← Quay lại trang sách

4

Thấy chồng bảo muốn đọc sách trên gác hai cái kho để đổi gió, ban đầu tôi cũng chẳng mảy may nghi ngờ. Tôi nghĩ việc đó chẳng có gì khác thường. Nhưng nghĩ kĩ lại, tôi vẫn cẩn trọng theo dõi nhất cử nhất động của Kadono. Một lần nữa, tôi lại kiểm tra hết những vật dụng của anh ta và cũng giống lần trước, tôi không thu được kết quả gì. Dẫu vậy, những thứ sờ sờ trước mắt tôi chỉ là thứ tình cảm trống rỗng, đôi mắt lạnh lùng và đôi khi là việc quên hẳn sự tồn tại của tôi lại khiến tôi không khỏi hoài nghi. Ngoài cái nhà kho cũ kĩ thì chẳng còn thứ gì có thể khiến tôi nghi ngờ. Thêm một điều kì lạ nữa là chồng tôi thường xuyên tới nhà kho vào đêm muộn. Thỉnh thoảng hình như anh ta còn thăm dò hơi thở của tôi trong lúc tôi đang nằm ngủ ở bên cạnh rồi sau đó lén ra khỏi giường. Tôi cứ tưởng anh ta đi tiểu rồi sẽ quay lại nhưng đợi mãi một lúc lâu vẫn không thấy chồng về. Tôi thử ra ngoài hành lang thì nhìn thấy ánh sáng lập lòe từ cửa sổ nhà kho. Một cảm giác khó tả, dồn dập thôi thúc tôi mãi không thôi. Lúc mới lấy chồng, tôi cũng được dẫn đi xem một vòng các phòng trong nhà. Năm thì mười họa tôi mới vào đó để cất đồ khi giao mùa. Giả sử, Kadono có vào đọc sách rồi ngủ quên trong đó đi chăng nữa thì tôi cũng không thể tưởng tượng ra trong kho ẩn chứa nguyên nhân tiềm tàng gì khiến tôi sinh nghi. Vì thấy không cần thiết phải bám theo nên mãi cho đến lúc đó, chỉ riêng nhà kho lọt khỏi sự theo dõi của tôi. Thậm chí đến bây giờ tôi cũng không hề thấy có gì đáng ngờ.

Tôi về làm dâu vào giữa mùa xuân thì đúng đến trăng tròn của mùa thu, tôi bắt đầu nảy sinh mối nghi ngờ về chồng. Đến giờ tôi vẫn thấy rất kì lạ. Lúc đó, Kadono ngồi bó gối trước hiên nhà để mặc cho ánh trăng nhợt nhạt soi rọi lên khắp cơ thể, còn anh ta thì ngồi im lặng hàng giờ, đắm chìm vào những suy nghĩ. Nhìn thấy chồng từ phía sau lưng như vậy, tôi bắt đầu thắc mắc không biết có chuyện gì xảy ra với Kadono. Từ đó, tôi đâm ra sinh nghi. Càng ngày mối nghi ngờ càng trở nên sâu sắc. Cuối cùng thì dù có ngây thơ đến mấy, tôi cũng quyết định bám theo Kadono tới tận nhà kho. Chuyện xảy ra vào cuối thu.

Mối duyên mới ngắn ngủi làm sao. Thứ tình cảm sâu nặng khiến tôi ngây ngất mà chồng dành cho tôi (như tôi đã nói ở trên, đó chưa bao giờ là tình yêu đích thực) đã nguội lạnh chỉ sau có nửa năm. Lần này thì tôi giống như chàng Urashima Taro khi mở chiếc hộp ngọc, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên thức tỉnh khỏi cơn say. Và địa ngục vô tận của hoài nghi, của ghen tuông đang há miệng chờ tôi.

