← Quay lại trang sách

Chương 5

Mẹ nó thay đổi hẳn thái độ. Bà ấu yếm nó hơn, dành nhiều thì giờ chăm nom săn sóc nó hơn.Rõ ràng đây là màn giáo đầu cho một việc gì nó sắp sửa thấy khó mà chấp nhận nổi.

Một buổi tối, Noboru chúc mẹ ngủ ngon rồi đi lên gác, mẹ nó leo lên cầu thang đi theo chân nó tay cầm xâu chìa khóa và gọi với: “Chìa khóa! Này! Chìa khóa!” Trong câu nói này, nó cảm thấy có cái gì lạ lùng khó hiểu. Trước kia, mỗi đêm mẹ nó vẫn có thói quen theo nó đi lên cầu thang rồi đứng bên ngoài khóa cửa phòng ngủ của nó lại, có những đêm bà dịu dàng vui vẻ, có những đêm bà cau có ủ rũ, nhưng đêm nay là đêm đầu tiên bà gọi với theo nó “Chìa khóa! Này! Chìa khóa!”

Ryuji lúc ấy đang ngồi trong phòng khách mặc bộ áo ngủ màu nâu và đọc cuốn sách nhan đề Thực tế trong việc kinh doanh thương Điếm. Chàng ngẩng mặt lên như thế bất chợt nghe thấy lời nên cất tiếng gọi tên mẹ nó.

“Gì vậy anh!” Mẹ nó vừa quay lại vừa đáp. Noboru rùng mình trước giọng nói dịu dàng ngợt xớt của mẹ mình.

“Thế Em có nghĩ là từ đêm nay trở đi, không nên khóa cửa phòng thằng bé nữa hay không? Dù sao chú Noboru cũng không còn là một đứa bé con nữa, hẳn chú đã biết phân biệt điều hay điều dở, có phải thế không hả chú Noboru?”

Giọng nói oang oang từ dưới phòng khách ầm ầm vang dội lên cầu thang. Như một con thú nhỏ bé bị dồn đến bước đường cùng trên các bậc thang tối om, Noboru thấy lạnh cứng cả người; nó không trả lời, đôi mắt long lanh. Vẫn giữ một giọng trơn như dầu thớt, ngọt như mía lùi, mẹ nó nói tiếp, chẳng hề trách móc nó là đã vô lễ không trả lời Ryuji nữa:

“Ờ! Mẹ biết đâu đây có một anh chàng đang khoái như mở cờ trong bụng.” mẹ nó cố làm ra vẻ có cùng một cảm nghĩ với nó trong khi dẫn nó lên trên phòng, bà xem xét những bài làm buổi tối che lấp cả cái thời khóa biểu ghi giờ học hôm sau rồi ngắm nghía tỉ mỉ những đầu nhọn bút chì của nó. Dạo này mỗi tối Ryuji vẫn dạy nó số học, nhờ vậy bài làm của nó đã được phê điểm khá hơn trước. Trong lúc quanh quẩn khắp phòng, xem xét sắp xếp mọi thứ cho có trật tự, Fusako có dáng vẻ nhẹ nhàng êm ái đến nỗi người ta tưởng như đang nhìn một người nhảy múa dưới nước vậy. Cuối cùng nàng chúc con ngủ ngon rồi bước ra khỏi phòng. Không còn có tiếng khóa của đánh tách một cái đã trở thành quen thuộc trong bấy nhiêu lâu nữa.

Lúc chỉ còn một mình trong phòng, Noboru thấy bực dọc khó chịu, nó đã nhìn thấy rõ cái trò bịp ấy rồi, tuy nhiên chẳng thấy an ủi chút nào cả.

“Bọn Ryuji đang giăng ra một cái bẫy thỏ đây. Bọn người lớn đang chờ đợi cho cơn giận dữ như điên như cuồng cùng những mùi hôi quen thuộc trong ổ của con thú bị giam hãm biến thành sự cam lòng chịu đựng của một con thú tự mình giam hãm lấy mình đây. Thì ra họ cài giăng một cái bẫy thực là khéo léo. Con thỏ cuối cùng một khi đã rơi vào bẫy thì đâu còn là một con thỏ nữa!”

Sự khó chịu khi thấy mình ở trong một căn phòng không khóa cửa đã khiến nó run rẩy cả người mặc dù nó đã cài khuy áo ngủ che kín đến cổ. Bọn họ đang bắt đầu giáo dục mình đây, một thứ giáo dục phá hoại khủng khiếp. Họ đang cố gắng ép buộc một thằng bé chưa tới mười bốn tuổi phải trưởng thành đây – sự “trưởng thành” hay sự “hủ bại” theo lời thằng thủ lĩnh thường nói. Đầu óc nóng bừng của Noboru đang theo đuổi một sự bất khả: Chẳng lẽ lại không còn cách nào khác để cho mình có thể vừa ở trong phòng đồng thời vừa ra bên ngoài mà khóa cửa lại hay sao?

