Chương 6
Noboru yêu cầu thằng thủ lĩnh triệu tập một phiên họp khẩn cấp: mấy thằng nhóc hẹn nhau tụ họp ở bể bơi của Thị doanh, phía dưới nghĩa địa ngoại nhân, sau khi tan học về.
Muốn đi đến bể bơi phải trèo lên một sườn đồi như lưng ngựa, chi chít những cây kiên cao lớn. Đến lưng chừng đồi, chúng nó dừng chân ngắm khu mộ địa dưới qua hàng cây thường bàn: dưới ánh mặt trời, mùa đông mặt đá thạch anh trên các nấm mồ bóng lên lấp lánh.
Nhìn từ nơi này trên ngọn đồi, những nấm mộ và những cây thập tự bằng đá thạch anh nằm thành từng hàng dài đều đặn, quay lưng về phía chúng trông như những bậc thềm đá mấy từng. Hàng cây tô thiết lá xanh sậm mọc chen giữa các hàng mộ, những gốc hoa ươm nằm dưới bóng cây thập tự làm cho bồn cỏ rực lên những màu đỏ, màu vàng tươi tốt trái mùa.
Nhìn từ điểm này chúng nó thấy ngon tháp hàng hải lờ mờ hiện hình trên nóc các mái nhà dưới đáy thung lũng; những nấm mồ ngoại nhân nằm phía bên phải và trong một thung lũng nhỏ hẹp hơn, bể bơi nằm ở phía bên trái. Vào mùa nghỉ ngơi, những chỗ ngồi trong khán đài trở thành một nơi hội họp lí tưởng.
Nhảy qua những rễ cây xù xì nổi lên như những mạch máu căng phồng, to tướng đen xì vượt qua mặt con dốc, sáu thẳng lỏi lần xuống dưới đồi và len vào con đường đất nhỏ đầy cỏ úa héo tàn dẫn đến hàng cây thường bàn bao quanh bể bơi. Bể bơi vắng lặng, nước đã cạn khô, phơi bày cả lớp sơn xanh đã loang lở ở dưới đáy cùng những đống lá vàng khô chất chứa trong từng góc. Chiếc thang sắt màu xanh lơ lửng giữa chừng, không chạy xuống đáy. Lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, lấp ló sau hàng vách đá bao quanh thung lũng như những tấm bình phong xếp lại, bóng chiều đổ xuống tận dưới đáy bể.
Noboru lết bước theo sau tất cả những thằng bạn; nó vẫn có thể gợi lại trong lòng hình dáng bao nhiêu những nấm mộ ngoại nhân chạy dài đến vô tận – những nấm mồ và những cây thập tư quay lưng lại phía nó. Như vậy thì biết gọi nơi này là cái gì?
Chúng nó ngồi trên những chiếc ghế xi măng hình củ ấu đen sì đen sịt. Noboru rút từ trong cặp ra một cuốn sổ tay mỏng rồi lặng lẽ trao cho thằng thủ lĩnh. Trên mặt bìa đỏ rực một cách ma quái, độc địa, có viết bằng chữ đậm nét: “ Lời kết tội Tsukazaki Ryuji”.
Cả lũ đều vươn cổ ra cùng đọc với thằng thủ lĩnh. Đó là một đoạn trích trong cuốn nhật kí của Noboru. Những lời kể lại câu chuyện trong hốc ngăn kéo tủ áo đêm hôm qua đã đưa tổng số các điều ghi lên tới mười tám khoản. Thằng thủ lĩnh lên giọng thở than xót xa:
“Thực là kinh khủng. Riêng cái khoản cuối cùng đã đủ ăn 35 điểm rồi. Thử tính chung quanh xem nào – dù cho mình có dễ dãi đến đâu cũng phải phê 5 điểm cho khoản buộc tội đầu tiên; và càng về sau lại càng tệ hại. Tính chung cả lại tao sợ rằng tổng số lên quá 150 điểm mất rồi. Tao đâu có ngờ là thằng cha ấy lại tệ hại quá chừng như thế này. Thế thì bọn mình lại phải làm cái gì mới được.”
