← Quay lại trang sách

Chương 11

Giờ thì đứa bé có thể chào đời bất cứ lúc nào. Đây là thời điểm hoàn hảo trong năm để sinh con - đầu Xuân. Tôi đang ngồi bên cửa sổ phòng khách nhìn ra Đại lộ số Ba. Ở trung tâm thành phố, chếch về phía Tây, tôi có thể nhìn thấy tòa nhà Empire State, bên trên những lô đất trống và những mái nhà lụp xụp. Bob thường ngồi trên chiếc ghế xanh này và nhìn về phía nó, còn tôi lại thích ngắm cái cây ngoài cửa sổ. Đó là một cái cây lớn, cao hơn cả tòa nhà ba tầng của chúng tôi, và từ lâu lắm rồi đã làm nứt toác vỉa hè xung quanh phần gốc to lớn của mình. Từ chỗ đang ngồi tôi có thể thấy những chiếc lá nhỏ đã bắt đầu nhú ra trên những cái cành thấp. Nó làm cho tôi cảm thấy vui khi nhìn thấy chúng, nhìn thấy sắc xanh nhạt tươi tắn đó.

Vì Bob không thể đọc được các tựa sách nên tôi đã phải đi cùng ông cách đây hai tuần để tìm sách về chăm sóc em bé và sản khoa. Tôi tìm được bốn cuốn, hai trong số chúng có hình ảnh. Tôi chưa bao giờ nhận được bất kì hướng dẫn nào trong đời về việc sinh con, và tất nhiên cũng chưa bao giờ quen người nào sinh con. Tôi thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy một phụ nữ mang thai. Nhưng khi đọc một trong những cuốn sách và xem hình ảnh của nó, tôi nhận ra mình đã có một số liên tưởng chắc hẳn đã có được từ những cô gái lớn tuổi hơn vào cái thời tôi còn lạc lõng trong trường nội trú: Những cơn đau do co thắt, ra máu, nằm ngửa và la hét và cắn vào cẳng tay mình, một thủ tục đen tối được gọi là “cắt dây rốn”. Chà, giờ thì tôi đã biết về những điều như vậy, và cảm thấy đỡ hơn. Tôi chỉ muốn tất cả chấm dứt.

Vào một buổi chiều cách đây ba tuần, Bob về nhà sớm hơn thường lệ. Cả ngày hôm đó tôi đang băn khoăn về hiểu biết sơ sài quanh chuyện chăm trẻ sơ sinh của mình, thì ông bước vào nhà, mang theo một cái thùng to tướng chứa đầy dụng cụ, các lon sơn và cọ. Không buồn nói gì với tôi, Bob đi vào trong bếp và bắt đầu xử lí cái ống thoát nước của bồn rửa. Tôi đã rất ngạc nhiên. Chỉ vài phút sau tôi nghe thấy tiếng nước đổ xuống bồn rửa và tiếp đó là tiếng òng ọc khi nước chảy xuống cống. Tôi đứng dậy và bước tới cửa bếp.

- Chúa ơi! - Tôi thốt lên. - Ông bị ai nhập vậy?

Bob chùi tay vào khăn lau bát đĩa rồi quay người về phía tôi.

- Tôi đã quá mệt mỏi với những thứ không hoạt động. - Ông nói.

- Thật vui khi được nghe điều này. Ông có thể sửa lại chỗ vách tường bị lộ những cuốn sách không?

- Được chứ. Sau khi tôi sơn lại phòng khách. - Bob đáp.

Tôi định hỏi ông xoay đâu ra sơn, nhưng lại thôi. Bob dường như biết hết nơi chốn của mọi thứ tại New York. Tôi đoán ông là công dân già nhất thành phố này.

Trong cái thùng mà Bob mang về nhà có một số lon sơn cũ bám đầy bụi. Ông đi sang phòng khách, dùng tua vít cạy nắp một trong số chúng rồi bắt đầu pha sơn. Nó trông khá ổn, và sau khi ông khuấy nó một lúc, tôi có thể thấy nó có màu trắng. Sau đó Bob ra ngoài vài phút trước khi quay lại với một cái thang. Ông dựng thang rồi cởi áo, leo lên và bắt đầu sơn bức tường phía bên trên tủ sách của tôi nhờ ánh sáng từ cửa sổ.

