TRUYỆN SỐ 2 CĂN PHÒNG ĐỎ
Với mong muốn kiếm tìm thứ cảm xúc hưng phấn khác lạ, bảy người đàn ông với phong thái trịnh trọng (mà tôi là một trong số đó) đã gặp nhau. Chúng tôi ngồi trên những chiếc ghế bành lớn bằng nhung màu đỏ tươi trong “căn phòng màu đỏ” vốn được sử dụng để dành riêng cho mục đích đó. Ai nấy đều rất háo hức “đến lúc rồi đấy, đến lúc rồi đấy” và chờ đợi xem người kể chuyện của nay sẽ kể câu chuyện kinh dị nào.
Trên chiếc bàn tròn lớn, cũng được phủ lên lớp khăn trải bàn bằng nhung màu đỏ tươi, đặt ở chính giữa bảy người là một chiếc chân nến chạm trổ theo phong cách cổ điển. Ba ngọn đèn cầy lớn đung đưa cháy bập bùng.
Bốn phía của căn phòng, cửa sổ và cửa ra vào đều được đóng kín, tấm rèm cửa dày, nhiều lớp, màu đỏ rực, rủ từ trần nhà xuống tận dưới sàn. Ánh nến lãng mạn ném những cái bóng lớn với hình thù kì dị của bảy người chúng tôi lên chiếc rèm màu đỏ thẫm tạo thành những khối màu đen lờ nhờ, trông như máu vừa mới chảy ra từ tĩnh mạch. Các bóng đó cùng với ánh nến nhún nhảy trên những nếp gấp của chiếc rèm như thể những con côn trùng khổng lồ đang bò lổm ngổm.
Như thường lệ, căn phòng khiến tôi có cảm giác như mình đang ngồi trong tim của một loài sinh vật to lớn. Dường như tôi còn cảm nhận được cả tiếng nhịp đập “thình thịch.. thình thịch..” chầm chậm, chầm chậm tương ứng với kích thước khổng lồ của nó.
Tất cả đều im lặng. Tôi thắp nến và ngồi đăm chiêu, không hẳn nhắm vào bất kỳ ai, lặng lẽ lướt qua khuôn mặt của những người đang ngồi đối diện bị bóng hắt lên những khoảng đen, khoảng đỏ. Chúng bất động một cách lạ lùng và vô cảm như mặt nạ kịch Noh [1]
Một lúc sau, thành viên mới của hội, anh T, người được chỉ định là người kể chuyện đêm nay ra mắt. Anh ta vẫn ngồi nguyên trên ghế, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa phát ra từ cây đèn cầy và bắt đầu câu chuyện. Trong bóng tối, chiếc cằm của anh ta nhô ra như của bộ xương khô. Nhìn vẻ mặt buồn thảm cùng cử động trệu trạo, trông anh ta chẳng khác nào một con rô-bốt katakuri [2] bằng da bằng thịt.
“Tôi nghĩ tôi là một người đầu óc hoàn toàn bình thường, mọi người cũng đối xử với tôi như vậy nhưng không rõ có thật là tôi không có vấn đề gì hay không. Có thể tôi là một thằng điên. Cũng có khi không đến mức đó nhưng tôi hơi giống với một người mắc bệnh tâm thần.
Tóm lại, tôi là một kẻ nhạt nhẽo và vô vị nhất thế gian. Tôi chán lắm, chán ngấy đến tận cổ việc mình cứ phải sống ngày qua ngày như thế này.
Ban đầu, cũng có thời kỳ tôi vùi mình vào rất nhiều sở thích như bao người bình thường khác nhưng chẳng có thứ nào có thể xoa dịu sự nhàm chán có thể nói là bẩm sinh trong tôi. Trái lại, chúng càng khiến tôi thất vọng tràn trề. Chẳng lẽ thế giới này không còn trò gì thú vị nữa hay sao? Chán không thể tưởng nổi. Thế cho nên, dần dần tôi bắt đầu cảm thấy thật phiền phức mỗi khi làm gì. Chẳng hạn, nếu có ai đó bảo với tôi rằng “Trò này thú vị lắm. Nhất định nó sẽ khiến anh sướng ngất ngây cho mà xem” thì thay vì việc hứng khởi và bắt tay vào làm thử, tôi lại tưởng tượng ra trong đầu xem sự thú vị đó thế nào. Thế là, sau một hồi tưởng tượng chán chê, tôi buông luôn một câu xanh rờn: “Vớ vẩn, có gì hay họ đâu!”.
Cứ như thế, trong suốt một thời gian, theo đúng ý nghĩa của câu nói trên, tôi chẳng làm gì hết. Tôi chỉ ăn, ngủ rồi lại dậy cho qua ngày. Trong đầu tôi lúc nào cũng tưởng tượng ra đủ thứ, cái này cũng chán, cái kia cũng nhạt. Tôi thấy cái gì cũng xấu xa, sống mà cứ thế này thì khổ sở còn hơn cả chết nhưng trong mắt người khác thì không ai có cuộc sống an nhàn hơn tôi.
Nếu tôi rơi vào tình huống bị truy đuổi và ngày hôm đó là tất cả đối với tôi thì tốt biết bao. Hoặc tôi bị người ta cưỡng bức bắt làm việc thì miễn có gì đó để làm là đã hạnh phúc lắm. Hoặc nếu tôi trở thành trọc phú thì còn hay nữa. Nhất định tôi sẽ sử dụng sức mạnh của số tiền khổng lồ đó vào rất nhiều trò tiêu khiển mà những tên bạo chúa khét tiếng trong lịch sử đã từng làm như vung tiền vào các cuộc vui chơi xa xỉ hay những trò đẫm máu. Nhưng chúng đều là những điều không thể thành hiện thực, còn tôi thì giống như nhân vật Monokusataro trong truyện cổ tích, chỉ biết sống những chuỗi ngày buồn tủi thà chết đi cho xong.
Khi tôi nói thế này, chắc các vị đều sẽ nói “Đúng thế, đúng thế. Nhưng mà, xét về điểm chán nản với mọi thứ trong cõi này thì bọn tao đây không thua kém gì chú mày đâu. Thế nên chúng tao mới lập ra câu lạc bộ để tìm kiếm những sự hưng phấn quái lạ. Vì chú mày mở miệng ra là kêu chán nên hôm nay mày mới nhập bọn với chúng tạo phải không nào? Bây giờ, chẳng cần nghe mày kể thì bọn tạo cũng biết thừa cái sự chán nản của mày rồi” cho xem. Tôi cá là như vậy đấy. Vì vậy, tôi sẽ không cần phải giải thích dài dòng làm gì. Và chính vì nghĩ tất cả quý vị đều biết sự nhàm chán là như thế nào nên tôi quyết tâm có mặt ở đây đêm nay, để kể cho quý vị chuyện lạ về tôi.
Tôi vẫn thường lui tới nhà hàng ở tầng dưới. Ông chủ nhà hàng là một người rất cởi mở. Ông ấy không những biết về hội “căn phòng màu đỏ” mà còn nhiều lần khuyến khích tôi tham gia. Ấy vậy mà kẻ nhàm chán như tôi mãi đến hôm nay mới gia nhập hội quả nhiên là có phần thất lễ với quý vị, nhưng đó là bởi vì tôi tự thấy sự nhạt nhẽo của tôi không thể mang ra so sánh với sự nhạt nhẽo của quý vị được. Bởi vì nó nhạt nhẽo quá thể.