***

Mấy ngày sau, khi đi học về, nó thấy Ryuji và Fusako đã ăn mặc chỉnh tề chờ đợi nó về và cho nó biết là cả nhà sẽ cùng đi xem chiếu bóng. Đó là một phim 70 li có nhiều pha hết sức sôi nổi mà từ trước đến giờ Noboru vẫn muốn đi xem, nên nó thích thú ra mặt.

Sau khi xem chiếu bóng xong, cả ba người cùng đi đến một hiệu ăn trong khu phố Nam Kinh của người Tàu, để ăn cơm tối trong một căn phòng riêng nhỏ bé trên lầu. Norobu rất khoái các món ăn Tàu nhất là cái mâm gỗ chất đầy món ăn, đứng chễm chệ ngay giữa mặt bàn.

Khi các món ăn đã được đem lên, Ryuji đưa mắt ra hiệu cho Fusako. Hình như nàng chưa sửa soạn lấy sức đương đầu với những giây phút này. Nàng đang nhấm nháp thứ rượu ủ lâu ngày nên hai mắt đã hơi vằn đỏ.

Norobu chưa bao giờ thấy người lớn đối đãi với mình môt cách thân mật như thế này; và nó cũng chưa bao giờ thấy họ ngập ngừng, ngần ngại một cách buồn cười như thế này trước mặt nó. Hình như đây là một nghi thứ đặc biệt nào đó của người lớn. Nó biết là họ sắp sửa nói ra điều gì và điều họ sắp nói làm cho nó chán phèo. Tuy vậy nó thích thú ngắm nhìn Ryuji và mẹ nó ngồi phía bên kia bàn ăn, vỗ về, chiều chuộng nó làm như nó là con chim nhỏ bé, chưa biết gì, dễ sợ hãi và cũng dễ bị thương. Thực là cả một màn kịch! Họ đã đặt con chim bé nhỏ lông tơ mềm mại, dịu dàng lên cái mâm gỗ và trong lúc này, hình như đang nghĩ cách moi móc tim gan con chim ấy ra mà ăn nhưng làm sao cho nó vẫn không phải buồn bã.

Norobu tự nó không hoàn toàn không có vẻ gì trái ngyược với dáng vẻ khả ái mà nó biết là mẹ nó cùng Ryuji vẫn ra sức tưởng tượng nơi nó. Điều cần thiết trong lúc này là phải làm sao cho mình trông ra một kẻ đang bị người khác làm hại đây. Cuối cùng, Fusako bắt đầu:

“Noboru con ơi! Má muốn con lắng tai nghe kĩ những điều má sắp nói ra vì đây là một việc to tát con ạ. Con lại sắp có một ông bố con ơi. Ông Tssukazaki sẽ là bố con từ đây.”

Trong lúc lắng nghe, Noboru cố gắng giữ nét mặt thản nhiên và nó tự tin là nét mặt mình lúc đó đang nghệt ra như ngỡ ngàng hết sức. Cho đến lúc này thị mọi sự vẫn êm đẹp cả. Tuy nhiên nó không làm sao tưởng tượng được những lời ngu ngốc mà mẹ nói nói sau đó.

“Ông bố đã mất của con là một người rất tốt. Năm con lên tám thì ba con qua đời, hẳn là con nhớ thương ba cho ghê lắm. Nhưng má làm sao nói lại cho con hay trong năm năm dài đằng đẵng ấy, má đã lẻ loi cô quạnh ra làm sao và má biết là con cũng lẻ loi cô quạnh ghê lắm. Hẳn con cũng đã lắm phen nghĩ là cả hai mẹ con mình đều cần một ông bố mới. Con ơi, má muốn con hiểu là má muốn có một ông bố lí tưởng cho cả hai mẹ mình, một người thực khỏe mạnh, dịu dàng, đáng mến yêu. Việc này lại càng khó thêm vì ông bố đã qua đời của con thật là một người thành thực, đáng yêu hết sức. Bây giờ con đã ra người lớn rồi nên má chắc là con sẽ hiểu: trong năm năm trời qua, quanh đi quẩn lại chỉ có hai mẹ con hú hí với nhau, thực là cô đơn. Thực là khổ não biết bao…”

Nàng móc trong ví ra một chiếc khăn tay, làm từ Hương Cảng và bắt đầu sụt sịt khóc. Thực là lố bịch không thể tưởng.

“Noboru ơi! Từ trước đến giờ má làm gì cũng đều vì con; tất cả chỉ vì con mà thôi. Trên thế giới này, thực không còn người nào khỏe mạnh dịu dàng và đáng yêu đáng mến cho bằng ông Tsukazaki đây. Vì thế, Noboru con ơi, ngày hôm nay má muốn con gọi ông ấy là Bố. Đến tháng sau, má và ông Tsukazaki sẽ làm lễ cưới, sẽ mời thực nhiều bạn bè đến dự một bữa tiệc linh đình.”

