← Quay lại trang sách

TRUYỆN SỐ 3 HAI PHẾ NHÂN

Hai người đàn ông rời khỏi bồn tắm, họ châm điếu thuốc rồi vừa nhâm nhi tách trà sencha [4] vừa tán gẫu nhỏ to về chuyện thể sự như mọi khi. Ánh nắng dịu nhẹ của mùa đông xuyên qua lớp của giấy tràn ngập vào căn phòng, sưởi ấm sàn nhà rộng chừng hơn chục mét vuông. Chiếc ấm bạc trên bếp lớn sôi ùng ục như muốn ra người ta vào giấc ngủ. Một buổi chiều mùa đông ở khu suối khoáng nóng an yên ngỡ như một giấc mơ.

Những câu chuyện về thế sự vô nghĩa bỗng chốc gợi lại những chuyện xa xưa. Vị khách tên là Saito bắt đầu kể về những trận chiến đã diễn ra ở đảo Aoshima [5] . Ihara, chủ phòng vừa khế hơ hai bàn tay lên bếp vừa im lặng ngồi nghe câu chuyện sặc mùi máu me. Xa xa là tiếng chim chích bụi gù theo như thể phụ họa thêm cho câu chuyện. Khung cảnh xung quanh lúc này rất thích hợp để kể chuyện quá khứ.

Khuôn mặt chằng chịt những vết sẹo của Saito rất hợp để kể những câu chuyện về sự gan dạ, dũng cảm. Anh ta vừa chỉ tay lên một nửa khuôn mặt bên phải bị mảnh đạn đại bác cứa vào vừa kể những câu chuyện với thông tin tưởng như anh ta cũng có mặt tại thời điểm bấy giờ. Thêm vào đó, trên cơ thể của Saito còn có nhiều vết chém mà mỗi khi mùa đông đến lại vô cùng đau nhức. Vì vậy, anh ta đã đến khu suối nước nóng để trị liệu và khi cởi bỏ lớp đồ đã để lộ ra những vết sẹo xưa cũ.

“Hồi còn trẻ, tôi cũng oanh liệt lắm đấy. Bây giờ thành ra thế này thì cuộc đời kể như cũng đến hồi kết rồi.”

Saito nói và kết lại câu chuyện về chiến trường tại đó. Về phần Ihara, anh ta trầm ngâm mất một lúc như thể đang tận hưởng nốt dư âm của câu chuyện.

“Vì chiến tranh mà cuộc đời của người đàn ông bị hủy hoại thành ra thế này. Chúng ta đều là những kẻ tàn tật. Nhưng anh còn được an ủi phần nào về danh dự chứ tôi đây thì..”

Ihara rùng mình khi chạm vào những vết thương lòng Anh ta cho rằng người đang đau đớn chịu đựng với những vết thương cũ về thể xác là Saito đây còn hạnh phúc hơn gấp vạn lần so với mình.

“Lần này, anh có muốn nghe một câu chuyện như lời thú tội của tôi không? Sau câu chuyện kể về cuộc chiến tranh anh dũng quả cảm thì có thể chuyện này hơi u ám một chút.”

Sau khi rót thêm một tách trà mới rồi uống liền một hơi, Ihara nói với vẻ rất phấn chấn.

“Tôi rất sẵn sàng lắng nghe anh đây.”

Saito đáp lại ngay lập tức. Thế rồi, Saito liếc nhìn Ihara như thể chờ đợi điều gì nhưng anh ta lại nhanh chóng cụp mắt xuống.

Giây phút đó, Ihara chợt cảm thấy có điều gì rất lạ. Anh là cảm giác như đã từng nhìn thấy biểu cảm của Saito vừa liếc nhìn mình ở đâu đó rồi. Ihara biết Saito được khoảng mười ngày, kể từ lần gặp đầu tiên nhưng Ihara có cảm giác giữa hai người họ có cái gì đó níu kéo lẫn nhau như thế một lời hứa từ tiền kiếp. Càng ngày, cảm giác đó lại ngày một sâu sắc hơn.

Nếu không phải vậy thì nhất định hai con người ở hai căn phòng khác nhau, với hai thân phận khác nhau, không thể trở nên thân thiết đến nhường này chỉ trong có vài ngày ngắn ngủi.

Ihara nghĩ.

Lạ nhỉ.Rõ ràng là mình đã nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này ở đâu đó rồi. Nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng thể nhớ ra là ở đâu. Có khi nào người này với mình là những người bạn từ thuở xa xưa, hồi còn chưa có ý thức gì mấy không nhỉ? Nếu nghĩ như vậy thì cũng có thể là như vậy lắm chứ.

“Hẳn là tôi sẽ được nghe một câu chuyện rất thú vị đây. Anh không thấy hôm nay là một ngày yên bình để nhớ về những năm tháng xa xưa hay sao?”

Saito nói như muốn thúc giục.

