← Quay lại trang sách

Chương 3

Ngày mồng năm tháng giêng, chiếc Rakuyo ra khơi nhưng không có mặt Ryuji trên tàu. Chàng ở lại gia đình Kuroda với tư cách khách mời.

Hiệu Rex mở cửa hàng vào ngay mồng sáu. Hỉ hả vui mừng vì Ryuji ở lại, Fusako tới cửa hàng ngay trước buổi trưa, nhận những lời chúc mừng năm mới của ông Shibuya cùng các nhân viên trong hiệu. Trên bàn giấy của nàng có một tờ giấy báo hàng đến của một đại lí các hàng hóa Anh quốc đang nằm chờ sẵn.

Messers. Rex & Co. Ltd; Yokohama

Order No 1062 – B

Công ty trách nhiệm hữu hạn Rex, Yokohama

Phiếu đạt hàng số 1062 – B

Hàng đã về trong dịp nghỉ đầu năm trên tàu ElDorado; có hai tá rưỡi áo len và áo vét đàn ông, một tá rưỡi quần dài thể dục khổ 34,38 và 40, giá 82.500 yên kể cả 10% hoa hồng cho đại lí, tính chung là 90.750 yen. Dù chưa đem hàng ra bầy trong vòng một tháng đi nữa, họ cũng đã có thể tính ra lời đến 50.000 yen; phân nửa tổng số hàng đặt mua theo phiếu đặc biệt và có thể bán hết trong bất cứ lúc nào. Không lo mất giá dù cho số hàng còn lại cứ nằm trên quầy đến bao lâu cũng mặc, đó là cái lợi khi mua hàng Anh qua một đại lí nổi danh hạng nhất. Giá bán lẻ đã quy định tít tận bên Anh, hãng lập tức chỉ định việc gửi hàng cho những ai bán dưới giá chính thức.

Ông Shibuya bước vào căn phòng, nói:

“Hãng buôn Jackson sẽ trưng bầy các mẫu hàng mùa xuân và mùa hạ vào ngày 25 tháng giêng này. Hiện ta đã nhận được giấy mời tham dự.”

“Thế hả? Tôi nghĩ như vậy là mình lại phải ganh đua với những người của các thương xã từ Tokyo tới – Đừng tưởng là bọn ấy không có mắt mà lầm đấy nhé!”

“Bọn họ nào có biết gì về chất vải hoặc kiểu mẫu đâu, cả đời họ có được mặc quần áo hàng tốt bao giờ đâu mà ngại.”

“Quả thực thế ư?” Fusako ghi ngay vào cuốn sổ để trên bàn giấy. “Có phải ngày mai mình cũng sẽ đi đến ‘Thông sản tỉnh’ xin giấy phép hay không. Những ông thợ cạo giấy luôn luôn làm cho tôi bực mình. Có lẽ tôi sẽ ngồi ì ra đó nhăn răng mà cười vậy thôi. Mọi việc nhờ cụ xoay xỏa cả đấy!”

“Dạ, tôi xin cố gắng hết sức. Một người trong đám thuộc quan ở nơi đó tình cờ lại là bạn cũ của tôi.”

“Ồ phải! Trước đây cụ có nói đến chuyện đó rồi mà – thế là tôi nhẹ người rồi đó.”

Hi vọng thỏa mãn thị hiếu của một số khách hàng mới, hiệu Rex đã kí một đặc ước với hãng buôn Men’s Town and Century Shop ở New York; người ta đã gửi tín dụng trạng qua rồi, bây giờ Fusako chỉ còn có việc nộp đơn tại ‘Thông sản tỉnh’ xin giấy phép nhập cảng là xong.

Bỗng dưng Fusako lên tiếng hỏi trong trong lúc vẫn dán mắt vào cái cổ áo vét hình chữ V bằng lông lạc đà của ông già mảnh dẻ sành điệu may mặc này:

“Tôi có ý muốn hỏi dạo này cụ thấy trong người ra sao?”

“Dạ, cám ơn bà có lòng thăm hỏi. Không được khỏe mấy. Tôi nghĩ là chứng thần kinh thống phải gió ấy sắp quay lại hành hạ tôi bây giờ, nhưng lần này thì cứ đau ê ẩm khắp cả mình mẩy.”

