- 6 -
Năm học sắp kết thúc. Tôi tránh mặt Nathalie. Cô đề nghị tôi đi nghỉ hè với cô tại nhà anh em họ cô gần Bordeaux. Tôi không nghe. Tuy nhiên tôi biết rằng chúng tôi sẽ không đi Fécamp. Qua trung gian của xứ đạo, bà ghi tên tôi vào một trại hè. Chúng tôi chào từ biệt nhau một cách nghiêm trang. Tôi biết rằng đó là lời chào cuối cùng: cha cô trở lại làm việc ở Maroc.
Bác sĩ tai mũi họng thấy tôi yếu và khuyên tôi nên đi nghỉ một thời gian trên núi. Trong khi ông bà tôi chết gí ở xó nhà còn mẹ tôi thì chạy ngoài phố trong cái nóng nực tháng Tám. Tôi đi Vercors cùng với xứ đạo, trong lòng nhớ đến Con dê cái của ông Seguin. Các cô giáo thể dục cho chúng tôi đi bộ hàng ngày. Phải trèo vất vả qua cây cối rồi đổ ra những con đường dốc vươn cao trên những thung lũng lớn. Như con dê Blanchette, tôi tiến lên không cần phải cố. Tôi vượt qua bạn bè mà tôi coi khinh những lời than vãn và những tiếng thở dài. Chúng tôi không bao giờ đi quá xa. Tôi muốn trở về lúc màn đêm buông xuống. Tôi leo lên bằng những sải chân dài, tôi giang rộng hai tay bằng hình chữ thập. Sự vụng về của tôi đã biến mất. Tôi cảm thấy mình trở thành một bụi cây, một cây thông, một con chim, một hòn sỏi, một đám mây. Tôi lắng nghe sự trong suốt của yên lặng, khi ta leo trèo dưới lùm cây, chân ta ngập trong mùn và gây nên một sự náo động ồn ào. Nhưng ngay khi ta lên tới đỉnh, khi bộ lá của thông tách xa, những tảng đá lớn lộ ra và những bước chân trở nên êm ái, bầu trời như đang mở ra trước chúng ta. Núi đổ thẳng đứng xuống một thung lũng rộng. Tôi đứng yên bất động phía trên khoảng trống. Không một mảy may rung động, không một tiếng vo ve. Một sự bình yên mênh mông, bình yên quá chừng. Tôi không tin vào tai tôi. Toàn bộ con người tôi lắng nghe và hấp thụ cái yên tĩnh này. Hàng trăm cân được cất khỏi đôi vai tôi. Tôi tìm nơi giấu mình, tôi nằm dài dưới bầu trời bình yên để hít thở, để cảm thấy mình được thấm đẫm không khí trong lành. Các cô giáo thể dục lo lắng. Tiếng gọi yếu ớt của các cô đến tận chỗ tôi. Tôi thích nghe gọi tên tôi, như một tiếng vang đến tắt dưới chân tôi.
Chắc cái yên lặng này đã khiến tôi chú ý đến tiếng động chung quanh tôi. Kỳ nghỉ hè này là một sự thú vị cho tai tôi. Tôi không phải dùng quả bóp bằng cao su một lần nào. Một con thác đổ, một con suối rì rào, cỏ cao giẫm dưới chân, gió trong lùm thông, tiếng chim kêu ríu rít, tiếng chuông của đàn gia súc, của nhà thờ,… và ngay cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ của tôi, tiếng răng rắc của sàn gỗ, hơi thở dồn của bạn bè tôi, những bài hát của các cô giáo thể dục, tất cả đều khiến tôi ngạc nhiên. Thế giới thâm nhập tôi qua đôi tai và thế giới làm tôi thán phục. Không như các ngôi sao trên ban công ở Fécamp, những ngôi sao xa xôi và bí ẩn, làm tôi thán phục mặc dù ông đã có những lời giải thích. Không, cái tuyệt diệu này bao quanh tôi. Tôi dạo chơi trong đó, tôi là thành phần trong đó. Tôi hiểu cái khó chịu mà những tiếng vo ve của tôi gây ra. Thường thường tôi cố làm cho chúng giảm thiểu: không có gì nghiêm trọng, nhiều người khác còn đau khổ hơn. Đến đây, tôi cảm thấy một nỗi tuyệt vọng thật sự khi nghĩ rằng cái hạnh phúc được nghe, tôi lại sắp sửa mất nó.
Buổi tối, tôi đứng rất lâu dưới vòi nước, người mệt lử. Tại đây trong cái ngăn tạm mà người ta gõ vào cửa vì tôi ở lại quá lâu, lần đâu tiên tôi ngắm nhìn thân thể tôi và nó làm tôi thích thú. Tôi có đôi chân dài, cặp vú đã nặng với làn da mịn màng đến nỗi tôi nhìn thấy mạng lưới tinh vi của máu tôi. Tôi xoa xà phòng cẩn thận như thể tôi rửa ráy cho một ai khác. Tuy nhiên đó là tôi. Tôi bối rối. Bởi vì tôi là ai: người tắm hay người được tắm, người xoa hay người được xoa xà phòng? Đặt ra những câu hỏi đó, tôi trút hết chỗ dự trữ nước nóng. Có một cái gương trong hành lang. Tôi không thể soi mình khỏa thân trong đó. Tôi đứng đó rất lâu choàng trên người cái khăn tắm rồi tôi nhìn chòng chọc hình ảnh của tôi, vừa dịu dàng nhắc: “Laura, Laura Carlson”. Tôi đã là tôi và một người khác đến chóng cả mặt.
Sau cái ánh sáng của Vercors, khi tôi trèo lên cái cầu thanh tối tăm phố Bienfaisance, khi tôi nghe thấy cái gậy của bà đi đến từ cuối căn hộ, khi cánh cửa mở ra với mùi hôi dầu và mùi bụi của nhà trong, tôi muốn chạy xuống cầu thang, muốn chạy trốn cho nhanh. Tôi run lên dưới gánh nặng của tuyệt vọng. Cái ngục tối của tôi lại mở ra, với ba kẻ chiếm giữ. Ông chủ hiện trường, bám vào cái gậy chống, má sệ ra và run rẩy và hai kẻ cặp kè, một thì lao phổi và một thì lúc nào cũng cười khe khẽ, một hiện tượng mới. Hai người này tôi có cảm tưởng họ khó biết được khi nào tôi về. Bà nhận thấy rằng tôi có vẻ tươi tỉnh, bà cân tôi, đo tôi và hài lòng bà hỏi tôi xem tôi có bị tiếng vo vo trong tai không. Tôi trả lời bà rằng không. Xứ đạo được khen. Nếp sống đơn điệu buồn tẻ lại tiếp tục. Nathalie không còn đây nữa. Mẹ tôi ra ngoài khi nào mẹ muốn. Chúng tôi không chú ý đến nữa. Thường khi tôi cũng cuốc bộ ngoài phố, nhưng không phải để đi theo mẹ. Có thể là để bắt chước mẹ. Đi bộ làm tôi khỏe ra.
Tôi nhận được một gói đồ của Nathalie. Một cuốn sách nhỏ có tên: Tôi sẽ chết ở Okinawa, đó là nhật ký của một kamikaze tên Tsurukawa Oshi. Tôi không mở ngay cuốn sách. Nó nằm trên một cái giá, bìa úp xuống mặt gỗ, dưới những cuốn sách học.
Cho đến một ngày tháng Chạp tôi bị viêm tai, một thứ viêm tai gây sốt cao. Bác sỹ tai mũi họng làm thủng màng nhĩ tai. Và cái điều đã đến phải đến: những tiếng vo ve bắt đầu. Do màng nhĩ của tôi bị thủng, nhưng tiếng vo ve vào trong đầu tôi đến nỗi tôi có cảm tưởng nó sẽ vỡ ra. Bác sỹ tai mũi họng bảo rằng đó là bình thường, rằng mủ ép lên não, rằng khi nào khỏi tôi sẽ không nghe thấy gì nữa. Bà khuyên tôi cầu nguyện, và thực sự tôi cầu nguyện để xoa dịu nỗi sợ. Tôi nằm liệt giường mười lăm ngày. Khi cơn sốt dứt tôi cố gắng làm việc một chút. Khi lấy sách đọc, tôi trông thấy cuốn sách của Tsurukawa Oshi, và tôi mở ra.