Từ trước tới giờ, Ihara chưa bao giờ kể những điều đáng xấu hổ về bản thân với ai. Ngược lại, anh ta còn muốn giấu nó đi càng kĩ càng tốt. Anh ta cố tìm mọi cách để quên đi những chuyện đó. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay, không biết vì một sự phấn khích nào mà Ihara lại muốn thử nói về chúng một lần xem sao.

“Chà, tôi không biết nên bắt đầu thế nào... Tôi là con trưởng của một gia đình kinh doanh lâu đời tại phố X. Có lẽ do được bố mẹ nuông chiều nên ngay từ nhỏ, tôi đã rất ốm yếu, vì thế tôi đi học muộn mất một đến hai năm. Mặc dù bị chậm hơn so với những người khác nhưng từ cấp một, cấp hai rồi sau đó là học đại học ở Tokyo, mọi thứ với tôi đều rất thuận lợi. Sau khi đến Tokyo thì sức khỏe của tôi cũng tốt hơn, tôi trở nên hứng thú với chuyên ngành mình học và dần dần có được vài người bạn thân. Cuộc sống ở nhà trọ tuy thiếu thốn, bất tiện nhưng tôi vẫn thấy rất vui, quãng đời sinh viên rất thú vị. Bây giờ nghĩ lại thì đó là khoảng thời gian rực rỡ nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng chưa đầy một năm sau khi đến Tokyo, tôi chợt nhận ra một điều thật đáng sợ.”

Nói đến đây, không hiểu sao Ihara lại hơi run run. Saito dụi mẩu thuốc lá cuốn vào bếp và chăm chú lắng nghe.

“Chuyện xảy ra vào một buổi sáng. Lúc đó, tôi đang sửa soạn quần áo để chuẩn bị đến trường thì một người bạn ở cùng nhà trọ bước vào phòng tôi. Thế rồi vừa đợi tôi thay bộ kimono, bạn tôi vừa lạnh lùng nói: Đêm qua ầm ĩ ghê cơ. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì. Ầm ĩ á? Ý cậu là tôi gây ra ư?. Tôi khó chịu hỏi lại. Bạn tôi ôm bụng cười phá lên và chọc ghẹo tôi: “Sáng nay cậu chưa rửa mặt phải không? Tôi đã hỏi thử bạn tôi là có chuyện gì thì cậu ta bảo đêm hôm trước, tôi đã vào phòng nơi bạn tôi đang ngủ, đánh thức cậu ta dậy và bắt đầu tranh luận. Hình như tôi còn tuôn ra một tràng những so sánh quan điểm của Plato và Aristoteles [6] về phụ nữ, nói đến sướng miệng mà không thèm nghe ý kiến của bạn tôi rồi bỏ về. Bạn tôi nói gì như thể lừa tôi vậy. ‘Có cậu mơ thì có. Tối qua tôi đi ngủ từ sớm, ngủ say như chết tới tận sáng nay thì không thể có chuyện vô lý đó được!’ Tôi nói. “Tôi có bằng chứng chứng minh không phải cậu mơ đấy. Sau khi cậu về rồi, tôi chẳng ngủ được và phải lôi sách ra đọc mãi. Nhưng quan trọng hơn cả, cậu hãy nhìn những dòng này đi, cậu đã viết tối qua đó. Làm gì có ai viết được trong lúc mơ chứ!” Bạn tôi cũng điên lên đáp trả.

Bọn tôi đã lời qua tiếng lại một hồi như thế. Ngày hôm đó, mặc dù đến trường nhưng tâm trạng tôi cứ không yên. Trong lúc đợi giáo sư vào lớp, cậu bạn nhìn tôi bằng ánh mắt đăm chiêu. Từ trước tới giờ cậu đã bị rối loạn giấc ngủ bao giờ chưa đấy? Bạn tôi hỏi. Nghe thấy thế, tôi sững lại như thể vừa chạm phải thứ gì rất gớm ghiếc... Vì tôi đã từng bị như thế rồi. Hồi còn nhỏ, nghe nói tôi thường hay nói mớ. Hễ ai đó trêu tôi nói mớ thì lúc ngủ tôi đều đối chất lại họ rất rõ ràng. Nhưng cứ đến sáng là tôi hoàn toàn không có chút kí ức gì về chuyện đó nữa. Vì căn bệnh của tôi rất kì lạ nên hàng xóm không khỏi bàn ra tán vào. Nhưng tôi chỉ bị như thế hồi cấp một, đến khi lớn thì lại tự khỏi, thậm chí tôi gần như quên mất mình bị mắc chứng bệnh đó. Giờ đây, đối mặt với câu hỏi của cậu bạn, tôi mới thấy có vẻ căn bệnh hồi nhỏ và chuyện xảy ra đêm qua thực sự liên quan đến nhau. Khi tôi kể cho bạn tôi nghe chuyện ấy, cậu ta đáp lại bằng vẻ mặt đầy thương cảm. Thế thì nó lại tái phát rồi. Tức là một dạng của bệnh mộng du đây mà.