“Thế cụ đã đi khám bác sĩ chưa vậy.”

“Thưa bà, tôi làm gì có thì giờ rảnh rang để mà ngồi lêu bêu trong phòng mạch một bác sĩ, nhất là vào dạo này.”

“Tôi muốn cụ đi đến một ông bác sĩ nào đó càng sớm càng hay. Nói dại đổ xuống sông xuống biển, nếu có điều gì không may xảy đến cho cụ thì chúng tôi thực hết làm ăn.”

Ông già mỉm cười xa xôi, đưa bàn tay trắng trẻo, nhăn nheo lên cuống quýt quờ quạng nắn đi nắn lại cái nút cà vạt đã thắt cứng ngắc. Một cô gái bán hàng bước vào phòng cho biết cô Kasuga Yoriko đã tới.

“Được rồi, tôi xuống ngay đây.”

Fusako đi xuống trung đình. Lần này Yoriko đi một mình. Cô nàng mặc chiếc áo lông điêu và đang đứng quay lưng lại dán mắt vào tủ kính bầy hàng. Khi cô nàng đã chọn xong một ít son thoa hiệu Lancôme và cái bút máy đàn bà hiệu Pélican thì được Fusako mời đi cùng ăn một bữa cơm trưa. Người nữ tài tử điện ảnh nổi danh vui mừng tươi hẳn nét mặt. Fusako dẫn cô nàng đến Le Centaure – một hiệu ăn Pháp nhỏ bé ở phía Tây bến tàu – nơi những người chơi du thuyền thường tụ tập. Chủ nhân hiệu này là một tay sành ăn, chọn món ăn và rượu rất khéo, trước kia đã từng giúp việc trong tòa lãnh sự Pháp.

Fusako nhìn người nữ tài tử như để trắc lượng nỗi cô đơn của người con gái đơn thuần và chai đá này. Năm ngoái Yoriko không đoạt một giải thưởng diễn xuất nào cả, và hiển nhiên hôm nay nàng đến thành phố Yokohama dạo chơi là để tránh né con mắt khó chịu của thế gian vẫn thường nhìn một nữ tài tử không chiếm được một giải thưởng diễn xuất nào. Tuy rằng số người đeo đuổi cô nàng thực đếm không kể xiết, song người duy nhất cô nàng thấy có thể nhỏ to tâm tình mà không cảm thấy xa lạ, chính lại là bà chủ cửa hiệu bán mĩ phẩm Tây Âu ở Yokohama, dù rằng đó chẳng phải là người bạn thân thiết.

Fusako đã quyết là không nên đả động gì hết đến giải thưởng diễn xuất trong buổi ăn này. Hai người uống chai vin de mansion và ăn món bouillabaisse. Fusako đã gọi các món ăn cho Yoriko vì cô nàng không đọc được thực đơn bằng chữ Pháp. Người đẹp ngồn ngộn này bỗng dưng lên tiếng:

“Má đẹp quá chừng. Má có biết hay không? Em sẵn sàng đánh đổi tất cả để được gống như Má đấy”. Tuy là một người đẹp nổi tiếng, Yoriko vẫn coi nhẹ sắc đẹp của chính mình hơn bất kì một người đàn bà con gái nào trên đời mà Fusako quen biết. Người nữ tài tử này có đôi bầu vú tuyệt vời, cặp mắt thực đẹp, cái mũi hình dáng thực xinh và đôi môi mời mọc hết chỗ nói làm ai trông thấy cũng mê mẩn tâm thần; vậy mà cô nàng vẫn cứ bị những mặc cảm thua kém mơ hồ day dứt mãi không thôi. Điều làm cho cô nàng đau xót nhất là cô nàng tin rằng các nhân viên trong ủy ban chấm giải đã bỏ qua không thưởng cho mình chỉ vì họ đã lấy con mắt đàn ông con trai mà ngắm nhìn nàng trên màn bạc và vì vậy, chỉ nhìn thấy có một cô gái đẹp họ muốn đem lên giường ngủ mà thôi. Fusako ngắm nhìn người thiếu nữ bất hạnh tuy xinh đẹp nổi tiếng này thích thú đỏ gay mặt mày khi cô nàng múa bút kí tên vào một cuốn sổ xin chữ kí mà một cô gái hầu bàn đưa ra. Dáng vẻ của Yokiro trước một cuốn sổ xin chữ kí luôn luôn là thước đo thái độ của nàng. Và xét theo vẻ cởi mở mà nàng đổ dồn vào ngòi bút trong lúc này đây thì một người hâm mộ chỉ cần lên tiếng xin một bầu vú của cô nàng là được cô nàng vui vẻ cho ngay lập tức.

