Chương VI
Chương VI
hời gian đó cũng bắt đầu ký hiệp định Pari, trong các điều khoản ký kết có cho phép người thân hai bên qua lại thăm nhau. Không một tiếng súng nổ cả năm, nên đi lại tương đối dễ dàng.
- Thế bà có tìm được Điểu Mi không?-
- Sao không tìm được…Nhờ tìm được nên mới gặp thằng Cao Minh nuôi nấng nó tới giờ và con gặp nó đó.
- Ờ hén! Con hay hỏi mà quên suy nghĩ nữa…
- Nói chung, chắc ba nó uống nhầm nước suối có chất độc da cam. Tới giờ ta mới hình dung ra việc đó, chứ trước ta cho là bị bùa ngải. Nhưng thuốc của ông thầy cho uống, không ngờ lại hết bệnh.
- Chắc mẹ của anh Cao Minh cũng uống nước suối đó…
- Thì đó…Nó nay ba mươi lăm tuổi rồi mà còn ngờ nghệch. Thỉnh thoảng nó đòi kiếm lại ba mẹ nó, nhưng mà ta biết đâu mà tìm… chuyện của thằng Cao Minh thì mặc kệ nó, thằng bé cũng chịu khổ từ hồi nhỏ rồi. Mà đầu óc nó cũng tưng tững có biết khổ sở là gì đâu.
Khánh Vy ghi nhận lại câu chuyện của bà vào trong lòng. Tưởng chừng, những chuyện trước đây thời chiến tranh, thế hệ 9x như cô không còn dính dấp đến nữa. Nhưng câu chuyện làm cho cô boăn khoăn, muốn liên can vào trong cuộc, mà hình như cô đã sờ tận tay day tận lưng rồi. Cô hứa sau này nếu có viết văn, sẽ viết chuyện của Cao Minh thành tiểu thuyết.
Trước cửa sân, con gà mẹ dẫn đám con đi ăn. Những chú gà con trông thật dễ thương, trong đám cũng có con gà anh nghe mẹ kêu “tụt tụt”, lầm tưởng mẹ gọi mình chạy lại bị mổ vào đầu đau điếng. Chú gà anh trước chỉ nở có một mình, không có bầy đàn nên cũng còn lẩn quẩn cạnh đó. Khi gà mẹ ấp chỉ nở một trứng, chú gà anh được cưng chiều hết mức và theo mẹ như hình với bóng. Lúc gà mái mẹ đẻ đám trứng khác, chú gà anh cũng cùng mẹ ấp trứng. Cho đến khi trứng nở, chú có một bầy em thì mẹ chú sinh sự với chú để bảo vệ đám gà nhỏ. Không ai chơi chú gà anh vẻ ngơ ngác và không biết tại sao như vậy. Tựa như lớn rồi, tự lập và phải tự tìm miếng ăn chứ mẹ chú không bao giờ chấp nhận bên mẹ mãi được. Quả là qui luật tự nhiên, từ lâu đã là như thế rồi: Tất cả cho việc duy trì nòi giống và bảo tồn nòi giống ấy. Hình vi xã hội làm sao tránh được những qui luật ấy, quanh đi quẩn lại cũng thế mà thôi. Khánh Vy nhìn đám gà, đút kết cho mình một cái nhìn tương đối hơi lạ.
Bà Cao rải nắm tấm nhỏ ra trước sân, chủ yếu cho gà mẹ thấy bà cũng có tình thương với đám con nhỏ của nó. Bà không quên cho chú gà anh nắm gạo tẻ, một chú gà con chạy lạc sang chỗ chú gà anh nhìn xem ăn gì. Chú gà anh sơ ý mổ nó một cái, tức thì gà mái mẹ tung cánh nổi khùng với thằng con lớn, biết thế nào nó cũng ăn hiếp em nên gà mái mẹ đã không muốn cho nó gần bầy mấy ngày nay rồi. Chú gà anh chạy la tang tác, rồi đứng ngoài xa ngơ ngác như mình có làm gì đâu mà mẹ nổi khùng dữ vậy. Nhưng men lại đám gạo gần mẹ thì chú không dám nữa, bà Cao cũng lắc đầu nghĩ về chú: “Trước sau gì cũng tách bầy, tránh trước khỏi bị mẹ đá đau”. Bà nghĩ đến đó thì ngước nhìn Khánh Vy, có cái gì đó trong câu nói ấy khác hơn với loài người. Nhưng bà thấy cũng có ngày Khánh Vy rời cha mẹ thôi. Cho nên bà không hối thúc Khánh Vy gọi điện thoại về nhà, mà đến cạnh chỗ ngồi hồi nãy làm miếng trầu để kể tiếp câu chuyện.