Ôi, tôi bắt đầu thấy rất lo lắng. Đương nhiên, tôi không biết rõ bệnh mộng du là như thế nào nhưng những từ ngữ phổ biến của căn bệnh này như “miên hành”, “hồn lìa khỏi xác, phạm tội trong mơ” hiện lên đầy ám ảnh và đáng sợ. Thứ nhất, người trẻ như tôi hồi đó mà mắc bệnh rối loạn giấc ngủ thì xấu hổ không để đâu cho hết. Nếu những việc tương tự như thế này lại xảy ra thì tôi biết phải làm thế nào? Tôi lo lắng không yên. Sau đó hai, ba ngày, tôi lấy hết can đảm để đi gặp vị bác sĩ mà tôi quen và trao đổi với ông ấy về vấn đề của mình. Nhưng bác sĩ lại đưa ra lời khuyên vô cùng lạc quan. Có vẻ đó là triệu chứng của bệnh mộng du nhưng mới chỉ phát bệnh có một lần nên cậu cũng không cần phải lo lắng quá mức. Nếu để thần kinh quá căng thẳng trái lại còn khiến bệnh nặng hơn đấy. Cố gắng thả lỏng, bình tĩnh, sinh hoạt điều độ và giữ cho cơ thể khỏe mạnh thì tự nhiên sẽ khỏi bệnh thôi. Bác sĩ đã nói vậy thì tôi cũng đành chịu nhưng không may tôi lại là đứa mắc bệnh thần kinh từ nhỏ, một khi chuyện như thế xảy ra thì tôi lại càng lo lắng và không tài nào tập trung vào học được.

Hằng ngày tôi cứ bồn chồn cầu mong căn bệnh không tái phát thêm lần nào nữa. May mắn cho tôi, trong suốt khoảng một tháng đã không có chuyện gì xảy ra. Tôi đang phấn khởi thì chẳng bao lâu sau nó lại tái diễn và lần này còn kinh khủng hơn lần trước. Trong lúc mơ, tôi đã đi ăn trộm đồ của người khác.

Sáng đó khi tỉnh dậy, tôi thấy dưới gối xuất hiện một cái túi đựng đồng hồ lạ hoắc. Còn chưa hiểu chuyện gì tôi bỗng nghe thấy tiếng la ó của một người đàn ông là nhân viên công ty ở cùng khu nhà trọ với tôi: ‘Mất đồng hồ rồi, mất đồng hồ rồi!′. ‘Gay to rồi!′ Tôi hiểu ngay ra vấn đề nhưng không biết phải làm thế nào. Bây giờ mà đi xin lỗi thì cũng dở, lại còn là chuyện đáng xấu hổ nữa. Cuối cùng tôi đành nhờ cậu bạn hôm nọ đi cùng để giải thích giúp tôi rằng tôi bị bệnh mộng du và trả lại chiếc đồng hồ cho anh ta nên anh ta đã chấp nhận lý do đó mà thông cảm cho tôi. Thế là từ hôm đó, tin đồn Thara là kẻ mắc bệnh mộng du nhanh chóng lan đi khắp nơi, còn trở thành chủ đề bàn tán trong các lớp học ở trường nữa.

Vì muốn chữa khỏi căn bệnh đáng xấu hổ này nên tôi đã tìm đủ mọi cách. Tôi mua sách về chủ đề này và đọc ngấu nghiến, thử đủ mọi phương pháp rèn luyện sức khỏe khác nhau và đương nhiên cũng khám thêm một vài bác sĩ nữa. Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức có thể nhưng chẳng những căn bệnh không khỏi mà càng ngày càng trở nên nặng hơn. Trung bình một tháng một lần, nhiều thì hai lần nhất định sẽ có chuyện. Dần dần, phạm vi di chuyển lúc mộng du của tôi càng mở rộng hơn. Mỗi lần mang đồ của người khác về, tôi thường đánh rơi đồ của mình ở chỗ đó mà không hề hay biết. Nếu không đánh cắp và làm rơi đồ thì sẽ chẳng ai biết và sự việc cứ thế trôi qua nhưng rủi thay, chứng cứ lại còn ở đó. Nhưng dù mọi người có biết hay không biết chuyện tôi ăn cắp thì với tôi, đó cũng là việc làm chẳng hay họ gì. Có lần, đêm hôm khuya khoắt, tôi một mình đi loanh quanh khắp khu nghĩa địa trong ngôi chùa gần đó. Không may cho lôi, một người sống cùng khu nhà đi ăn tiệc về muộn ngang qua đó thấy tôi qua hàng rào thì lại tưởng hồn ma nên cả khu được một phen lao xao, Thế là tôi trở thành chuyện cười cho mọi người. Người ta cho rằng tôi còn hài hơn cả cây hài Soganoya nhưng không ai hiểu tôi đã khổ sở đến mức nào. Hồi đầu tôi rất sợ, tôi sợ không biết đêm nay mình có làm gì sai hay không, sợ lại mộng du nhưng càng về sau, nỗi sợ của tôi càng tăng lên, đến nỗi cứ nhắc đến ngủ là tôi sợ. Việc phải đi ngủ vào ban đêm trở thành một nỗi ám ảnh đối với tôi. Thế mới dẫn đến câu chuyện ngớ ngẩn là chỉ cần thấy những vật dụng dùng khi đi ngủ, tôi đều cảm thấy bực mình. Với người thường giấc ngủ là khoảng thời gian nghỉ ngơi êm ả nhất sau một ngày vất vả nhưng với tôi đó là thời gian khổ sở nhất. Tôi thấy mình bất hạnh vô cùng.