Ryuji quay đi nới khác không nhìn bộ mặt lạnh lùng, lặng lẽ của Noboru. Chàng bỏ thêm đường trắng tinh vào ly rượu đã ủ lâu ngày, khuấy lên rồi nâng chén uống ực một hơi, sau đó lại rót liền chén khác. Chàng sợ phải phơi bày bộ mặt trơ trẽn, dạn dầy ra trước mặt thằng bé.

Noboru biết là người ta đương sợ hãi đồng thời cũng đương thương hại nó và cái lối làm bộ làm tịch dịu dàng ấy đã làm nó say luôn: nó nhếch mép mỉm cười trong khi đem cái niềm băng giá tràn ngập lòng mình phơi bày cho người lớn xem. Đó chỉ là một nụ cười tủm tỉm, không hơn không kém – cái nụ cười mình thường nhìn thấy trên khuôn mặt đứa học trò khi đến lớp học mà không làm bài nhưng hoàn toàn có dáng vẻ tự phụ như một người sắp băng mình nhảy qua một vách đá cao. Tuy nhiên, ở phía bên kia cái mặt bàn màu đỏ Ryuji đã nhìn thấy nụ cười và vội vàng chộp ngay lấy. Lại một sự hiểu lầm nữa. Anh chàng nhe răng đáp lại bằng một nụ cười có vẻ hớn hở quá y như nụ cười vào cái hôm gặp nó ngoài công viên, khi chàng thò mặt ra trong chiếc áo sơ mi ướt sũng khiến Noboru thất vọng và thẹn thùng tột bực.

“Tốt lắm! Từ nay ta sẽ không gọi chú là chú Noboru nữa. Từ nay ta sẽ gọi chú là con. Nghĩ thế nào hử con? Bắt tay Ba một cái xem nào!”

Ryuji đặt bàn tay chắc nịch, xòe rộng trên mặt bàn; Noboru gắng gượng đưa tay mình về phía bàn tay đó như thế đang nặng nề vùng vẫy dưới nước. Dù nó có hết sức vươn tay ra đến đâu, những ngón tay Ryuji hình như vẫn ở ngoài tầm. Cuối cùng hai bàn tay cũng gặp được nhau; những ngón tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay nó và cái bắt tay nóng hổi của bàn tay chai đá bắt đầu, Noboru cảnm thấy một cơn gió lốc đã nhấc bổng nó lên và cuốn nó vào cái thế giới nhạt nhẽo bất định mà nó sợ hãi nhất.

Đêm ấy ra vừa lúc mẹ nó chúc ngủ ngon rồi đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại nhưng không khóa, đầu óc Noboru bắt đầu quay cuồng điên dại. Trái tim cứng rắn… trái tim cứng rắn… nó cố gắng lập đi lập lại mấy tiếng ấy không biết bao lần cho chính nó nghe nhưng làm vậy chỉ khiến nó muốn nắm chặt cái trái tim cứng rắn “chính trực chính minh” như cái mỏ neo bằng sắt trong tay.

Trước khi rời phòng, mẹ nó tắt máy lò sưởi bằng hơi đi. Lúc này khí nóng và khí lạnh hòa với nhau trong những nếp áo quần âm ấm. Nếu bây giờ đánh qua loa hàm răng, mặc vội vàng bộ áo ngủ là xong xuôi hết. Nhưng một sự uể oải mơ hồ đã khiến nó thấy ngại ngay cả việc cởi chiếc áo len cổ lọ ra. Chưa bao giờ nó lại chờ đợi mẹ nó xuất hiện một cách bồn chồn nóng nảy đến thế - chờ đợi mẹ nó quay trở lại căn phòng để nói điều lúc nãy chưa nói. Mà cũng chưa bao giờ nó cảm thấy khinh miệt mẹ nó bằng đêm nay.

Sau đó Noboru chờ đợi trong một bầu không khí mỗi lúc một lạnh giá. Và chờ đợi đã chán, nó buông mình theo một không tưởng thực chẳng ra đâu vào đâu. Mẹ nó đã trở lại và bà đang gào lên:

“Toàn là những lời láo lếu cả đấy. Mẹ rất tiếc là đã đánh lừa con. Con tha thứ cho Mẹ, con nhé! Chắc chắn là bọn mẹ không lấy nhau đâu. Nếu bọn mẹ mà làm như vậy, thì thế giới sẽ cháy bùng, hàng chục tàu chở dầu sẽ chìm ngoài hải cảng, hàng ngàn chuyến xe hỏa sẽ trật bánh, cửa kính các nhà trong thành phố sẽ vỡ tan từng mảnh và tất cả những bông hoa hồng xinh đẹp đáng yêu sẽ biến màu đen xì như than.”