Tôi đã quan sát ông khá lâu trong im lặng. Sau đó, tôi lên tiếng:

- Ông có biết gì về sinh đẻ không?

Bob tiếp tục sơn mà không nhìn tôi.

- Không. Trừ việc nó rất đau. Và việc bất kì robot Lớp Bảy nào cũng có thể phá thai.

- Bất kì ư?

Ông ngừng tay và quay nhìn tôi, từ trên cao. Có một đốm sơn trắng trên má ông. Đầu Bob gần như chạm vào trần nhà.

- Robot Lớp Bảy được thiết kế vào thời điểm có quá nhiều người mang thai. Ai đó đã nảy ra ý tưởng lập trình cho phép họ phá thai, cho đến tận tháng thứ chín. Tất cả những gì cần làm là nêu yêu cầu.

Cụm từ “đến tận tháng thứ chín” khiến tôi chao đảo trong một giây. Ông ta nói ra một cách tình cờ, nhưng tôi không muốn nghe nó. Rồi tôi bật cười, nghĩ đến một người phá thai bằng cách nhờ cậy robot Lớp Bảy. Robot Lớp Bảy thường phụ trách các doanh nghiệp, trường nội trú hoặc cửa hàng. Tôi hình dung mình đi đến gặp một con đang ngồi phía sau bàn giấy của nó và nói: “Tôi muốn phá thai.” Sau đó nó rút từ ngăn kéo bàn ra một con dao nhỏ... Nhưng chuyện này chẳng hài hước chút nào.

Tôi ngừng cười.

- Ông có thể tìm cho tôi một cuốn sách về sinh con được không? - Tôi đưa hai tay ôm lấy bụng mình như đang tự vệ. - Để tôi có một chút khái niệm về những gì sắp diễn ra?

Ngạc nhiên thay, Bob không trả lời tôi. Ông nhìn tôi chằm chằm một lúc. Rồi ông huýt sáo khe khẽ. Dường như ông đang chìm đắm trong suy nghĩ. Những lúc như vậy, tôi vô cùng ngạc nhiên về tính người của Bob. Những lúc ở một mình với tôi như vậy, khuôn mặt của ông có thể biểu lộ nhiều cảm xúc hơn cả Paul hay bố Simon, còn giọng nói của ông đôi khi trầm và buồn đến mức khiến tôi suýt khóc. Thật kì lạ khi robot này lại là nơi lưu trữ của rất nhiều tình yêu và nỗi buồn - những cảm xúc mạnh mẽ mà nhân loại đã tự mình loại bỏ.

Cuối cùng ông lên tiếng và khiến tôi sốc nặng:

- Tôi không muốn cô sinh con, Mary à.

Bất giác tôi khép tay chặt hơn trước bụng.

- Ông đang nói cái gì vậy, Bob?

- Tôi muốn cô bỏ đứa bé. Có một robot Lớp Bảy trong tòa nhà có thể làm được chuyện đó.

Chắc tôi đã giương mắt nhìn ông ta một cách bàng hoàng và giận dữ. Tôi còn nhớ mình đã đứng dậy và đi vài bước về phía Bob. Tất cả những gì vang lên trong đầu tôi là câu chửi mà tôi đã học được từ bố Simon nhiều năm về trước, và tôi buột miệng thốt lên:

- Đồ khốn nạn, Bob! Đồ khốn!

Bob nhìn tôi không chớp mắt. Ông ta nói:

- Mary à, nếu đứa trẻ này sống sót, nó sẽ trở thành con người cuối cùng sống trên trái đất. Và tôi sẽ phải sống tiếp chừng nào nó còn sống.

- Vớ vẩn. - Tôi thốt lên. - Hơn nữa, đã quá muộn. Tôi có thể bảo các phụ nữ khác ngừng uống thuốc để giúp họ có thể sinh sản trở lại. Ngay chính bản thân tôi cũng có thể đẻ những đứa con khác. - Ý tưởng đó làm tôi bỗng cảm thấy yếu ớt và phải ngồi xuống trở lại. - Còn ông, sao ông lại không muốn sống tiếp? Ông có thể làm cha những đứa con của tôi. Chẳng phải đó là ý muốn của ông khi cướp tôi từ Paul sao?