Hơn nữa, từ khi căn bệnh bắt đầu phát tác, tôi đã có một nỗi lo lắng khủng khiếp. Nếu chúng chỉ dừng lại là những câu chuyện hài để mọi người cười vui thì không sao nhưng nếu căn bệnh này sinh ra những bi kịch không thể cứu vãn nổi thì phải làm thế nào? Lúc trước tôi cũng đã nói là mình đã sưu tầm đủ các loại sách liên quan đến căn bệnh mộng du và đọc đi đọc lại chúng không biết bao nhiêu lần, tôi cũng biết rất nhiều ví dụ thực tế về các vụ phạm tội do người mộng du gây ra. Trong số đó có rất nhiều vụ giết người đẫm máu khiến tôi rùng mình. Không phải vô cớ mà người thần kinh yếu như tôi cứ nhìn thấy tấm đệm là cảm thấy buồn nôn. Rồi tôi nhận ra mình không thể cứ như thế này mãi được. Tôi quyết định gác lại chuyện học hành và về quê. Một ngày nọ, tức là nửa năm sau khi căn bệnh tái phát lần đầu tiên, tôi đã viết một bức thư rất dài và gửi cho bố mẹ tôi để trao đổi về tình hình của mình. Trong lúc đợi hồi âm của họ, nói thế nào nhỉ, thì sự việc khiến tôi lo lắng và sợ hãi cuối cùng cũng trở thành sự thật. Một bi kịch không thể cứu vãn ập đến và hủy hoại cả cuộc đời tôi.”

Saito vẫn ngồi im và chăm chú lắng nghe nhưng trong cặp mắt của anh ta như muốn nói điều gì đó nhiều hơn là bị thu hút bởi sự thú vị của câu chuyện. Khu suối nước nóng đã qua đợt cao điểm vào dịp tết, lúc này khách tới điều trị cũng ít dần, không gian im ắng không một tiếng động, cũng không nghe thấy tiếng những chú chim nhỏ hót nữa. Ở một thế giới khác xa với thế giới thực, hai người đàn ông đầy thương tích ngồi đối diện nhau với một sự căng thẳng khác thường.

“Chuyện xảy ra cách đây đã hai mươi năm, vào một ngày mùa thu năm Minh Trị thứ xx. Chuyện đã rất xưa rồi phải không? Buổi sáng tỉnh dậy, tôi thấy trong nhà rất huyện náo. Ngay lập tức, tôi bị tấn công bởi một cảm giác khó chịu vì nghĩ rằng không biết mình có phạm phải sai lầm nào nữa với cái chân bị thương hay không nhưng khi nằm xuống và suy nghĩ tình hình một lúc, tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một dự cảm khủng khiếp không biết phải diễn tả như thế nào, chạy dọc sống lưng tôi. Tôi sợ hãi nhìn căn phòng khắp một lượt. Tôi cảm thấy trong phòng như có chỗ nào đó đã thay đổi so với lúc tôi đi ngủ. Tôi ngồi dậy và kiểm tra kĩ lưỡng căn phòng thì quả nhiên có thứ lạ đập vào mắt. Gần cửa ra vào có một cái bọc nhỏ mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ. Tôi túm vội lấy nó và ném vào tủ. Xong xuôi, tôi lại nhìn căn phòng một lượt chẳng khác gì một tên ăn trộm và thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, một người bạn của tôi thò cổ vào. Cậu ta thì thào với tôi: ‘Này, rắc rối to rồi.’ Tôi vẫn còn quá sợ hãi vì sự việc xảy ra lúc trước nên vẫn đứng im không trả lời. ‘Ông cụ bị giết rồi. Đêm qua, trộm đã lẻn vào nhà đấy. Cậu đến mà xem xem.’ Nói rồi bạn tôi bỏ đi. Nghe thấy vậy, cổ họng tôi như cứng lại, tôi đứng bất động mất một lúc, không thể cử động được. Mãi tôi mới lấy lại được bình tĩnh và ra khỏi phòng để xem tình hình thế nào. Rốt cuộc tôi đã nhìn thấy, nghe thấy gì?... Cảm xúc của tôi lúc đó rất lạ. Hai mươi năm sau, tới tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in, nó vẫn rất sống động như thể mới vừa xảy ra hôm qua. Đặc biệt là khuôn mặt đáng sợ của ông cụ lúc chết. Dù tôi ngủ, hay thức thì nó vẫn cứ thoắt ẩn, thoắt hiện chưa khi nào biến mất khỏi tầm mắt của tôi.”