Nhưng mẹ nó không trở lại và Noboru chợt nghĩ đến một trạng huống tuyệt đối khốn đốn nên cuối cùng mẹ nó trở lại nơi này. Nó không còn phân biệt được nguyên nhân với kết quả nữa; rất có thể là nó khao khát thấy mẹ nó trở lại đến ghê gớm như vậy chẳng qua là chỉ để có thể tự nó làm cho mẹ nó phải đau lòng, cho dù chính nó cũng phải chia sẻ nỗi đau lòng ấy nữa cũng mặc.

Sự can đảm thôi thúc nó trong lúc này làm cho chính nó cũng phải sợ hãi. Hai tay nó bắt đầu run rẩy. Norobu chưa hề dám mó tay vào cái ngăn kéo lớn kể từ đêm Fusako thôi không khóa cửa phòng. Kể ra cũng có lí do: ngay sau khi Ryuji trở về vào sáng hôm 13 tháng chạp, nó đã nhìn trộm hai người qua lỗ hổng và ngắm nghía hai bóng hình cựa quậy khóa chặt lấy nhau làm nó hoa cả mắt. Tuy nhiên nép mình vào trong hốc tường ngay giữa buổi sáng trong lúc phòng mình không khóa cửa kể ra cũng nguy hiểm quá nên nó cũng nản lòng không dám mạo hiểm vội.

Nhưng bây giờ nó cảm thấy thích buông ra những lời nguyền rủa và thèm khát một cuộc biến cách trong thế giới. Nếu quả thực nó là một thiên tài và thế giới chỉ là một sự giả dối thì tại sao nó lại không có khả năng chứng thực sức mình? Nó chỉ cần vạch nhẹ một vết trên cái chén trà bóng lộn của cái thế giới an ổn mà mẹ nó và Ryuji tư tưởng cũng là đủ rồi.

Noboru áp người vào cái ngăn kéo, nắm chặt lấy cái tay quai. Mọi khi nó rút ngăn kéo ra êm nhẹ như không nhưng lần này nó phải lắc lư, lôi kéo thật mạnh rồi mới vứt cái ngăn kéo kêu đánh ầm một tiếng xuống sàn nhà; đoạn nó im lặng lắng nghe, khắp mọi phía trong nhà, chẳng có một tiếng động nào đáp lại: không một tiếng chân người bước lên cầu thang. Tất cả đều chìm trong vắng lặng trừ tiếng tim nện thình thịch như tiếng trống làng trong chính lồng ngực nó.

Noboru nhìn lên đồng hồ. Mới có 10 giờ. Tức thì trong óc nó nảy ra một mánh khóe kì dị: nó sẽ chui vào trong hốc ngăn kéo có cái lỗ hổng kia mà học bài. Mỉa mai thiên hạ đến thế thực là nhất! Thử hỏi còn cách nào hay hơn để mỉa mai, chế giễu tính cách ti tiện trong sự nghi ngờ của người lớn nữa. Nghĩ ra được cách này thực là hay nhất hạng rồi!

Cầm một cây đèn bấm và một số tấm thiếp có ghi những đơn ngữ tiếng Anh, nó lách mình vào trong hốc ngăn kéo. Một sức mạnh lạ lùng nào đó sẽ lôi cuốn mẹ nó vào trong phòng. Bà sẽ nhìn thấy dáng điệu kì cục của nó trong ngăn kéo và sẽ cảm thấy ngay mục đích của nó. Bà sẽ giận giữ, xấu hổ đến bốc lửa bừng bừng. Bà sẽ lôi cổ nó ra mà vả vào mặt nó. Nó sẽ đưa cho bà xem những tấm thiếp có các đơn ngữ tiếng Anh để rồi phản kháng với cặp mắt ngây thơ như mắt cừu non: “Nào con có làm điều gì bậy bạ đâu! Con đang học mà! Nằm trong một khoảng hẹp như thế này thì dễ chuyên chú hơn.” Nghĩ đến đó, nó phá ra cười rồi cứ lục đục cựa mình mãi trong lớp không khí đầy bụi bặm.

Sau khi lách mình chui vào trong hộc ngăn kéo, nó thấy hết sức khó chịu. Nghĩ lại sự sợ sệt, run rẩy lúc nãy mà thấy buồn cười, nó lại còn ý nghĩ là không chừng chui trong xó này, nó lại còn có thể học hay hơn là đằng khác. Không phải chỉ có thế mà thôi đâu: đó là biên cảnh của thế giới. Chừng nào nó còn ở đây, nó vẫn còn tiếp xúc với cái vũ trụ lõa lồ ấy. Cho dù có chạy xa đến đâu cũng không sao trốn thoát khỏi chỗ này.

Co tay lại trong khoảng trống chật chội, nó bắt đầu chiếu đèn bấm đọc những tấm thiếp ghi các đơn ngữ tiếng Anh:

Abandon … bỏ rơi- vứt bỏ

Cái tiếng này quen thuộc quá rồi. Nó đã biết rõ từ lâu.

Ability… năng lực – tài năng.

