← Quay lại trang sách

3

Khoảng nửa năm sau đám cưới, tôi bắt đầu nhận ra “sự kì lạ”. Bây giờ nghĩ lại, tôi mới thấy sức lực cũng như những nỗ lực của Kadono để yêu tôi, đáng buồn thay, đã cạn kiệt. Thừa dịp đó, một thứ mị lực khác đang ngấm ngầm kéo anh ta về phía ấy.

Chắc chắn, một cô gái tuổi đời hãy còn trẻ như tôi không thể biết được tình yêu của một người đàn ông sẽ như thế nào. Trong suốt thời gian dài, tôi cứ đinh ninh rằng cái cách mà Kadono yêu tôi chắc chắn vượt mặt tất thảy những người đàn ông trên thế giới, à không, phải nói là hơn bất cứ người đàn ông nào. Thế nhưng, dù tin tưởng mãnh liệt đến mấy thì dần dần tôi cũng bắt đầu nhận ra từng chút, từng chút phần nào đó giả dối trong tình yêu của Kadono... Sự đê mê chẳng qua chỉ là hình thức bề ngoài chứ trong sâu thẳm tâm hồn của Kadono, tôi có cảm giác anh ta đang mải mê theo đuổi thứ gì đó ở một nơi xa xôi, đôi lúc còn là thứ gì đó không có thực. Ẩn sâu trong đôi mắt đang nhìn tôi âu yếm còn là một ánh mắt vô cảm khác đang nhìn chằm chằm về nơi xa xăm. Thậm chí ngay cả những lời thì thầm yêu thương của anh ta cũng có vẻ sáo rỗng, nghe máy móc vô cùng. Vậy mà lúc ấy, thật không thể tin được, tôi đã không hề nhận ra thứ tình yêu đó, ngay từ đầu, toàn bộ là giả dối. Cuối cùng, tôi cũng đã nảy sinh mối nghi hoặc rằng phải chăng tình yêu mà người ấy dành cho tôi đã rời bỏ tôi để tìm đến với một người khác. Sự nghi ngờ đã dần biến thành thói quen xấu. Một khi những dấu hiệu đó xuất hiện là y như rằng chúng nở bung ra như những đám mây, nhanh đến đáng sợ. Nhất cử nhất động của chồng, bất kể là hành động nhỏ nhặt đến đâu cũng khiến trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Đám mây nghi ngờ mỗi lúc một dày lên ngồn ngộn đến khó thở. Nhất định phải có ẩn ý gì đằng sau những lời mật ngọt lúc đó. Thế rồi, không biết từ lúc nào, anh ta lại biến đi đầu mất. Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra khiến cho tôi càng thêm sinh nghi. Như người ta nói thì tôi cảm thấy như đôi chân mình đột nhiên bị nhấc bổng khỏi mặt đất và một lỗ hổng to lớn, đen ngòm ngoác miệng ra, còn tôi thì bị hút vào địa ngục vô tận.

Nhưng mặc cho những nghi ngờ không hồi kết, tôi vẫn không thể nắm bắt được bất cứ thứ gì rõ ràng chứng minh cho những nghi ngờ đó. Kể cả khi Kadono nói có việc phải ra ngoài thì không tốn mấy thời gian tôi đều có thể biết được anh ta đi đâu. Thậm chí tôi còn lén xem nhật kí, thư từ và cả ảnh nữa nhưng cũng không tìm thấy bất cứ dấu tích nào cho thấy của anh ta có tâm địa nào khác. Nhiều lần tôi cũng tự kiểm điểm bản thân rằng có khi nào trái tim của cô gái vẫn còn non dại vì những nghi ngờ vô cớ mà đang tự làm khổ chính mình hay không nhưng tôi lại không biết phải lý giải thế nào mỗi khi thấy điều gì đó khả nghi nhen nhóm trong lòng. Mỗi lần nhìn thấy người đó hoàn toàn quên mất đến sự tồn tại của tôi, lơ đễnh nhìn chằm chằm vào một điểm và say sưa theo đuổi những ý nghĩ có trời mới biết lại càng củng cố thêm nghi vấn trong tôi. Tôi tự hỏi lẽ nào là thứ đó ư? Như tôi đã nói lúc ban đầu, Kadono vốn là một người u uất, trầm cảm, anh ta hay tự nhốt mình trong phòng để đọc sách. Anh ta nói rằng trong phòng đọc mới tập trung được nên đã đi lên gác hai của căn nhà kho xây sau nhà. Ở đó có rất nhiều sách cũ tổ tiên để lại nên Kadono thường thắp đèn trong đó và một mình đọc sách, một trong những thú vui của anh ta từ thời còn trẻ. Kể từ khi tôi về làm dâu thì khoảng nửa năm, anh ta dường như quên mất sự tồn tại của cái kho và không hề đặt chân tới đó lần nào, nhưng về sau anh ta bắt đầu tới đó thường xuyên hơn. Tôi không khỏi tự hỏi liệu có gì uẩn khúc trong truyện này hay không?