Trong lúc lắng nghe những lời nói thật khắt khe của thằng thủ lĩnh, Noboru bắt đầu run nhẹ; cuối cùng nó hỏi:
“Có còn cách nào cứu gỡ cho hắn hay không?”
“Chẳng còn cách nào cả. Thằng cha tệ hại quá chừng.”
Cả sáu đứa đều lặng lẽ một lúc lâu. Thằng thủ lĩnh cảm thấy đó là chứng cớ của sự thiếu can đảm; nó bắt đầu tiếp lời trong khi lấy ngón tay xoắn các gân lá cứng nhắc rồi bóp nát chiếc lá khô tan thành phấn vụn.
“Sáu đứa bọn mình đều là những bậc thiên tài. Còn thế giới, như bọn mày đã biết đều là trống không. Tao nhớ là đã nhắc đi nhắc lại điều này không biết bao nhiêu lần rồi nhưng đã có khi nào bọn mày suy nghĩ sâu xa về điều đó hay chưa? Kết quả nếu bảo là bọn mình được phép làm bất cứ điều gì thích làm thì hãy còn nông cạn quá. Hiển nhiên bọn mình là những đứa đã bỏ qua nhiều thứ. Giáo sư, học đường, thân phụ, xã hội – chúng ta đã bỏ qua cho tất cả những thứ rác rưởi đó. Và cũng không phải là chúng ta không có sức lực. Bỏ qua là đặc quyền của chúng ta và nếu bọn mình còn giữ được chút lòng lân tuất nào thì bọn mình sẽ không thể nào bỏ qua được. Chỉ có một số rất ít những điều thực sự có thể bỏ qua: như biển cả chẳng hạn…”
“Và tàu biển nữa,” Noboru bàn góp.
“Đúng – nhưng chỉ có một số rất nhỏ mà thôi. Và nếu những điều đó lại mưu mô phản nghịch và chúng ta thì thực chẳng khác gì con chó mà mình nuôi ăn lại đớp ngay tay mình một miếng. Đó là một sự sỉ nhục trực tiếp với đặc quyền của bọn mình.”
“Từ trước đến giờ, bọn mình chưa hề làm một điều gì để ngăn chặn cái đó cả,” thằng số một ngắt lời.
“Cho đến giờ chưa làm gì nhưng điều đó không có nghĩ là chúng ta không bao giờ làm”, thằng thủ lĩnh trả lời ngay lập tức, không chút đắn đo. Giọng nó nghe thực mau mắn, trong trẻo, “nhưng hãy quay trở lại câu chuyện thằng cha Tsukazaki đã. Đối với cả bọn chúng mình, sự sống của hắn chưa bao giờ có chút ý nghĩa gì hết, nhưng đối với thằng số ba thì nó lại có mức độ quan trọng đáng kể. Ít nhất là hắn đã có công cho thằng số ba thấy một chứng cứ rạng rỡ nào đó về những quan hệ nội tại trong thế giới bọn mình vẫn thường nói đến. Nhưng sau đó hắn lại phản bội thằng số ba. Hắn trở thành cái điều xấu xa nhất hạng trên mặt đất này: thành một ông bố. Do đó chứng minh cần phải làm một cái gì mới được. Nếu hắn cứ giữ vai trò như một thằng thủy thủ chẳng nên cơm cháo gì như trong buổi đầu thì sự thể còn chưa đến nỗi nào…
“Như tao đã nói trước đây; cuộc sống gồm những kí hiệu đơn thuần và những quyết định đơn giản. Có thể Ryuji tự hắn chưa biết, nhưng hắn là một trong những kí hiệu đấy. Ít nhất, theo lời chứng của thằng số ba, hình như hắn là một kí hiệu như vậy.