Tiếng này có gì khác với tiếng thiên tài không nhỉ?

Aboard… trên tàu.

Lại con tàu nữa; nó nhớ lại cái loa phóng thanh kêu vang vang trên boong tàu vào hôm Ryuji sắp sửa ra đi ấy. Thế rồi tiếng còi tàu to tướng sắc vàng óng ánh tựa như lời bố cáo tuyệt vọng.

Absence…vắng mặt

Absolute… tuyệt đối

Nó vẫn không tắt đèn bấm, ngủ thiếp đi mất lúc nào không hay.

Gần nửa đêm Ryuji và Fusako mới lên gác để ngủ. Lời tuyên ngôn trong bữa ăn tối đã làm cho họ thấy trút đi được gánh nặng lớn lao và hai người cảm thấy một giai đoạn mới đã bắt đầu.

Tuy nhiên lúc lên giường ngủ, Fusako lại thấy một nỗi hổ thẹn kì cục dấy lên trong lòng. Suốt buổi tối, nàng đã nói nhiều chuyện quan trọng kể lể dòng dài đến những tình cảm giữa những người cùng máu mủ trong gia đình và bây giờ, cùng với niềm yên ổn thảnh thơi, nàng cảm thấy nảy nở trong lòng nỗi bối rối trước một cái nàng không biết gọi là gì, một cái gì thần thánh không sao hiểu nổi.

Chọn chiếc áo ngủ màu đen mà nàng biết là Ryuji vẫn thích, Fusako leo lên giường và đây là lần đầu tiên nàng bảo chàng tắt hết đèn đi mặc dù vẫn biết tính chàng thích ánh sáng. Chàng ôm lấy nàng trong bóng tối mịt mù.

Khi mọi việc đã xong xuôi, Fusako nói “Em tưởng là sẽ không thấy xấu hổ trong bóng tối mịt mù nhưng sự thực lại hóa ra trái hẳn. Toàn bộ bóng tối trở thành một con mắt khổng lồ và mình cảm thấy như là có ai nhìn mình trong suốt thời gian ấy.”

Ryuji bật cười trước sự xao xuyến của nàng rồi đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Những bức màn cửa sổ đã ngăn hết ánh đèn từ ngoài phố rọi vào. Lò sưởi hơi âm ỉ trong xó tỏa ra một phản ánh xanh xanh. Trông thực chẳng khác gì bầu trời xanh xanh trên thành phố nhỏ ngoài xa. Những cây cột giường bằng đồng thau bóng lộn lung linh trong bóng tối.

Thế rồi Ryuji chăm chăm nhìn tấm vách nặng bằng gỗ ngăn giữa phòng này với phòng bên cạnh. Từ một lỗ nhỏ trên nẹp gỗ chạm nổi ánh sáng lọt qua như nhỏ giọt vào căn phòng. Chàng mơ màng lớn giọng

“Không biết cái gì thế kia nhỉ? Em có nghĩ chú Noboru còn thức hay không? Nhà này nát quá mất rồi. Sáng mai Anh phải bít cái lỗ hổng đó lại mới được!”

Như con rắn cuộn mình lại để vươn cao cổ mà mổ, Fusako ngóc đầu vươn cái cổ trần trụi, trắng nõn trên mặt giường ngủ nghé nhìn cái đốm sáng ấy. Thoáng nhìn là nàng hiểu ngay cơ sự. Nhảy phốc khỏi giường, khoác vội tấm áo ngủ, nàng mở vội then cửa phòng đi ra, không nói năng gì hết, Ryuji gọi với theo nhưng không thấy nàng trả lời.

Chàng nghe thấy tiếng mở cửa phòng Noboru. Một khoảnh khắc lặng lẽ rồi có tiếng nghẹn ngào sùi sụt nghe như là tiếng Fusako khóc thì phải. Ryuji trườn mình ra khỏi giường. Chàng vừa mò mẫm trong bóng tối chập choạng lần bước tới trên sàn vừa cố gắng nghĩ xem nên xông sang phòng bên kia luôn hay là nên đợi trong phòng này; cuối cùng, chàng ngồi xuống ghế tràng kỉ bên cửa sổ và đánh diêm hút thuốc.

Giật bắn mình, Noboru mở choàng mắt ra khi có một sức mạnh ghê gớm túm lấy đít quần mà lôi nó ra khỏi hốc ngăn kéo một cách dữ dằn. Trong giây lát, nó không biết là đã xảy ra việc gì nữa. Hai bàn tay thon thon, mềm mại của mẹ nó đang giáng tới tấp như mưa xuống mặt, xuống môi và miệng nó khiến nó không làm sao mở mắt ra nổi. Đây là lần đầu tiên nó bị mẹ nó đánh đòn.

Nó nằm sóng soài trên sàn nhà, một chân thọc vào đống áo sơ mi và quần áo lột vứt tung tóe trên sàn, khi chúng bị hất ra khỏi ngăn kéo. Nó không sao tin được là mẹ nó đã lấy ở đâu ra một sức mạnh ghê gớm như thế.