Trò đuổi bắt của thám tử và tội phạm ư? Hay những thí nghiệm tâm linh của thuật gọi hồn? Tranh khiêu dâm hay những trò tiêu khiển xác thịt khác? Hoặc là tham quan nhà tù, bệnh viện tâm thần, phòng học giải phẫu? Nếu quý vị vẫn còn cảm thấy hứng thú với những trò đó thì quý vị đang là những người rất hạnh phúc. Còn tôi, tôi sẽ không lấy gì làm ngạc nhiên nếu nghe thấy quý vị nói rằng quý vị đang lên kế hoạch về một vụ hành quyết. Tôi nói vậy là bởi vì khi ông chủ nhà hàng nói với tôi câu chuyện đó thì cũng là lúc tôi đã cảm thấy chán ngấy với những màn kích động thông thường. Nhưng ngoài ra, tôi vừa mới phát hiện được một trò chơi mà đối với tôi nó là trò tiêu khiển tuyệt vời, nói ra tôi thấy hơi đáng sợ nhưng tôi đang đắm chìm vào thú vui đó.
Thú vui mà tôi vừa nhắc đến, có thể nó sẽ khiến quý vị giật mình. Đó là trò giết người. Là giết người thực sự. Không những thế, kể từ khi phát hiện ra thú vui đó tới ngày hôm nay, tôi đã cướp đi sinh mạng của gần một trăm con người từ nam giới đến phụ nữ, trẻ nhỏ chỉ nhằm mỗi một mục đích là cho khỏi nhàm chán. Có thể quý vị sẽ vội kết luận rằng lúc này tôi đang rất hối hận vì những tội ác đáng sợ mà mình gây ra và định ca bài ca sám hối nhưng không đời nào có chuyện đó. Tôi không hề cảm thấy hối hận cũng không thấy sợ những tội ác mà mình gây ra. Không những thế, ôi, nói thế nào được nhỉ? Gần đây, thậm chí đến cả cái trò giết người máu me cũng đã làm tôi chán ngấy. Lần này thì tôi bắt đầu bập vào thuốc phiện để tự hủy hoại chính mình chứ tôi không giết người khác nữa. Đến nước thế này thì chắc hẳn quý vị thấy tôi đã chán sống đến mức chẳng tiếc nuối gì đến mạng sống của mình rồi. Giới hạn chịu đựng đã tìm tôi. Đến cả giết người mà tôi cũng ngán thì chẳng phải thứ duy nhất mang lại kích thích cho tôi chỉ có thể là tự sát hay sao? Không sớm thì muộn tôi sẽ chết vì chất độc của thuốc phiện thôi. Vì nghĩ như vậy nên trước khi kể một câu chuyện có đầu có đuôi thì tôi muốn giãi bày hết những việc tôi đã làm với một ai đó. Vậy người thích hợp nhất để kể câu chuyện này không phải là các vị, những người trong “căn phòng màu đỏ” hay sao? Thế nên, thực ra không phải tôi muốn được gia nhập hội mà chẳng qua tôi chỉ muốn kể câu chuyện kì lạ của mình nên tôi đã được kết nạp vào đây. Thật may mắn cho tôi, quy định của hội là thành viên mới phải kể một câu chuyện theo tôn chỉ của hội vào ngay đêm đầu tiên nên đêm nay là cơ hội để tôi thực hiện mong muốn của mình.
Câu chuyện đã xảy ra ba năm về trước. Hồi đó, như tôi đã nói ban nãy, tôi chán nản với tất cả những sự kích thích, không biết lẽ sống là gì. Tôi uể oải sống qua ngày, giống một loài động vật mang tên buồn tẻ. Mùa xuân năm đó, nói là mùa xuân nhưng tiết trời vẫn còn lạnh, chắc độ khoảng cuối tháng Hai đầu tháng Ba, trong một đêm, tôi đã gặp phải một chuyện kì lạ. Thực ra, sự kiện đêm hôm đó chính là động cơ khiến tôi cướp đi sinh mạng của hơn một trăm con người.
Khoảng hơn một giờ đêm, tôi đang ở nơi nào đó mà tôi không nhớ rõ. Tôi nghĩ lúc đó mình có chếnh choáng men say. Đêm hôm lạnh lẽo như vậy nhưng tôi không lên xe kéo để về nhà mà đi bộ bước thấp bước cao, chân đăm đá chân chiêu. Rẽ thêm một con phố nữa, chỉ một con phố thôi là đến nhà tôi rồi vậy mà chẳng hiểu sao, khi tôi vừa mới bụng bảo dạ rẽ vào thì bất thình lình một người đàn ông dáng vẻ vội vã chạy lại và đâm sầm vào tôi. Tôi giật mình, người đàn ông nọ trông còn hốt hoảng hơn. Anh ta đứng im như trời trồng. Dưới ánh sáng ngọn đèn đường hiu hắt, anh ta đăm đăm ngó vào tôi rồi lên tiếng hỏi: “Có bác sĩ quanh đây không?” Hỏi ra tôi mới biết, anh ta là tài xế ô tô. Một cụ già (đêm hôm thế này mà đi một mình ngoài đường chắc chỉ có thể là người lang thang) bị anh ta đâm phải và đang bị thương nặng. Tôi nhìn thấy một chiếc xe ô tô đậu cách đó năm mét, bên cạnh hình như là một người đang nằm ngã vật ra ở đó, miệng rên lên ư... ư... Đồn cảnh sát thì ở xa, người kia lại bị thương rất nặng nên chắc chắn tài xế định tìm một bác sĩ để chữa chạy.
Vì sống ở gần đó nên tôi biết rất rõ phòng khám ở đâu, tôi liền bảo ngay với người tài xế như thế này.
“Anh rẽ trái, đi thêm hai khu phố nữa sẽ thấy ở bên tay trái có một ngôi nhà treo đèn màu đỏ. Đó là phòng khám M. Anh thử tới đó gõ cửa gọi họ dậy xem sao.”
Lập tức, người lái xe được phụ xe giúp khiêng người bị thương đến phòng khám M. Tôi dõi theo cho tới khi bọn họ mất hút vào màn đêm. Dây dưa vào những chuyện như thế này cũng chẳng vui vẻ gì nên tôi đã đi về nhà. Tôi là kẻ độc thân. Tôi bò vào chiếc đệm được bà lão giúp việc trải cho. Hình như tôi say thật nên đã ngủ lúc nào chẳng hay.
Thực ra chuyện cũng chẳng có gì. Chỉ cần tôi quên sự việc đã xảy ra đêm hôm đó thì mọi chuyện coi như kết thúc. Nhưng, sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, tôi lại nhớ mang máng về những gì đã xảy ra. Tôi bắt đầu nghĩ xem người bị thương đó liệu có được chữa chạy cho không. Đúng là thừa hơi. Bỗng tôi nhận ra một việc lạ lùng.
“Chết cha, mình nhầm to rồi!”
Tôi giật mình. Mặc dù say đến mấy thì lúc đó tôi vẫn ý thức được. Tôi tự hỏi mình đã nói gì để người ta khiêng người bị thương đến phòng khám M nhỉ.
“Anh rẽ trái, đi thêm hai khu phố nữa thì sẽ thấy ở bên tay trái có một ngôi nhà treo đèn màu đỏ...”