Ihara nhìn tránh ra chỗ khác như thể anh ta không thể chịu đựng nổi sự sợ hãi.

“Tôi xin nói luôn vào vấn đề. Đúng vào đêm vợ chồng người con trai của ông cụ đi thăm họ hàng và ngủ lại ở đó, một mình ông cụ - chủ nhà trọ - đã ngủ ở căn phòng nằm cạnh cửa ra vào của căn nhà. Ông cụ là người lúc nào cũng dậy rất sớm nhưng riêng hôm đó ông ấy cứ ngủ mãi. Lấy làm lạ, một chị giúp việc đã thử ngó vào căn phòng xem tình hình thế nào thì thấy ông cụ trong tư thế nằm ngửa, chiếc chăn vẫn phủ kín trên người nhưng cổ thì bị siết bởi một chiếc khăn và cơ thể đã lạnh ngắt. Theo kết quả điều tra thì hung thủ đã sát hại ông cụ rồi lấy chìa khóa từ trong chiếc túi trên người ông cụ ra. Hắn mở ngăn kéo và trộm hết số cổ phiếu, trái phiếu trong chiếc két đựng tiền. Vì nhà trọ đó không bao giờ khóa cửa ra vào để những khách trọ về muộn vẫn có thể vào nhà nên rất lý tưởng cho những tên trộm lẻn vào chôm đồ, nhưng cũng có cái hay là ông cụ chủ nhà - người bị giết hại - lại là người hay soi mói nên mọi người mới yên tâm chắc sẽ không có sự việc phiền phức nào xảy ra. Ở hiện trường, ta không tìm thấy bất kì hung khí gây án nào. Người ta kháo nhau rằng thứ duy nhất rơi bên cạnh gối của ông cụ đó là một chiếc khăn tay lấm lem bẩn đã được một vị quan chức mang đi.

Tôi đứng trước cái tủ trong phòng mình một hồi lâu, tần ngần nghĩ xem mở hay không mở, cứ đưa tay ra rồi lại rụt tay lại. Trong tủ có cái bọc mà tôi đã nói lúc trước. Tôi nghĩ mãi. Nếu tài sản của ông cụ bị giết ở trong đó thì... Anh thử đoán xem tâm trạng tôi lúc đó thế nào. Thực sự tôi như người đứng trước đoạn đầu đài, không biết tính mạng sẽ ra sao. Tôi đứng đó rất lâu, vừa lo sợ vừa nhìn cánh tủ im lìm. Nhưng cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm mở cái bọc ra. Ngay lập tức, tôi xây xẩm mặt mày, chết lặng đi... Nó ở đó. Số trái phiếu, cổ phiếu nằm sờ sờ trong cái bọc... Sau đó thì tôi hiểu ra chiếc khăn tay rơi ở cạnh gối ông cụ là của tôi.

Ngày hôm đó, tôi đã ra đầu thú. Sau khi bị nhiều điều tra viên thẩm vấn không biết bao nhiêu lần, tôi đã bị tống vào một trại giam mà đến giờ tôi vẫn còn rùng mình. Tôi cảm thấy như mình đang gặp ác mộng giữa ban ngày. Vì không có nhiều vụ án liên quan đến người mắc bệnh mộng du nên cảnh sát đã mất rất nhiều công sức để điều tra. Họ đã cho vời các bác sĩ chuyên gia đến giám định và lấy lời khai từ những người sống trong khu nhà trọ. Về phần tôi, không có lý do gì tôi phải giết người để cướp của vì tôi vốn là con trai của một gia đình danh giá. Với lời khai của người bạn thân thì rõ ràng tôi là một người mắc bệnh mộng du. Hơn nữa, bố tôi cũng đã từ quê lên kinh đô và nhờ ba luật sư đi cùng để biện hộ cho tôi. Họ đã làm việc cật lực để bào chữa cho tôi. Người bạn phát hiện ra tôi bị bệnh mộng du, tên cậu ta là Kimura, còn đại diện cho những người bạn thân đứng ra nhiệt tình làm chứng cho tôi. Ngoài ra, còn rất nhiều lý do, bằng chứng khác nữa có lợi cho tôi. Sau một thời gian dài sống trong trại giam, cuối cùng tôi cũng được kết án vô tội. Mặc dù thế thì sự thật tôi đã giết người vẫn còn đó, không thể chối cãi. Tình cảnh thật trớ trêu. Tôi lúc đó đã kiệt sức đến mức không thể vui mừng vì mình được chứng minh vô tội.