Bà hình dung lại thời gian ấy. Sau khi trở lại Bến Tre thấy tình cảnh của Cao Xuân Sơn khá hơn. Bà kể lại câu chuyện Điểu Mi đã xuống Sài Gòn chắc là để đi tìm con mình. Bà biết Cao Xuân Sơn trong quân đội được dạy căm thù giặc, tức quân giải phóng đến tận chân răng kẻ tóc. Nên bà không kể lại việc Điểu Mi lấy một người bộ đội làm chồng hờ để che đậy cái thai trước buôn làng, có thể thằng con không tin là đám cưới chỉ giả vờ. Cao Xuân Sơn nghe ấm lòng bảo bà:
- Mẹ lại đi Sài Gòn tìm nữa cho con. Mẹ tìm gần thấy Điểu Mi rồi đó.
- Gần thấy con khỉ khô…Sài Gòn nhỏ quá há, bỏ con ở đây để tìm đứa con gái kia sao được.
- Mặc xác con. Nếu như đã chết thì chết rồi. Cứ mặc kệ con ở đây.
- Thứ nhất là mẹ chưa hề biết mặt. Thứ hai là biết nó ở đâu và thứ ba là tìm được nó nói sao để nó về được đây cho chứ!
- Không biết…Mẹ làm sao đó mẹ làm…Con chết ngắt bây giờ.
Nhìn thằng con có khá hơn nên người mẹ lo lắng lời hăm dọa ấy, bà e uổng công mấy ngày qua, chứ trước đây hơn tuần nó hăm dọa như thế sức mấy mà buồn rầu. Hình như nó tin bùa ngải rồi, phải lấy con nhỏ người Thượng đó là sẽ khỏi, nên mới quyết tâm như thế. Bà căn dặn lượng thuốc dùng hằng ngày, rồi đi Sài Gòn kiếm tìm một người con gái Thượng mà bà chưa hề biết mặt.
- Quỷ cái đó đẹp cỡ nào mà nó đày ải mình quá.- Bà Cao cằn nhằn.
Sài Gòn những năm tháng đó như chững lại. Bọn Ngụy quyền vô cùng rối rắm trước việc ký hiệp định Pari. Học sinh tiểu học bị bắt xuống đường đi biểu tình. Mấy thầy hiệu trưởng đi đầu hát vè nghêu ngao, học sinh bị bắt học thuộc lào lào hò theo:
- Nghe vẻ nghe ve,
Nghe vè ngưng bắn.
Dân chúng lo lắng,
Mười điều phải làm.
Điều một dân ham:
Treo cờ trên nóc.
Cờ của quốc gia,
Treo trước cổng nhà.
Điều hai tích cực:
Tham gia nô nức,
Mít tinh biểu tình,
Cộng sản thất kinh,
phải quay về ổ…
Nghe vè ngưng bắn.
Dân chúng lo lắng,
Mười điều phải làm.
Điều một dân ham:
Treo cờ trên nóc.
Cờ của quốc gia,
Treo trước cổng nhà.
Điều hai tích cực:
Tham gia nô nức,
Mít tinh biểu tình,
Cộng sản thất kinh,
phải quay về ổ…
……………………
Lâu quá, bà Cao chỉ nhớ được có hai điều. Bà Cao chẳng màng đến thời sự chính trị gì nữa. Bà có đến nơi đóng quân trước để gặp mấy thằng lính bạn con mình. Thanh Dần hứa là có biết gì về cô gái người Thượng đó sẽ báo cho bà. Chỉ huy trưởng Thanh Dần tin là bùa ngải hoàn toàn có thật, rất muốn tìm cô gái Thượng kia là Cao Xuân Sơn sẽ hóa giải được bùa ngải. Anh ta rất nhiệt tình trong việc tìm kiếm, trước có nhìn trộm ra con suối xem hai người “xà nẹo” thành ra có biết mặt Điểu Mi. Thanh Dần nói vậy, rồi so đo:
- Mấy cái vụ đó thằng đàn ông nào cũng hay rình.
Khoảng bốn ngày sau, Thanh Dần dắt bà Cao đến một tiệm hủ tíu mì. Điểu Mi đang ngồi lục đục rửa chén bát phía trước cửa, làm tạp vụ kiếm cơm qua ngày.
Bà Cao vào bàn ngồi, gọi hai tô hủ tíu cho cả Thanh Dần để trả công. Đồng thời ngồi xem đứa “con dâu” nó như thế nào mà con mình yêu đương đến phải khổ sở, bụng bầu chỉ thấy no no chứ chưa to lắm.
- Con là Điểu Mi? –Bà Cao hỏi khi Điểu Mi đem tô hủ tíu đến.
- Già…dạ!
- Nó nói “dạ” chưa rành. Ta mà là già sao…
- Bà già cống cú đế rồi mẹ ơi, còn đòi trẻ với ai nữa.-Thanh Dần vui vẻ khi tìm được Điểu Mi cho bà, xen vào. Ăn hủ tíu ngon lành không quan tâm vào chuyện bùa ngải nữa.
- Trẻ hơn đứa con gái này, mày không thấy vậy sao thằng chó. Con gái ơi, con cực nhọc để làm gì?
- Để nuôi đứa con trong bụng con.
- Vậy cha đứa bé đâu?
- Già…
- Già nữa. Dạ…
- Dạ! Con đang tìm.
- Chừng nào tìm thấy?
- Già…ạ dạ, chừng nào không biết!
- Con có muốn thấy liền không vậy?
