Chương 1184 Thiên Hạ Chiến
Sau đó là một phát vật qua vai. Ai bảo mày mắng Chinh Chiến là rác rưởi, đi chết đi! (Gạch bỏ)
Đỡ Đông Lưu dậy.
"Shhh, cậu từng luyện cách đấu hay sao vậy?" Đông Lưu còn chưa đứng vững thì đã phải kề sát vách tường trượt xuống dưới.
Một phát lên gối này khiến hắn ta suýt nữa hoài nghi nhân sinh.
Hắn ta đánh nhau không ít lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy kẻ ác đến thế. Vừa rồi hắn ta còn phát hiện hình như thằng cha này còn định thêm một phá đá ngang nữa chứ.
Quả thực là muốn giết người, quá ác độc.
Thấy vẻ mặt suy yếu của Đông Lưu, Diệp Thần cảm thấy rất bất đắc dĩ, đồng thời cảm thấy mình thật sự là quá mạnh!
Lần này gã đến khách sạn không phải là ở trọ, mà là trên tầng cao nhất có một người chơi cao thủ của Chinh Chiến. Gã chuẩn bị kéo người này vào công hội Thiên Thần Hộ Mệnh của mình. Sau khi hỏi địa chỉ trong trò chơi thì chuyên môn đến đây để mời chào.
Nhưng không ngờ trên đường lại xảy ra chuyện này.
Giờ đây, Đông Lưu suy yếu nhìn Diệp Thần, cảm thấy dưới lớp da vô hại này thực chất là một con mãnh thú.
Đánh không lại, không thể trêu vào!
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Diệp Thần bèn ấn nút đóng cửa, đồng thời bỏ nút tầng cao nhất, ấn vào nút xuống lầu.
Nhìn Đông Lưu, Diệp Thần cảm thấy mình cần thiết đưa hắn ta đến bệnh viện.
Không thì có lẽ sẽ thật sự xảy ra chuyện.
"Người anh em, cố chịu một chút, tôi đưa anh đến bệnh viện!" Diệp Thần áy náy nói.
Đồng thời còn cảm thấy may mắn, may mà đây không phải là trong game.
Không thì đánh ra một phát bạo kích tùy duyên, mười cái mạng của thằng này cũng phải bị mình đập hư.
"Không sao, không chết được!" Đông Lưu ỉu xìu nói.
Chờ thang máy xuống lầu, Diệp Thần vội đỡ Đông Lưu ra ngoài khách sạn.
Lúc này, một chiếc Wraith màu bạc trắng đang đỗ ở bên ngoài. Sau khi Diệp Thần đến gần, cửa xe tự động mở ra.
Đỡ Đông Lưu ngồi vào xe, Diệp Thần ngồi vào ghế lái.
Sau khi tìm kiếm bệnh viện gần đó nhất, Diệp Thần chọn tự lái, sau đó quay sang nhìn Đông Lưu nằm ở ghế sau: "Người anh em, cố chịu đựng nhé!"
"Tôi không chết được đâu mà kêu!" Đông Lưu ỉu xìu nói.
"Nói thật chứ người anh em à, anh quá táo bạo rồi, thế mà lại trực tiếp ra tay luôn. May mà lần này gặp tôi, nếu là tay quyền Anh như Lưu lão đại thì đầu anh đã bị đấm vỡ mất rồi!"
Nghe vậy, Đông Lưu không nhịn được ho khan.
Không hiểu sao lại cứ cảm thấy giọng điệu của thằng cha này như đang khoe khoang.
Thấy Đông Lưu không trả lời, Diệp Thần cũng không nói thêm gì, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hắn ta như thể quan sát xem hắn ta có đột nhiên chết bất đắc kỳ tử hay không.
Một lát sau, hai người đến bệnh viện.
Tuy rằng là buổi tối, nhưng bệnh viện hiện đại mở cửa 24 giờ, không cần sợ buổi tối không có bác sĩ trực ban.
Diệp Thần đỡ Đông Lưu vào bệnh viện, trải qua một loạt xét nghiệm, một tờ đơn xuất hiện trước mặt Diệp Thần.
Gã đọc kĩ, kinh ngạc phát hiện Đông Lưu bị mình đạp gãy một cây xương sườn.
Lúc này, Diệp Thần không nhịn được bụm mặt.
Chơi Chinh Chiến hai năm, chiến đấu trong trò chơi vẫn luôn là ra chiêu gây sát thương lớn nhất, ra tay đều thành phản xạ có điều kiện. Không ngờ trong hiện thực cũng sẽ chịu ảnh hưởng, thật sự là quá hung hãn.
Nhưng may mà hiện tại trình độ y tế rất cao, dưới sự trợ giúp của người máy y tế, thương thế của Đông Lưu nhanh chóng được chữa trị xong xuôi.
Nhìn Đông Lưu cột dây cố định, mặt lạnh như tiền, Diệp Thần lại nói lời xin lỗi với hắn ta.
Sau khi hết tức giận, bây giờ Đông Lưu cũng không căm hận Diệp Thần. Đối với hắn ta mà nói, việc đánh nhau bị thương là rất bình thường.
Bây giờ hắn ta lại rất kinh ngạc với sức chiến đấu bùng nổ của Diệp Thần.
"Không sao, ra tay trước là lỗi của tôi!" Đông Lưu lắc đầu nói.
"Người anh em, thực ra tôi cũng có lỗi, không nên trào phúng trò chơi yêu thích của anh. Chủ yếu là tôi với bạn bè hay nói đùa như thế, cảm thấy ngoài Chinh Chiến ra tất cả trò chơi khác đều là rác rưởi, nên mới phản xạ nói vậy!"
Thấy Diệp Thần rất chân thành, Đông Lưu gật đầu: "Cậu học kỹ thuật cách đấu ở đâu vậy?"
"Chơi game nên thành ra vậy đấy, tôi có rảnh đâu mà đi học!" Diệp Thần trả lời ngay.
"Học trong game á? Ý cậu là Chinh Chiến hả?" Đông Lưu kinh ngạc.
"Đúng rồi, tôi còn chẳng là gì đâu, trong Chinh Chiến còn có rất nhiều người học được nấu ăn, học được tri thức y học, học được nghề rèn, thậm chí còn giúp rất nhiều học sinh thành công thi đậu trường học lý tưởng nữa cơ!" Diệp Thần cười nói.
"Cậu đang đùa tôi đấy à?" Đông Lưu khó tin nói.
Tuy rằng vẫn luôn nghe nói Chinh Chiến rất thú vị, nhưng theo hắn ta thấy, lời kể của Diệp Thần quá mơ hồ.
"Tôi hiểu mà, chung quy anh đã từng chơi Chinh Chiến bao giờ đâu!" Diệp Thần bình tĩnh gật đầu.
Nhớ ngày đó, gã cũng chỉ muốn giúp em gái xả giận thôi, ai dè lại rơi xuống cái hố Chinh Chiến đó.