Cuối cùng nó cố gắng ngửa mặt nhìn lên cái bóng người đang cúi xuống nó chằm chằm miệng thở hổn ha hổn hển.

Cái vạt áo ngủ xanh đen của mẹ nó bật tung ra, phơi cả một rổ bụng đần đẫn những thịt trong thực là to tướng vừa kì cục, vừa đầy đe dọa. Vươn cao trên nửa mình phía trên, nhìn từ dưới lên thấy thon nhỏ dần dần là khuôn mặt bi thương, thở hổn hển, nước mắt đầm đìa, già sọm hẳn đi một cách khủng khiếp. Chiếc bóng đèn trên trần nhà phía xa kết thành một vòng sáng cuồng dại trên mái tóc rối bù của nàng.

Chỉ trong chớp mắt, Noboru nhìn thấy tất cả những cái này; một kí ức ngọ nguậy trong khối óc giá băng của nó: thật như thể nó đã dự phần nào vào cái giây phút này từ một thời gian trước đây lâu lắm. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là cái tình cảnh của sự trừng phạt mà nó vẫn thường hay thấy trong các giấc mộng.

Mẹ nó bắt đầu khóc nức nở. Vẫn chằm chằm nhìn xuống nó qua màn nước mắt, mẹ nó rít lên từng hồi nó nghe chẳng rõ gì mấy.

“Nỡ lòng nào! Sao nỡ lòng nào! Chính thằng con tôi làm điều bẩn thỉu gớm ghiếc như thế! Chính thằng con của mẹ! Chắc mẹ chết mất con ơi! Norobu ơi! Con nỡ lòng nào mà làm như thế với mẹ hở con!”

Noboru ngạc nhiên thấy rằng nó đã mất hết ý định làm bộ như đang học tiếng Anh từ nãy đến giờ. Đến bây giờ thì đằng nào cũng đến thế mà thôi. Hẳn là mẹ nó không thể lầm lẫn gì được và đã cọ xát với bộ mặt thực của sự vật, điều mà mẹ nó còn sợ hơn cả con đỉa nữa. Theo một ý nghĩa nào đó, điều ấy đã khiến cho hai mẹ con nó lúc này trở nên đồng đẳng với nhau hơn khi trước; hầu như là tương đương giá trị trong nhân gian. Áp mạnh lòng bàn tay lên má đỏ rực, nóng ran, Noboru quyết chỉ ngắm nhìn thật tỉ mỉ cái trạng huống mà con người vừa xích lại gần đến thế, lại có thể chỉ trong chớp mắt bay vụt ra một khoảng cách xa vời đến thế. Rõ ràng là không phải việc khám phá ra thực tại đã khiến cho nàng phẫn nộ và bi thương. Norobu biết rằng sự xấu hổ cùng đau lòng của mẹ nó bắt nguồn từ thiên kiến mà ra. Mẹ nó đã vội vã giải thích thực tại nhưng vì sự giải thích quá tầm thường của bà đã là nguyên nhân cho sự bất bình phẫn nộ cho nên dù nó có biện giải là đang học Anh ngữ khéo léo đến đâu nữa thì cũng chẳng ăn thua gì hết.

“Thôi, tao cũng đành bó tay.” Cuối cùng Fusako lên tiếng, giọng nàng trầm tĩnh hẳn tại. “Một thằng con khủng khiếp đến thế này, thực tao không sao chịu nổi nữa rồi… mày hãy chờ một phút, tao sẽ bảo bố mày cho mày một trận để từ nay mày chẳng bao giờ dám nghĩ đến việc giở trò này ra một lần thứ hai nữa.”

Rõ ràng là Fusako hi vọng rằng đe dọa như thế sẽ khiến cho Noboru òa lên khóc và xin lỗi mình.

Nhưng rồi đến lúc đó, nàng lại thấy quyết tâm của mình lung lay và bắt đầu có ý nghĩ nên để sự thể đến sau này hẵng hay. Nếu nàng có thể làm cho Noboru xin lỗi trước khi Ryuji bước vào phòng thì có thể giấu chàng mọi chi tiết và giữ vẹn được niềm kiêu căng của một bà mẹ. Trong trường hợp đó, những lời van xin và những giọt nước mắt phải tuôn ra thực mau, tuy nhiên nàng không sao có thể gợi ý cho nó để hai mẹ con thu xếp mà giải quyết với nhau vì lẽ nàng đã đe dọa bảo Ba nó cho nó một trận. Nàng chỉ có thể im lặng chờ đợi mà thôi.