Tôi đã đọc rất nhiều về chiến tranh Thái Bình Dương, không phải để huấn luyện tư tưởng hoặc thu thập kiến thức, cũng không phải để biết cha tôi đã làm việc này việc nọ trong những ngày cuối của cuộc đời cha. Tôi đọc đi đọc lại trong tình trạng bị thôi miên, mê hoặc bởi những tên địa điểm, những từ ngữ của chiến tranh hoặc của hải quân, những con số, những bản đồ, những tấm ảnh. Nhưng cuốn sách này, viết ở ngôi thứ nhất, do một thanh niên chưa đầy mười tám tuổi, tôi đọc nghiến ngấu, nghĩa là tôi nuốt nó, nghĩa là nó không phải ở trước mặt tôi mà là ở trong tôi, tôi không phải mở sách ra để biết có gì trong đó, mặc dù tôi vẫn mở. Cuốn sách đó liên kết mọi năng lực của tôi, lập luận của tôi và trí tưởng tượng của tôi. Nó làm nên tính nhất quán của tôi. Nó làm điều đó gây hại cho cha tôi. Bởi vì không thể tưởng tượng nổi rằng tôi đã hoàn toàn quên con người mà tôi đã bắt tay vào tìm kiếm, đúng ra là theo sự xúi giục của Nathalie. Tôi quên tất cả những gì tôi đã hứa làm khi tôi lớn: nắm tình hình tại cái cơ quan của quân đội Mỹ, đến New York, theo từng bước chân của cha. Tôi trở thành con mồi của cuốn sách. Từ nay, mỗi khi nghe thấy tiếng vo vo thì chúng liên kết ngay lập tức với chiếc máy bay tiêm kích của Tsurukawa Oshi.
Có lúc tôi nghĩ rằng bà biết hắn. Có lẽ hắn cũng truy đuổi bà. Bà tự bảo vệ mình hết sức, và do đó đã xóa bỏ cái kỷ niệm về cha, quá nguy hiểm và quá gần gũi. Đó là để bảo vệ tôi, để giúp tôi, còn tôi thì không hiểu. Có lẽ hắn cũng bám riết mẹ tôi, vì thế mẹ luôn luôn gọi cha tôi, cầu xin ông đến cứu mẹ, giải thoát cho mẹ. Có lẽ hắn luồn vào tất cả các gia đình có liệt sỹ, và với cái tuổi mười tám vô tội của hắn, hắn làm cho những người sống sót phát điên cho đến khi một người mẹ, một đứa con bỏ rơi cuộc đấu tranh và tha thứ cho hắn và giải thoát tội ác cho hắn. Làm thế nào biết được vì bà đã chết và mẹ thì đã quên? Làm sao biết được bởi vì họ đã không nói gì?
Đương nhiên là Tsurukawa Oshi không kể lại cái chết của hắn. Bằng một cách viết rất trẻ con, qua từng ngày, hắn miêu tả tỉ mỉ bốn tháng huấn luyện của đại đội hắn chỉ gồm sinh viên các trường đại học hoàng gia. Bốn tháng để học chết thay vì trở thành nhà địa lý, nhà vật lý hoặc triết gia, với một sự tự nguyện hoàn toàn, với ý thức sâu sắc về cái bi thảm. Rồi hắn kể lại sự ra đi của các bạn hắn vì một cuộc tiến công độc nhất không có ngày trở về, hắn gợi lên sự chờ đợi nôn nóng và lo âu cái lượt của hắn. Hắn ghi đi chép lại như để ghi lòng tạc dạ cái kịch bản của sự hy sinh của hắn. Hắn chỉ có cái chết để dâng tặng Hoàng đế của hắn. Không có chuyện làm hỏng việc. Thời tiết sẽ quyết định chiến lược. Nếu bầu trời đầy mây, cuộc tiến công sẽ diễn ra bằng bổ nhào. Hắn sẽ định vị phía trên hạm đội ở độ cao năm nghìn mét và từ đó rơi thẳng xuống mục tiêu, có thể là ống khói, điểm chạm đích có hiệu quả nhất. Nếu bầu trời quan đãng, để tránh ra đa, hắn sẽ bay rất thấp, là là mặt sóng, và đến phút chót hắn sẽ dựng mũi chiếc máy bay tiêm kích để đâm vào sườn tàu. Điều quan trọng là giữ cho mắt mở đến phút cuối cùng, cho đến khi gặp mục tiêu, cho đến khi nổ. Có quá nhiều máy bay đã hy sinh vô ích, bởi vì phi công hoảng sợ trước súng phòng không, trước sự phóng to nhanh chóng của mục tiêu, trước sự va chạm sắp xảy ra, đã nhắm mắt lại để chết và đi chệch khỏi đường bay chỉ vài mét và rơi một cách vô ích xuống biển. Về bản thân cái chết, về nỗi đau khổ của cha mẹ hắn, hắn không nói gì cả, không tưởng tượng gì cả. Lúc bổ nhào, tên kamikaze báo bằng radio: “Tôi bổ nhào” sau đó, liên lạc bị cắt. Tên kamikaze cũng chết. Hắn thế nào cũng chết, ngay cả khi hắn trượt mục tiêu, ngay cả khi hắn thoát khỏi súng phòng không. Hắn không có xăng để trở về căn cứ.
Ở đầu kia của trái đất, trên mặt biển phẳng như một tấm tôn, chiếc máy bay tiêm kích lên đường. Ở phố Bienfaisance, nằm dài trên giường của tôi trong bóng tối của căn buồng - đôi khi, trở về nhà mẹ quên tắt đèn trong hành lang và tôi bực tức đứng dậy tắt đèn -, tôi đợi hắn. Ông bà tôi đã rơi vào quên lãng, mẹ tôi nằm ngủ cho dã rượu, tôi, tôi rình một dấu hiệu, một cái run rẩy của lặng yên. Tôi biết rằng hắn sẽ đến. Tôi sợ nhưng tôi đợi hắn. Tôi không co rúm lại. Những bức màn gió rung lên nhè nhẹ. Tôi cảm thấy gờn gợn trên làn da sợi xù lên của màn nhung. Tiếng ồn toát ra từ chất vải, to dần ra, lan đến các bức tường, biến thành một tiếng ầm ầm quay vòng và đè nặng lên tôi. Tôi vùi mình trên giường. Tôi thử buông thả mình. Tôi nóng. Tôi không dám đẩy chăn ra. Cứ tối đến, hắn trở lại. Tôi quen dần. Một đêm nọ, tôi nói chuyện với hắn, tôi thì thầm: “Mi có thấy ta không? Mi có thấy là căn hộ này xấu không? Mi đến làm gì?”. Lúc đầu hắn không trả lời. Hắn tiếp tục quay vòng, không thể lay chuyển. Nhưng về lâu dài, hình như tôi nhận ra những sự thay đổi âm thanh. Tôi nhận thấy rằng một sự khuếch đại tiếng ồn có nghĩa là khẳng định. Tôi nói với hắn về mẹ. Mi có biết lúc này mẹ ta ở đâu không? Mẹ đang ở trong một tiệm rượu, có những gã đàn ông đặt những bàn tay hộ pháp lên mông mẹ. Chúng trả tiền rượu cho mẹ để làm mẹ say. Tiếng vo ve lại gần. Nó rất gần tôi. Nó chạm vào phía trong tai tôi. Tôi cố chịu “Tsurakawa đừng đi, hãy an ủi ta”.
Bây giờ cứ đêm đêm hắn lại đến ngồi bên mép giường của tôi, và tôi ngủ thiếp đi cùng hắn.
Rồi một buổi sáng rất sớm, mẹ tôi ngã trên cầu thang. Người gác cổng tìm thấy mẹ đang ngáy giữa các bậc thang. Tiếng chuông làm tôi giật mình thức giấc, rồi tôi đứng dậy thật nhanh. Khi tôi đang lay mẹ mà không có kết quả thì nghe thấy Tsurakawa đến “Mi đi đi, tôi nói, bây giờ không phải lúc”. Tôi xốc nách mẹ để dựng mẹ dậy. Tôi sắp thành công trong việc dựng đứng mẹ lên. Đầu mẹ thõng xuống một bên. Tôi xiết chặt mẹ trong cánh tay. Người gác cổng ba hoa. Chiếc máy bay tiêm kích kêu vù vù. Tôi cảm thấy mồ hôi toát ra trên da thịt. Lúc đầu có những ngôi sao ngoằn ngoèo trước mắt tôi. Rồi những bức tường bắt đầu quay cuồng. Rồi bất chợt một tiếng rít chói tai, to dần lên nhanh chóng, vang lên từ trên xuống dưới cầu thang. Tôi có cảm tưởng rằng cái áo ngủ của tôi rách toạc xuống sống lưng. Tôi ngất đi, ngã và kéo theo mẹ tôi. Mẹ là người đầu tiên nhổm dậy. Cú sốc đã đánh thức mẹ. Bà gác cổng cam đoan rằng tôi đã đứng dậy quá nhanh. Hẳn là bà ta không nghe thấy gì và đưa chúng tôi về buồng của chúng tôi.
Hắn muốn giết mình. Hắn muốn xuyên thủng mình, tôi nghĩ và lau người ướt đẫm mồ hôi. Tôi đã nhầm. Tôi không có bạn. Tôi sẽ không bao giờ có bạn. Hắn cắm trên không để hạ tôi cũng như hắn đã hạ cha tôi. Tôi cô đơn cho đến chết. Nếu hắn trở lại tôi sẽ chết.