Nhưng ban đầu tôi không hề hay biết có thứ gì đó đáng ngờ trong kho. Tôi cứ thế bị những nghi ngờ thôi thúc. Mỗi lần nhìn trộm bóng dáng chồng đang ngồi một mình qua tấm liếp, tôi lại thầm cầu nguyện nếu có thể thì tôi muốn làm sáng tỏ những uẩn khúc từ trước tới giờ và cũng hy vọng ở đó có thứ giúp trấn an tâm hồn tôi. Ngược lại, tôi cũng thấy vô cùng sợ hãi trước những hành vi lén lút như kẻ trộm của mình. Nói như vậy nhưng một khi trong đầu đã gờn gợn những ý nghĩ không hay thì cũng không thể nào ngăn chúng lại được, nó sẽ hằn mãi trong tim. Vào một đêm nọ, nếu chỉ khoác độc một chiếc áo khoác kimono thì sẽ thấy cái lạnh thấm qua da. Vào giờ này thì hẳn nhiên đám côn trùng mùa thu cũng đều tắt tiếng. Tôi xỏ chân vào đôi guốc mộc, lần theo con đường dẫn đến nhà kho. Tôi ngước nhìn bầu trời đêm, những vì sao lấp lánh thật đẹp nhưng chúng khiến tôi cảm thấy xa xăm, hiu quạnh đến lạ lùng. Cuối cùng, thì tôi cũng tiếp cận được nhà kho và lén rình người chồng mà tôi cam đoan là anh ta đang ở trên gác hai.

Trên nhà chính, bố mẹ chồng tôi đã yên giấc. Đám người hầu kẻ hạ trong nhà cũng đều đi ngủ hết. Vì là dinh thự lớn ở vùng quê nên cứ khoảng mười giờ thì xung quanh trở nên im ắng hẳn. Muốn đến được nhà kho, tôi phải đi qua một quãng đường đầy bụi rậm tối tăm. Quả thực rất đáng sợ. Chưa kể hôm đó thời tiết xấu, mặt đất lại ẩm ướt, những con cóc to sống trong bụi rậm đang thi nhau kêu lên inh ỏi. Tôi đã cố nhẫn nại để đi vào trong nhà kho. Ở đó cũng tối đen như hũ nút, một thứ mùi đặc trưng của nhà kho, ẩm mốc và lạnh lẽo quện với mùi long não thoang thoảng trong không khí bao trùm lấy toàn thân tôi. Nếu không phải do ngọn lửa ghen tuông đang bùng cháy thì thử hỏi làm sao một cô gái mới mười chín tuổi dám làm những chuyện như thế này. Đúng là không có thứ gì đáng sợ bằng tình yêu đích thực.

Tôi đưa tay quờ quạng trong bóng tối và đến gần cầu thang dẫn lên gác hai. Tôi khẽ ngước nhìn lên trên, đương nhiên trên đó cũng tối đen. Một chiếc cửa lật nằm ở lối lên cầu thang được chốt rất chặt. Tôi nín thở, bước từng bước một, chú ý không phát ra tiếng động. Cuối cùng thì cũng lên đến bậc thang trên cùng, tôi nhẹ nhàng, mở thử cánh cửa nhưng chồng tôi vốn tính cẩn thận đã chốt bên trong khiến tôi không tài nào mở được. Nếu chỉ vào đọc sách thì cần gì phải khóa cửa cẩn thận như thế nhỉ? Thế là tôi trở nên bán tín bán nghi.

Phải làm thế nào bây giờ? Gõ cửa và nhờ chồng mở cho ư? Không, đêm hôm khuya khoắt thế này mà làm thế, liệu rằng chồng tôi có lại càng xa lánh tôi không khi anh ta bị tôi nhìn thấu tim đen vì bị phát hiện làm chuyện dơ bẩn? Nhưng nếu tôi cứ phải tiếp tục sống trong tình cảnh dở sống dở chết như con rắn đang quằn quại giãy giụa vì bị người ta đâm như thế này thì tôi không chắc mình chịu đựng được bao lâu. Hay cứ quyết tâm yêu cầu chồng mở cánh cửa này ra nhỉ? May mắn cho tôi, nhà kho này lại cách xa nhà chính. Ngay trong đêm nay, hay là tôi sẽ nói toạc hết những hồ nghi của mình trong những ngày này cho chồng tôi biết và nghe xem thực sự anh ta đang giấu giếm tôi điều gì? Tôi cứ đứng trân trân dưới cánh cửa và phân vân mãi xem mình nên làm gì thì đúng lúc đó, một sự việc rất khủng khiếp xảy ra.