Chương 1169 Thánh Hồn Chiến
Thần linh thống trị? Bắc Kỳ làm gì có thần linh!" Người chơi này kinh ngạc nói.
"Không có thần linh!" Nghe vậy, Băng Lẫm khẽ run lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người chơi này, hỏi lại lần nữa: "Thần tộc Bắc Kỳ đâu?"
"Thần tộc Bắc Kỳ? Không có chủng tộc này đâu!" Người chơi này sắp bị hỏi tới mức khóc lên, cảm thấy hỏi toàn mấy câu gì đâu, sao mình nghe mà chẳng hiểu gì sất.
Nghe thấy câu trả lời này, vẻ mặt Băng Lẫm tràn ngập khó tin.
Thần tộc Bắc Kỳ chính là người sáng tạo ra đại vực này, đồng thời cũng là người nắm giữ Bắc Kỳ. Bây giờ nghe thấy Thần tộc Bắc Kỳ không còn tồn tại, suy đoán đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn ta chính là Nghịch Thiên Minh đã bị hủy diệt.
Nếu không phải như thế thì sao Thần tộc Bắc Kỳ lại không còn ở đây.
Băng Lẫm biết rõ Thần tộc Bắc Kỳ mạnh cỡ nào.
Trong thế giới âm phủ có lẽ có rất nhiều thần linh, nhưng thế lực có thể gọi là Thần tộc lại vô cùng ít ỏi. Mà Thần tộc Bắc Kỳ chính là thế lực nổi bật trong số đó, hơn nữa còn là một trong những thế lực Thần tộc mạnh nhất âm phủ.
Thời kỳ cao nhất của Thần tộc Bắc Kỳ chính là khi thành lập Nghịch Thiên Minh,
Dưới sự dẫn dắt của Bắc Ly, Thần tộc Bắc Kỳ đã mời chào rất nhiều cường giả có thiên phú, hơn nữa còn có rất nhiều thần linh tìm đến họ.
Những người này đều đã chịu đủ pháp tắc cá lớn nuốt cá bé của thế giới âm phủ, nguyện ý đi theo lãnh tụ Bắc Ly khai chiến với thiên giới, đoạt lại tất cả những gì đã mất.
Khi đó, Thần tộc Bắc Kỳ đã là một trong những thế lực hùng mạnh nhất âm phủ, quy mô khổng lồ chưa từng có, đã từng giao chiến mấy lần với thiên giới, cũng từng chém giết rất nhiều thần linh thiên giới.
Cho nên khi nghe thấy Thần tộc Bắc Kỳ đã biến mất, điều đầu tiên Băng Lẫm nghĩ tới chính là Thần tộc Bắc Kỳ đã hủy diệt.
Lửa giận lan tràn trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh.
Băng Lẫm không thể tin rằng điều đó là sự thật.
Hắn ta vốn định đích thân chất vấn Bắc Ly tại sao lại phong ấn họ trong băng giá vô tận.
Hắn ta cũng từng muốn Thần tộc Bắc Kỳ phải trả giá đắt vì đã phản bội họ.
Nhưng giờ đây, tất cả những điều đó đã không còn tồn tại nữa, nói gì tới chuyện thi hành.
Lam quang lấp lánh trong mắt Băng Lẫm, trong lòng tràn ngập mờ mịt.
Vốn tưởng rằng mình lại tìm thấy mục tiêu chiến đấu cho Băng Quỷ tộc, bây giờ xem ra, điều đó giống như là trò cười.
Họ không thuộc về thời đại này. Nghịch Thiên Minh còn khắc ghi vinh quang của họ có lẽ đã tan biến theo gió từ lâu rồi…
"Ê này, anh có gì cần giúp đỡ không?" Cậu mập trước mặt tiếp tục hỏi lí nhí.
Lúc này, một đám người chơi đang dạy anh ta nên nói chuyện kiểu gì trong kênh chat, tóm lại là tuyệt đối không thể khơi mào chiến tranh, nếu đánh nhau thì Minh Phủ sẽ bị nổ mất. Nếu nói sai thì sẽ đập bể đầu mày!
Cậu mập khóc không ra nước mắt. Trong mắt anh ta, Băng Lẫm đã đáng sợ lắm rồi, bây giờ còn bị người chơi khác đe dọa trong kênh chat, cái giá nếu nói sai chính là "Tội nhân".
Sao anh ta chịu nổi chứ…
Câu trả lời của cậu mập khiến Băng Lẫm hết sức mờ mịt. Hắn ta không biết mình nên đi đâu, thậm chí không biết tương lai của Băng Quỷ tộc ở chỗ nào.
Bởi vì đã không còn nhà nữa!
"Bắc Kỳ hiện giờ do ai nắm giữ?" Băng Lẫm im lặng một lát rồi lại hỏi.
"Tôi… Bọn tôi!" Cậu mập phản xạ muốn nói "tôi", nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén của Băng Lẫm thì vội đổi thành "Bọn tôi".
Đây cũng là thói quen của những người chơi. Mỗi một người chơi đều nói mình là người thừa kế duy nhất của Bắc Kỳ, hơn nữa còn thường xuyên nói đùa rằng người khác đều là giả, mình mới là người thừa kế chính thống.
Nghe vậy, lam quang trong mắt Băng Lẫm nhạt đi.
Hắn ta xoay người nhìn về phía tộc nhân của mình, đó là từng thân xác tàn tạ đã trải qua chiến tranh và năm tháng tàn phá.
Vì tín ngưỡng, họ đã giơ vũ khí lên, vô số lần chiến đấu đẫm máu chẳng những không hao hết nhiệt huyết trong lòng họ mà ngược lại khiến họ càng dũng mãnh hơn. Nhưng giờ phút này, dường như thế giới xa lạ này đã không còn thứ mà họ muốn nữa.
Thần tộc Bắc Kỳ đã hủy diệt, không còn ai có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng hắn ta. Nghịch Thiên Minh đã hủy diệt, họ lại càng không có tư cách đại biểu âm phủ xuất chiến với thiên giới.
Giờ đây, Băng Lẫm cảm thấy mình và tộc nhân đã bị thời đại mới đào thải, có vẻ không hợp với thế giới này.
Dường như, tiếp tục ngủ say mới là nơi quy túc tốt nhất của họ.
Nghĩ đến đây, Băng Lẫm mờ mịt quay đầu nhìn về phía khe nứt, nơi đã từng giam cầm họ bao nhiêu tháng ngày.
Lúc này, tất cả tộc nhân Băng Quỷ tộc đều im lặng nhìn tộc trưởng của họ, chờ hắn ta chỉ dẫn phương hướng kế tiếp.
Nhưng lúc này, họ cũng thấy rõ sự cô đơn và mờ mịt trong mắt tộc trưởng.