- Không. - Bob đáp. - Không phải thế. - Ông ta rời mắt khỏi tôi, trên tay vẫn cầm cọ sơn, và nhìn ra cửa sổ, về phía cái cây trên đại lộ vắng vẻ. - Tôi chỉ muốn sống bên cô theo cái cách mà chủ nhân những giấc mơ của tôi đã sống, hàng trăm năm về trước. Tôi cứ tưởng nó sẽ cho phép tôi khôi phục lại quá khứ nằm đâu đó bên rìa tâm thức và kí ức, giúp tôi nhẹ lòng.

- Thế rồi sao?

Bob nhìn tôi trở lại, ánh mắt trầm tư.

- Chẳng ích gì. Chẳng có thay đổi nào xảy ra trong tôi. Ngoại trừ việc đem lòng yêu cô.

Sự bất hạnh của ông ta khiến tim tôi thắt lại. Tưởng như trong phòng có một sinh vật sống đang cất lên một tiếng khóc, một lời than vãn.

- Thế còn đứa bé? - Tôi hỏi. - Nếu ông có thể làm cha của một đứa bé...

Bob chậm rãi lắc đầu.

- Không. Toàn bộ sự sắp đặt này thật quá điên rồ. Cũng giống như bắt Paul Bentley đọc các bộ phim câm cho tôi để tôi có thể cảm nhận quá khứ một chút thông qua anh ta. Cho phép anh ta làm cô có bầu trước khi tôi tách anh ta khỏi cô. Toàn bộ câu chuyện này thật ngu ngốc, điều mà các cảm xúc gây ra khi ta nhượng bộ chúng. - Ông ta bước xuống thang, tiến lại gần tôi, rồi dịu dàng đặt bàn tay to lớn của mình lên vai tôi. - Tất cả những gì tôi muốn, Mary à, là được chết đi.

Tôi ngước nhìn khuôn mặt buồn bã với làn da nâu, cái trán rộng đầy nếp nhăn, và đôi mắt hiền lành.

- Nếu con tôi ra đời...

- Tôi được lập trình để sống cho tới khi nào còn con người để phục vụ. Tôi không thể chết chừng nào con người vẫn tồn tại. Các... - Thình lình giọng điệu của Bob bùng nổ. - Đám Homo sapiens các người, với thứ truyền hình và ma túy của các người.

Cơn thịnh nộ của Bob khiến tôi hoảng sợ và im lặng trong giây lát. Sau đó tôi đáp:

- Tôi là một Homo sapiens . Nhưng tôi không giống họ. Và ông cũng gần như là một con người. Hay còn hơn cả con người.

Ông ta quay mặt đi, bỏ tay ra khỏi vai tôi.

- Tôi là con người. Ngoại trừ chuyện sinh sản và chết đi. - Bob tiến lại chỗ cái thang. - Tôi đã chán ngấy cuộc sống này. Tôi không bao giờ muốn có nó.

Tôi nhìn ông trân trối:

- Luật chơi là như vậy mà. Tôi cũng đâu có đòi được sinh ra.

- Nhưng cô có thể chết đi.

Bob bắt đầu trèo lên thang trở lại.

Bỗng một ý nghĩ kinh khủng xuất hiện trong đầu tôi:

- Khi tất cả chúng tôi chết hết... Khi thế hệ này chết sạch, ông mới có thể tự sát hay sao?

- Phải. - Bob đáp. - Tôi nghĩ thế.

- Làm sao ông biết chắc được? - Tôi cao giọng hỏi lại.

- Tôi không biết. Nhưng nếu không còn con người để phục vụ thì...

- Chúa ơi! - Tôi rú lên. - Có phải chính ông là lí do khiến cho không một đứa trẻ nào được sinh ra nữa?

Bob nhìn tôi.