Tôi nhớ như in từng từ mình đã nói lúc đó. Tại sao không phải là “anh rẽ phải, đi thêm một khu phố nữa thì sẽ thấy ở bên tay trái có một ngôi nhà treo đèn màu đỏ...” nhỉ? Người ta kháo nhau, phòng khám M mà tôi chỉ cho bọn họ có ông thầy lang băm, thậm chí người ta còn nghi ngờ không biết ở đó có điều trị ngoại khoa được hay không. Trái ngược với phòng khám M là bệnh viện K nằm ở phía hoàn toàn ngược lại, không những được trang bị đầy đủ các thiết bị hiện đại mà còn rất gần chỗ bọn tôi đã đứng so với phòng khám M. Đương nhiên tôi biết rất rõ điều đó. Biết vậy mà thế quái nào tôi lại chỉ sai đường nhỉ? Đến bây giờ tôi vẫn chưa thể lý giải nổi trạng thái tâm lý của mình lúc đó. Tôi bị đãng trí ư? Vì thấy hơi lo nên tôi bảo bà giúp việc đi nghe ngóng tình hình xem sao thì hình như người bị thương nọ đã chết ở phòng khám M rồi thì phải. Bác sĩ ở đâu thì cũng ghét phải chữa trị cho những người bị thương như thế. Vả lại, đã hơn một giờ rưỡi đêm, chẳng hiểu vì lý do gì mà đập cửa mãi người ở phòng khám M không chịu mở cửa. Mãi sau họ mới cho người bị thương vào khám thì lúc đó chắc chắn đã quá muộn rồi. Nhưng nếu lúc đó, bác sĩ ở phòng khám M nói rằng “Tôi không phải bác sĩ chuyên môn lĩnh vực này, hãy đưa ông ấy đến bệnh viện K gần đây” thì có lẽ ông lão đó đã được cứu sống rồi cũng nên. Thật vô lý hết sức. Hình như hắn ta đã định tự mình xử lý ca bệnh khó đó và đã thất bại. Cũng theo như những gì người ta bàn tán thì tay bác sĩ M đã luống cuống và vần vò người bệnh rất lâu.
Nghe xong, tôi cảm thấy tâm trạng mình trở nên rất kì lạ.
Trong tình huống này, rốt cuộc có bao nhiêu người đã giết hại ông lão đáng thương, xấu số đó nhỉ? Không cần bàn cũng rõ mười mươi, người lái xe ô tô và tay bác sĩ M đều có trách nhiệm trong việc này. Và nếu phải chịu tội trước pháp luật thì có lẽ người sẽ bị xử lý vì tội bất cẩn khi lái xe. Nhưng sự thật thì người phải chịu trách nhiệm lớn nhất không phải là tôi hay sao? Nếu lúc đó tôi chỉ cho bọn họ bệnh viện K thì biết đâu ông lão đã được cứu sống rồi. Người tài xế đơn giản chỉ làm ông lão bị thương chứ không giết ông ấy. Bác sĩ M cũng chỉ do tay nghề kém mới thất bại nên cũng không thể đổ hết lỗi lên hắn ta. Cho dù hắn có bị truy cứu trách nhiệm đi chăng nữa thì người có lỗi chính trong chuyện này phải là tôi, vì tôi đã chỉ cho người lái xe phòng khám M, một nơi không phù hợp. Tức là, việc cứu sống hay giết ông lão hoàn toàn phụ thuộc vào lời nói của tôi. Rõ ràng người gây ra thương tích là lái xe nhưng kẻ giết người lại là tôi.
Trường hợp này cứ cho những lời tôi nói là ngẫu nhiên đi, nhưng nếu không phải vậy mà do tôi cố ý giết người thì sao? Không phải bàn cãi gì nhiều, sự thật là tôi đã giết người. Thật đáng sợ. Luật pháp trừng phạt người tài xế nhưng lại không đả động gì đến kẻ giết người thực sự là tôi. Bởi vì tôi và ông lão đã chết không liên quan gì đến nhau.
Nếu có bị chất vấn, tôi chỉ cần trả lời là tôi quên mất có bệnh viện ngoại khoa là xong. Tất cả chỉ là vấn đề lương tâm.
Thưa quý vị, quý vị đã từng nghĩ đến cách thức giết người như này trước đó bao giờ chưa? Từ vụ tai nạn ô tô đó, tôi mới nhận ra có kiểu giết người như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại tôi mới thấy thế giới này quả là một nơi vô cùng nguy hiểm. Từ khi nào mà một gã đàn ông như tôi không dưng lại có thể cướp đi một mạng sống một cách oan uổng bằng cách cố ý chỉ nhầm bác sĩ được nhỉ? Sau đó tôi đã thử nghiệm điều này và quả nhiên nó thành công thật. Một bà lão nhà quê định băng qua đường ray tàu điện. Bà ta mới chỉ đặt được một chân lên đường tàu thì đương nhiên không chỉ có tàu điện mà còn ô tô, xe đạp, xe ngựa kéo, xe người kéo cùng ồ ạt chạy qua, đan lại với nhau như mắc cửi. Bà già lúc đó chắc hoảng loạn lắm. Tôi giả sử khi bà già vừa mới đặt một chân xuống đường tàu thì một chiếc tàu điện lao tới nhanh như bão và cách bà ta khoảng năm mét. Bà già lúc đó không để ý đến chiếc tàu điện mà cứ thế định băng qua. Nếu ai đó hét lớn “nguy hiểm đấy, bà lão” thì đương nhiên bà ta sẽ cuống lên không biết nên băng qua tiếp hay tạm lùi lại về phía sau. Chắc chắn bà ta sẽ rất bối rối. Và nếu như chiếc tàu điện kia không kịp phanh gấp do cự ly quá gần thì chỉ bởi một câu nói “nguy hiểm đấy, bà lão” cũng có thể khiến bà lão bị thương nặng hoặc khủng khiếp hơn là cướp đi sinh mạng của bà ta chưa biết chừng. Như tôi đã nói ban nãy, bằng cách này tôi đã giết một người ở quê rồi đấy.”
Nói đoạn, anh T dừng lại một lúc. Điệu cười của anh ta khiến tôi thấy ghê tởm.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ thủ ác chính là tôi, người đã hét lên “nguy hiểm đấy”. Cứ cho là ai đó nghi ngờ tôi cố ý giết người đi. Nhưng ai mà tưởng tượng được lại có người đàn ông chỉ vì ham muốn giết người đã sát hại một người xa lạ, vô tội và không có bất cứ thù hằn gì với hắn? Hơn thế nữa, mấy lời cảnh báo “nguy hiểm đấy” nghĩ thế nào cũng là ý tốt cơ mà. Chỉ nhìn bề ngoài thì không có lý gì tôi lại bị người chết oán hận, người ta còn phải cảm ơn tôi ấy chứ. Quý vị có công nhận với tôi rằng đây là cách giết người an toàn một cách tuyệt đối hay không? Trong thế giới này, người ta vẫn ngây thơ tin rằng những việc ác sẽ bị pháp luật trừng trị một cách thích đáng. Không ai tưởng tượng được pháp luật bỏ qua cho tội giết người. Nhưng thực tế thì sao? Từ những ví dụ thực tế mà tôi kể với quý vị ở trên thì có thể suy ra, có vô vàn cách thức giết người mà không bị pháp luật sờ đến. Khi nhận ra điều này, thay vì rùng mình trước sự thật kinh hoàng về thế giới này thì tôi lại vô cùng sung sướng trước sự vĩ đại của đấng sáng tạo đã chừa chỗ cho tội ác có thể nhởn nhơ. Tôi thực sự vui sướng đến phát điên vì phát hiện này. Các vị không thấy nó thật tuyệt vời hay sao? Chỉ bằng cách này, một mình tôi có thể xây dựng cả một xã hội tuyệt vời và được trao quyền giống như những samurai thời xưa được trao đặc quyền giết người mà không phải chịu tội.