“Trên đời này, những người duy nhất mà em có thể tin tưởng thực sự ấy là những kẻ hâm mộ - mặc dù họ chóng quên mình lắm.” Yoriko lững lờ nói trong lúc bật diêm hút thứ thuốc lá dành cho đàn bà. Fusako hỏi đùa:

“Thế cô có tin tôi hay không?” Nàng có thể tiên đoán phản ứng sung sướng của Yuriko trước một câu hỏi như thế.

“Không tin Má thì em vác xác đến Yokohama làm cái gì? Nói cho Má nghe, Má là người bạn duy nhất của em đó. Nói thực cho Má biết đấy, đã lâu lắm rồi em chưa từng cảm thấy được nhẹ nhàng thoải mái như thế này và được như thế ấy là nhờ Má hết cả đó. “Lại gọi là ‘Má’! Lại cứ gọi người ta là ‘Má’ mãi!” Fusako chúa ghét cái trò cứ bị gọi là ‘ Má’ như vậy.

Vách tường hiệu ăn có treo những bức thủy thái họa vẽ những chiếc du thuyền nổi tiếng trong lịch sử như chiếc Meri hồi thế kỉ XVII, chiếc America hồi thế kỉ XIX. Những cái bàn chưa có khách ngồi thì trải những khăn trải bàn có sọc đỏ rực rỡ. Hai người là khách hàng duy nhất trong căn phòng nhỏ bé. Những khung cửa sổ cũ kĩ bắt đầu kêu cọt kẹt trong gió và một tờ giấy báo đã bay qua khung cửa lao thẳng xuống đường phố vắng tanh. Cửa sổ ấy trông sang dãy vách tường xam xám đìu hiu của khu thương khố.

Trong khi ăn, Yoriko vẫn choàng tấm áo lông điêu trên vai; chuỗi vòng vàng to tướng đu đưa trên khung ngực ngồn ngộn của nàng khiến người nghĩ đến những sợi dây thao trên các kiệu rước thần. Ăn uống thực nhiều, Yoriko đã trốn tránh cái mồm miệng bép xép hay nói những lời ong tiếng ve của phù thế, nàng cũng trốn tránh ngay cả tham vọng của chính mình và giờ đây, như một nữ công nhân lao động đang nằm thoải mái phơi nắng sau những việc làm khó nhọc, đắng cay, nàng cảm thấy bằng lòng hết sức. Đứng bên nàng mà nhìn, người ta có thể thấy lí do nàng đưa ra giải thích nỗi bất hạnh hay niềm hạnh phúc của nàng nghe ra có vẻ yếu ớt, không thành thực, song chính vào những lúc này đây, người ta mới thấy sự sống tiềm tàng trong người con gái phải một mình nuôi nấng mười mấy miệng ăn này, hiện ra rõ ràng và sống động. Sức mạnh ấy bắt nguồn từ cái mà chính nàng lại ít ý thức được nhất: sắc đẹp của nàng.

Bỗng dưng Fusako chợt thấy là mình có thể tìm được nơi Yoriko một người bạn tâm tình lí tưởng. Thế là nàng bắt đầu kể ra vanh vách đầu đuôi câu truyện về Ryuji cho Yoriko nghe và trong niềm say sưa sung sướng, nàng đã kể lại những chi tiết tế nhị nhất.

“Thực vậy ư? Anh ấy thực sự đã đưa cho Má cả con dấu lẫn tập chi phiếu hai triệu yen gửi ngoài ngân hàng đấy à?”

“Tôi nằng nặc từ chối nhưng anh ấy cứ nhất định ép buộc.”

