo cưới màu hồng từ 8 năm trước của Tình tặng Phượng thêu hoa… nay vẫn còn như mới tinh.

Hiền mặc vừa sít sao. Ôm chặt thân hình thướt tha uyển chuyển của nàng.

Phượng, Hiền và Tình vui đùa chung quanh kỷ niệm lý thú ấy thì ông Giáo vừa xuống. Ông thân mật bắt tay Tình:

- Tôi không ngờ bữa nay được hân hạnh tiếp một chiến sĩ anh dũng của Thiếu Tướng Trịnh Minh Thế! Tôi càng không ngờ anh tài xế cũ của tôi hôm nay lại là chồng yêu quý của cô bạn Lê thị Hiền là người đã có mỹ ý tặng tôi năm xưa chiếc nhánh cưới in hình con chim phượng.

Cả nhóm vui cười rần rộ. Ông quay lại cô Hiền, ngắm nghía chie-1c áo dài của cô, rồi cũng với giọng nói vui vẻ bình dân ấy, ông khen:

- Bà Đại Đội Trưởng mặc chiếc áo đẹp quá!

Hiền thân mật đáp:

- Chiếc áo cưới màu hồng của chị Mỹ Phượng tặng em đấy ạ!

Tiếng cười lại nổ ran lên, vang dậy cả phòng khách, như một tràng pháo cưới.

HẾT

.