“Tao chắc là bọn mày đều biết đâu là nghĩ vụ của bọn mình. Khi cái cần số bật khỏi vị trí thì mình phải tống nó về vị trí cũ. Nếu chúng mình không làm thì trật tự sẽ trở thành hỗn loạn vô lí thất lí. Chúng mình thảy đều biết rằng thế giới này trống không và điều quan trọng duy nhất là bảo vệ trật tự trong trống không này. Như vậy chúng ta là những người canh gác và hơn thế nữa, cũng là những người chấp hành để bảo vệ cho nền trật tự này.”
Thằng thủ lĩnh kết luận một cách đơn giản:
“Chúng ta phải xử tội. Kết cục làm như vậy chính là vì quyền lợi riêng của nó. Thằng số ba! Mày còn nhớ cái ngày hôm ấy trên phụ dầu Yamashita tao đã bảo rằng chỉ còn một phương pháp duy nhất làm cho hắn một nữa trở thành một bậc anh hùng hay không? Và khi nào đến lúc, tao sẽ nói cho mày hay phương pháo đó ra thế nào không?”
“Tao nhớ”, Noboru vừa trả lời, vừa cố gắng giữ cho hai đầu gối khỏi run lên bần bật.
“Ờ, bây giờ thì đến lúc rồi đó.”
Bọn lỏi con trố mắt nhìn nhau rồi ngồi trơ như bụt mọc. Chúng nó hiểu rõ tầm mức trọng đại những điều thằng thủ lĩnh sắp nói ra miệng.
Chúng nó nhìn xuống cái bể bơi khô cạn, rỗng không chìm ngập ánh chiều. Có một số vạch dài màu trắng được sơn lên đáy bể bơi màu xanh sơn đã tróc ra từng mảng. Những chiếc lá khô đã lọt vào trong các xó trông giống như là bụi đất.
Vào lúc ấy, trông cái bể bơi thấy sâu ghê gớm. Mỗi lúc một sâu hơn khi màu tối xanh màu nước từ dưới đáy mờ tối ngoi lên. Cái cảm giác xác thực là nếu con người lao mình nhảy xuống đó sẽ chẳng còn có cái gì nâng đỡ thân mình, đã khiến cho bể bơi trống rỗng này có một dáng vẻ hết sức khẩn trương. Bây giờ không làm gì còn làn nước mùa hè êm nhẹ, chất nước thu dung thân thể con người, nhẹ nhàng nâng thân thể con người nổi bồng bềnh trên mặt nước; trông thật là một nơi hết sức nguy hiểm. Chiếc thang sắt sơn xanh bên mép bể ngưng lại lưng chừng không chạy xuống tận đáy. Rõ ràng là ở đó chẳng có một cái gì để nâng đỡ thân thể con người, chẳng có cái gì hết.
“Ngày mai tan học vào lúc 2 giờ, bọn mình có thể nhử hắn đến đây rồi lôi cổ hắn đến cái bến cạn của bọn mình ở Suggita. Thằng số ba! Mày chỉ có việc làm sao mà khéo léo dụ hắn đến đây. Làm sao đó thì làm.
“Bây giờ tao nhắc lại bọn mày mấy chỉ thị cuối cùng để bọn mày khỏi quên. Phần tao tao sẽ lo tìm thuốc ngủ và con dao mổ. Với một thằng cha khỏe mạnh lực lưỡng như hắn, không cho nó uống thuốc ngủ thì không xong. Đây là thứ thuốc chế ở Đức, theo định lượng thì cho người lớn chỉ cần từ một đến ba viên; mình cho hắn uống bảy viên một lúc là thế nào cũng đi đứt. Tao sẽ tán những viên thuốc ấy thành bột để có thể tan vào nước hồng trà nhanh chóng hơn.