“Việc gi mà Má phải từ chối? Em thấy anh ấy xử sự như thế mới thực là đáng mặt nam nhi đấy. Dĩ nhiên số tiền ấy đối với Má chẳng có nghĩa lí gì, song chính cái tấm lòng ẩn đằng sau mới thực sự đáng kể. Em tưởng rằng thời nay chẳng làm gì còn một người đàn ông như thế nữa chứ. Nhất là những thằng đàn ông mon men tán tỉnh em toàn là những thằng cha chuyên môn đào mỏ, đào bất kể cái gì. Em mong Má nghĩ lại xem là mình đã may mắn biết chừng nào.”

Chưa bao giờ Fusako nghĩ là Yoriko lại có thể có đầu óc thực tế, vì vậy nàng hết sức ngạc nhiên mà thấy sau khi lắng nghe hết đầu đuôi câu chuyện, người nữ tài tử đã mau mắn đưa ngay một lô chỉ thị về những việc phải làm.

Thứ nhất là tiền đề cho bất cứ một cuộc kết hôn nào, nàng bắt đầu nói, ấy là nhờ một hãng trinh thám tư mở cuộc điều tra. Fusako chỉ cần đưa ra một tấm ảnh Ryuji và đóng cho 30.000 yen cho người điều tra. Nếu thúc giục thì trong vòng một tuần lễ nàng đã có thể biết kết quả, Yoriko sẽ vui mừng mà giới thiệu một hãng trinh thám tư rất đáng tin cậy. Thứ nhì là tuy nàng nghĩ chẳng có lí do gì để phải lo ngại trong trường hợp này, song luôn luôn vẫn có thể là thủy thủ hay bị mắc một chứng bệnh gớm ghiếc; thế nên điều hay nhất là Fusako và Ryuji trao đổi cho nhau giấy chứng nhận sức khỏe, Ryuji sẽ đi cùng với Fusako đến một bệnh viện tin cẩn mà nàng lựa chọn.

Thứ ba là vấn đề cha con, ở đây là câu chuyện cậu con trai với ông bố dượng, không dính dáng gì đến vấn đề kế mẫu nên xét ra, riêng với chú Noburo thì chẳng có gì đáng bận tâm. Vả lại Ryuji đã được chú bé tôn kính như một anh hùng (và anh chàng hình như được trời ban cho cái tính tình dễ dãi) nên chắc chắn mọi việc đều êm đẹp cả.

Thứ tư là nếu cứ để Ryuji lông bông mãi thì thực là một lỗi lầm tai hại. Nếu Fusako đã định bụng xếp đặt cho chàng làm chủ hiệu Rex trong tương lai thì điều khôn ngoan hơn hết là phải luyện cho chàng học buôn bán và ngay từ bây giờ, phải để chàng đỡ đần công việc ngoài cửa hiệu nhất là ông quản lí Shibuya đã bắt đầu già yếu thấy rõ ra rồi.

Thứ năm là việc Ryuji đưa tập chi phiếu đã chứng tỏ rằng anh chàng chẳng phải thuộc loại người tính toán tham lam, song sự thực vẫn là những trắc trở trong công việc chuyển vận đã làm cho các cổ phần hàng hải sụt giá rõ ràng; ngoài ra cũng hiển nhiên là anh chàng đang cố gắng tìm cách tìm một lối thoát khỏi cuộc đời đi biển, vậy nên Fusako đừng có vội ưng thuận chỉ vì lí do rằng mình là một người đàn bà góa chồng. Nàng phải đòi hỏi cho được một sự đối đãi bình đẳng để chứng tỏ là mình không có chịu lép vế với chàng.

Yoriko nhấn mạnh từng điểm rất thận trọng và nhẫn nại, như thể đang cố gắng giảng giải cho một đưa bé mặc dù trong thực tế, Fusako lớn tuổi hơn nàng Fusako rất đỗi ngạc nhiên khi nghe một cô gái nàng vẫn coi là ngớ ngẩn, khật khùng lại nói chuyện một cách rành rọt, vững vàng cho đến thế. Nàng có giọng kính trọng Yoriko hơn:

“Tôi chẳng bao giờ ngờ rằng cô cũng là tay cứng như vậy.”