Không thể ở lại trong buồng, tôi ra ngoài phố. Mặt trời nhảy nhót trên kính cửa ô tô đối với tôi giống như hàng đàn máy bay bò trên mặt đất, dính vào đèn đỏ. Mọi tiếng ồn nói với tôi về chiếc máy bay tiêm kích. Mọi tiếng ồn tiềm tàng tiếng rú của chiếc máy bay tiêm kích. Tôi trốn đâu bây giờ? Tôi trở về căn buồng của tôi trước đó một giờ tôi đã chạy trốn. Người tôi run lên. Tôi co rúm trên cái thảm chân giường và không động cựa nữa.
Bà tôi lo lắng. Phải chăng bà đã cho ra đời một lũ con cháu điên rồ? Bà tập tễnh đến chỗ tôi, cố nói những lời tử tế, trong miệng bà lại bất lịch sự đến nỗi tôi không thể nghe được. Tuy vậy tôi cũng nắm được một từ nó không thuộc về tình cảm cũng không thuộc về Chúa: những viên Quies. Tôi đến ngay hiệu thuốc. Ôi, hạnh phúc thay được nút chặt hai cái lỗ tai lúc nào cũng mở ra. Tôi ấn vào, tôi lèn chặt, tôi không để một kẽ hở nào. Ôi yên tĩnh quá. Tôi nghe trái tim đập với một nhịp đều đặn bình yên. Tôi ở trong tôi, đầu tôi rỗng tuếch. Tôi khóc.
Nếu tôi không phải đi học thì từ ngày đó tôi đã vĩnh viễn nút lỗ tai lại. Đầu tiên, tôi luôn luôn đặt các viên Quies vào tai. Tôi nói với các thầy giáo rằng bà tôi bắt tôi đặt bông vào tai. Đồ vào những con mắt nhìn của thiên hạ, tôi thấy rõ ràng họ bắt đầu cho là tôi điên. Tôi cố gắng. Tôi mân mê những viên xi giữa các ngón tay sẵn sàng bóp nát chúng vào tai khi có một tiếng vo ve bé nhất. Những viên xi đó làm tôi yên lòng, cho phép tôi tìm được một chút rảnh rang và nhờ chúng tôi có thể tiếp tục theo học.
Một hôm, mẹ tôi đi mất. Cái điều bất ngờ đã đột nhập vào nhà chúng tôi dưới dạng một người đàn ông đứng tuổi, nước da rám nắng, giọng nói khỏe, lông mày rậm. Suốt sáu tháng trời, cứ mỗi tuần hai lần hắn đến ngồi trong phòng khách để nói chuyện với ông bà tôi và uống một cốc rượu vang có mùi bụi. Đôi khi hắn còn ở đó khi tôi đi học về. Một buổi tối, hắn đi tìm mẹ tôi trong buồng của mẹ, để mẹ ngồi cạnh hắn, bảo tôi ngồi xuống và sau khi hắng giọng hắn thông báo cho cả nhà tập hợp bằng cách đó rằng hắn sắp lấy mẹ, sắp đưa mẹ đến biệt thự của hắn trên bờ biển, giữa những cây thông và tiếng râm ran của ve sầu. Hắn nói rằng hắn muốn giúp đỡ chúng tôi, trở thành chỗ dựa cho gia đình. Hắn bảo rằng hắn biết một nhà điều dưỡng đứng đắn và thuận tiện tại đó ông bà tôi sẽ được hưởng một sự chăm sóc y tế chặt chẽ và sẽ không còn phải lo lắng gì nữa. Hắn bảo rằng hắn muốn làm cho tôi như một người cha làm cho con, rằng sẽ mua cho tôi một căn hộ nhỏ để tôi theo đuổi việc học hành. Hắn bảo rằng tôi đã từng là một đứa con hiếu thảo và bây giờ tôi phải nghĩ đến tôi. Thỉnh thoảng hắn quay lại phía mẹ tôi và thêm: “Có phải thế không, Bénédicte?” Cái gì mẹ tôi cũng đáp phải. Mẹ tôi lại có thể nói được chỉ để nói mỗi một tiếng: vâng. Chúng tôi không nói gì. Chúng tôi cũng không thể uống được rượu sâm banh hắn mở vì cơ hội này. Nếu hắn chờ đợi những lời cảm ơn thì hắn chỉ mất công vô ích. Dù thế nào chăng nữa, chúng tôi không được hỏi ý kiến, và chúng tôi không có gì để nói. Hắn cướp mẹ của chúng tôi. Đó là cái kết cục hợp lý của sáu tháng xâm lược mà chúng tôi đã không có một sự phản kháng nào. Từ sau cái buổi tối hắn đưa mẹ ướt lướt thướt vì nước mưa do mẹ đã đi lang thang suốt buổi chiều giữa quảng trường Saint-Augustin và La Concorde, mỗi hôm hắn lại lấy mẹ đi nhiều hơn. Hắn cho mẹ mặc những bộ cánh xịn và đi giày cao gót. Lúc đầu mẹ đi lại khó khăn, như một cô gái mới tập đi giày. Hắn đã đưa mẹ đến một thợ làm đầu để cắt tóc cho mẹ. Hắn đã đưa mẹ đến một thầy thuốc tâm thần do một người bạn hắn giới thiệu. Bởi vì hắn có bạn bè. Hình như ông thầy thuốc tâm thần rất quan tâm đến ca của mẹ. Chứng quên rõ nét nhưng từng phần. Mẹ nhớ một cái tên, một bộ phận, không cái gì ngoài cuộc sống của mẹ bên Mỹ. Tôi muốn hỏi mẹ xem mẹ có nhớ rằng tôi là con gái mẹ không nhưng tôi không dám. Cả ông bà tôi cũng không dám nốt. Ông bà ngày càng bé đi, teo lại trong góc căn hộ mà người lạ kia đã vào bằng sức mạnh. Tôi chưa bao giờ thấy họ khốn khổ đến thế, ngay cả khi mẹ bỏ nhà vào ban đêm. Đương nhiên là nhà điều dưỡng sẽ có lợi cho họ. Tuy nhiên sau khi người lạ đóng cửa và để lại chai sâm banh vừa mở, bà giật mình phản kháng. Bà vung chiếc gậy, và cái nhìn dữ tợn, bộ mặt đột nhiên đỏ lên và rắn lại, bà kêu lên rằng không ai có quyền bắt đi con gái của một người mẹ, rằng không bao giờ bà rời khỏi căn hộ này và rằng một người đàn ông mà đi cắc tóc của một phụ nữ thì không xứng đáng với sự tin cậy của cô ta. Một nét nhăn nhó vì đau đớn làm méo miệng bà, bà đặt tay lên trái tim và chiếc gậy lăn dưới chân bà. Đứng trước cái kiếm kì cục đó, tôi nghĩ đến đoạn trường thoại của Don Diègue: “Cánh tay ta mà toàn thể nước Tây Ban Nha cúi đầu khâm phục…”
Rồi mẹ ra đi. Mẹ đã thắng, mẹ thắng liên tục. Chúng tôi chứng kiến mẹ ra đi. Một chiếc xe 403 màu xám đợi trước cổng, chở toàn bộ đồ đạc hắn đã sắm cho mẹ. Mẹ xuống lần cuối cùng cái cầu thang tăm tối, không ngoái nhìn phía sau, không đi một vòng cuối cùng trong căn hộ. Bà cũng xuống, níu lấy tôi. Một cuộc xuống thang vô tận, từng bậc từng bậc lại dừng. Rồi chúng tôi đứng tất cả trên vỉa hè trong một buổi sáng đẹp trời tươi mát của tháng Sáu. Tôi tự hỏi mẹ có ôm hôn chúng tôi không, nhưng hắn lại là người đi nước trước. Bénédicte, ôm hôn gia đình đi, em. Mẹ nghiêng người về phía bà. Ngày xưa bà và mẹ cao gần bằng nhau. Mẹ ngoan ngoãn hôn lên má chúng tôi. Cái mũ của mẹ làm mẹ vướng. Mẹ không nghĩ phải bỏ nó ra. Không ai nói lời nào. Hắn nắm lấy cánh tay mẹ, đặt mẹ như một bà hoàng vào trong xe, ra dáng một hoàng tử mà tôi mơ lúc còn bé, mà tôi không nhận ra mặc dù hắn cố gắng rất nhiều để được giống. Tuy nhiên cái bằng chứng của sự xúc động trong hắn, đó là hắn nhắc đi nhắc lại hàng chục lần rằng hắn sẽ quay lại đưa ông bà đến L’Hay-les-Roses trong mười ngày nữa, ở đó một căn buồng đang đợi ông bà trong một nhà dưỡng lão sang trọng. Chiếc xe nhẹ nhàng nổ máy và rẽ vào đại lộ Malesherbes về phía Côte d’Azur. Tôi nhớ lại chiếc xe Citroel 15 to tướng của chúng tôi, cái giỏ đựng bữa cơm dã ngoại trên đầu gối, sự phấn khích của ông, và tôi nhìn cả ba chúng tôi, xấu hổ, rã rời, không thể quyết định trở về với sự buồn tẻ của cái nơi đã từng là căn nhà của chúng tôi. Ông là người đầu tiên nhúc nhắc trong đôi giầy xứ Charente quá to làm cho ông phải bước từng bước ngắn. “Nào, đi thôi” ông nói với bà. Thế là giống như lần đầu ông gánh lấy trách nhiệm gia đình, như thể lần đầu ông đóng vai một người đàn ông. Mỗi người một bên, chúng tôi đưa bà mẹ bị nhạo báng, bà hoàng mất ngôi về nhà. Ông đặt bà vào ghế bành của bà, mang đến cho bà chiếc khăn san. Hình như cuối cùng thì họ cũng yêu nhau, trong cảnh khốn khổ của tuổi già, trong sự chờ chết. Điều này khiến tôi ghê tởm một chút và tôi quay mặt đi. Trước khi đi tôi vào buồng của mẹ. Mẹ đã để trên bàn đôi giầy đế bằng và những chiếc áo cũ của bà, chúng là ác mộng của mẹ, là nỗi đau của mẹ. Ngăn kéo bàn ngủ rỗng không, mẹ đã lấy những tấm ảnh của cha.