Tôi nhanh chóng theo bố về quê sau khi được trả lại tự do. Nhưng khi về được đến nhà thì tôi đang từ một người chớm mắc bệnh bỗng trở thành người bệnh thực sự. Tôi ốm và năm liệt giường suốt nửa năm trời... Vì thế mà quãng đời còn lại của tôi coi như bỏ. Tôi để cho em trai kế nghiệp bố, còn mình thì sống trong tình cảnh ẩn dật đằng đẳng hai mươi năm nhưng bây giờ thì tôi không còn cảm thấy cắn rứt lương tâm nữa. Ha ha ha...”

Ihara kết thúc câu chuyện dài bằng một điệu cười yếu ớt, rồi anh ta nói tiếp.

“Chắc anh thấy câu chuyện vô nghĩa này của tôi tẻ nhạt lắm đúng không? Nào, để tôi rót cho anh một tách trà nóng mới nhé.”

Nói đoạn, Ihara lấy ấm trà xuống.

“Thì ra là vậy. Nhìn thoáng qua thì có vẻ anh là người có cuộc sống đủ đầy nhưng xem ra anh cũng là một người khá bất hạnh nhỉ!” Saito thở dài đầy ẩn ý, anh ta hỏi tiếp. “Nhưng căn bệnh mộng du của anh đã khỏi hoàn toàn chưa?”

“Kì lạ thay, sau vụ giết người lùm xùm đó thì không xảy ra bất cứ vụ nào khác nữa, như thể tôi đã quên sạch tất cả vậy. Bác sĩ nói với tôi, có khả năng ngày đó tôi đã bị kích động về mặt tinh thần nào đó rất khủng khiếp nên mới xảy ra cơ sự kia.”

“Vậy còn người bạn của anh... cái người tên là Kimura ấy... Anh ta là người đầu tiên phát hiện anh bị mộng du nhỉ? Còn vụ chiếc đồng hồ, vụ hồn ma ở nghĩa địa... những vụ khác nữa thì thế nào? Nếu vẫn còn nhớ thì anh kể tôi nghe có được không?”

Saito tự nhiên trở nên lắp bắp, anh ta nói, con mắt còn lại sáng lên một cách lạ thường.

“Phải rồi. Những chuyện còn lại chúng cứ giống giống nhau, nếu không tính đến vụ giết người kia thì chắc có lẽ lúc tôi đi lang thang ở nghĩa địa là kì lạ nhất. Còn lại toàn là lẻn vào phòng của người cùng khu trọ mà thôi.”

“Những lúc đó anh phát hiện mình sẽ mang thứ gì đó về phòng mình hoặc đánh rơi đồ ở phòng người khác có phải không?”

“Vâng. Nhưng cũng có thể có những trường hợp không phải vậy. Nhỡ đâu có lần tôi còn đi lang thang tới một nơi nào đó rất xa, không phải nghĩa địa chưa biết chừng.”

“Còn ai khác thấy anh nữa không ngoài cậu bạn Kimura đã tranh luận với anh hôm đầu tiên và người nhân viên công ty nhìn thấy anh ở nghĩa địa ấy?”

“Ồ không, hình như vẫn còn nhiều người khác nữa. Có người nghe thấy tiếng tôi đi lại ở hành lang lúc nửa đêm, còn có người nhìn thấy tôi từ đằng sau, đột nhập vào phòng người khác nữa. Nhưng tại sao anh lại hỏi vậy? Tôi cảm giác như mình đang bị điều tra.”

Ihara khẽ cười trừ nhưng thực ra không thể không cảm thấy khó chịu trong tình huống này.

“À, không. Xin anh hãy lượng thứ cho tôi. Tôi hoàn toàn không hề có ý đó. Tôi chỉ không thể hiểu nổi một người như anh, kể cả là mắc bệnh mộng du đi chăng nữa, lại có thể gây ra những chuyện đáng sợ như thế. Hơn nữa, một điểm tôi thắc mắc. Xin anh đừng giận nếu tôi hỏi anh câu này. Khi trở thành người ốm yếu như thế này và sống tách biệt với thế giới, chắc anh đã nghiệm ra được điều gì rồi nhỉ?... Nếu không thì đã bao giờ anh nghĩ đến chi tiết này chưa? Người mắc bệnh mộng du thì bản thân người đó tuyệt nhiên sẽ không biết được các biểu hiện của bệnh là gì. Kể cả đêm hôm trước họ có đi lang thang đi chăng nữa, có nói chuyện lúc nửa đêm đi chăng nữa thì đến sáng là họ quên sạch. Tức là, khi người khác nói cho biết thì lúc bấy giờ họ mới nghĩ ‘Mình là kẻ mộng du ư?’ Nói như bác sĩ thì hình như có rất nhiều triệu chứng về mặt thể chất nhưng kể cả có là như thế, thực ra những dấu hiệu cũng không rõ ràng, chẳng phải khi bệnh phát tác thì mới gọi là mắc bệnh hay sao? Không biết có phải tính tôi đa nghi hay không nhưng tôi nghĩ anh đã mù quáng mà tin chắc rằng mình bị bệnh đấy.”