“Muốn khám phá ra họ thuộc loại người như thế nào, kể cũng đơn giản lắm, Má ạ. Năm ngoái có một anh chàng em đã định kén làm chồng. Em đem kể hết đầu đuôi câu chuyện cho một nhà sản xuất phim ảnh trong hãng nhà nghe. Có lẽ Má cũng biết ông ta rồi đấy, ông Murogashi ấy mà! Ông ta là tay cừ nhất trong nghề. Ông ta vẫn có cái tính chẳng bao giờ nó lấy một lời về công việc, về sự ăn khách và ngay cả khế ước của em. Nghe em kể lại ông ta chỉ mỉm nụ cười thật tươi tắn, dịu dàng, nói: “Xin chúc mừng cô” rồi khuyên em làm tất cả những việc mà em vừa gợi ra cho Má đó. Thấy lôi thôi rắc rối quá, em bèn nhờ ông ta lo liệu tất cả. Thế rồi chỉ trong một tuần, em được biết rằng cái thằng cha ấy đang tằng tịu với ba mụ đàn bà và đã có hai đứa con rơi. Nào đã hết đâu: thằng cha ấy còn bệnh nữa – hẳn là Má hiểu em muốn nói bệnh gì chứ? Chẳng bao giờ làm được một công việc gì cho lâu bền, tử tế và xem ra thằng cha ấy còn toan tính là sẽ tống cổ hết nhà em đi sau khi hai đứa lấy nhau để cho hắn cứ việc gác cẳng nằm nhà, suốt ngày rượu chè để mặc cho em một mình làm lụng kiếm ăn nuôi tất cả. Má thấy thế nào? Đàn ông họ thế đấy, Má ạ! Tất nhiên là chẳng phải không có những biệt lệ…”

Đến đây, Fusako đâm ghét người nữ tài tử và lạ lùng thay, sự ghét bỏ của nàng lại chất đầy nỗi bực bội bất bình của một nhà trưởng giả ngay lành thẳng thắn. Nàng coi những lời nói vô ý thức của Yoriko chẳng những đã nhắm vào Ryuji mà còn sỉ nhục gia phong dòng họ Kuroda, xúc phạm đến danh dự người chồng đã quá cố của nàng.

Thực tế mà xét Yoriko với nàng được dưỡng dục khác nhau, kinh lịch khác hẳn nhau nên không có lí do nào khiến cho cuộc tình của nàng lại phát triển theo cùng một chiều hướng như truyện thương yêu của Yoriko cả. Nàng không cắn môi nói, nhưng nghĩ thầm. Thế nào sớm muộn mình cũng phải vạch ra cho cô ả này thấy điều phải trái. Nhưng bây giờ thì chẳng làm được gì hết, vì lúc này là lúc làm ăn. Cô ả là khách hàng chứ có phải là bạn bè của mình đâu!

Fusako không nhận thấy là chỗ đứng của mình trong lúc giận dữ ghê gớm này hoàn toàn mâu thuẫn với mối nhiệt tình mãnh liệt bất ngờ bùng nổ vào cuối mùa hè năm ngoái. Trong thâm tâm, nàng thấy bực bội cho người chồng quá vãng thì ít mà cho Ryuji thì nhiều. Và nàng thấy bực bội cho cái gia đình một mẹ một con mà nàng cố sức kiện toàn sau khi chồng chết và những lời bóng gió của Yoriko nghe ra lại giống một điều mà nàng ghê sợ nhất: lời chỉ trích đầu tiên của thế gian đối với sự “hớ hênh lộ liễu” của nàng. Bây giờ đúng lúc một kết quả tốt đẹp sắp sửa xảy ra để đền bù lại cái “sự hớ hênh lộ liễu” ấy thì Yoriko lại nói ra những điều chẳng lành. Tức giận cho người chồng quá cố, tức giận cho dòng họ Kuroda, tức giận cho Noburo, sôi sục vì tât cả những nỗi tức giận mà e sợ có thể gây ra, Fusako tái ngắt mặt mày.

“Nếu Ryuji quả thực là một người đàn ông không ra gì với đủ thứ bí mật khủng khiếp thì mình đã chẳng bao giờ đem lòng yêu thương chàng. Có thể Yoriko là đứa ngớ ngẩn khật khùng nhưng may ra mình còn có con mắt nhìn thấy rõ ràng đâu là hay đâu là dở”.