Căn hộ được đem bán. Có những khách mua thường xuyên đến xem qua môi giới của một hãng mà bố dượng tôi đã ủy quyền. Đôi khi tôi khoe khoang ầm ỹ lên. Đến tối tôi lựa chọn đồ đạc cũ, những thứ ông bà tôi mang đi L’Hay-les -Roes và những thứ tôi mang đi phố Quai de Jemmapes. Tôi đã đến xem căn hộ hai phòng với ông. Căn hộ màu trắng làm tôi lóa mắt. Tôi đã đồng ý, như mẹ. Ngồi trong ghế bành, bà chỉ cho tôi mất cái khăn bàn trong cái tủ mở to của phòng khách. Bà nói: “Cháu hãy cầm lấy và đừng có quên tấm khăn cũ thành phố Touen trong tủ búp phê” Hai chồng đĩa hàng năm được mua cho tôi. Thế là trước những dấu vết tô vẽ đẹp đến thế của một quá khứ làm tôi nghẹn thở, trước những chứng cứ đầy rẫy của những dự kiến mà bà từng mơ tưởng vì tôi, những giọt nước mắt trào lên mắt tôi.
Căn hộ mới của tôi sáng sủa biết bao với những bức tường không vết bẩn, cái thảm trải sàn màu be, cái bàn gỗ thông, cái lò bếp mới toanh. Và bây giờ cuộc đời tôi trống trải biết bao khi ba người thân bỏ tôi. Tôi không có việc gì để làm cho tới ngày trường Đại học mở cửa, tại đây tôi bắt đầu nghiên cứu toán học bởi vì không có ý nghĩ nào khác đến với tôi và bởi vì chiếc máy bay chiến đấu không ngăn cản tôi đếm. Trong buồng tắm cũng trắng toát, tôi đã tích trữ hàng hộp đựng viên Quies. Vì tôi có một mình tôi không tự tước bỏ cái quyền được mang chúng. Từ nay không có gì ngăn cản được tôi điếc.
Ở phố Bienfaisance, từ sau cái lần ngã trên cầu thang tôi không ngủ mà không nút lỗ tai. Nhưng ban ngày tôi bắt buộc phải nghe. Vì thế chiếc máy bay tiêm kích đã năm sáu lần tái phạm bằng những cuộc tiến công mạnh mẽ. Tôi không ngất đi nữa. Tôi bị tê liệt, chờ chết mà không bao giờ chết. Và cái làm cho tôi hoảng sợ không kém gì mỗi lần nó đến, đó là để lộ ra cho những kẻ nhìn thấy tôi - một lần kể cả bố dượng tôi - một cái gì đó mà tôi không thể giấu diếm, mà tôi cảm thấy dồn lên mặt và không ai được trông thấy. Ít ra thì ở đây tôi cũng được yên, tôi không có khán giả và không có nhu cầu nghe. Khi tôi nhận được hồ sơ của trường đại học trong đó có số báo danh sinh viên của tôi, tôi giật mình. Tôi hiểu rõ rằng nếu tôi không trấn tĩnh lại ngay thì không bao giờ có gì thay đổi đối với tôi và tôi sẽ chết trong điếc lác, trong một căn hộ màu trắng. Tôi sắp phải đương đầu với một lô bộ mặt không biết tý gì về tôi. Đó có phải là cơ hội để lại ra đi không? Cái từ sinh viên, với những âm tiết mạnh mẽ, sáng lên trong sự rối loạn tinh thần của tôi như một chân trời cứu rỗi. Phải, tôi sẽ là một nữ sinh viên bình thường, mất tăm giữa cái đám đông thanh niên mang nặng giấy tờ, ngồi tại bàn ở tiệm và phê giữa những cuộn khói mù mịt. Khi điền vào hồ sơ, tôi quyết định dấn thân vào cuộc chiến đầu bằng tất cả sức lực của mình. Tôi vứt bỏ những viên Quies, ném chúng vào sọt rác, mở cửa sổ. Tiếng rì rầm lắng dịu của Paris tháng Tám đón nhận tôi. Rồi không có lệnh của bà, môi tôi thì thào một lời cầu nguyện.
Đầu tiên, tôi nảy ta một mẹo. Tôi viết thư cho bố dượng tôi rằng căn hộ âm vang và rằng những người hàng xóm làm ồn đến mỗi tôi không ngủ được. Ông liền phái một xí nghiệp làm một cái trần nhà giả. Công việc làm tôi bận bịu và tôi may mắn có được những công nhân đặc biệt dễ mến. Họ không ngớt nói vui. Những lời đùa vui của họ ngốc nghếch nhưng làm cho tôi cười rất nhiều. Tôi mua bia cho họ. Chúng tôi cùng chạm cốc. “Cô ấy sẽ yên tâm làm việc với cái trần giả đó. Chúng ta có thể nhảy điệu ja-va ở trên, cô ấy cũng không nghe thấy”. Nhảy điệu ja-va, lạy Chú, phải chăng một ngày nào đó tôi cũng nhảy được điệu ja-va? Họ chỉ ở có ba ngày nhưng sự tử tế của họ và cái vui của họ mang lại cho tôi một cái lợi to lớn. Tôi chưa từng nhớ là đã có ai nói với tôi mà lại cười hoặc chỉ là nói nhẹ nhàng.
Để đấu tranh tốt hơn, tôi cũng quyết định làm cho chiếc máy bay phải đến. Tôi muốn luyện cho mình giữ một vẻ mặt không nao núng dưới làn đạn của nó sao cho không một sinh viên nào nghi ngờ điều bí mật của tôi. Tôi đến ngồi vào bàn của tôi trong ánh sáng mùa hè, rồi tôi ở đó đợi nó. Tôi không động đậy. Tôi biết rằng nó ở kia, chỉ cần kiên nhẫn một chút. Tôi nhắc tôi: khi nào nó nhào xuống, mình sẽ cười vào mũi nó, mình sẽ nghĩ đến tiếng còi bình thường của nhà máy. Nhưng hoặc do nó không qua được cái trần giả, hoặc do nó muốn xuất hiện bất ngờ, dù có dỏng tai tôi cũng không bao giờ nghe thấy gì khác ngoài cái tiếng vo vo quen thuộc và vĩnh cửu báo hiện sự tồn tại của nó. Dù sao thì tôi cũng chợt nảy ra ý nghĩ rằng nếu nó không tấn công tôi thì đó là do sự quan sát của tôi đã giữ chân nó lại. Điều khám phá này khiến tôi dũng cảm lên, rồi tôi quả quyết và bình tĩnh đợi ngày nhập trường, hoàn toàn kiên quyết trở thành một nữ sinh viên bình thường.
Lần đầu tiên ngồi trên ghế tầng của giảng đường tôi rất lạ lẫn. Tôi quay người đi, quay người lại và nhận ra rằng chung quanh tôi toàn con trai. Đó đây, nhô lên vài cái đầu con gái, đơn độc, lạc lõng. Thời đó các trường trung học ít khi có cả nam và nữ học sinh. Trường tôi cũng không có con trai. Những người đàn ông duy nhất mà tôi gần gũi là ông tôi, vài linh mục và bố dượng tôi. Sự trong trắng của tôi là tuyệt đối. Tôi không chán ngắm nhìn họ. Tôi ưa thích họ ngay lập tức. Tất cả, tôi thích nam giới. Cái dáng vẻ vụng về hơn dáng bọn con gái của nam giới, da dẻ thô hơn, cái mùi mồ hôi, móng tay lam nham và mặc dù cái tính vật chất đó, cái vẻ lạ lẫm của nó tất cả khiến tôi đi đến với nó ngay lập tức. Trong khi các cô gái khác xúm lại với nhau, tôi rụt rè gia nhập hội con trai.