- Dạ…có…muốn thấy liền.
Chủ quán hủ tíu nghi ngờ, cảnh báo:
- Bà có là mẹ mìn không?
- Ngu sao nói mình là mẹ mìn, hỏi gì kỳ?
Thanh Dần dừng lại hất hàm:
- Tôi mang đứa con gái này đi, có ai làm gì nói…
- Đem sao được, con nhỏ giỏi giang hiếm có người nào làm giỏi như nó.
- Ở đây trả bao nhiêu ngày.
- Nó không cần tiền. Nó không đòi tiền chỉ ăn no là được.
- Vậy thì phải cho nó đi thôi. Ở đây không khác gì mẹ mìn.
Thanh Dần để cây súng trên bàn, ai nhìn thấy đều xanh mặt. Bọn lính dù, nhất là biệt đội Delta là bọn lì lợm phải dè chừng. Điểu Mi không hiểu chuyện gì, bà Cao giải thích:
- Ta là mẹ của Cao Xuân Sơn đó con. Ta đi tìm con từ trên sóc Bom Bo xuống đây mới gặp con đó.
- Anh Sên à…Anh Sên ở đây.
- Dây Sên cái gì…Con nhỏ này về nhà chỉ việc dạy nó nói thôi cũng mắc mệt rồi.
Sau khi thanh toán tiền bạc, Bà Cao mang Điểu Mi về Bến Tre. Lần đầu tiên về nơi sông nước rộng bao la Điểu Mi ngán việc đi tàu ghe la hét đong đỏng.Bà Cao chán ngấy đứa con gái Thượng ngay từ mới gặp, cằn nhằn:
- Quỷ cái…không thấy sông rộng bao giờ à! Cái con sông Đồng Nai của mi đâu chứ…
- Sợ quá! Sợ dừa rụng bể đầu nữa…
- Cái gì cũng sợ…Thế mày có sợ cái đầu chày của thằng con ta không hả? Cái con quỷ kia…
- Sợ chết được, nhưng thèm lắm…
- Cái gì…Nói bậy mày hiểu nữa đó hả. Mày còn nói là thèm nữa sao?
- Ừ! Cái đầu tròn tròn, giống trái dừa…Thèm lắm.
- Cái con nhỏ này! Đâu nói ra coi, nghe thử
- Kia kìa!
- Trái điều, cái con nhỏ này. Trái đó mà mày cũng sợ quả là hết nói…
- Nướng cái đầu tròn tròn ăn thơm lắm…
Bà Cao và Điểu Mi cải cọ nhau suốt. Nhưng từ ngày Điểu Mi chăm sóc thằng con, bà mới có dịp lê la đầu trên xóm dưới thọc mạch. Điểu Mi chăm sóc Cao Xuân Sơn một thời gian ngắn thì bụng xẹp lép như lúc bình thường. Ngược lại bụng của Điểu Mi to phồng, mà còn phải cấy gặt lúa mướn để kiếm tiền nuôi chồng. Đôi phần hạnh phúc, ấm êm bên nhau.
Một hôm, Điểu Mi nghe chiến sự nói Việt Cộng phá vở hiệp định Pari. Năm đó miền Trung bị ngập lụt, Quảng Trị bất ngờ nước tràn ngập từ trên thượng nguồn đổ xuống. Bộ đội phải vòng sang đất Lào tạm trú, khi trở lại thì bọn lính Cộng Hòa không chịu trả đất. Mới đó, hai bên còn qua lại đánh bài, chơi bóng chuyền với nhau bỗng chốc trở thành kẻ thù. Bên phía Cộng Hòa cáo buộc bên phía Việt Cộng nổ súng trước. Điểu Mi không tin như thế:
- Bộ đội tốt hơn…Bộ đội không nổ súng trước.
- Bọn Việt Cộng thằng nào cũng là quỷ, không tốt được…
Hai bên nói qua nói lại. Điểu Mi kể cho Cao Xuân Sơn nghe lại câu chuyện mình phải làm đám cưới giả với một người bộ đội để che dấu cái thai, không bị tội với buôn làng. Cao Xuân Sơn im lặng, bắt đầu có những mối nghi ngờ khi nghe chuyện ấy. Đối với Việt Cộng, Cao Xuân Sơn được giáo huấn đó là giặc, không có một chút gì là con người, không thể có chuyện đứng ra che chở cho một người con gái để tránh tội với buôn làng. Cao Xuân Sơn quát nạt:
- Tại sao bây giờ mới kể? Mày với nó có gì rồi…nói ra luôn ta nghe.
- Không có gì mà.
- Không có gì là ta tin ngay sao? Cái con quỷ này ngu lắm, thằng Việt Cộng đó nó đẩy con ta ra ngoài rồi. Nó sẽ để con nó vào trong bụng của mi đó. Tụi nó là quỷ
- Không có làm gì…Tui đi ngay trong đêm đó mà…Anh bộ đội đòi ăn nằm nhưng tôi không chịu mà…
- Mày lấy thằng quỷ Việt Cộng đó rồi không bao giờ tao tin nữa rồi…
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 8 tháng 4 năm 2015