“Thằng số một mày sẽ mang một sợi dây thừng lớn dài khoảng một thước tám; mày nên – xem nào một, hai, ba, bốn, năm… mày nên chập năm lại cho chắc ăn hơn. Thằng số hai, mày phải sửa soạn một bình hồng trà thực nóng, đem giấu vào trong cặp sách nhé. Vì thằng số ba đã có công dụ hắn đến đây nên nó không cần phải làm gì nữa.Thằng số bốn, mày cần lo đường, thìa, cốc giấy cho bọn mình và cốc nhựa màu đen cho thằng cha ấy. Thằng số năm, mày tìm ít vải để bịt mắt và một tấm khăn như khăn tắm để nhét vào miệng hắn.
“Mỗi thằng bọn bay đem bất cứ thứ gì sắc nhọn tùy theo ý riêng- cưa, dao díp, thứ gì cũng được hết.
“Bọn mình đã luyện tập về những yếu lĩnh với con mèo rồi, lần này chắc cũng phải thế mà thôi nên chẳng có gì phải lo lắng cả. Lần này lớn hơn con mèo một chút, và có lẽ khó ngửi hơn một chút, có vậy mà thôi.”
Bọn lỏi con ngồi trơ ra như đá, đăm đăm nhìn xuống cái bể bơi rỗng không.
“Mày có sợ không hả số một?” Thằng số một khẽ lắc đầu.
“Còn mày thì sao, thằng số hai?” Như thể bất chợt bị lạnh, thằng nhóc thọc cả hai tay vào túi áo khoác ngoài mà không đáp.
“Thằng số ba thấy thế nào?” Noboru đang thở hổn hển miệng nó khô bong như bị nhét đầy cỏ khô; không sao trả lời được.
“Ấy đó! Đó chính là điều tao sợ đấy. Bọn mày đánh võ mồm thì ghê gớm lắm nhưng chỉ giỏi có cái lỗ mồm; khi việc đến tay thì chẳng thằng nào có chút hăng hái gì hết. Ừ, có thể cái này sẽ làm cho bọn mày cảm thấy an lòng hơn một chút: Tao đã mang theo đề phòng sẵn đây rồi.” Thằng thủ lĩnh móc ra trong cặp một cuốn “Lục pháp Toàn Thư” màu nâu rồi cẩn thận giở đúng trang nó đã để ý từ trước.
“Tao rất muốn tất cả bọn mày chăm chú lắng nghe cho thực rõ”, nó đọc “Hình luật, điều 41: Không thể trừng phạt những hành vi phạm pháp của những kẻ chưa đầy mười bốn tuổi.” Tao đọc lại thật to một lần nữa cho chúng mày nghe: “Không thể trừng phạt những hành vi phạm pháp của những kẻ chưa đầy mười bốn tuổi.”
Thằng thủ lĩnh bảo bọn lỏi chuyền tay nhau cuốn sách đọc đủ một vòng rồi nói tiếp:
“Bọn bay chắc lại nghĩ rằng những ông bố của tụi mình và cái xã hội giả dối rỗng tuếch mà các ông ấy hết lòng tin tưởng đã ban hành điều luật này vì nghĩ đến chúng mình. Tao nghĩ là bọn mình phải cảm tạ họ vì điều này. Điều luật này là người lớn bày tỏ những mộng ước cao xa nơi bọn mình đấy. Tuy nhiên, điều đó cũng tỏ bày những mơ ước mà chính họ chưa bao giờ có thể thực hiện. Họ đã tưởng rằng chính họ đã tự trói chặt đến nỗi muốn nhúc nhích cũng không nổi nên chúng ta cũng đành chịu phép một bề luôn; họ đã hớ hênh đủ để cho chúng ta ở đây, và chỉ ở đây mà thôi, dòm thấy một mảng trời xanh và tự do tuyệt đối. Theo ý tao thì điều luật họ đã soạn ra đây chỉ là một câu chuyện trẻ con, quá sức trẻ con đến thành nguy hiểm gớm ghê. Xét về một khía cạnh nào đó thì cũng dễ hiểu vì cho đến bây giờ, chúng ta vẫn chỉ là những nhi đồng ngoan ngoãn đáng yêu, ngây thơ chưa baogiờ biết tội lỗi là gì.