Mặc dù tôi không hay chuyện, tôi nhanh chóng trở thành một người bạn được ưa chuộng, trước tiên do năng khiếu của tôi về môn toán, sau nữa do tôi là người duy nhất sở hữu một căn hộ. Tôi mở cửa cho bất kỳ ai muốn và cái tin này nhanh chóng truyền đi. Có khi có tới mười hai người ăn tối ở nhà tôi, mỗi sinh viên đóng góp phần của mình. Họ đối xử đúng như tôi mong muốn, họ hút thuốc, nói chuyện, đùa vui. Tôi đứng ngắm nhìn họ. Một niềm hy vọng chẹn họng tôi, niềm hy vọng được là một người trong bọn họ, hòa nhập, hòa hợp với họ, niềm hy vọng được lôi cuốn vào sự bồng bột vui vẻ của họ. Tất nhiên là không thể được. Tsurukawa không có ý định buông tha tôi. Tôi nghe thấy hắn quay vòng trên đầu chúng tôi, nhẹ nhàng, đều đặn. Tôi mỉm cười. Không có ai trông thấy gì. Trong túi, bàn tay tôi quặp chặt lấy, cái hộp đựng viên Quies. Tôi làm cơm. Tôi rửa cốc. Tôi đã có cái cứu cánh là giam mình trong buồng nếu hắn tấn công. Tôi kín đáo xem đồng hồ, nửa muốn mọi người ra về, nửa muốn có một hay hai người bạn ở lại với tôi do hết tàu điện ngầm mà phải ngủ lại nhà tôi. Không phải tôi muốn ngủ chung với họ. Tôi không có ý nghĩ về cái khả năng đó. Nhưng cảm nhận thấy họ ngủ trên những tấm đệm ghế dài trong khi trên giường, tôi đẩy lùi cái giây lát phải nút lỗ tai làm tôi yên lòng. Tôi có cảm tưởng là, vì họ đang ngủ thì Tsurukawa cũng phải ngủ, trong cái trại lính của hắn. Tôi hình dung ra cái dãy giường và những thân thể bất động. Tôi cũng đang nằm dài. Những chiếc máy bay cũng đang nằm trong nhà để máy bay. Giấc ngủ thiu thiu của bọn con trai mang lại đình chiến trên thế giới. Và tôi có lý trí vì, những đêm đó, chiếc máy bay tiêm kích không hoạt động.
Trong lúc tôi ngồi bên cạnh những sinh viên nam, nghe bài giảng hoặc giảng lại cho họ một cách chứng minh khó, đó là lúc tôi cảm nhận những tác động đầu tiên của khát khao. Tôi đoán rằng tôi đã ao ước được ôm trong những cánh tay. Tôi không biết đòi hỏi. Tôi đợi họ đòi hỏi. Tôi dùng mưu mẹo để khuyến khích họ: tôi bị váng đầu hoặc trời đột nhiên trở lạnh. Một trong số họ hiểu ra. Cậu ta ở gần nhà tôi và chúng tôi thường cùng về nhà. Chúng tôi chia tay nhau ở phố Faubourg-du-Temple. Tối hôm đó, giữa đám đông đang bước đi trên hè đường, thay vì tiếng “chào!” truyền thống khi chia tay, cậu ta đột nhiên kéo tôi sát người cậu. Mặc cho những chiếc cặp làm vướng víu, chúng tôi hoàn toàn áp sát vào nhau, cứ thế suốt mấy giây không động đậy. Cậu ta xiết chặt tôi, và đó giống như một sự giải phóng. Bản năng đã không đánh lừa tôi. Khốn khổ thay, chàng trai muốn hôn tôi. Tôi hốt hoảng, tôi giãy giụa và cậu ta đỏ mặt, ngượng ngùng để cho tôi đi và ấp úng một câu xin lỗi. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng cái việc để cho một chàng trai ôm trong cánh tay lại tự nó là một mục đích. Tôi không biết một chút gì về tình dục, ngoài một vài định nghĩa tìm được trong từ điển Larousse. Tôi đã nhìn thấy mẹ tôi hôn đàn ông. Nhưng đó lại là lý do khiến tôi ghê tởm. Vì thế cho đến khi tôi gặp Bruno, không có ai hôn tôi. Đàn ông có thể ôm tôi. Nhưng hôn tôi lại là chuyện khác.
Bây giờ tôi biết rằng người ta có thể làm tình mà không ôm nhau trong cánh tay.
Có một nguyên nhân khách quan khiến tôi sợ bị ôm hôn. Đó là do răng tôi. Vì những tiếng vo ve trong tai tôi, tôi không thể đến gặp nha sỹ. Ngồi ngửa mặt ra đằng sau, phô mình ra từ đầu đến chân, trong tư thế buộc phải há miệng ra trong một cái ghế bành không ở trên mặt đất mà lại hình như lơ lửng trong không gian, chịu cho một người lạ đặt tay lên miệng mình, chịu đựng tiếng rin rít của cái mũi khoan, cảm nhận như một cái tai thứ ba ở đáy họng nó phản hồi nhưng rung động trong hộp sọ, không thể động đậy vì sợ bị thương, tất cả những cái đó đối với tôi là một sự thử thách không thể vượt qua. Tôi đành lòng dùng aspirin và thuốc kháng sinh. Tôi mím chặt môi, một tay máy móc đặt lên miệng. Tôi cho rằng tôi có một khuôn mặt đẹp, đôi mắt màu xám nhạt như mắt mẹ tôi in bóng những lông mi dài, cặp môi rõ nét, mọng, quá mọng. Nhưng ngay khi tôi mở miệng thì một hàm răng màu vàng, cắm lệch hiện ra. Bà tôi quan tâm nhiều đến tóc tôi nhưng không thấy rằng răng tôi mọc cái nọ đè lên cái kia. Lần đầu tiên Bruno hôn tôi, tôi đã khóc. Tôi luôn cho rằng tôi ghê tởm đàn ông, miệng tôi, mọi cái ẩn giấu nơi tôi.