Vì vậy, tôi nảy ra ý định giết người theo cách này để giải tỏa nỗi buồn. Những vụ giết người mà không bị pháp luật sờ gáy, vụ giết người mà có tài thánh Sherlock Holmes cũng không thể tìm ra lời giải. Đúng là liều thuốc hữu hiệu giúp tôi tỉnh ngủ. Kể từ đó, trong suốt ba năm trời, tôi đắm chìm trong thú vui giết người và hoàn toàn quên hẳn sự nhàm chán lúc nào không hay. Quý vị đừng cười. Tôi thấy mình chẳng khác nào những bậc hào kiệt thời chiến quốc cầm kiếm giết một trăm người. Đương nhiên tôi không cầm kiếm đi giết ai nhưng tôi đã nguyện với lòng mình tuyệt đối sẽ không dừng lại hành vi này cho tới khi giết được một trăm người.
Ba tháng trước, số người tôi ra tay giết hại lên đến chín mươi chín người. Đến lúc chỉ còn một người là hoàn thành ước nguyện thì như tôi vừa mới nói, tôi lại đâm ra chán ngấy với việc giết người đó. Mà thôi, tạm bỏ qua chuyện tôi chán chường ra sao. Chắc hẳn quý vị sẽ thắc mắc tôi đã giết chín mươi chín người kia như thế nào. Đương nhiên tôi chẳng có ân oán với bất kì ai trong số chín mươi chín người đó. Tôi xuống tay với họ bằng những cách mà không ai hay biết và nó đem lại vui thú cho tôi. Tôi không bao giờ lặp lại cách thức giết người. Sau khi giết được một người, tôi lại có niềm vui khác là dày công nghĩ tới cách thức giết người mới.
Nhưng tại đây, tôi không có thời gian để kể hết với quý vị về chín mươi chín cách giết người khác nhau đó. Hơn nữa, mục đích tôi tới đây đêm nay cũng không phải để thú nhận về từng cách giết người. Những tưởng bằng cách giết người tàn bạo như vậy, tôi sẽ thoát khỏi sự nhàm chán nhưng nào ngờ cuối cùng, tôi lại mệt mỏi với chính những tội ác đó. Lần này, tôi đang cố gắng hủy hoại chính bản thân và vì muốn nói với các quý vị về thứ cảm xúc bất bình thường của mình cũng như muốn nhận được sự phán xét từ quý vị nên tôi chỉ xin phép kể hai đến ba vụ giết người mà thôi.
Không lâu sau khi tôi phát hiện ra cách thức giết người bí ẩn thì có một chuyện như thế này. Ở gần nhà tôi có một người chuyên tẩm quất, bấm huyệt. Mặc dù bị mù nhưng anh ta vô cùng ngang ngạnh. Nếu người khác có tử tế nhắc nhở anh ta chú ý cái này cái kia thì ngược lại không những không làm theo mà anh ta còn tỏ thái độ như biết tỏng rằng đừng tưởng ta đây mù mà chơi khăm ta. Vì thế, nhất định anh ta sẽ làm ngược lại những điều người khác nói. Một kẻ ngoan cố không ai bằng.
Một ngày nọ, khi tôi đang đi bộ trên đường lớn thì gặp anh chàng người mù tẩm quất ngang bướng nọ từ phía đằng kia đi lại. Anh ta trông rất ngông nghênh, một tay vác chiếc gậy batoong lên vai, chân đi xoắn quẩy còn miệng thì lẩm nhẩm hát gì đó. Vừa hay, hôm qua phố đó bắt đầu thi công đường ống nước nên bên đường có một chiếc hố sâu. Vì bị mù nên anh chàng kia không thể nhìn thấy biển báo, cứ thản nhiên bước về phía cái hố mà không hay biết gì.
Thấy thế, tôi liền nảy ra một ý tưởng điên rồ. Thế là tôi hét lớn gọi tên anh chàng tẩm quất mù: “N ơi!” Tôi hay nhờ anh ta tẩm quất nên chúng tôi biết nhau. “Chỗ đó nguy hiểm lắm, dịch sang trái, dịch sang trái mà đi.”
Tôi cố tình pha chút giọng hài hước vào đó. Tôi đoán, thế là với bản tính thường ngày, chắc chắn anh ta sẽ tưởng mình bị chơi xỏ mà đi sang phải thay vì bước sang trái. Y rằng, anh ta đáp lại tôi: “Ê hệ hệ... Anh chỉ được cái khéo đùa.”
Đã thế anh ta còn nhè cái giọng ra mà nói rồi bước hai, ba bước sang bên phải. Đương nhiên, anh ta bị thụt chân ngã xuống hố và chỉ kịp kêu “Á” một tiếng. Tôi giả bộ kinh ngạc rồi chạy đến bên miệng hố.
Tôi nhòm xuống xem “thành công chưa” thì thấy anh ta nằm đuột dưới đấy, những viên đá sắc nhọn xung quanh hố chọc khắp người anh ta. Phần đầu bị đâm thủng, máu đen lẫn máu đỏ xối ra ầm ầm. Tôi trông như anh ta cắn phải vào lưỡi, máu từ mũi và miệng cũng chảy ra không ngừng. Mặt anh ta bấy giờ đã tím ngắt chẳng còn sức để mà rên rỉ.
Thế là anh chàng tẩm quất mù này, cũng phải mất một tuần thoi thóp rồi mới chết. Kế hoạch của tôi thành công mỹ mãn. Ai có thể nghi ngờ tôi nào? Tôi yêu quý anh ta, thường xuyên gọi anh ta tới tẩm quất cho thì không thể nào tôi lại có thù hằn đến độ nảy sinh động cơ giết người. Hơn nữa, tôi đã bảo anh ta “dịch sang trái” để tránh cái hố sâu bên phải cơ mà. Ai cũng sẽ công nhận ý tốt của tôi thôi. Chắc chắn không ai có thể ngờ được đằng sau những lời tử tế đó là âm mưu giết người đến ghê rợn.
Chà chà, một trò tiêu khiển đáng sợ nhưng rất hay ho. Niềm vui sướng khôn tả khi nghĩ ra mánh khóe tài tình có thể nói sánh ngang với người nghệ sĩ hay cảm giác hồi hộp khi thực hiện mánh khỏe và cuối cùng là sự hài lòng khó có thể diễn tả bằng lời khi đạt được mục đích của mình. Chưa hết, những nạn nhân xấu số hy sinh vì họ không hề hay biết kẻ giết người lại ở ngay trước mắt. Cảnh họ quần quại, giãy chết trong đống máu me chảy ra lênh láng ban đầu đã khiến tôi ngây ngất vì sung sướng.
