Chương 13
Xét riêng, trông nó giống như hồi năm 1932 - một tòa nhà về cơ bản là ngớ ngẩn, phi nhân tính, kiểu dáng kiến trúc chỉ liên quan đến chiều cao và sự táo bạo. Hiện tại, vào ngày 3 tháng Sáu năm 2467, nó vẫn có cùng số lượng tầng từng có lúc trước, một trăm lẻ hai, nhưng giờ đây tất cả đều trống rỗng, ngay cả đồ đạc của các văn phòng cũng không còn. Nó cao ba trăm tám mươi mốt mét. Gần một phần tư dặm. Và chẳng còn công năng gì. Nó chỉ là một dấu mốc, một bằng chứng câm lặng cho khả năng làm ra những thứ quá lớn của con người.
Bối cảnh xung quanh đã làm nó nổi bật hơn cả cách mà New York của thế kỉ 20 từng làm được. Không còn tòa nhà chọc trời nào khác ở New York. Nó thực sự lừng lững bên trên Manhattan với hình dáng và mục đích độc đáo, đúng như cách mà nó lần đầu hiện lên trong cái đầu đầy khát vọng của các kiến trúc sư thiết kế ra nó. New York đã gần như là một nấm mồ. Và tòa nhà Empire State chính là bia mộ.
⚝ ✽ ⚝
Spofforth đứng gần mép sân nhất có thể. Ông đang ở một mình, chờ đợi Bentley và Mary Lou leo lên đến nơi. Ông đã bế đứa con của Mary Lou cho cô và hiện đang ôm nó trong tay, che chắn nó khỏi gió. Em bé đang ngủ trong vòng tay của ông.
Bầu trời sẽ sớm sáng lên từ bên phải Spofforth, phía trên sông Đông và Brooklyn, nhưng giờ thì vẫn còn tối. Những ánh đèn xe buýt giao cảm có thể được nhìn thấy bên dưới. Chúng di chuyển chậm rãi dọc theo Đại lộ số Năm và số Ba, Lexington, Madison, Broadway, thậm chí xa hơn, qua Công viên Trung tâm. Có ánh đèn trong một tòa nhà ở Đường số 50, nhưng Quảng trường Thời đại thì không. Spofforth quan sát những ánh đèn, chắn gió cho đứa trẻ và chờ đợi.
Thế rồi, ông nghe thấy cánh cửa nặng nề phía sau lưng mở ra cùng tiếng bước chân của họ. Gần như ngay lập tức, giọng nói của Mary Lou, gần như muốn tắt thở, cất lên:
- Đứa bé, Bob. Giờ tôi nhận lại nó được rồi.
Chuyến leo cầu thang đã khiến họ mất ba tiếng đồng hồ.
Ông quay lại, nhìn thấy dáng người của họ và chìa đứa bé ra. Bóng đen của Mary Lou đỡ lấy nó và nói:
- Hãy nói cho tôi biết khi nào ông sẵn sàng, Bob. Tôi sẽ phải đặt em bé xuống.
- Chúng ta sẽ đợi cho đến khi trời sáng. - Ông nói. - Tôi muốn có thể nhìn thấy mọi chuyện.
Hai người kia ngồi xuống đối diện với Spofforth. Ông nhìn thấy một ngọn lửa màu vàng xuất hiện, rung rinh trong gió, khi Bentley châm một điếu thuốc. Luồng sáng đột ngột giúp ông nhìn thấy cơ thể mạnh mẽ của Mary Lou đang co lại, ôm ấp đứa con của mình, còn mái tóc cô bị gió thổi sang hai bên.
Ông đứng đó, nhìn vào thứ giờ chỉ là một bóng đen của Mary Lou, với dáng người của Paul Bentley bên cạnh đang chạm vào cô: Nguyên mẫu xưa cũ của một gia đình loài người tại đây, nơi đỉnh tòa nhà kì cục này, bên trên một thành phố chết lặng và vô định, một thành phố của những giấc ngủ ngầy ngật vì ma túy cho con người, và thứ cuộc sống mô phỏng gớm ghiếc cho đám robot của nó, với ánh sáng duy nhất phát ra từ mấy bộ óc nhỏ bé dễ chịu của các chiếc xe buýt đang hài lòng và thoải mái chạy quanh trên những con phố vắng. Bộ não Spofforth có thể cảm nhận được tiếng rì rầm của những luồng ý nghĩ ngoại cảm, nhưng chúng không tác động được đến tình trạng nhận thức của ông. Có gì đó đang len lỏi vào tâm trí ông, thật chậm rãi và nhẹ nhàng. Tâm hồn ông lắng lại để tiếp nhận nó. Ông quay người và hướng mắt về phía Bắc.