Nhưng Noboru cứ nín lặng. Nó chăm chăm theo dõi một cách hứng thú cái đầu máy trơn trượt lao mình đến địa điểm cuối cùng quen thuộc. Trong cái hốc ngăn kéo tối om ấy, tự mình nó đã đến cái thế giới trải rộng của mình, ở mép ngoài của biển cả cùng các sa mạc mênh mang. Và vì tất cả mọi vật đều sinh ra từ đó, và vì nó sẽ bị trừng phạt tại đã có mặt nơi đó nên nó không thể trở lại những thành phố xa xăm âm ấm của con người mà cũng chẳng thể nằm phục xuống mà cúi mặt nhìn những bồn cỏ ướt đẫm nước mắt của họ. Vì lời thề của nó đối với cái tột đỉnh đẹp đẽ của nhân gian gói ghém trong tiếng còi tàu ấy, với cái hình ảnh liên quan chói lòa mà nó nhòm thấy rõ ràng qua cái lỗ hổng nhỏ bé ấy trong một đêm cuối mùa hè, nó không bao giờ có thể quay lại được nữa.

Cánh cửa ngập ngừng lay động và Ryuji thập thò ngó vào trong phòng.

Fusako thấy là mình và thằng con trai đã bỏ lỡ cơ hội và giận dữ dâng lên tràn ngập lòng nàng. Hoặc là Ryuji cứ lảng ra xa không dính dáng gì đến, hoặc là chàng phải đi vào trong phòng cùng một lúc với nàng mới phải.

Giận dữ vì Ryuji cứ dềnh dàng mãi mới vào phòng và vật lộn mãi với tình cảm của mình, Fusako lại càng thêm phẫn nộ với Noboru. Ryuji hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

“ Em muốn Anh đập cho nó một trận, Ba nó ạ. Nếu thằng ôn con này mà không đập một trận cho mềm xương ra thì cái thói xấu của nó chỉ có ngày càng tệ hơn mà thôi. Nó rình mò nhòm ngó vào phòng ngủ bọn mình qua lỗ hổng trong hốc ngăn kéo kia kìa!”

“Có thật thế không hở con,” Ryuji không có chút giận dữ nào hết.

Vẫn nằm bò lê bò càng trên sàn nhà, hai chân duỗi thẳng về đằng trước, Noboru lặng lẽ gật đầu.

“À ra thế. Xem nào, có phải đêm nay con mới chợt nảy ra ý nghĩ ấy và con mới thử lần đầu phải không con?”

Noboru lắc đầu lia lịa.

“Ồ! Nếu vậy hẳn là con đã làm như thế một hai lần trước đây rồi ư?”

Noboru lại lắc đầu.

“Vậy ra việc này đã xảy ra ngay từ buổi đầu hở con?”

Thằng bé gật đầu, Fusako và Ryuji không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau. Noboru nom thấy một lần chớp trong ánh mắt của hai người lớn chiếu rực sự sụp đổ tan tành của cả cuộc sống trên bờ mà Ryuji hằng ước mơ lẫn cái gia đình kiện toàn mà Fusako vẫn hàng tin tưởng. Tuy nhiên, trong lúc khích động, nó đã quá tin và sức mạnh của trí tưởng tượng và đang đợi một cơn giận dữ điên cuồng.

Ryuji thọc tay vào trong túi áo ngủ, đôi cẳng chân lông lá thò ra dưới vạt áo đang sửng sốt như hai cây cột trước mắt Noboru, chàng chỉ nói vắn tắt:

“À, ra thế.”

Bây giờ, Ryuji buộc lòng phải có một quyết đoán của ông bố, cái quyết đoán đầu tiên về cuộc sống trên bờ mà chàng bó buộc phải có. Tuy nhiên những kí ức về sóng dữ biển cả đã xoa dịu những quan niệm không tốt của chàng về đất liền và con người trên đất liền một cách dịu dàng quá đáng, vì thế cái cách giải quyết theo bản năng của chúng đã thất bại. Đập cho thằng bé một trận thì dễ rồi nhưng một tương lai khó khăn đang chờ đợi chàng. Chàng còn phải đón nhận tình yêu thương của mẹ con thằng bé một cách nghiêm chỉnh, chững chạc, chàng con phải làm người cứu trợ cho mẹ con nó trong những nỗi khó khăn hàng ngày, chàng còn phải trông nom đến những món thu chi thường nhật; chàng hi vọng có thể hiểu được một cách khái quát, mơ hồ những tình cảm khó hiểu của mẹ con nó để trở nên nhà giáo dục nhận thức đựoc những lí do sâu xa của một hoàn cảnh dù khó khăn đến đâu đi nữa. Ở đây, chàng đang đương đầu với không phải một trận bão bể mà là một làn gió nhẹ thổi qua đất liền chẳng lúc nào ngừng.

Tuy Ryuji không nhận ra, song chàng đang chịu ảnh hưởng xa xôi của biển cả: chàng không đủ khả năng phân biệt những tình cảm cao cả nhất với những tình cảm thấp hèn nhất và chàng dám ngờ là những sự việc bản chất trọng yếu có lẽ chẳng hề xảy ra trên đất liền bao giờ. Mặc dù chàng có cố gắng đến đâu đi nữa để tiến tới một quyết định thực tế, những sự kiện thuộc về đất liền vẫn có màu sắc thuộc loại ảo tưởng.