Ihara bắt đầu cảm thấy một nỗi bất an không rõ từ đâu ùa tới. Nó không phải là sự lo lắng từ câu chuyện của Saito mà là sự sợ hãi khi nhìn vào khuôn mặt của người đối diện, không biết có thứ gì ẩn giấu đằng sau bộ mặt kia. Nhưng Ihara đã cố gắng kìm nén nỗi sợ đó và đáp.

“Thì ra là vậy. Lần đầu phát bệnh, tôi cũng có những nghi ngờ giống như anh vừa nói. Tôi đã cầu mong rằng những gì tôi nghĩ là sai, là mình bị ảo tưởng thái quá. Nhưng những sự việc cứ xảy ra liên tiếp, trong suốt một thời gian dài như vậy thì tôi không thể tự an ủi mình theo cách đó được.”

“Nhưng tôi cho rằng anh đã không nhận ra được một chi tiết vô cùng quan trọng. Ý tôi muốn nói ở đây là người nhìn thấy anh phát bệnh lần đầu tiên không có nhiều. Không, chính xác thì chỉ có một người nhìn thấy thôi.”

Ihara nhận ra hình như đối phương đang ảo tưởng về một chuyện không thể xảy ra. Nó thật đáng sợ, ngoài sức tưởng tượng của những người bình thường.

“Một người thôi ư? Không thể có chuyện đó được. Như tôi đã nói ban nãy, có nhiều người nhìn thấy tôi từ phía sau, đi vào phòng của người khác, nghe thấy tiếng bước chân của tôi ở hành lang. Còn cả sự việc xảy ra ở nghĩa địa nữa, người nhân viên đó tên là gì thì tôi quên mất rồi, nhưng anh ta đã nói chuyện đó với tôi mà. Nếu không phải vậy thì làm sao khi phát bệnh, trong phòng tôi lại xuất hiện đồ của người khác và đồ của tôi lại rơi ở những nơi xa không tưởng chứ? Từ những bằng chứng đó thì nghi ngờ ở chỗ nào được? Những món đồ, chúng không thể tự thay đổi vị trí của chúng được, đúng không?”

“Ấy không. Chính chi tiết xuất hiện vật chứng sau mỗi lần phát bệnh mới bất bình thường. Anh thử nghĩ mà xem, những món đồ đó đâu cứ nhất thiết phải anh động tay vào, người khác cũng có thể lén thay đổi vị trí của chúng được mà. Ngoài ra, anh có nói hình như có rất nhiều người bắt gặp khi anh mộng du. Trường hợp ở nghĩa địa cũng vậy. Người ta cứ nói là nhìn thấy từ sau lưng hoặc cái gì đại loại như thế đi chăng nữa thì tất cả cũng đều rất mơ hồ. Kể cả họ có nhìn thấy ai khác không phải anh, nhưng vì đã trót bị tiêm nhiễm về chuyện kẻ mộng du từ trước rồi, nên hễ nhìn thấy bóng người nào hơi khả nghi trong đêm thì họ sẽ nghĩ ngay đó là anh. Và khi có quá nhiều lời đồn đại nhầm lẫn kiểu đó rồi thì anh cũng chẳng buồn khi bị người ta chê trách nữa. Thêm vào đó, tâm lý chung của con người là hễ báo cáo về một tình tiết mới xảy ra cũng như đóng góp thêm công trạng vậy. Nếu nghĩ như vậy thì những người phát hiện ra anh bị bệnh, rồi rất nhiều những đồ vật làm bằng chúng, chúng đều là sản phẩm được sinh ra từ trò ảo thuật của một người đàn ông mà thôi. Chắc chắn đó là một màn ảo thuật xuất sắc. Nhưng có tài giỏi đến mấy thì ảo thuật cũng chỉ là ảo thuật, anh có công nhận với tôi không?”

Ihara thẫn thờ nhìn mặt người đàn ông đang ngồi đối diện, như thể đã nhận ra điều gì. Trông anh ta như một người mất hết khả năng tổng hợp thông tin.