Ý nghĩ này cũng như là sự phủ định mối nhiệt tình không thể hiểu nổi trong mùa hè năm ngoái, tuy nhiên nàng thấy tiếng thì thầm trong lòng mình bất chợt sôi sục dâng cao đến mức độ đe dọa nổ tung tất cả.

Không nhận ra sự dao động trong lòng Fusako sau bữa ăn, Yoriko cứ nhởn nhơ ngồi nhấm nháp tách cà phê.

Bất chợt, nàng đặt cái cốc vào trong lòng đĩa, vén tay áo trái lên và chỉ vào phía bên trong cổ tay trắng trẻo:

“Má phải hứa tuyệt đối giữ bí mật điều này cho em nhé; em không cho ai biết hết, ngoại trừ có Má mà thôi. Đây là vết sẹo các vết thương từ dạo xảy ra truyện ấy. Em đã cắt cổ tay tự sát mà không được toại ý.”

“Lạ nhỉ! Sao tôi không nhớ là có thấy báo chí nói gì đến vụ này.” Fusako đã lấy lại dáng vẻ bình thường, lên giọng có vẻ trịch thượng, gắt gao.

“Không có đâu, nhờ ông Muragashi chạy đôn chạy đáo khắp cả thành phố, xoay xỏa các báo bịt tin này đi. Nhưng máu chảy thực là nhiều, nhiều ghê nhiều gớm…”

Yoriko đưa tay lên về phía trước mắt mình, áp môi vào hôn lên cổ tay một cách xót xa trước khi chìa tay ra cho Fusako xem vết sẹo lờ mờ hỗn loạn những vết cắt nông choèn chỉ phớt qua làn da thịt bên ngoài. Những vết sẹo chỉ làm cho Fusako thêm khinh miệt. Và nàng làm ra vẻ sờ soạng trên cổ tay Yoriko như thể không thấy rõ được các vết. Rồi trở lại vai trò bà chủ hiệu Rex, nàng nhíu đôi lông mày tỏ ý xót xa:

“Sao cô dại dột làm những điều ghê gớm như vậy? Cô có biết rằng nếu như cô toại ý thì trong nước Nhật này sẽ có biết bao nhiêu người nhỏ lệ khóc thương hay không? Một thiếu nữ yêu kiều như cô đừng bỏ phí thân mình đi như thế. Cô phải hứa với tôi là không bao giờ làm một việc điên rồ như thế nữa mới được.”

“Dĩ nhiên là chẳng bao giờ em lại làm trò ấy một lần thứ hai, Má ạ. Làm như thế là ngu ngốc. Ngày nay em mà sống được, chính là vì những người đã nhỏ lệ khóc thương nếu em lìa đời. Nếu như em chết thì Má có nhỏ lệ khóc thương không hả Má?”

Fusako bất chợt dịu giọng lại:

“Nào phải chỉ có thương khóc mà thôi đâu. Nhưng thôi, nói chuyện gì khác cho vui hơn tí nào.”

Lẽ ra Fusako thấy là nghe theo lời khuyên của Yoriko mà nhờ một hãng trinh thám tư dò xét về Ryuji là một điềm chẳng lành; nhưng bây giờ vì bực mình, nàng lại khăng khăng muốn có một bản báo cáo kết quả trái ngược với trường hợp Yoriko, từ chính cũng một hãng trinh thám tư này.

“Cô biết không? Dù sao ngày mai tôi cũng lên Tokyo với ông Shibuya đằng hiệu nhà để lo liệu công việc, và một khi thu xếp xong xuôi, tôi định bụng sẽ bỏ mặc ông ta để một mình đi đến hãng trinh thám tư mà cô vừa nói ấy. Cô có thể viết cho tôi vài hàng chữ giới thiệu lên một tấm danh thiếp được không?”

“Tưởng gì chứ việc ấy thì em vui lòng làm hầu Má ngay lập tức”.Yoriko lấy cây bút máy đàn bà nhập cảng từ ngoại quốc mà nàng mới mua ra, rồi lục lọi lung tung cái xách tay bọc da cá sấu, moi mãi mới lôi ra được một tấm danh thiếp nho nhỏ màu trắng.

