← Quay lại trang sách

Chương 1174 Vạn Vực Thánh Chiến

Điều đó quan trọng sao?" Băng Lẫm nhìn lão già cưỡi trâu xanh nói, nhếch mép cười dữ tợn: "Giết!"

"Hú!"

Tiếng gầm như dã thú vang lên từ miệng của tộc nhân Băng Quỷ, họ đi theo tộc trưởng Băng Lẫm, lao về phía chư thần đầy trời.

Trong lòng ấp ủ chiến ý bất khuất chỉ thuộc về thời đại cũ của Nghịch Thiên Minh, vì nghĩa quên mình xông pha về phía hoàng hôn của thời đại cũ của riêng họ. Đó mới là chiến trường thuộc về họ.

Giờ khắc này, phép thuật của các thần linh thiên giới đập vào mặt các tướng sĩ Băng Quỷ tộc như mưa.

Thân thể của từng chiến sĩ dần dần suy bại trên đường đi tới, thân thể tàn tạ không thể chịu được quá nhiều tổn thương, nhưng nội tâm của họ lại mênh mông như biển cả, chứa đựng niềm kiêu hãnh và sự kiên trì thuộc về thời đại Nghịch Thiên Minh của họ.

Họ đã mong chờ trận chiến này từ rất lâu rồi, trải qua năm tháng xa xôi, cuối cùng cũng đã tới…

Trên đường đi tới, nỗi thống khổ mà cơ thể phải chịu đựng khiến họ cất tiếng cười điên cuồng.

Khi chiến đoàn Băng Quỷ xông tới trước mặt Thần tộc thiên giới thì tộc nhân của họ đã gần như chết hết, mỗi người đều đẫm máu.

Nhưng không ai cảm thấy bi thương vì điều đó, mà gánh vác tín niệm và ý chỉ của tộc nhân đã khuất, tiếp tục xông tới trước mặt thần linh thiên giới.

"Kết thúc rồi!" Lúc này, lão già cưỡi trâu xanh thở dài, vung phất trần lên, ảo ảnh của lò lửa khổng lồ bỗng xuất hiện, khóa chân Băng Lẫm dẫn đầu.

"Luyện!" Tiếng kêu vừa dứt thì lò lửa bắt đầu rung lên, ngọn lửa hừng hực bên trong bao trùm lấy Băng Lẫm chỉ trong chớp mắt.

"Ha ha ha!" Nỗi đau đớn khi làn da bị thiêu đốt không hề khiến Băng Lẫm kêu rên, ngọn lửa chiến ý trong lòng cũng bừng cháy như ánh lửa trong lò.

Sương Chi Kiếm chém mạnh lên lò lửa, lực lượng cực hàn ngấm vào lò lửa rồi lan tràn ra ngoài chỉ trong chớp mắt.

Trong ánh mắt kinh ngạc của lão già cưỡi trâu xanh, ngọn lửa bên trong lò đều bị đông cứng, cả lò lửa bỗng chốc nổ tung, biến thành khối băng vỡ vụn bay tứ tung.

Chỉ có cảnh giới Âm Thần, thậm chí còn chưa đạt tới Cổ Thần, song chiến lực của Băng Lẫm không khỏi khiến lão già cưỡi trâu xanh phải kinh ngạc.

Giờ khắc này, lão nhớ tới mười chiến đoàn của Nghịch Thiên Minh ngày xưa. Mà Băng Lẫm có thể trở thành đội trưởng của một chiến đoàn trong số đó chỉ bằng cảnh giới Âm Thần, đủ để chứng minh tư chất của hắn ta đáng sợ cỡ nào.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của lão già cưỡi trâu xanh tức thì trở nên hết sức tối tăm.

Thiên phú của Băng Lẫm rất cao, nếu thả hổ về rừng thì có lẽ hắn ta sẽ trở thành Bắc Ly Thần khác. Lão lại vung phất trần lên, muốn khống chế Băng Lẫm.

Đúng lúc này, Băng Lẫm quay sang nhìn lão.

Sát ý trong mắt như muốn ứa ra ngoài.

Thân hình hắn ta biến mất ngay tại chỗ, đến khi xuất hiện thì đã ở bên cạnh lão già cưỡi trâu xanh.

Linh khí cực hàn trong thiên địa tụ tập, hình thành lốc xoáy màu băng lam trên mũi kiếm.

"Giết!"

"Moo!"

Sóng âm khổng lồ trùng kích chính diện, nhưng tất cả tín niệm của Băng Lẫm đều được ngưng tụ trên thanh kiếm trong tay, không hề lùi lại dù chỉ một bước, thậm chí không thèm phòng ngự.

Những vết thương nhỏ li ti xuất hiện trên cơ thể hắn ta dưới sự trùng kích của sóng âm, máu tươi chảy ròng ròng.

"Ahhh!"

Một kiếm này đột phá sóng âm, lập tức chém về phía lão già cưỡi trâu xanh.

Đã nói muốn chém ngươi, vậy thì nhất định phải chém ngươi!

"Thần Xá!" Lão già cưỡi trâu xanh há mồm phun một luồng khói xanh, biến thành thuẫn chắn trước mặt lão.

Một kiếm của Băng Lẫm tức khắc bị ngăn cản, không thể tiếp tục lao tới.

"Ngươi không phải là đối thủ của ta…"

Lão già cưỡi trâu xanh còn chưa dứt lời thì hai sợi dây xích hiện lên sau lưng Băng Lẫm, bỗng đâm rách thuẫn khí, trói chặt thân hình lão ta ngay tại chỗ.

Bấy giờ, lão già cưỡi trâu xanh mới hoảng sợ phát hiện thần lực của mình đang dần dần bị nén trong cơ thể, không thể điều động được nữa.

"Tỏa thiên chi lực, Phong Thiên Tỏa của Bắc Ly!" Lão già cưỡi trâu xanh hoảng sợ kêu lên.

"Chết đi!"

Thuẫn nát, Sương Chi Kiếm chém xuống, đầu của vị Tiên Quân cao giai tự phụ này bay lên cao.

"Kẻ thứ sáu!" Băng Lẫm dùng sức siết chặt nắm đấm, tinh huyết của lão già cưỡi trâu xanh bị cướp đoạt, biến thành huyết ấn của thần khắc trên lưng, trở thành chiến lợi phẩm của Băng Lẫm.

"Ha ha ha ha!" Quay đầu nhìn về phía chư thần đầy trời, tiếng cười hết sức kiêu ngạo của Băng Lẫm vang lên.

"Giết!" Băng Lẫm giơ Sương Chi Kiếm lên cao, lao về phía thần linh thiên giới trong ánh mắt khó tin của chúng.

Dường như hình ảnh đã dừng lại vào giây phút này.

Tộc nhân của hắn ta đều đã chết trận. Người duy nhất còn sống sót là Băng Lẫm cầm Sương Chi Kiếm rạn nứt xông lên trời cao, lao về phía thần phật đầy trời.

Như thiêu thân lao đầu vào lửa, một tiếng "Giết" vang vọng khắp đất trời.

Cảnh tượng này khiến chư thần rung động.