Tôi xin kể một câu chuyện khác. Đó là một ngày hè mây u ám. Tôi có mặt ở một nơi có thể gọi là làng văn hóa nằm ở ngoại ô. Tôi đang đi bộ qua khu vực có khoảng chục ngôi nhà xây kiểu Âu đồ sộ. Đúng lúc đó, khi ngang qua sân sau của một công trình kiến trúc phương Tây được xây bằng bê tông vô cùng tráng lệ thì bất ngờ một vật lạ dừng lại trước mắt tôi. Thứ tôi đang nói đến là một con chim sẻ. Nó bay sượt qua rất mạnh trước mũi tôi từ trên mái của ngôi nhà đó xuống hàng dây kim loại được chăng dưới mặt đất. Vừa mới đậu xuống thì bất ngờ nó lăn đùng ra và rơi xuống đất mà chết.
Thấy lạ, tôi mới lại gần và xem thì phát hiện ra, hàng dây kim loại đó nối với cột thu lôi trên nóc nhà nhọn hoắt của ngôi nhà kiểu Âu đó. Đương nhiên, đống dây kim loại đó đã được bọc lại nhưng chẳng hiểu sao chỗ con chim sẻ đậu lại bị tróc ra. Tôi không hiểu lắm về điện đóm nhưng tôi nhớ ở đâu đó người ta có nói rằng dòng điện mạnh có thể chạy qua do tác động của điện trong không khí vào sợi dây kim loại của cột thu lôi. Lần đầu tiên tôi mới gặp chuyện như thế này nên tôi lấy làm lạ lắm. Tôi đứng bất động một hồi lâu và nhìn chằm chằm vào hàng dây kim loại.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng láo nháo của đám trẻ con đang chơi trò tập trận ở bãi trống bên cạnh tòa nhà. Trong số đó, có một đứa bé trai khoảng sáu, bảy tuổi. Khi những đứa khác chạy biến đi đâu mất thì một mình nó ở lại và làm gì đó. Tôi thấy nó đứng trên một mô đất cao cao ngay trước hàng dây kim loại nối với cột thu lôi ban nãy, che người lại và bắt đầu đi tè. Nhìn thấy thế, tôi lại nảy ra một kế hoạch tinh vi. Hồi còn học cấp hai, tôi được dạy rằng nước là một chất dẫn điện. Từ chỗ thằng bé đang đứng lúc này, nước tiểu của nó không thể tiếp xúc được với phần dây kim loại bị hở. Nước tiểu là nước nên chắc chắn nó cũng dẫn điện.
Thế là tôi bảo với thằng bé đó thế này: “Này nhóc, chú mày thử tè vào cái dây kia xem có tè tới chỗ đó được không?”
Nó đáp lại ngay: “Sao lại không? Ông chống mắt ra mà xem đi.”
Dứt lời, nó liền thay đổi ngay tư thế đứng và bất ngờ cẩu lên đoạn dây bị hở ra. Không biết nước tiểu có chạm tới sợi dây hay không nhưng có thứ còn đáng sợ hơn. Thằng bé bật tung lên rồi ngã đánh phịch xuống. Sau đó tôi mới biết hiếm có dòng điện mạnh như vậy chạy qua cột thu lôi còn tôi thì từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lần đầu được chứng kiến tận mắt người chết vì bị điện giật.
Đương nhiên lần này tôi cũng không mảy may lo sợ mình bị nghi ngờ. Tôi chỉ việc nói đôi lời chia buồn đầy thành ý với người mẹ đang ôm xác con mà khóc tức tưởi rồi bỏ đi là xong.
Lại một câu chuyện khác cũng xảy ra vào mùa hè. Tôi là bạn thân của người đàn ông mà tôi nhắm làm vật hy sinh. Nói vậy thôi chứ tôi chẳng có thù hằn gì với cậu ta cả. Có thể nói, cậu ta là người bạn thân lâu năm, có một không hai của tôi. Nhưng về phần tôi, trái lại, tôi có một mong ước quái đản là không nói gì và mỉm cười nhìn người bạn thân chết trong tích tắc. Tôi đã cùng người bạn đó đến một làng chài hẻo lánh ở Boshu thuộc tỉnh Chiba để tránh nóng. Chỗ đó tất nhiên không thể bơi được nhưng bọn trẻ con sống ở làng chài với làn da đen sạm vì nắng vẫn lồng nhồng nghịch nước. Khách du lịch từ thành phố đến ngoài hai bọn tôi ra còn có một đám gồm vài đứa sinh viên khoa hội họa. Chúng cầm sổ vẽ và đi lòng vòng bên bờ biển.
Không giống với những bãi tắm nổi tiếng nơi có thể nhìn thấy thân hình nóng bỏng, quyến rũ của các cô gái thành phố, nơi đây khá bất tiện và buồn tẻ. Nếu xác định nghỉ lại qua đêm thì cũng chỉ có mấy nhà trọ tự phục vụ, chưa kể đồ ăn thì dở tệ, không món nào hợp khẩu vị trừ món sashimi. Trái ngược hoàn toàn với tôi, bạn tôi lại là người thích nếm trải cuộc sống cô độc ở một nơi tĩnh lặng như thế. Ban đầu tôi rất sốt sắng tận dụng cơ hội để ra tay với cậu ta nhưng sau vài ngày ở làng chài chán ngắt đó, tôi đã lấy lại được bình tĩnh.
Một hôm, tôi dẫn bạn tôi đến xem một vách đá cách làng chài khá xa. Rồi tôi nói với cậu ta rằng: “Đây là nơi lý tưởng để nhảy từ trên vách cao xuống biển đấy”, và đứng dậy cởi kimono ra. “Ừ, hay đấy!” Bạn tôi cũng có kiến thức bơi lội nên cậu ta không do dự, bắt chước tôi cởi đồ ra.
Đứng ở chỗ vách đá nhô ra, tôi giơ hai tay lên đầu, hét thật to lên đếm “một, hai, ba” rồi lao vút đi. Tôi vẽ vào không trung một đường cong tuyệt đẹp trước khi rơi xuống biển.
Khi chạm xuống nước đánh “tòm”, hít thở bằng lồng ngực và bụng rồi rẽ nước lặn xuống biển khoảng gần một mét, sau đó ngoi lên trên mặt nước như cá chuồn, tôi thành thạo biểu diễn kỹ thuật của “nhảy mạo hiểm”. Tôi vốn giỏi bơi lội từ nhỏ nên việc này với tôi dễ như bỡn. Khi cách bờ biển khoảng gần ba chục mét, tôi ngoi đầu lên, vừa đứng dưới nước vừa lấy tay vuốt mặt.
“Ê, nhảy thử xuống đây đi.” Tôi gạ bạn tôi. “Được rồi!”
Cậu ta đáp. Chẳng nghi ngờ gì, cậu ta cũng làm động lác giống tôi rồi lao xuống biển.
Nhưng chỉ thấy bọt nước sủi lên trên mặt biển, còn bạn tôi thì lặn mãi mà không thấy ngoi lên... Tôi đã biết trước được điều đó vì có một hòn đá to nằm dưới đáy biển, ở chỗ cách mặt nước chừng gần hai mét. Tôi đã tìm nó và lén đặt nó vào vị trí đó từ trước. Với trình độ của bạn tôi thì nếu làm một cú “nhảy mạo hiểm” thì chắc chắn cậu ta sẽ lặn xuống nước khoảng hơn một mét và sẽ đập đầu vào hòn đá. Công việc của tôi là tính toán để cậu ta trúng bẫy. Quý vị cũng biết đấy, người lặn giỏi đến mấy mà không quen lặn ở đây, sẽ khó tránh khỏi những tình huống nguy hiểm. Vì đã luyện tập khá thành thục rồi nên trước khi đập phải hòn đá dưới đáy biển, tôi đã kịp chuyển hướng và nổi lên nhưng bạn tôi lại khác. Kỹ thuật của cậu ta vẫn còn non nên khi thực hiện cú “nhảy mạo hiểm” thì bị đập ngay đầu vào hòn đá.
