TRUYỆN SỐ 8 TÌNH YÊU CUỒNG DẠI 1
Chắc hẳn quý vị đều biết về một người tên là Kadono. Anh ta là người chồng đã khuất của tôi mười năm về trước. Ai mà có thể ngờ được ngần ấy năm trôi qua, dù tôi đã thử thốt ra miệng cái tên Kadono thì anh ta vẫn hoàn toàn chỉ như một người dưng. Sự việc đó đã xảy ra thật nhưng nó chẳng khác nào một giấc mơ. Tôi tới làm dâu nhà Kadono không rõ vì mối nhân duyên nào nhưng có lẽ không cần nói thì quý vị cũng biết, giữa chúng tôi không hề có thứ tình yêu nam nữ [19] trước đó. Bà mối đã tìm mọi cách để thuyết phục mẹ tôi và tôi nghe lại câu chuyện từ mẹ. Tôi lúc đó thì sao? Một cô bé vẫn còn ngây thơ như tôi thì biết nói gì được. Nó là một cuộc hôn nhân sắp đặt. Lúc đó, tôi đang ngồi trên chiếu tatami luyện viết chữ “no”. Nghe mẹ nói vậy, tôi lại trót gật đầu.
Việc người đó trở thành chồng của tôi là câu chuyện hôn nhân trong ngõ hẹp. Chưa kể, nhà thông gia lại là nhà bề thế nên từ nhỏ tôi cũng có biết anh ta. Người ta đồn rằng nào là anh ta khó gần, nào là người khôi ngô như thế ai mà lại không biết. Nhắc đến Kadono, người ta không khỏi xuýt xoa vì vẻ đẹp trai xuất chúng. Không, không phải vì là chồng tôi nên tôi không ngớt lời tán dương đâu. Mặc dù đẹp trai nhưng anh ta hơi ốm yếu, trông lại có vẻ u uất, làn da trắng xanh, đến độ gần như trong suốt. Anh ta chẳng khác nào một vương tử. Chính vẻ đẹp trai ngời ngời đó đã tạo ấn tượng mạnh với tôi. Người đẹp trai như thế hẳn phải có một người vợ nhan sắc tuyệt trần, nếu không phải như vậy thì người với khuôn mặt tròn mũm mĩm, phúc hậu như tôi làm thế nào để được anh ta yêu thương trọn đời cũng là vấn đề nan giải. Chính vì thế, tôi cứ phải nghe ngóng từ bạn bè, từ người hầu kẻ hạ những tin đồn về người ấy.
Cứ như thế, xâu chuỗi lại những chuyện mình nghe được thì không hề có bất cứ tin đồn nào liên quan đến việc anh ta có nhiều mối quan hệ trai gái như tôi đã lo lắng. Thay vào đó, tôi đã hiểu vì sao anh ta lại là người khó gần một cách bất thường. Hay nói cách khác, anh ta là một kẻ lập dị. Anh ta có rất ít bạn bè, hầu hết thời gian đều ru rú ở trong nhà, quan trọng hơn cả là có tin đồn anh ta rất ghét phụ nữ. Nếu anh ta không yêu đương, chơi bời thì tôi cũng chẳng lấy gì làm lạ với tin đồn này. Hình như anh ta ghét phụ nữ thật. Chuyện cưới xin với tôi vốn là chủ ý của phụ huynh hai bên. Bà mối còn nói rằng thuyết phục anh ta chịu làm đám cưới khó khăn gấp ngàn lần so với việc thuyết phục tôi. Đương nhiên, có người buột miệng nói ra nên tôi mới biết chuyện đó chứ không ai kể cho tôi nghe. Về phần mình, tôi đã tự nhủ chắc có lẽ bản thân hơi nhạy cảm trước khi đi lấy chồng. Mà không, từ lúc về nhà chồng cho tới khi gặp chuyện, tôi đã tự an ủi chẳng qua mình quá cả nghĩ, thậm chí tôi còn bao biện theo hướng có lợi cho mình.
Nhớ lại cảm xúc thơ ngây của tôi lúc đó mới thấy đáng yêu làm sao. Dù có rất nhiều nỗi bất an nhưng việc được đi sang khu phố bên để chọn vải kimono mang về nhà tự may hay việc chuẩn bị những món phụ kiện, đồ dùng phục vụ cho sinh hoạt cá nhân rồi thì cơ man những sinh lễ đắt tiền từ nhà trai gửi đến khiến cho thiếu nữ mười chín tuổi tôi đây không khỏi ngây ngất. Tôi cũng đã quen với những lời chúc tụng, lời đố kị của bạn bè hoặc bị người khác trêu chọc mỗi lần tôi gặp họ. Những điều đó khiến tôi vui tới mức xấu hổ. Không khí rộn ràng ngập tràn sắc hoa tưng bừng khắp nhà.
Có một điều, cho dù anh ta có là người lập dị hay khó gần đến đâu đi chăng nữa thì tôi cũng đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi vị vương tử nhan sắc tuyệt trần mà tôi đang nhắc đến lúc này. Hơn nữa, chẳng phải chính người có tính cách như thế này thì tâm hồn lại càng sâu sắc ư? Tôi đã gặp được người tốt, người sẽ bảo vệ tôi, sẽ dành trọn tình yêu cho tôi, sẽ chiều chuộng tôi hết mực. Tôi đã nghĩ như vậy đấy.
Ban đầu, tôi còn gập từng ngón tay đếm ngày về nhà chồng cứ như thể đó là chuyện của tương lai xa xôi. Nhưng càng tới gần ngày trọng đại trong mơ thì những ảo tưởng ngọt ngào lại thi nhau lấn át khỏi nỗi sợ hãi hiện thực. Vào ngày cưới, có không biết cơ man người đứng xếp hàng dài tới dự. Đoàn người đó, nói không phải để khoe, rồng rắn xếp hàng khiến cho khu phố nhỏ xíu, ngoằn ngoèo nhà tôi trở nên vô cùng đặc biệt. Chắc ai trong số các quý vị cũng từng nếm trải cảm giác này rồi. Việc mong chờ được bước lên chiếc xe ô tô rước dâu chen chúc giữa dòng người đông nghịt nghẹt thở đến mức muốn xỉu, chẳng khác nào con cừu bị nhốt vào một cái chuồng. Không chỉ là sự sợ hãi về mặt tinh thần mà toàn bộ cơ thể cũng có cảm giác nhói đau. Tôi không biết phải diễn tả nó như thế nào nữa...