← Quay lại trang sách

Chương 1183 Linh Hồn Tối Thượng

Đúng lúc này, một dòng chữ hiện lên trên màn hình quảng cáo.

Chinh Chiến Online, thế giới thứ hai thuộc về bạn!

⚝ ✽ ⚝

Thấy dòng chữ "Chinh Chiến Online" trên màn hình quảng cáo, Đông Lưu không khỏi ngây ngẩn cả người.

Hắn ta thường xuyên nghe thấy người ta nhắc tới trò chơi này.

Dù sao đều là tâng bốc đủ kiểu, nào là cảnh tượng vô địch, cảm giác thao tác chân thực trăm phần trăm vân vân.

Rất nhiều tuyển thủ e-sport chuyên nghiệp mà hắn ta biết đều đổi nghề vì trò chơi này, hoàn toàn từ bỏ con đường e-sport.

Trong mắt Đông Lưu, trò chơi này tràn ngập thần bí, thế mà lại có thể bắt cóc thật nhiều game thủ coi e-sport là nhân sinh, quả thực là khó tin.

Chẳng qua hắn ta chưa từng thử nghiệm trò chơi này mà vẫn kiên trì chơi Heaven Road, bởi vì đây là con đường e-sport mà hắn ta đã chọn, không trèo lên đỉnh cao thì tuyệt đối không bao giờ quay lại.

Nhưng bây giờ nhìn lại, ý chí hào hùng ngày xưa chẳng khác nào trò cười. Còn chưa trèo lên đỉnh cao, nhưng hắn ta vẫn phải quay đầu.

Không phải tự nguyện, mà là bị hiện thực đạp về.

Bây giờ thấy trailer của Chinh Chiến, Đông Lưu bỗng nhớ tới một thông tin lúc trước vô tình nghe thấy.

Đó là lúc huấn luyện viên tán gẫu với đồng đội khiến hắn ta nghe thấy, nói là gần đây mấy câu lạc bộ e-sport Heaven Road đang có ý định tiến quân Chinh Chiến Online.

Bởi vì tuổi thọ của game online Heaven Road kinh điển này đã sắp đến hồi cuối, có kiên trì nữa thì cũng không còn bao nhiêu ích lợi, cần thiết đổi một trò chơi đang hot khác.

Mà mục tiêu của họ chính là "Chinh Chiến Online".

Khi đó nghe thấy tin tức này, Đông Lưu còn rất cảm khái, cảm thấy mình cần thiết cố gắng gấp bội, không còn bao nhiêu thời gian cho mình đi tranh đoạt giải quán quân nữa.

Nhớ tới mấy câu lạc bộ áp bức giá trị cuối cùng của Heaven Road, tràn ngập nội tình đen tối lại muốn đi gây họa trò chơi khác, Đông Lưu lại cảm thấy hết sức tức giận.

Mỗi khi tư bản gia nhập vào một trò chơi, tuy rằng giai đoạn đầu sẽ khiến trò chơi tràn đầy sức sống, nhưng sau khi họ rời đi thì sẽ chỉ để lại một đống hoang tàn.

Tư bản trục lợi là điều không thể thay đổi. Nhất là khi e-sport đã phát triển đến quy mô khổng lồ như hiện nay.

Điều quan trọng nhất là họ có tiền, muốn thao túng sự công bằng trong lĩnh vực thi đấu của một trò chơi quá đơn giản.

Rất ít trò chơi có thể không chịu ảnh hưởng từ họ.

Đối với người chơi bình thường thì có lẽ sẽ không cảm nhận được, nhưng đối với tuyển thủ chuyên nghiệp thì sự ảnh hưởng này rất trực quan.

Chính vì ích lợi quá khổng lồ mới dẫn tới mỗi một trận đấu tất nhiên sẽ có ván cược ở ngoài sáng hay trong tối. Đây là một miếng mồi thơm ngon.

Thậm chí có những lúc, bên phụ trách giải đấu cũng sẽ nhúng tay vào đó.

Dù sao cũng có tiền kiếm, cớ sao mà không làm.

Giờ đây Đông Lưu bỗng cảm thấy trò chơi này có lẽ cũng sẽ bước lên con đường như Heaven Road.

Nghĩ đến đây, Đông Lưu thở dài, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.

"Anh sao thế? Thở dài làm gì?" Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai khiến Đông Lưu giật nảy cả mình.

Hắn ta quay sang thì phát hiện là một chàng trai cực kỳ bảnh bao đang kinh ngạc nhìn mình.

"Không có việc gì." Đông Lưu lắc đầu, xoay người vào thang máy.

Lúc này, anh chàng bảnh trai kia cũng bước vào thang máy.

"Tầng mấy?" Vào thang máy, Đông Lưu nhấn nút số tầng, sau đó nhìn chàng trai đó.

"Tầng cao nhất, cảm ơn!" Chàng trai mỉm cười.

"Đúng rồi, anh cũng chơi Chinh Chiến hả?" Chàng trai bỗng hỏi.

"Không, tôi chơi Heaven Road!" Đông Lưu lắc đầu trả lời.

"Heaven Road? Trò chơi già cỗi đó mà vẫn còn người chơi à?" Diệp Thần kinh ngạc.

Lúc này, tính cách táo bạo của Đông Lưu không nhịn được ùa lên, hắn ta không kìm lòng được quay sáng muốn đánh bể đầu thằng này.

"Cậu quan tâm lắm thế làm gì? Chinh Chiến rác rưởi nào đó tôi cũng chưa từng nghe thấy nhé!" Đông Lưu hít sâu một hơi, trừng mắt.

"Chinh Chiến đệ nhất thiên hạ, Heaven Road mới là rác rưởi!" Nghe vậy, Diệp Thần cũng không phục trừng mắt.

Giờ khắc này, Đông Lưu cũng không muốn nhường gã, vung nắm tay lên đấm về phía gã.

Thấy vậy, Diệp Thần nghiêng đầu sang bên trái, khiến hắn ta đấm hụt.

"Người anh em à, đừng ra tay, tôi là người chơi Chinh Chiến đấy, chưa từng nghe nói là không thể đánh nhau với người chơi Chinh Chiến hả?" Diệp Thần cảnh giác nói.

"Chinh Chiến cái đầu mày!" Đông Lưu tức khắc nhào về phía Diệp Thần.

Lúc này, Diệp Thần phản xạ có điều kiện giơ đầu gối lên, một phát thúc gối vào ngực Đông Lưu khiến hắn ta ngã ngửa.

Sau đó Diệp Thần lại phản xạ muốn tung một phát đá ngang, bỗng ý thức được điều gì, vội thu chân lại: "Trời đất! Người anh em anh không sao chứ? Tôi không cố ý đâu, phản xạ có điều kiện thôi!"

Đông Lưu ngồi quỳ dưới đất, hít hà liên tục, cảm thấy tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Hơn nữa hắn ta đã ý thức được mình đánh không lại thằng cha này.

"Chơi Chinh Chiến hai năm, rất nhiều chiêu thức chiến đấu đều thành phản xạ có điều kiện, thật sự xin lỗi người anh em, tôi đỡ anh dậy!" Diệp Thần áy náy đi đến bên cạnh Đông Lưu, đặt tay lên vai hắn ta.