Đúng như kế hoạch, tôi đợi một lúc thì thấy xác bạn tôi nổi lềnh phềnh như một con cá ngừ và bị sóng đánh trôi dập dềnh trên mặt nước. Tôi không cần phải nói thêm thì chắc quý vị cũng đều biết rằng cậu ta đã tắt thở.
Tôi ôm lấy cậu ta bơi vào bờ, rồi cứ thế đi về phía làng chài và vội vã hô hoán báo cho người ở khu trọ biết. Một ngư dân hôm đó nghỉ không ra khơi, đang ở nhà liền chạy ra cấp cứu bạn tôi nhưng cậu ta bị thương rất nặng ở đầu, không còn dấu hiệu của sự sống. Tôi thấy đỉnh đầu cậu ta bị rách gần hai mươi phân, phần thịt trắng lòi ra. Máu đen, máu đỏ chảy từ đầu rỉ xuống đất lênh láng cũng đã đông lại.
Từ trước đến giờ, tôi chỉ bị cảnh sát thẩm vấn có hai lần thì đây là một trong số hai lần đó. Sự việc xảy ra ở nơi vắng vẻ, ít người nên bị thẩm vấn là chuyện đương nhiên. Sau đó thì họ biết tôi và cậu bạn là những người bạn thân chí cốt, giữa chúng tôi chẳng hề xảy ra xích mích gì. Vả lại cả tôi và cậu bạn đều không biết có hòn đá lớn năm dưới đáy biển. Tôi may mắn thoát chết vì bơi lội giỏi còn bạn tôi bơi kém nên mới gặp phải chuyện không hay. Tất cả đều được làm sáng tỏ. Không những thế, tôi còn nhận được những lời chia buồn từ phía cảnh sát rằng: “Chúng tôi rất lấy làm tiếc vì anh đã mất đi người bạn thân thiết của mình.”
Mà thôi, nếu cứ lan man hết chuyện này sang chuyện khác như thế này thì không biết bao giờ mới hết. Chỉ cần ke so qua thì tôi đoán quý vị đều biết tỏng cách thức giết người mà không bị pháp luật sờ gáy của tôi rồi. Tất cả các vụ án đều diễn ra theo phương thức này. Một lần, tôi trà trộn vào đám đông khán giả trong rạp xiếc. Đột nhiên, tôi làm điệu bộ nực cười ra hiệu với cô diễn viên nhào lộn rằng nếu nói chuyện ở đây sẽ rất xấu hổ. Thế là tôi khiến cô ta bị phân tâm khi đang đi bộ trên dây và cô ta đã ngã lộn cổ từ trên cao xuống. Lần khác, trong một vụ hỏa hoạn, tôi nói với một người mẹ đang điên cuồng tìm con trong đám cháy rằng “hình như tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc” và ám chỉ đứa trẻ đang ngủ trong nhà. Tôi đã xúi giục được người mẹ đó lao vào đám lửa và kết quả là cô ta bị chết cháy. Lại một lần khác, tôi bất ngờ hét lên thất thanh “đợi đã” khi thấy một con bé chuẩn bị gieo mình xuống nước.
Nếu tôi không làm thế thì có khi nó lại chẳng nhảy xuống chưa biết chừng. Nhưng vì tiếng hét của tôi khiến nó giật mình loạn nhịp rơi tõm xuống nước. Tôi mà kể nữa thì vẫn còn khối chuyện nhưng đêm đã khuya lắm rồi và chắc quý vị cũng không muốn nghe thêm những chuyện đau lòng như thế này nên hãy cho phép tôi kể nốt một câu chuyện để đổi gió hầu quý vị.
Mỗi một vụ giết người tôi kể ở trên đều cướp đi sinh mạng của một con người. Nhưng toàn bộ không phải như vậy. Nếu không thế thì làm sao tôi có thể giết được chín mươi chín người chỉ chưa đầy ba năm bằng thủ đoạn tinh vi mà không bị pháp luật rờ tới. Số người mà tôi giết nhiều nhất trong một vụ phải kể đến câu chuyện diễn ra vào mùa xuân năm ngoái. Tôi đoán tất cả quý vị đều đã đọc bài báo liên quan đến sự kiện đó. Vụ lật tàu tuyến trung tâm khiến nhiều người chết và nhiều người bị thương nặng Chính là vụ đó đó.
Cách thức đơn giản đến ngớ ngẩn nhưng tìm được đoạn đường tàu lý tưởng để thực hiện nó mới hao tâm tổn sức. Duy nhất một việc tôi liệu được trước là đoạn đường đó nằm ở dọc đường tàu tuyến trung tâm. Tức là trong kế hoạch của tôi, tuyến tàu này không những đi qua đoạn đường núi lý tưởng tuyệt đối mà ở đó còn thường xuyên xảy ra các vụ tai nạn đường sắt nên nếu thiết kế một vụ lật tàu thì cũng không ai lấy làm lạ và không lo bị chú ý so với những tuyến tàu khác.
Nhưng kể cả có như thế đi nữa thì để tìm được vị trí thích hợp đúng như yêu cầu cũng mướt mồ hôi. Tôi đã mất một tuần liền tính toán mới quyết định chọn vách đá ở gần ga M. Vì ga M có một khu suối tắm nước nóng nho nhỏ nên tôi đã trọ lại ở một nhà nghỉ gần đó. Ngày ngày tôi tới tắm nước nóng hoặc đi dạo. Nhìn bề ngoài, trông tôi không khác gì một vị khách tới khu suối khoáng nóng để điều trị dài ngày. Sau hơn mười ngày chờ đợi vô ích, cuối cùng thì thời cơ cũng đã đến. Một ngày nọ, tôi lại đi dạo ở khu đường núi như thường lệ.
Sau đó, tôi trèo lên đỉnh của một vách đá nhỏ cách nhà trọ khoảng nửa dặm và ngồi im lìm trong bóng tối chờ đợi. Ngay dưới chân vách đá, đường ray tàu chạy vẽ lên những đường cua ngoằn ngoèo. Phía bên kia đường ray, đối diện với chỗ tôi đang ngồi là thung lũng sâu hoắm, hiểm trở. Dưới đáy vực là dòng sông nhỏ chảy qua, mờ mờ ảo ảo trong đêm tối.
Chẳng bao lâu, giờ khắc định mệnh cũng đã đến. Mặc dù chẳng có ai nhìn thấy nhưng tôi cũng giả bộ như bị vấp phải một hòn đá to, đương nhiên hòn đá cũng đã được chuẩn bị trước, và đá bay nó đi. Chỉ cần một cú đá khẽ thì hòn đá cũng sẽ rơi đúng xuống đường ray ở phía dưới. Tôi đã chủ ý nếu không thành công, tôi sẽ thực hiện một cú đá khác nhưng hòn đá vừa rồi lại rơi xuống một vị trí quá hoàn hảo trên một bên đường ray.