“Nhưng sang tháng sau, ba đứa trong lũ mình sẽ đủ mười bốn tuổi – chính tao, thằng số một, với mày thằng số ba. Còn ba thằng tụi mày sẽ mười bốn tuổi vào tháng ba vậy thì hãy nghĩ cho chín một phút. Đây là cơ hội cuối cùng của cả lũ mình đấy nhé!”
Thằng thủ lĩnh thăm dò vẻ mặt từng đứa trong bọn và thấy đã bớt nét căng thẳng vẻ sợ hãi cũng biến mất rồi lần đầu tiên bừng tỉnh trước sự nồng hậu êm ấm của cái xã hội vỏ ngoài, cái xã hội giả tạo, thằng nào thằng nấy đều cảm thấy rõ rệt rằng kẻ địch của chính chúng lại là những kẻ che chở cho chúng.
Noboru ngẩng mặt nhìn lên bầu trời xanh đang dần dần ngả sang màu chiều tối xám mờ vẩn đục. Giả như trong khi rẫy rụa vùng vẫy một cách anh hùng trước cái chết, Ryuji cố gắng ngửa mặt lên nhìn bầu trời thiêng liêng này thì sao? Bịt mắt thằng cha ấy lại vào lúc đó thực là đáng tiếc…
“Đây là cơ hội cuối cùng cho tất cả lũ mình”, thằng thủ lĩnh nhắc lại lần nữa. “Nếu chúng mình không hành động ngay bây giờ thì chẳng bao giờ chúng mình còn có thể tuân theo mệnh tối thượng của tự do nữa. Chẳng bao giờ có thể làm những điều cần thiết để lấp kín sự hư vô của thế giới, nếu lũ mình không chịu khó tự giác ngộ sẵn sàng liều cả tính mệnh của mình. Và chúng mày hẳn nhận thấy rằng nếu những kẻ chấp hành cái án tử hình là chúng ta lại phải liều cả đời mình thì thực bất hợp lí hết sức. Nếu lũ mình không hành động bây giờ thì chẳng bao giờ mình còn có thể ăn trộm, có thể giết người hoặc có thể có bất kì một hành vi gì chứng minh sự tự do của một con người nữa. Cuối cùng bọn mình rồi đến cũng phải thổ ra những lời nào nịnh nọt, nào tán gẫu trong khi run rẩy nép mình phục tùng, thỏa hiệp, trong khi thắc mắc lo âu về những việc hàng xóm láng giềng đang làm, sống như những con chuột nhắt kêu chí chóe. Và rồi ngày lại ngày, lũ mình cũng sẽ lấy vợ, đẻ con và trở thành những ông bố - những điều xấu xa nhất trên cõi đời này!
“Cần phải có máu! Máu người! Nếu không có máu thì thế giới rỗng không này sẽ trở thành xanh xao, khô khẳng. Chúng ta phải tháo cái thứ máu tươi mát của thằng cha này để đem truyền vào cái vũ trụ đang chết, bầu trời đang ngắc ngoải sắp chết và những cánh đồng trơ trụi đang ngắc ngoải sắp chết này.
“Chính là lúc này! Chính là lúc này! Tháng sau họ sẽ khai quang xong cánh đồng bao quanh những bến cạn của chúng mình và lúc đó, nơi ấy sẽ đầy nhóc những người. Hơn nữa, lúc đó chúng mình đã mười bốn tuổi mất rồi còn gì.”
Thằng thủ lĩnh ngước mắt nhìn bầu trời xanh xanh màu nước qua chòm cây thường bàn bao quanh như một tấm khung và nói:
“Ngày mai có lẽ đẹp trời.”