- Đúng vậy. Tôi từng phụ trách ban Kiểm soát dân số. Tôi hiểu cách thức vận hành của hệ thống.

- Trời đất ơi! Ông cho cả thế giới này nốc thuốc ngừa thai chỉ vì ông muốn tự sát. Ông xóa sổ nhân loại...

- Để tôi có thể chết đi. Nhưng thử nhìn mà xem nhân loại tự hủy diệt mình như thế nào.

- Chỉ vì ông đã hủy diệt tương lai của nó. Ông đã chuốc thuốc nó, lừa dối nó, thắt những cái vòi trứng của nó, và giờ ông muốn chôn vùi nó. Còn tôi thì cứ nghĩ ông là một vị thánh.

- Tôi chỉ làm công việc được lập trình để làm thôi. Tôi là một cỗ máy, Mary à.

Tôi không thể rời mắt khỏi ông ta, và dù cố gắng hết sức, tôi cũng không thể làm cho ngoại hình đẹp đẽ của Bob trở nên xấu xí trong đầu mình. Ông ta thật đẹp, bản thân nỗi buồn của ông ta cũng giống như một thứ ma túy đối với tôi. Ông ta đứng đó với bộ ngực trần dính những vệt sơn, và trong thâm tâm tôi có gì đó bị thu hút bởi ông. Ông là tạo vật đẹp đẽ nhất tôi từng thấy, sự mê đắm và giận dữ trong tôi khiến cho vẻ hấp dẫn càng bừng sáng hơn nơi cơ thể lực lưỡng, thư thái, cơ thể phi tình dục, vừa rất già cỗi vừa cực kì trẻ trung của ông.

Tôi lắc đầu, cố gắng xua những cảm giác đó đi.

- Ông được tạo ra để giúp chúng tôi. Không phải để giúp chúng tôi chết đi.

- Cái chết có lẽ chính là điều các người thực sự muốn. - Bob đáp. - Rất nhiều người đã lựa chọn nó. Những người khác cũng thế, nếu họ đủ can đảm.

Tôi trố mắt nhìn ông ta.

- Mẹ kiếp. Tôi sẽ không chọn điều đó. Tôi muốn sống và nuôi dạy con tôi. Tôi muốn sống tốt.

- Cô không thể nuôi đứa trẻ đó, Mary. - Bob nói. - Tôi không thể chịu nổi việc phải sống tiếp bảy mươi năm nữa và ngày nào cũng thức hai mươi ba trên hai mươi tư tiếng đồng hồ.

- Thế ông không thể tự tắt mình à? - Tôi hỏi lại. - Hoặc là bơi ra Đại Tây Dương?

- Không. Cơ thể tôi sẽ không nghe theo mệnh lệnh của tâm trí. - Bob tiếp tục sơn tường. - Để tôi kể cô nghe chuyện này. Mỗi mùa Xuân trong cả thế kỉ qua tôi đều đi bộ theo Đại lộ số Năm tới tòa nhà Empire State, trèo lên đỉnh, và cố gắng nhảy xuống. Cuộc sống của tôi dường như xoay quanh nghi thức đó. Nhưng tôi không thể nhảy. Đôi chân tôi không chịu bước ra khỏi mép sân thượng. Tôi đứng cách mép sân vài bước chân, suốt đêm đó, và không có gì xảy ra.

Tôi hình dung ông ta ở trên đó, giống như con khỉ trong phim. Còn tôi là cô gái. Thình lình tôi nảy ra một ý. Nhưng trước hết, tôi hỏi ông ta:

- Làm thế nào ông ngăn cản sự ra đời của những đứa trẻ?

- Hệ thống vận hành một cách tự động. Nó nhận dữ liệu từ Ban Điều tra Dân số để biết nên tăng hay giảm tỉ lệ sinh, và điều khiển thiết bị phân phối mê dược. Nếu tỉ lệ sinh tăng lên, nó sẽ tăng liều thuốc tránh thai trong các viên mê dược. Nếu tỉ lệ giảm xuống, các viên mê dược sẽ chỉ chứa mê dược mà thôi.