Thứ nhất là nếu nghe theo lời Fusako thúc giục đập cho thằng Noboru một trận mềm xương thì thật lầm lẫn hết chỗ nói. Chàng biết là cuối cùng, sớm hay muộn, nàng cũng thấy là phải cảm tạ sự khoan dung của mình trong lúc này.

Thứ nhì là chàng lại thấy tin tưởng vào tình phụ tử. Trong lúc hồ đồ, hối hả xua đuổi khỏi đầu óc mối quan tâm chỉ vì nghĩa vụ đối với thằng bé lầm lì thông minh trước tuổi, nghịch ngợm phá phách mà chàng không thực bụng yêu thương, Ryuji cố thuyết phục chính mình nhận ra rằng một tình yêu của ông bố đang tràn dâng trong lòng mình. Hơn nữa, đối với chàng, hình như đây là lần đầu tiên chàng khám phá ra tình cảm ấy và chàng lấy làm ngạc nhiên vì đã chẳng hề biết trước những tình cảm ấy ngay trong lòng mình. Chàng khoan thai ngồi xếp chân bằng tròn trên sàn nhà và lập lại một lần nữa.

“À ra thế! Mẹ nó cũng ngồi xuống đi. Em này, Anh chợt nghĩ ra, thấy rằng dường như Noboru không phải là người duy nhất có lỗi về những chuyện đã xảy ra. Con ạ! Khi ba bước chân vào nhà này thì cuộc đời con đã thay đổi hẳn. Không phải việc ba đến đây là một việc xấu xa nhưng đã làm cho cuộc đời con thực sự thay đổi. Và đối với một học sinh trung học như con, đương nhiên phải có ý háo kì muốn biết rõ những gì đã làm cho đời mình thay đổi. Những điều con đã làm thực là xấu lắm, không còn nghi ngờ gì hết, nhưng từ nay trở đi, Ba muốn con hưởng hết sự háo kì ấy vào công việc học hành con đã hiểu chưa?”

“Con chẳng cần nói gì cề những điều con đã nhìn thấy. Và cũng chẳng cần hỏi han gì hết. Con chẳng còn bé bỏng gì nữa nên có một ngày nào đó cả ba con chúng ta đều có thể cùng nhau cả cười mà kể lại câu chuyện hôm nay như ba người lớn. Má nó ạ, Anh muốn Em nguôi giận đi thôi. Mình sẽ quên quá khứ đi và tay nắm tay, hướng về tương lai một cách vui sướng. Ngày mai, Ba sẽ bịt kín cái lỗ hổng đấy lại và rồi cả ba chúng ta đều có thể quên phắt cái đêm khó chịu này. Có phải thế không nào? Con thấy nó có được không hở Noboru?”

Noboru lắng nghe những lời nói của Ryuji mà thấy như mình sắp sửa nghẹt thở. “Thằng cha này mà cũng nói được như thế ư? Cái thằng cha này mà cũng có một lần bảnh bao, rạng rỡ được như thế này ư?”

Từng tiếng từng tiếng ù ù trong tai Noboru khiến nó không tin ở chính tai mình. Nó muốn bắt chước mẹ nó mà gào lên: “Sao nỡ lòng nào làm như thế hả?” Người đàn ông đang nói những lời hắn chẳng định nói ra. Những lời nói hạ tiện trong những giọng điệu đường mật, những lời nói ô trọ hắn chẳng định bụng thốt ra khỏi miệng cho đến ngày cuối cùng của địa cầu, những lời mà người đời thường thốt ra trong những hang ổ hôi tanh. Vậy mà Ryuji đang thốt ra những lời nói đó một cách kiêu căng bởi vì hắn tin tưởng ở chính hắn, bởi vì hắn thỏa mãn với vai trò ông bố mà hắn đã dấn bước tiến đến đón nhận.

Hắn ta thỏa mãn, nghĩ vậy là Noboru cảm thấy buồn nôn. Ngày mai, bàn tay gớm gihiếc của Ryuji, những bàn tay một ông bố sẽ kì cạch cưa cưa đục đục trong một chiều chủ nhật để vĩnh viễn lấp kín cái điểm trống nho nhỏ đã làm thông lộ vào cái vẻ quang huy phi phàm mà chính hắn đã có lần phơi bày trong một khoảnh khắc nào đó.

“Thế có được không nào? Con nghĩ sao hả Noboru?” Ryuji vừa dứt lời, vừa đưa tay vỗ vai Noboru. Nó muốn lắc mình thoát ra khỏi bàn tay này nhưng không sao thoát được. Đến lúc này nó mới thấy lời thằng thủ lĩnh nghĩ lại mà đúng. Trên đời này, còn có những điều tệ hại hơn là bị đánh đập rất nhiều.