Đó là buổi tối thứ ba hoặc thứ tư của chúng tôi trong năm. Tôi không còn biết tên của người đã tiếp chúng tôi nhưng tôi nhớ ông ta ở một căn hộ lớn phố Petits - Champs có một ban công chạy suốt mặt tiền. Tôi cũng nhớ rằng cửa sổ để mở và ta trông thấy cái bánh xe lớn ở công viên Tuileries trong một làn ánh sáng màu sắc rực rỡ. Lúc bấy giờ là tháng Sáu và chúng tôi đang ăn mừng kỳ thi kết thúc. Có nhiều người tôi không quen. Tôi dễ dàng khiêu vũ với người lạ. Tôi thích khiêu vũ hơn nói. Tôi cảm thấy khó khăn khi phải nói chuyện và hoảng lên khi có người đặt cho tôi một câu hỏi có tính chất riêng tư (tôi có lớn lên thật, tôi vẫn không biết nghĩ), vậy mà tôi không chút thẹn thùng, không chút e dè trong cái kiểu cách khiên vũ của tôi, thực vậy tôi thích ngả vào bất kỳ tay ai. Nhưng, cái buổi tối đó tôi biết rằng tôi sẽ gặp nguy: cái nguy của nụ hôn chối từ ở phố Faubourg-du-Temple. Chắc rằng mỗi chàng trai có mặt tại đây đợi tôi mở miệng, và rồi nỗi sợ phá vỡ niềm vui thú của tôi. Có phải vì vậy mà tôi lạm dụng rượu vang cam đặt giữa tủ búp phê? Trong trường hợp này hiệu quả tính trước không xảy ra, tôi không mở miệng. Nhưng bị sự bảo đảm gian dối của rượu lừa gạt, tôi đã có nỗi thèm muốn điên rồ gọi Taurukawa nói chuyện với hắn trong khi từ đầu năm tôi đã làm mọi việc để tránh xa sự có mặt của hắn. Hắn không khiêu vũ như chúng ta. Hắn chạy theo bước chạy thể dục từ nhà ngủ đến chỗ chiếc máy bay màu vàng trên đó hắn học lái. Thành phố Tokyo chết dưới bom của những pháo đài bay B21. Và tất cả chúng ta, những người đang uống rượu và khiêu vũ, nếu người ta yêu cầu chúng ta, nhân danh đất nước chúng ta, ngày mai hãy lên đường đến một cơ sở huấn luyện thì liệu chúng ta có đi không? Chàng trai đang ôm tôi trong cánh tay và hình như hơi lúng túng, có dễ dàng cầm lấy súng, lựu đạn hoặc súng phun lửa không? Tại sao những người khác chứ không phải chúng ta lại biết bom đạn và có nhiệm vụ làm chiến tranh? Trong phòng bên, một nhóm đang thảo luận chủ nghĩa Mác và phi thực dân hóa. Ở đây chẳng có ai đi sang Algérie. Việc học hành cho phép được hoãn. Trên bìa cuốn sách có bức ảnh của Tsurukawa. Hắn đứng giữa một nhóm tám phi công, hắn là người thứ ba kể từ trái sang, ở hàng đầu. Hắn mặc một chiếc áo dài màu đen có cúc trang trí hoa anh đào. Đầu hắn chít một chiếc khăn, giữa có dập một vòng tròn màu đỏ, mặt trời mọc, dấu vết ngón tay của tử thần. Trong khi tôi khiêu vũ, từ bước nhảy này sang bước nhảy khác, tôi tưởng tượng hắn bước giữa chúng ta. Nhìn chúng ta bằng cặp mắt vô hồn, bộ mặt khó hiểu và bình thản trong khi trán chúng ta vã mồ hôi. Người ta bảo rằng những người cảm thấy sắp chết đổ mồ hôi vì lo sợ. Da của Tsurukawa khô. Đột nhiên có ai đó tắt điện và đặt lên máy quay đĩa bài Only you. Giới nghiêm. Chỉ có cái quầng sáng của bánh xe lớn hắt ra vài ánh yếu ớt trong căn hộ như một đám cháy rất xa xôi. Anh bạn nhảy của tôi lại gần tôi và tôi bắt đầu nghẹt thở. Nụ hôn xảy ra đến nơi. Qua vai anh ta tôi tìm Tsurukawa. Những chiếc khuy mạ vàng của áo hắn có lẽ sẽ lấp lánh trong bóng tối. Tôi không thấy gì. Thế là tôi có niềm tin tuyệt đối rằng chính hắn đã tắt ánh sáng để chộp tôi. Lần này thì hắn sẽ giết tôi, lần này tôi sẽ chết. Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi muốn hét lên để người ta bật đèn nhưng họng tôi nghẹn lại. Tôi co dúm lại, mắt tôi cứng đờ, trừ tai tôi bắt đầu thăm dò không gian một cách háo hức. Tôi không thể khiêu vũ được nữa. Anh bạn nhảy của tôi ve vẩy một mẩu gỗ. Tôi cảm nhận được dưới chân những tiếng rung của động cơ. Lúc nãy, tiếng ồn của chiếc máy bay Zéro đã len lỏi qua đầu tôi nhưng khi nghe kỹ tôi mới nhận ta rằng tiếng gõ giầy của những người khiêu vũ trên sàn đã gây ra sự lẫn lộn. Tôi phải đợi hắn từ phía nào? Hàng đàn kiến leo lên chân tôi, tay tôi. Trước khi chúng làm cho tôi tê liệt, nhất thiết tôi phải vào buồng vệ sinh và nhét những viên Quies. Tôi xô đẩy những thân thể bám chặt vào nhau. Tôi tìm cái túi của tôi trong đống áo khác ném ở lối vào. Bây giờ tôi nghe rất rõ tiếng máy bay. Giọng của ca sĩ muốn biến nó thành một con chim vô tư bay lượn trên bầu trời, tôi thì tôi biết rõ nó mang lại chết chóc. Cuối cùng tôi tìm được cái túi của tôi nhưng buồng vệ sinh lại bận. Tôi đành phải ở trong hành lang. Tôi cuống cuồng lục soát. Đây là cái hộp nhỏ màu kem trắng. Tay tôi run lên. Tôi mở hộp. Hộp rỗng, tôi quên không đem đổi? Những khẩu pháo phản công bắt đầu hoạt động. Một loạt tiếng nổ liên tiếp bung ra trong chân tôi. Tôi thu hết sức lực để rời hành lang. Tôi quay lại với những người khiêu vũ đang trôi giạt trong đêm tối. Đạnhiêu đại bác rơi xuống biển, và tôi nghe thấy tiếng nước bắn lên chung quanh tôi, một bức tường thành bằng nước dựng lên, rơi xuống ầm ỹ để che mắt kamikaze cái đó hình thành một đám sương mù trong đầu, một tiếng ồn to lớn làm nền. Giọng của ca sĩ tự cuốn đi khỏi đó rồi đôi khi lại lộ ra, đưa lên bề mặt. những người khiêu vũ lảo đảo trên boong tầu. Tôi nghẹt thở. Tôi lê mình trên ban công. Đáng lẽ tôi không được làm thế. Nó sẽ đến từ phía đó, bụng chứa đầy bom. Tiềng rít chói tai. Nó lớn dần. Nó sắp lao xuống. Tôi không thấy nhạc nữa. Nó rú lên. Nó gầm lên. Nó xuyên qua tôi, làm tôi nhăn nhó. Mặt tôi méo đi, tôi cảm thấy thế. Nó méo chung quanh cặp mắt mở trừng trừng của tôi. Họ sẽ nhìn thấy bên trong người tôi. Họ sẽ thấy rằng tôi hóa thành một con quỷ. Tôi chống lại. Tôi bám lấy thanh sắt rèn. Tôi đứng thẳng. Tôi không kêu. Tôi nghe thấy văng vẳng tiếng người bạn nhảy: “Laura, em đến nhảy chứ?” Tôi hít vào sâu. Tôi quay người lại. Tôi chìa mặt ra. “ Cái bánh xe lớn, anh ta thì thầm với tôi, người em đỏ cả kìa”. Rồi anh vừa lùi vừa xin lỗi. Tôi đặt tay lên má, không phải để tự giấu mình, không, nhưng là để cho xúc giác trở lại, nó là cuộc sống của da dẻ. Tôi chùi những giọt nước mắt trên lông mày. Tôi đợi cho môi tôi mềm mại. Tôi đã thắng. Tôi lấy đà. Tôi trở nên mạnh mẽ. Tôi đi uống một cốc vang cam và tôi khiêu vũ với bất kỳ ai. Tôi thét lên niềm vui của tôi bằng khiêu vũ. Rồi tôi sẽ đè nát Tsurakawa dưới gót giầy của tôi.
Bruno đến ăn tối ở bến tầu jemmapes. Anh đang hoàn thành việc học ở Nhạc viện, lớp sáng tác. Tôi không biết như thế nào và tại sao anh được đưa vào nhóm chúng tôi. Tôi chỉ biết anh thường hay đến. Anh cũng im lặng gần như tôi nhưng đôi khi, anh lao vào những cuộc đả kích mạnh mẽ chống lại sự chây ỳ của nhà toán học. Anh kể tên Nono làm ví dụ. Chúng tôi không biết Nono là ai. Tôi thích nghe anh nói. Cách nói vội vàng thiếu kiềm chế của anh tạo ra một vẻ mặt hơi đau buồn. Có thể nói rằng từ ngữ làm trầy da môi anh và tôi từng mong muốn vuốt ve chúng, lấy tay xoa chúng để cho chúng khỏi bị tổn thương. Khi anh nói xong, anh tìm lại nhanh chóng cái vẻ nhã nhặn cua anh và cái nhìn cực kỳ chăm chú đối với chúng tôi, nhất là đối với tôi, điều này làm cho tôi ngầm rùng mình. Một tối kia anh ở lại cuối cùng. Tôi không buồn tỏ rõ thái độ khi cất bát đĩa. Trái tim tôi đập quá nhanh, tôi run quá. Tôi ngồi trên ghế dài, không thể nói một lời nào, thử dũng cảm mỉm cười với anh. Anh cũng thế, không nói. Những ngón tay anh đặt trên tóc tôi rồi lướt trên mặt tôi. Tôi đã sống chỉ vì giây lát này, vì cử chỉ này. Cả cuộc đời tôi co ro lại trong bàn tay anh. Khi anh muốn hôn tôi, tôi ngậm miệng lại theo bản năng. Nhưng anh không dừng lại ở những giọt lệ của tôi. Anh đã hiểu tôi một cách hoàn hảo. Anh không dừng lại trước khi tôi tràn trề nước mắt, mồ hôi, máu, niềm vui. Sáng sớm anh ra đi không có một lời. Suốt ngày tôi không động cựa. Tôi chờ anh trở lại. Ngay tối đó anh trở về.
Ngay lập tức, chúng tôi tống khứ ra ngoài những bạn vè hay đến nhà tôi. Anh gia nhập đời tôi với cái máy Revox của anh và chúng tôi sống gần như giam mình trong một kỷ luật thép, giữa tình yêu và công việc.