Tôi ngồi đó lắng nghe như một đứa trẻ nghe giảng bài về sự Riêng tư. Tôi đang được học về sự diệt vong của giống loài mình, nhưng dường như nó chẳng có ý nghĩa gì đối với tôi. Bob đứng đó với cây cọ sơn trong tay, giải thích với tôi vì sao không có đứa trẻ nào được ra đời trong bao nhiêu năm qua, vậy mà tôi chẳng cảm thấy gì. Chưa từng có đứa bé nào trong cuộc sống của tôi. Trừ những con robot thiếu nhi gớm ghiếc mặc áo trắng ở vườn thú. Tôi chưa bao giờ gặp ai trẻ hơn mình. Nếu con tôi không sống sót, nhân loại sẽ diệt vong cùng với thế hệ của Paul và tôi.

Tôi đưa mắt nhìn Bob. Ông ta cúi xuống nhúng cọ vào lon sơn, rồi quay lại với bức tường phía bên trên tủ sách.

- Vào khoảng thời gian mà cô chào đời, một điện trở của bộ khuếch đại tín hiệu đầu vào đã bị hỏng. Nó bắt đầu phát đi tín hiệu cho thấy dân số đang quá cao. Cho đến bây giờ, thiết bị phân phối mê dược vẫn nhận được những tín hiệu như thế, và cố gắng cắt giảm dân số, bằng cách phân phát những viên mê dược ngăn cản sự rụng trứng, ngay cả khi nó đã triệt sản gần như toàn bộ thế hệ của cô, trong các trường nội trú. Nếu cô nán lại trường thêm một hoàng nữa thôi, thì buồng trứng của cô đã tiêu. - Bob đã hoàn tất việc sơn góc trên cùng, bức tường trông thật sạch sẽ và tinh tươm.

- Ông có thể sửa lại cái điện trở đó không? - Tôi hỏi.

Bob im lặng xuống thang, tay vẫn cầm cọ sơn.

- Tôi không biết nữa. Tôi chưa từng thử. - Ông ta đáp.

Tôi bắt đầu hiểu ra, tôi hình dung toàn bộ câu chuyện này đã bắt đầu từ rất xa xưa dưới bóng cây, trong các hang động và trên vùng đồng bằng châu Phi, nơi con người, đi bằng hai chân và giống như khỉ, lan tràn khắp nơi và tạo ra các tượng thần của mình trước tiên, sau đó là các thành phố. Thế rồi con người đã thoái hóa thành một tàn dư của giống loài bị chuốc thuốc, chỉ vì một cỗ máy trục trặc. Một linh kiện rất nhỏ của một cỗ máy trục trặc. Và một robot còn hơn cả con người từ chối sửa chữa nó.

- Chúa ơi, Bob. - Tôi nói. - Chúa ơi. - Đột nhiên tôi cảm thấy căm ghét ông ta, ghét sự điềm nhiên của ông ta, sức mạnh và sự buồn bã nơi ông ta. - Đồ quái vật khốn nạn! - Tôi thốt lên. - Ác quỉ! Ác quỉ! Ông đang để cho chúng tôi chết. Và chính ông là kẻ muốn tự sát.

Bob ngừng sơn và quay lại nhìn tôi.

- Đúng vậy. - Ông ta nói.

Tôi nín thở.

- Nếu muốn, ông có thể ngừng việc chế tạo những viên mê dược trộn thuốc tránh thai trên toàn quốc được không?

- Được chứ. Và trên toàn thế giới.

- Ông có thể ngăn chặn việc phân phát mê dược ư? Tất cả mê dược?

- Đúng.

Tôi hít một hơi sâu. Sau đó, thật nhẹ nhàng, tôi nói:

- Vụ tòa nhà Empire State ấy. - Tôi nhìn về phía trung tâm thành phố, nơi tòa nhà sừng sững đứng đó. - Tôi có thể đẩy ông.

Tôi đưa mắt nhìn Bob trở lại. Ông ta đang nhìn tôi chằm chằm.

- Sau khi con tôi ra đời. - Tôi nói. - Khi đã lại sức và tự mình chăm sóc được nó, tôi có thể đẩy ông xuống từ trên đỉnh tòa nhà Empire State.