Ba mươi phút sau, một đoàn tàu chạy qua đoạn đường ray đó. Bấy giờ, trời đã tối đen như mực, hòn đá lại nằm ở khúc cua bên kia nên chắc chắn người lái tàu không thể nhìn thấy nó. Tận mắt thấy rõ mọi diễn biến rồi tôi bèn hối hả chạy ngược về phía ga M (đoạn đường núi lại những hơn nửa dặm khiến tôi mất ba mươi phút mới quay về được). Tôi lao như bay vào phòng trưởng ga và hét toáng lên: “Nguy to rồi! Tôi là khách đến điều trị bằng suối khoáng đây.” Tôi vừa đi bộ trên vách đá chạy dọc theo đường ray cách đây nửa dặm để về đây. Đang định đi xuống con dốc thi không may tôi đá phải một hòn đá từ trên vách xuống đường ray phía dưới. Nếu như có đoàn tàu nào chạy qua chỗ đó thì chắc chắn nó sẽ bị lật. Cũng không loại trừ khả năng nó có thể rơi xuống dòng sông phía dưới. Tôi đã tìm đủ đường để xuống đó nhặt hòn đá lên nhưng tôi không rành đường núi cho lắm, cũng không biết làm cách nào đi từ trên vách đá cao để xuống nên tôi mới nghĩ thay vì lúng túng ở đó, chỉ bằng chạy về đây báo có khi lại giải quyết được vấn đề. Phải làm sao bây giờ? Ông có thể cho người đi lấy hòn đá đó khẩn cấp được không?”
Tôi vừa nói, vừa làm ra vẻ lo lắng lắm. Trưởng nhà ga nghe thấy thế thì kinh ngạc. “Gay to rồi. Tàu vừa mới chạy qua. Bình thường thì tầm giờ này, chắc chắn nó đã chạy qua rồi...”
Có thể chứ! Đúng như những gì tôi đã nghĩ. Trong lúc chúng tôi còn đang hỏi đáp qua lại thì có vô vàn tin cấp báo từ nhân viên soát vé đã thoát chết trong gang tấc trên chuyến tàu định mệnh về tình hình số người bị chết, bị thương trong vụ lật tàu. Chà, to chuyện rồi đây.
Tôi bị lôi đến đồn cảnh sát M và bị giữ ở đó suốt một đêm. Kể cả chuyện này tôi cũng đã tiên liệu được trước. Chắc chắn tôi không có bất cứ sơ hở nào. Đương nhiên tôi bị chửi bởi thậm tệ nhưng cũng không đến mức phải nhận bất cứ sự trừng phạt nào. Sau đó, hỏi ra thì tôi được biết, hành vi của tôi, căn cứ theo luật hình sự Nhật Bản, điều một trăm hai mươi chín thì tôi bị xử phạt số tiền dưới năm trăm Yên Nhật nhưng lại chẳng ứng với khung hình phạt nào nên thành ra tôi chẳng bị phạt gì chỉ vì một hòn đá. Ồ, thế là như thế nào? Vâng, là mười bảy mạng người đấy. Tôi đã thành công khi cướp đi tính mạng của mười bảy con người.
Quý vị, tôi là gã đàn ông đã giết chín mươi chín mạng người theo kiểu đó. Tôi cũng chính là kẻ không những chẳng mảy may ăn năn, hối lỗi về những tội ác mình gây ra mà còn chán ngấy với mấy trò kích thích máu me và đang tìm cách kết liễu đời mình đây. Quý vị đang nhíu mày khó chịu trước những việc làm tàn ác của tôi kìa. Phải! Chúng là những hành vi giết người man rợ trái với luân thường đạo lý mà không một người bình thường nào có thể nghĩ đến. Nhưng tôi mong quý vị hãy hiểu cho tâm trạng của tôi, tôi đã không thể tìm thấy được điều gì đáng sống trên đời mới chán đến độ phải tìm cách gây ra những tội ác liên hoàn nếu không thì không biết làm gì cho hết chán. Tôi xin để quý vị được quyền phán xét. Tôi có phải là một kẻ điên loạn hay không? Hay tôi là một kẻ cuồng sát?”
Và như thế, câu chuyện hết sức kì quái của người kể chuyện đêm nay đã kết thúc. Hắn nhìn chúng tôi khắp một lượt bằng đôi mắt trợn ngược, trắng dã vằn lên những tia máu đỏ của một kẻ điên cuồng. Nhưng không một ai trong căn phòng mở miệng đáp lại câu hỏi của hắn. Ánh lửa phát ra từ ngọn đèn cầy vẫn bập bùng nhảy múa, soi chiếu vào bảy gương mặt dường như bất động.
Bất ngờ, tấm rèm phía cửa lóe sáng. Nhìn kĩ thì món đồ vật phát ra thứ ánh sáng màu bạc mỗi lúc một lớn dần. Vật hình tròn đó xuất hiện từ phía sau những tấm rèm màu đỏ như trăng tròn rẽ đám mây dày đặc chui ra. Ngay lúc ấy, tôi nhận ra đó là chiếc khay tròn màu bạc lớn đựng đồ uống của chúng tôi được cô hầu bàn bưng lên bằng hai tay. Nhưng lạ ở chỗ, trong không khí của “căn phòng màu đỏ” không có chỗ cho những biến hóa ảo ảnh thì chiếc khay bạc bình thường trong thế giới này lại khiến ta liên tưởng đến chiếc khay bạc đựng chiếc đầu của nhà tiên tri, nô lệ bước ra từ chiếc bể chứa cũ trong vở bi kịch Salomé. [3] Khi chiếc khay bạc được mang ra khỏi những tấm rèm, thứ ánh sáng lóe lên đó lại khiến ta liên tưởng tới ánh sáng chói lòa của một thanh thiên long đao lớn.
Nhưng thay vì cơ thể bán thân trần trụi của gã nô lệ với bờ môi dày thì lại là cô hầu bàn xinh đẹp mọi ngày. Cô ấy vui vẻ đi vào và bắt đầu đi lại chỗ bảy người đàn ông đang ngồi và đưa đồ uống. Tôi cảm thấy có gì đó khác lạ như thể có một ngọn gió của thế giới thực tại thổi vào căn phòng ma quái, tách biệt với phần còn lại của thế giới. Cô gái làm việc ở nhà hàng bên dưới ngôi nhà này, xung quanh cô là những tiếng ca hát, nhảy múa tưng bừng, tiếng la hét của những cô gái trẻ say khướt.
“Đứng im, không tôi bắn đấy!”
Bất ngờ, anh T thong thả cất giọng trầm trầm không khác gì với khi anh ta kể chuyện lúc nãy. Thế rồi tay phải anh ta rút ra từ túi áo một vật gì đó sáng choang và chĩa nó về phía cô hầu bàn.
Những người còn lại chỉ kịp kêu lên một tiếng “Á” thất thanh. Tiếng súng nổ “Đoàng”, và tiếng hét sợ hãi của cô gái vang lên gần như cùng lúc.
Tất cả bọn tôi đứng bật dậy. Nhưng không hiểu vì sao, cô gái mặc dù bị bắn vẫn không hề hấn gì. Cô ấy đang đứng như trời trồng ngơ ngác nhìn những chiếc ly đựng đồ uống bị bắn vỡ tan tành.
“A ha ha..” Gã T phá lên cười như điên dại.
“Đồ chơi đấy. Chỉ là một món đồ chơi thôi. A ha ha... Ăn quả lừa rồi nhé. Ha ha ha...”
Khẩu súng vẫn đang nhả khói trắng nghi ngút trong tay gã T chẳng qua chỉ là một khẩu súng đồ chơi thôi ư?