Tôi những muốn ở bên anh 24 giờ trên 24 giờ. Tôi những muốn không bao giờ đứng nữa. Tôi trút hết khỏi người tôi. Tôi trở nên rỗng đến nỗi một cái chạm nhẹ làm tôi run rẩy toàn thân. Tôi không còn biết anh ấy chạm vào tôi ở đâu, chỗ nào là đầu tôi, chỗ nào là chân tôi. Đôi khi hình ảnh những chiếc răng của tôi bắt chợt tôi trong cảnh hoàn toàn buông thả. Thế là tôi lại càng tự cởi mở, nhận thức rằng Bruno sẽ thành công trong việc trừ tiệt cái gốc thối rữa gắn trong tôi.
Chính anh đòi hỏi chúng tôi làm việc. Anh muốn đoạt giải nhất và ra sức sáng tác một khúc tấu cổ điển tuy sự quan tâm của anh hoàn toàn dành cho nhạc điện thanh. Anh thường xuyên bỏ tôi để đến O.R.T.F. Tuy không ở trong nhóm nghiên cứu âm nhạc, anh được chấp nhận tham gia vào công việc của nhóm. Tôi lợi dụng điều này để làm qua quýt công việc toán học của tôi, khiến anh trách tôi: “Em phải trở thành một nhà toán học lớn”. Anh vì tôi mà nuôi tham vọng tôi không có.
Bruno dạy tôi âm nhạc. Tôi chỉ biết có Chopin vì Nathalie yêu thích Chopin. Tôi nhồi nhét nào sô-nat, nào lieder, nào concerto, nào operas. Ngay lập tức tôi thích Schubert, và tôi nghe nhạc của ông không biết chán. Bruno cười và nói rằng tôi có khẩu vị tư sản. Khi tôi hỏi anh tại sao, anh nghiêm nét mặt và giải thích với tôi rằng tôi bị giam hãm trong một sự thích ứng văn hóa kiểu hòa hợp cổ điển, rằng có một sự dễ dãi dung tục để cho cái xúc động lãng mạn ve vuốt giác quan, cũng như sống không có ý thức chính trị, đó là trường hợp của tôi. Anh cố gắng phân tích những nghiên cứu âm nhạc hiện đại,cái liên tục năng động giữa âm thanh và yên lặng, những cấu trúc vi mô của âm thanh. Trong khi nghe anh, tôi nhìn thấy cái vẻ đau khổ trở lại trên khuôn mặt anh, nó đã từng khiến tôi xúc động và tôi thất vọng đã không thể hiểu cũng như không thể đánh giá nghiên cứu của anh. Bây giờ tôi đã biết ai là Nono, đó là chúa của anh, là người thầy tuyệt đối của anh, là trung tâm của sự sáng tạo của anh mà tôi không thể xâm nhập. Tôi đau khổ về sự bất tài của tôi, nhưng cái cảm giác rằng anh có một bí mật ngoài tầm tay sẽ sai khiến tôi yêu anh hơn.
Đôi khi tôi nhìn anh, người cúi xuống các bản dàn bè. Sự tập trung làm việc của anh quyến rũ tôi. Tôi không dám động đậy để khỏi làm phiền anh. Chỉ nhìn anh thôi là một ham muốn trào dâng trong tôi.
Tôi thích đầu ưa thích thân thể tôi. Tôi mua những chiếc áo may ô ngắn tay bó sát người để làm nổi bộ ngực. Tôi nhổ lông tay chân, tôi đánh phấn tô son, tôi nhuộm tóc. Tôi ngắm nhìn tôi trong gương và tôi tự hào về sắc đẹp của tôi. Ngày Chủ nhật, tôi đi L’Hay-les- Roses thăm ông bà tôi. Sự xấu xí của ông bà làm tôi phát sợ. Cái chết đang đến gần họ, nhưng tôi không muốn trông thấy. Tôi vừa khám phá ra sự khoái lạc, và khám phá đó làm cho phần thế giới còn lại không tồn tại nữa.
Hai năm trôi qua với chúng tôi trong sự cuồng nhiệt. Bruno đã đoạt giải nhất, còn tôi nhận bằng cử nhân với lời khen. Bây giờ tôi đang chuẩn bị bằng cao học về Pythgore. Anh dạy nhạc trong một trường nhạc của quận. Anh đau lòng do chỉ là một thính giả của nhóm nghiên cứu âm nhạc. Người ta yêu cầu anh một tác phẩm, anh chỉ muốn đưa ra những đoạn. Đó là một vị trí giai điệu lý tưởng mà chắc chắn Nono tán thành. Có thể là người ta thấy anh quá trẻ. Anh dũng cảm chịu đựng nỗi khổ cực của anh. Chúng tôi thường cho chiếc Revox chạy đến tận rạng sáng, nghe nhạc jazz và uống sancerre, một thứ rượu vang anh thích. Chúng tôi có thể mở máy hết cỡ vì có cái trần giả. Tôi bồng bềnh trong không gian. Tôi có cảm tưởng là âm nhạc thoát ra từ người tôi. Nhưng chính là trong sự im lặng và trong sự mãnh liệt mà chúng tôi yêu nhau.
Một hôm anh nhận được một lá thư của Nono mời anh cùng làm việc tại một xưởng điện tử ở Milan trong ba tháng. Anh không mong gì hơn. Trước sự hoang mang của tôi, anh cố gắng kiềm chế niềm vui của anh. Chúng tôi yêu nhau còn mãnh liệt hơn nữa, anh trong một hạnh phúc điên rồ, tôi trong cảnh cô đơn tuyệt vọng.
Chúng tôi đã sẵn sáng để tổ chức cho anh ra đi thì anh nhận được giấy triệu tập quân dịch. Lệnh hoãn của anh đã hết. Anh đã hoàn toàn quên mất điều đó. Nỗi thất vọng làm anh ủ rũ. Dù tôi có biết rằng đằng nào anh cũng đi, và có khi đi lâu hơn, tôi cảm thấy được an ủi. Anh lên lớp gần Maisons-Lafitte. Người ta cắt mất mái tóc xoăn và dài của anh. Anh như là trần trụi, yếu ớt không ngờ. Tôi buồn bã đưa tay qua lại trên mái đầu anh. Tôi sợ anh bị lạnh. May sao người ta để cho anh được về nhà hầu như hàng ngày vào buổi tối. Nhưng sau đó, anh bị điều đi Châteaulin ở Bretagne, trong một trung đoàn bộ binh, tại đây anh phải đợi một tháng rưỡi để được nghỉ phép. Thế là tôi cô đơn. Trong một tháng rưỡi, tôi chỉ chờ đợi cái giờ phút gặp lại anh. Tôi cho máy Revox quay, tôi nhìn thấy anh ngồi, đang lắng nghe, đầu tỳ vào bàn tay. Tôi mua rượu Sancerre rồi tôi nhấm nháp trên giường. Tôi đổ chút rượu vào giữa hai vú, nó chảy xuống bụng. Bruno pha loãng rượu cho tôi như thế. Tôi lao vào bằng cao học về Pythagore của tôi, chỉ vì tôi biết rằng như thế làm anh hài lòng.
Anh được nghỉ phép 48 giờ đồng hồ vào đầu tháng Sáu. Chúng tôi quyết định rằng tôi sẽ đến với anh để khỏi mất thời gian đi đường.
Tôi đến nhà ga bé nhỏ Châteaulin vào buổi tối, hơi chóng váng vì chuyến đi. Từ đầu ke nhà ga, Bruno đi đến gặp tôi. Chúng tôi không chạy đến với nhau. Anh tươi cười đi về phía tôi, trong bộ đồng phục binh nhì, với mái tóc ngắn. Và rồi tôi… tôi cảm thấy hơi khó chịu nhìn thấy anh lại gần. Bộ đồng phục không hợp với anh. Anh gầy đi. Nét mặt anh mệt nhọc. Tôi không nhớ rằng đầu anh lại có dạng vuông vắn đến mức này. Nhưng anh ôm chặt tôi trong cánh tay và nỗi khó chịu của tôi qua đi. Chúng tôi uống cà phê tại căng tin nhà ga. Anh phàn nàn. Anh ngủ kém. Quân trang của anh làm vai anh bị thương, và anh về chót trong cả cuộc đi bộ bắt buộc. Cuộc sống quân sự làm hỏng anh. Tôi hết sức động viên anh và làm tan nỗi ngượng ngùng ám ảnh tôi trước bộ mặt mệt mỏi khác lạ đó. Chúng tôi đi ô tô cả đến Douarnenez, tại đây anh đã thuê một buồng khách sạn. Một cái lỗ cửa lớn trông ra biển, trong màu đỏ tía của buổi mặt trời lặn. Chúng tôi mở to cửa. “Âm nhạc và em là tất cả cuộc đời anh, và anh chẳng có cái này, cũng chẳng có cái kia”. Bruno yêu tôi mà không bao giờ nói với tôi. Tôi ngạc nhiên về sự thú nhận hiển nhiên đó đến nỗi tôi không nghĩ đến việc cảm ơn anh, cũng như vui mừng. “Em đây, tôi trả lời, hãy nhìn em - Em có lý, anh thì thầm, anh thật là ngốc”. Rồi anh phá lên cười. Tôi cũng vậy. Chúng tôi đi ra ngoài ăn tôm hùm và uống vang trắng. Ở nhà hàng anh bớt căng thằng và nói nhiều hơn với tôi về Nono. Anh này đã gửi cho anh bản dàn bè mới nhất của anh ta mà anh phải sáng tác ở đại hội Venise, một sự kiện mà Bruno tiếc không được tham dự. Nhưng khi nào kết thúc quân dịch, anh sẽ đi Milan. Tôi phải thu xếp để đi cùng anh. Phải chăng tôi đã biết nước Italia? Chúng tôi sẽ sung sướng tại đó. Tôi thấy Bruno tái sinh và tôi đã sung sướng rồi. Tại sao lại không kia chứ? Tôi cũng có thể đi Milan. Anh yêu cầu tôi gửi cho anh một bản dàn bè khác của Nono mà anh để ở nhà và anh muốn nghiên cứu. Anh viết tiêu đề của nó trên một mẩu giấy anh tuồn đến gần đĩa của tôi: Canti di vita e d’amore: sul ponte di Hiroshima. Một thứ mồ hôi lo sợ tràn ngập tôi, ngay tóc tôi cũng ướt đầm.