Từ không trung và bóng tối vang lên tiếng đập khẽ trong gió, rồi một chấm đen nhỏ đáp xuống cẳng tay phải không nhúc nhích của Spofforth và, trong hình hài đột ngột bất động, trở thành một con chim. Đậu trên cánh tay của ông, một con chim sẻ, một con chim sẻ thành phố - cứng cỏi và lo lắng trên độ cao quá sức. Nhưng nó ở lại đó, cùng ông chờ đợi bình minh.
Và rồi bình minh cũng xuất hiện từ dưới thấp, trên khu Brooklyn, lan dần tới Thượng Manhattan, khu Harlem, White Plains và nơi từng là Đại học Columbia, một ánh sáng màu xám trên vùng đất mà người da đỏ đã từng nằm ngủ trên những bộ da thú bẩn thỉu, trước khi trở thành chỗ để cho những kẻ da trắng điên cuồng tập trung quyền lực, tiền bạc và tham vọng, dựng lên các cao ốc trong sự hống hách và tự mãn rồ dại, lấp đầy đường phố với taxi và những con người lo âu, để rồi cuối cùng tàn tạ vì ma túy và sự vị kỉ. Bình minh lan rộng và mặt trời ló lên, đỏ rực cả dòng sông Đông. Con chim sẻ ngoảnh đầu bay khỏi cánh tay trần của Spofforth, tự mình đương đầu với cuộc sống nhỏ bé của nó.
Và thứ đã chậm rãi len lỏi vào trong tâm trí Spofforth giờ đây trở nên rõ ràng: Niềm vui. Ông vui như đã từng vui sướng một trăm bảy mươi năm trước, ở Cleveland, khi lần đầu tiên có một trải nghiệm nhận thức, hồng hộc thở những hơi đầu tiên của sự sống trong một nhà máy sắp giải thể, khi ông còn chưa biết rằng mình hoàn toàn đơn độc trên đời và sẽ luôn như vậy.
Ông cảm nhận bề mặt cứng bên dưới đôi chân trần của mình một cách thích thú, cảm nhận luồng gió mạnh trên khuôn mặt và những cái co bóp chắc chắn của quả tim, cảm nhận tuổi trẻ và sức mạnh của mình, và trong thoáng chốc, ông yêu những cái đó chỉ vì bản thân chúng mà thôi.
Spofforth nói to, không ngoái nhìn phía sau:
- Giờ thì tôi đã sẵn sàng rồi.
Ông nghe thấy tiếng đứa bé la khóc khi Mary Lou đặt nó xuống ngưỡng cửa. Ông cảm thấy hai bàn tay trên thắt lưng và biết chúng là của cô. Giây lát sau ông cảm thấy những bàn tay lớn hơn ở phía trên chúng. Ông nghe thấy tiếng thở. Đôi mắt của ông hướng thẳng về phía trước, lúc này đang nhìn về phía mỏm trên của Đảo Manhattan.
Sau đó, trên tấm lưng trần của mình, ông cảm nhận được mái tóc của cô, tiếp đến khi phần thân trên bắt đầu đổ về phía trước, ông cảm thấy môi cô áp vào lưng mình, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn - ông cảm thấy hơi thở phụ nữ mềm mại và ấm áp của cô. Ông dang rộng hai tay. Và ngã xuống.
Và ô kìa, ông tiếp tục rơi. Cuối cùng, với khuôn mặt thanh thản bị gió lạnh thổi thốc từ dưới lên, bộ ngực trần phơi bày, đôi chân mạnh mẽ duỗi thẳng, các ngón chân hướng xuống, miệng ống quần kaki bay lật phật trên mu bàn chân và bộ não nhân tạo vui sướng trong lúc lao tới trước, món đồ chơi đẹp nhất của con người mang tên Robert Spofforth gầm lên trong ánh bình minh Manhattan và dang rộng hai cánh tay lực lưỡng, đón Đại lộ số Năm vào vòng tay run rẩy của mình.