Chương 1173 Thánh Đạo Vô Thượng
Không một ai trong số các tướng sĩ Băng Quỷ tộc lên tiếng, nhưng sự cuồng nhiệt trong mắt họ chính là câu trả lời tốt nhất.
"Bước lên trời!" Vừa nói chuyện, thân hình Băng Lẫm biến thành một tia sáng màu lam xông vào con đường dẫn tới thiên giới còn chưa khép lại.
Không cần quá nhiều lời nói, chỉ cần bám theo sát sao chính là sự ủng hộ tốt nhất.
Chuyến đi này không có đường về, sẽ phải chôn thây xứ người, nhưng đối với Băng Lẫm và tộc nhân mà nói, có gì phải e ngại đâu?
Tất cả các chiến sĩ gia nhập Nghịch Thiên Minh đều chưa bao giờ nghĩ tới cuối cùng sẽ được chết già!
Đúng như lời nói của "Nàng", Nghịch Thiên Minh chỉ là người dẫn đường "Thời đại cũ" của âm phủ đi đến hồi kết, cho nên vinh quang sáng tạo thời đại mới chưa bao giờ thuộc về họ. Chết trận trên đường sáng lập thời đại mới mới là nơi quy tụ cuối cùng của họ.
Nếu những chiến hữu ngày xưa đều đã mất, vậy thì Băng Quỷ tộc cũng sẽ không bao giờ nguyện ngủ say dưới lòng đất, trở thành người chứng kiến của thời đại mới.
Hoàng hôn của thời đại cũ tuy rằng đau thương, nhưng đó mới là thế giới của họ. Họ thuộc về nơi đó.
Thân thể tàn tạ chỉ để phát ra ánh sáng cuối cùng, bừng lên ánh tà dương thuộc về thời đại cũ Nghịch Thiên Minh của họ.
Để thắp sáng con đường phía trước cho thời đại mới còn đang chìm trong bóng đêm.
"Hú!"
Sát ý tận trời làm chấn động đường dẫn tới thiên giới. Tất cả chiến sĩ của chiến đoàn Băng Quỷ - Nghịch Thiên Minh đều xông về phía thiên giới, vì nghĩa quên mình.
Xông về phía hoàng hôn của thời đại cũ thuộc về họ một cách oanh liệt.
Khi đường hầm dẫn tới thiên giới khép kín, chư thần âm phủ chú ý tất cả những chuyện xảy ra ở đây đều lặng thinh.
Có người siết chặt nắm tay, có người đôi mắt đỏ ngầu, có người ngửa mặt lên trời thét gào…
Mối thù bị đè nén dưới đáy lòng lại bị đánh thức.
Thật sự cứ tiếp tục bị ức hiếp như thế ư?
Tất cả thần linh âm phủ đều đặt tay lên ngực tự hỏi.
Khi tất cả thần linh âm phủ tự hỏi như vậy thì thực tế, Băng Quỷ tộc đã thành công.
Bởi vì ánh tà dương của thời đại cũ đã đốt cháy lửa giận của thời đại mới…
⚝ ✽ ⚝
Đôi cánh đỏ rực đại biểu cho Nghịch Thiên Minh chính là lá cờ mà Băng Quỷ tộc đã khiêng lên, theo họ bước chân vào con đường dẫn tới thiên giới.
Dấu ấn nghịch thiên được ngưng tụ từ tinh huyết của thần linh này chính là món quà đầu tiên mà Băng Lẫm tặng cho thiên giới.
Khi họ xuyên qua con đường dẫn đến thiên giới, vô số bóng người đã sớm đứng chờ ở đó.
Tiên Quân cường đại, thần thú tiên khí vòng quanh, hơn nữa còn có bóng dáng thần linh thiên giới đông tới mức đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối đang đứng lơ lửng nơi chân trời.
Mười nghìn, trăm nghìn… Đếm không rõ, vô số thần linh thiên giới tụ tập trước cổng trời.
Băng Lẫm đưa mắt nhìn đằng trước, sát ý bùng nổ trong lòng.
Trong mắt Băng Lẫm và các tộc nhân, thế giới tràn ngập linh khí này có màu đen, đen sâu thẳm, đen triệt để.
Nụ cười dữ tợn lại hiện lên trên môi hắn ta.
Hắn ta vươn tay chỉ lên trời, dấu ấn Nghịch Thiên Minh chậm rãi bay lên từ đằng sau, treo trên bầu trời thuộc về các thần linh thiên giới này.
"Chiến đoàn Băng Quỷ ư? Ta cho rằng các ngươi đã bị hủy diệt từ lâu rồi chứ, không ngờ vẫn còn tồn tại. Có điều lần này các ngươi không thể trở về được nữa đâu!" Một lão già cưỡi trâu xanh âm trầm nhìn Băng Lẫm nói.
"Trở về ư? Ha ha ha!" Băng Lẫm không nhịn được nở nụ cười. Con đường nghịch thiên chỉ có đi tới chứ không có đường lui.
Sương Chi Kiếm trong tay chỉ về phía lão già cưỡi trâu xanh nơi xa, tóc dài màu lam tung bay theo gió, trong mắt Băng Lẫm chỉ có chiến ý vô tận.
"Sát!" Các tướng sĩ Băng Quỷ tộc đồng thanh hét lên, đôi mắt bị quầng sáng màu lam bao phủ, thân hình khẽ run rẩy theo gió.
Không phải sợ hãi, mà là kích động vì trận chiến cuối cùng sắp đến.
Nhiệt huyết trong lòng đã sớm sôi trào, cần máu thần đúc thì mới có thể dập tắt.
"Ta nhớ rõ ngươi tên là Băng Lẫm đúng không? Ngươi có muốn quy phục thiên giới không? Ngươi là một chiến sĩ đáng được kính trọng, có thể giết chết Tiên Quân bằng cảnh giới Âm Thần, đáng lẽ không nên rơi vào lục đạo!" Lúc này, lão già cưỡi trâu xanh nhìn Băng Lẫm, lại lên tiếng.
"Lát nữa ta sẽ giết ngươi trước vậy, ngươi nói nhiều quá!" Đôi mắt của Băng Lẫm cũng bị quầng sáng màu lam bao trùm, Sương Chi Kiếm bỗng đâm về phía lão già cưỡi trâu xanh.
Một tia sáng màu lam lao tới trước mặt lão già cưỡi trâu xanh nhanh như chớp.
"Ngưu Nhi!" Thấy vậy, lão già cưỡi trâu xanh không hề nhúc nhích mà vung phất trần lên, đập lên đầu trâu xanh dưới thân.
"Moo!" Móng trước của trâu xanh nhẹ nhàng bới đất, ngẩng đầu gầm lên.
Kiếm ý của Băng Lẫm còn chưa đến gần thì đã bị sóng âm cuồng bạo đánh nát.
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng ta ư? Ở đây chỉ là một phần chiến lực của thiên giới mà thôi, ngay cả ta ngươi cũng không thể chống lại thì sao có thể chiến đấu với chúng ta được chứ!" Ánh mắt của lão già cưỡi trâu xanh lóe lên, tràn ngập tò mò nhìn Băng Lẫm.