Tám ngày sau Fusako nói chuyện rất lâu với Yoriko qua máy điện thoại. Nàng có hãnh diện khoe khoang:

“Tôi vừa định gọi điện thoại cảm ơn cô đấy, thực chẳng làm sao nói được hết lời để cảm tạ cô đâu. Tôi đã làm đúng theo lời cô khuyên bảo. Vâng, thành công to tát. Bản báo cáo quả là lí thú vô cùng. Ba vạn yen xét ra thực quá rẻ so với những khó nhọc mà họ phải chịu đựng. Cô có muốn nghe tôi đọc lại hay không? Tôi muốn nói là bây giờ cô có rảnh rang hay không? Vậy cô vui lòng để tôi đọc lại cho mà nghe nhé.”

Bản báo cáo về cuộc điều tra đặc biệt:

Sau đây là những sự kiện đã được ghi lại theo như báo cáo của cuộc điều tra vể Tsukazaki đúng như khách hàng nhờ cậy.

Thứ nhất: Những điều liên quan đến Tsukazaki Ryuji theo sự chỉ định của quí khách – Lí lịch của đương sự xem thực hay giả - những mối quan hệ với đàn bà con gái, có chung sống với ai hay không.

Về lí lịch người này, hoàn toàn không có sự khác biệt nào với những điều khách hàng đã biết. Người mẹ tên là Masako đã qua đời khi đương sự mới lên mười; người cha tên Hajime, làm cần vụ tại khu dịch sở ở Katsushika ở Tokyo, không chịu lấy vợ lần nữa, chuyên tâm vào việc dưỡng dục con cái. Căn nhà của gia đình này bị thiêu hủy trong một cuộc không tập vào tháng 3 năm Chiêu Hòa thứ 20 (1945). Em gái đương sự tên là Toshiko chết vì bệnh sốt thương hàn vào tháng 5 cùng năm đó. Đương sự tốt nghiệp Thương thuyền cao học viện xong... Ối chao! Cứ một giọng điệu như thế. Văn chương lủng củng nghe có khiếp không cô? Tôi lược bớt mấy giòng nhé... Còn như những quan hệ với đàn bà con gái trong hiện tại dù ngắn ngủi hay lâu dài đều không có, dĩ nhiên là việc chung sống hoặc ràng buộc trong những quan hệ luyến ái cũng thảy đều không, nhân viên điều tra không hề nhận thấy một dấu hiệu gì trái ngược cả. Cô thấy sao? Thực là rõ ràng hết cả rồi, có phải không? Tuy đương sự tỏ ra hơi có khuynh hướng khác người đấy nhưng lại là người rất có nhiệt tâm với chức vụ, có nhiều tinh thần trách nhiệm, thân thể rất là cường kiện. Trong quá khứ chưa bao giờ mắc phải một chứng bệnh nặng. Kết quả cuộc điều tra cho thấy tới bây giờ trong những người thân cận của đương sự, không có dấu tích gì về một chứng bệnh thần kinh hay bệnh di truyền nào cả... Vâng, còn một điều nữa, đương sự không hề vay mượn tiền bạc của ai, không bao giờ mượn trước tiền lương hoặc vay tiền ông chủ. Tất cả đều không.

Đương sự là một nhân vật không hề có chút tì vết nào về vấn đề tiền bạc. Ai cũng biết đương sự là người ưa sự cô độc hơn sự xã giao và thường không mấy khi thấy hợp tác với các bạn đồng liêu... Chừng nào mà chúng tôi còn hợp ý nhau, đó còn là tất cả những gì đáng kể. Ồ! Sao kia? Có khách ư? Thôi hẵng chia tay nhé. Thực là cảm ơn cô nhiều lắm. Hôm nào mong cô đến cửa hiệu chơi... Ryuji ấy hả? Từ hai ba hôm trước đây, ngày nào anh ấy cũng lại cửa hiệu cho quen, theo đúng lời cô khuyên nhủ đấy. Cô biết chứ, để cho quen đường quen lối. Lần tới cô đến cửa hiệu chơi, tôi xin dẫn anh ấy ra giới thiệu với cô nhé... Vâng... Vâng... Thực cảm ơn cô nhiều lắm. Chào cô.”