“Ôi, làm tôi giật hết cả mình... Thứ đó, là đồ chơi thật hả?”
Cô hầu bàn hình như đã biết gã T này từ trước, cô lại thân mật bắt chuyện và tiến lại gần về phía gã, mặc dù đôi môi vẫn cắt không còn một giọt máu.
“Đâu? Cho tôi mượn thử xem nào. Ôi, giống y chang súng thật.”
Cô gái cầm lấy khẩu súng loại nạp sáu viên đạn lên xem một cách ngượng nghịu.
“Thật đáng tiếc. Vậy thì, đến lượt tôi.”
Dứt lời, cô gái gập tay trái lại và chĩa nòng súng lên ngực gã T mà nhắm bắn bằng điệu bộ thách thức.
“Bắn được thì cô em cứ thử xem nào.” Gã T nhếch miệng, vừa cười vừa nói với giọng như trêu chọc.
“Tôi không bắn được đâu.”
Đoàng... Tiếng súng vang lên, đanh sắc hơn lần trước gấp nhiều lần, vọng khắp căn phòng.
“Ư ư ư..” Tiếng nên rỉ không thành lời. Gã T bị bật khỏi ghế và ngã lăn xuống sàn. Hắn giãy giụa chân tay trong đau đớn.
Là một trò đùa ư? Tại sao trò đùa này lại thật đến quá đỗi như vậy? Chẳng nói chẳng rằng, chúng tôi ai nấy đều chạy đến vây xung quanh hắn ta. Một người ở bên cạnh bèn với lấy giá nến trên bàn và chĩa về phía kẻ đang bị thương nặng. Tôi thấy mặt gã T tái nhợt, toàn thân hắn giật đùng đùng. Mỗi khi hắn cử động, dòng máu đỏ thẫm từ miệng vết thương đen ngòm trên ngực chảy ồ ạt xuống làn da trắng.
Phát thứ hai là viên đạn thật đã được nạp vào khẩu súng đồ chơi có ổ đạn sáu viên. Chúng tôi cứ đứng chôn chân mãi một lúc, ai nấy đều bất động. Sự việc xảy ra ngay sau khi câu chuyện kì quái vừa kết thúc khiến tất cả đều bị kích động mạnh. Nếu tính theo đồng hồ thì có thể nó chỉ là một khoảng thời gian tương đối ngắn ngủi nhưng chí ít với chúng tôi, thời gian đứng im mà không làm gì đó dài đến bất tận. Nhưng tại sao, trước tình huống diễn ra trong nháy mắt đó, nhìn người bị thương đang nằm nên rỉ ở kia, trong đầu tôi lại lóe lên ý nghĩ này.
Chắc chắn sự việc xảy ra ngoài ý muốn. Nhưng nghĩ kĩ thì chẳng phải ngay từ ban đầu, toàn bộ câu chuyện đều nằm trong kế hoạch đêm nay của T hay sao? Hắn đã giết chín mươi chín người và người thứ một trăm hắn chừa lại cho chính mình. Như vậy thì “căn phòng màu đỏ” chính là địa điểm lý tưởng cho cái chết cuối cùng. Với tính cách quái gở của gã đàn ông này thì không gì là không thể. Phải rồi. Việc hắn khiến tất cả mọi người tin rằng đó là khẩu súng đồ chơi, thủ đoạn tinh vi khiến cô hầu bàn bóp cò, chúng đều có điểm chung với cách thức giết người rất đặc trưng của hắn. Làm thế này thì, cô hầu bàn cũng chính là kẻ giết người sẽ không phải lo lắng tới chuyện bị truy cứu bởi vì nhân chứng chính là sáu người bọn tôi. Tức là, gã T đã áp dụng phương thức mà hắn vẫn ra tay trước đây với chính mình, phương thức mà kẻ gây hại vẫn có thể nhởn nhơ sau khi gây án ư?
Không chỉ mình tôi, những người còn lại cũng đang đắm chìm vào những cảm xúc của riêng mình. Có thể bọn họ đều nghĩ như tôi cũng nên. Thực tế thì không thể nghĩ thêm được gì thích hợp hơn tình huống này.
Không khí im lặng đến đáng sợ bao trùm lên toàn bộ căn phòng. Cô hầu bàn ôm mặt khóc thút thít vì đau buồn. Bi kịch trong “căn phòng màu đỏ” dưới ánh nến lập lòe khiến cho sự kiện xảy ra trong cõi trần tục hư ảo như một giấc mơ.
“Khục khục khục...”
Bất ngờ, chúng tôi nghe thấy một giọng lạ thường ngoài tiếng khóc của cô gái. Hình như nó là từ miệng của gã T đang nằm sóng sượt như người chết, chân tay đã thôi không giãy giụa. Tôi như bị giội cho một xô nước đá ở sau lưng, lạnh đến rùng mình.
“Khục khục khục...”
Tiếng cười mỗi lúc một to hơn. Cái xác tưởng đã chết của gã T lồm cồm đứng dậy. Hắn vẫn không thôi điệu cười “khục khục khục” bằng cái giọng kì lạ, giống như thể được rút ra từ tận lồng ngực. Nhưng mà... có lẽ nào... Ồ, quả nhiên ngay từ đầu hắn đã nhai đi nhai lại những trò hề.
“Quý vị!” Hắn lại cười lớn và hét lên. “Quý vị đã rõ rồi phải không? Thứ này này.”
Lại chuyện gì nữa đây? Cô hầu bàn nãy giờ còn khóc rưng rức bất ngờ đứng dậy, mặt rất tươi tỉnh. Như thế không chịu đựng được màn kịch nữa, gã T lại cười phá lên.
Hắn rút ra một túi nhỏ hình trụ, đặt lên tay mình và chìa ra trước mặt chúng tôi. “Đạn làm từ bàng quang con bò đấy. Tôi đã bơm đầy mực đỏ vào bên trong, chỉ cần nhắm trúng mục tiêu thì chất lỏng sẽ phun ra. Thêm nữa, cũng giống viên đạn giả này, toàn bộ câu chuyện tôi kể ban nãy, từ đầu chí cuối đều là chuyện tôi bịa ra. Nhưng quý vị có công nhận tôi diễn rất đạt không? Thôi nào, các quý ông nhàm chán. Đây không phải là thứ kích thích mà quý vị vẫn luôn tìm kiếm hay sao?”
Trong lúc hắn vén bức màn bí mật ra với chúng tôi thì cô hầu bàn, tới tận lúc này vẫn là trợ thủ đắc lực cho hắn, hình như đã lén bật công tắc dưới nhà khiến cho căn phòng đột ngột trở nên sáng rõ như ban ngày. Ánh sáng đèn điện chiếu vào mắt chúng tôi chói lóa. Và thứ ánh sáng rực rỡ ấy ngay lập tức xóa tan bầu không khí hư ảo, đặc quánh trong căn phòng. Mánh khóe của màn ảo thuật cũng được phơi bày ra trước ánh sáng. Chiếc thảm và những tấm rèm màu đỏ cùng những chiếc ghế bành, bàn tròn đến cả chân nến bằng bạc được sắp đặt một cách có chủ ý trông chúng thật đáng thương. Dù có tìm kiếm mọi ngóc ngách trong “căn phòng màu đỏ” cũng không thấy bóng dáng của giấc mơ, của ảo ảnh, thậm chí là cả một cái bóng.