Tôi uống quá nhiều rượu, quá nhiều. Tôi tin chắc Bruno xin cưới tôi nhưng tôi không biết tôi đã trả lời gì. Cười vì thấy tôi say, anh dẫn tôi chân nam đá chân chiêu đến tận chân đèn pha. Không khí lạnh giải say cho tôi. Răng tôi va vào nhau vì tôi bị lạnh.
Trong buồng, anh đốt một ngọn nến và cởi quần áo cho tôi. Cho đến giờ, mọi cái đều bình thường. Tôi để mặc kệ. Tôi thích để mặc kệ. Nhưng tại sao anh không cởi bỏ quần áo? Ngọn nến lung linh giữa các bức tường. Anh nhìn tôi. Tôi thấy có cái gì đó ngơ ngác trong mắt anh. Tôi thì thầm: “Anh cởi đồng phục ra, em sợ lắm”. Và khi anh làm việc đó, khi anh cởi đôi giầy lính tẩy to tướng, khi anh tháo thắt lưng và khi tôi nhìn thấy nước da nhợt nhạt của anh, nỗi khiếp sợ xâm chiếm tôi. Chân tôi tê liệt. Tôi không cảm nhận bàn tay anh trên người tôi. Tôi không cảm nhận anh. Anh kéo tôi lên giường. Anh đè lên người tôi. Tôi không còn biết anh là ai nữa. Anh phát điên lên. Anh mê mải. Tôi chống lại. Bất chợt tôi nghe thấy một tiếng thét chói tai. Cái tiếng thét đó xâm nhập vào người tôi, xuyên qua tôi. Tôi ưỡn người dưới hiệu quả của một cơn co giật dữ dội, dữ dội hơn, lan tỏa hơn cả sự khoái lạc. Nó trào lên mặt tôi. Rồi mặt tôi biến dạng, tôi cảm thấy thế. Tôi nhổm người trên giường, hai cánh tay bắt chéo. Tôi tự hỏi Bruno ở đâu. Tôi đã hất mạnh anh ra và anh lăn ra xa tôi. Rồi tôi xỉu đi, chân tay rã rời. Tôi rơi vào tình trạng hoàn toàn trơ ỳ không có gì trên đời làm cho tôi động đậy. Mặt của Bruno hiện lên phía trên người tôi. Tôi nhắm mắt lại để khỏi nhìn thấy anh. Tôi nghĩ rằng tôi ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Sáng ra, anh muốn vuốt ve tôi. Tay anh đã chai sạn trong quân đội, lòng bàn tay anh làm rát da tôi. Tôi bèn dậy ngay. Anh không nói gì. Nhưng cái nhìn của anh có vẻ nghi ngờ. Chúng tôi qua ngày hôm đó ở Saint-Malo. Tôi không dám ngẩng đầu lên. Chúng tôi dạo chơi phố phường, chúng tôi giả vờ nói chuyện. Tôi kể về chương trình toán hiện tại của tôi, anh trả lời rằng anh đã xin vào làm việc ở sở giao thông, rằng có lẽ anh sẽ được lái những xe tải lớn. Giọng nói của anh đã mất nét hấp dẫn. Một linh cảm làm chậm bước chân tôi. Những bức tường cao u ám của những ngôi nhà ảm đạm vùng Saint-Malo, những phố phường gồ ghề mà mặt trời tháng Sáu cũng không sưởi ấm lên được, bãi cát mênh mông ở đó nước biển đọng lại từng vũng, tất cả đều gợi nỗi buồn. Đến chiều tối nước triều lên. Cho đến khi mặt trời lặn, chúng tôi đứng tựa khuỷu vào bờ thành ngắm nhìn những cơn sóng xô vào những tảng đá ngầm trong tiếng ầm ầm cho đến khi ngây dại. Chúng tôi ngủ trong một căn buồng trang trọng, lạnh lẽo như nấm mồ, ôm chặt lấy nhau và không còn bụng dạ nào mà trò chuyện.
Một tiếng vo vo đinh tai làm rung tường khách sạn. Mồ hôi làm tóc tôi dính vào cổ. Một lát sau tôi nhận ra rằng, Bruno đang gáy. Chỉ có thế. Tôi bình tĩnh lại. Tôi bật đèn đêm. Anh không thức giấc, quay người lại làu bàu và thôi gáy. Tôi ngắm nhìn lưng anh, tôi cảm thấy cô đơn. Tại sao anh lại ngủ tốt đến thế? Nước mắt tôi lăn xuống má. Tại sao tôi lại không vuốt ve anh cho đến khi anh tỉnh lại? Sau khi tắt đèn, tôi luồn thật kín đáo đến bên anh, và tiếp tục khóc thầm.
Cái doanh trại tôi tiễn anh đứng giữa vùng truông xứ Bretagne, tôi tự nhủ rằng chúng tôi sẽ ôm hôn nhau khi xuống xe buýt, và rồi tôi sẽ thổ lộ tình yêu của tôi với anh trong lần cuối này. Chúng tôi hôn nhau. Và anh hôn mạnh đến nỗi anh cắn vào môi tôi. Rồi anh đi không ngoái đầu lại. Tôi thử kêu lên. Không một âm thanh nào ra khỏi họng tôi. Môi tôi sưng lên.
Hầu như không có ai trên con tầu đưa tôi về Paris. Đầu tôi trống rỗng, thân thể tôi trống rỗng, môi tôi nóng bỏng như thể tôi chưa ăn từ lâu. Về đến nhà, tôi gửi cho Bruno bản dàn bè của Nono, rồi tôi lấy cuốn sách của Tsurukawa ra. Tôi nhìn rất lâu bộ mặt bí ẩn của hắn và đọc một mạch nhật ký của hắn. Khi tôi đọc xong, tôi đi nằm và đợi hắn. Hắn không buông tha tôi. Hôm sau tôi xuống hiệu thuốc mua một hộp viên Quies để có thể tiếp tục đến trường, rồi cuộc đời tôi lại tiến triển bình thường nếu không có một tai nạn làm nó tạm thời đi lệch đường.
Tôi đoạt được tấm bằng cao học về toán và tháng Bảy tôi đi thăm mẹ tôi. Bây giờ mẹ tôi đã nói. Nhưng mẹ chỉ diễn đạt bằng ngôi thứ ba. Khi chồng hỏi: “Bénédicte, em có ngủ được không?” thì mẹ mỉm cười trả lời: “Cảm ơn, bà ấy ngủ tốt”. Tôi có cảm tưởng là mẹ cố tình, là mẹ lừa dối tất cả chúng tôi. Mẹ còn khỏe hơn cả tôi. Tôi để ngày ngày trôi qua, nằm dài trên cát nghe chiếc máy bay tiêm kích lượn vòng trong nắng. Mặt biển lỗ chỗ hàng ngàn hố bom. Tiếng ồn ào trở nên kinh khủng. Tôi bị những cơn say nắng.
Tháng Tám Bruno được nghỉ phép bốn ngày. Lần này chúng tôi gặp nhau ở Paris khi anh đặt tay lên người tôi, chậm chạp, lo âu, tôi muốn van anh dừng lại. Tôi không nói được. Thế là lại xảy ra đúng như trước. Không phải là tôi sợ bộ quân phục của anh bởi vì anh đã chú ý cởi quần trong buồng tắm. Nhưng tôi không cảm nhận gì, tuyệt đối không cho đến khi tiếng gầm rú của chiếc máy bay tiêm kích lao vào tôi. Khoái cảm mãnh liệt đến nỗi tôi ngã xuống như chết. Bruno tưởng rằng tô