“Để tôi nói anh nghe suy nghĩ của tôi nhé. Tôi cho rằng cũng có thể những thứ này là do người bạn tên là Kimura dày công nghĩ ra. Vì một lý do nào đó mà hắn rất muốn ông cụ chủ nhà trọ biến mất khỏi thế giới nên đã lén sát hại ông cụ. Nhưng có bằng thủ đoạn tinh vi đến mấy thì giết người vẫn là giết người, một khi án mạng đã xảy ra, nếu không tìm được kẻ đã hạ thủ thì cảnh sát sẽ không chịu để yên nên hắn phải tìm một kẻ khác để thí chỗ, nhưng phải tìm cách để kẻ đó không gây rắc rối cho mình... Giả sử, tôi chỉ giả sử thôi nhé, người tên Kimura rơi vào tình thế đó thì việc hắn nói dối và làm cho một kẻ dễ tin, thần kinh yếu như anh tưởng mình bị mộng du là chuyện hoàn toàn có thể nghĩ đến, có đúng không? Trước tiên ta hãy thử đặt giả thiết và tìm hiểu xem về mặt logic có thể thực hiện được hay không nhé. Gã Kimura đó đã tìm cơ hội và kể cho anh nghe câu chuyện mà hắn bịa đặt ra. May cho hắn, hồi nhỏ việc anh bị rối loạn giấc ngủ đã giúp ích rất nhiều cho kế hoạch của hắn và thí nghiệm đã đem đến một kết quả đáng ngạc nhiên. Thế là Kimura đã vào phòng của những người trong khu nhà trọ, lấy trộm đồng hồ và những món đồ khác rồi mang vào phòng của anh trong lúc anh đang ngủ, hoặc thừa lúc anh không để ý, hắn đã trộm đồ của anh và ném đi chỗ khác. Sau đó hắn cải trang cho giống anh rồi đi đi lại lại ở hành lang và tìm mọi cách để anh tin sái cổ. Mặt khác, hắn còn ra sức tuyên truyền để những người xung quanh anh cũng tin như vậy. Và như thế, cả anh và tất cả mọi người đều nghĩ anh bị mắc bệnh mộng du. Kimura đã chờ thời cơ và ra tay sát hại ông cụ, là kẻ thù mà hắn ghét cay ghét đắng. Sau đó, hắn bí mật để những tài sản đã ăn cắp được vào phòng anh và mang đồ mà hắn đánh cắp được của anh để ở hiện trường. Tưởng tượng như vậy anh thấy có hợp lý không? Không hề có bất cứ điểm sơ hở nào nhỉ? Và kết quả là anh tự mình ra đầu thú. Chắc chắn anh đã rất đau khổ. Về hình phạt, thì kể cả không phải là trắng án, anh cũng thừa hiểu sẽ là hình phạt tương đối nhẹ nhàng và mọi thứ sẽ được cho qua. Cho dù anh có ít nhiều phải chịu hình phạt nào đó đi chăng nữa thì với anh, vì đây là tội ác gây ra bởi một căn bệnh nên chắc chắn nó sẽ không đau đớn bằng một tội ác thực sự. Ít nhất là có thể cái gã Kimura đã tin như vậy. Hắn không thù hằn gì với anh đâu. Nhưng nếu vừa rồi mà hắn ta nghe được những lời thú tội của anh thì hắn ta sẽ hối hận lắm. Xin anh đừng buồn nếu những lời tôi sắp nói xúc phạm đến anh. Đó là bởi vì tôi cảm thấy thật đáng thương sau khi nghe anh bộc bạch nên tôi đã quên mất mình là ai và trót nói ra những suy nghĩ giáo điều. Nhưng vì anh đã phải chịu đựng đau khổ suốt hai mươi năm qua rồi nên nếu nghĩ theo cách này thì anh sẽ thấy thanh thản hơn chăng? Dù gì thì những điều tôi vừa nói cũng có thể chỉ là phỏng đoán vô căn cứ. Nhưng ngay cả đó chỉ là phỏng đoán và nếu cách nghĩ đó hợp lý và khiến tâm trạng anh thoải mái hơn thì chẳng phải cũng ổn hay sao? Tại sao gã Kimura đó phải giết ông cụ? Vì tôi không phải là Kimura nên tôi không biết nguyên nhân là gì nhưng chắc hẳn phải có một lý do sâu xa mà hắn không thể nói ra. Để báo thù cho người thân của hắn chẳng hạn...”

Thấy Ihara mặt mày tái mét, Saito bất ngờ ngừng câu chuyện và cúi xuống như thể rất áy náy vì những điều mình đã nói ra.

Bọn họ cứ ngồi như vậy và im lặng một hồi lâu. Những ngày mùa đông trời tối nhanh, ánh mặt trời cũng nhạt dần qua tấm cửa giấy, một luồng không khí lạnh tràn vào bên trong căn phòng.

Cuối cùng, Saito đứng dậy chào từ biệt và nhanh chóng ra về như thể chạy trốn. Ihara cũng chẳng buồn tiễn Saito ra tới cửa. Anh ta vẫn ngồi nguyên tại chỗ của mình và cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ đang dâng lên. Anh ta cố hết sức để không phát điên vì phát hiện bất ngờ.

Thời gian càng trôi qua thì khuôn mặt của hắn ta lại càng hiện rõ. Cuối cùng thì nụ cười chua chát đã xuất hiện.

“Khuôn mặt tưởng như đã hoàn toàn thay đổi nhưng hắn ta, hắn ta... Nhưng kể cả hắn chính là Kimura đi chăng nữa thì mình cũng lấy đâu ra chứng cứ để trả thù đây? Mình đúng là một kẻ ngu ngốc, đến giờ mình vẫn chỉ biết bất lực chấp nhận sự thương hại trước mặt gã đàn ông đó ư?”

Ihara dần như đã hiểu ra sự ngu ngốc của chính bản thân mình nhưng đồng thời với nỗi căm hận, anh ta không thể không tán dương trí tuệ hơn người của Kimura.