Chương 1198 Linh Hồn Đại Chiến
Bởi vì Tà Ma Thần vốn dĩ không đồng ý điều ước sau khi thành thần chứ sao! Anh quên hồi trước gã đó còn đòi giết Đại Đế, trở thành Thiên Ma à? Kiếp trước Ác Thần chính là một trong những người đã lập ra điều ước đó, dù đã đầu thai thì cũng phải tuân thủ!"
"Kiếp trước của Ác Thần á?" Lục Vô vội hỏi theo đề tài.
Lần này tiểu Bắc Ly không giấu giếm: "Anh biết tại sao Ác Thần đầu thai thì vẫn là thần linh chứ không cần bắt đầu lại từ đầu không?"
"Tại sao?" Lục Vô lắc đầu.
"Anh còn nhớ tôi từng nói gì không? Có một vị cổ thần mạnh đến mức suýt nữa trở thành Đại Đế!" Trong lúc nói chuyện, Bắc Ly còn thỉnh thoảng nhét đồ ăn vào miệng.
"Em đang nói thần của Địa Ngục Đạo hả?" Lục Vô lập tức nhớ đến ai.
"Ừm, người mạnh nhất dưới Đại Đế, sáng tạo ra hệ thống tu luyện 'Địa Ngục Đạo' khổng lồ nhất âm phủ, bao dung vạn vật bên trong, là nguồn cội của rất nhiều hệ thống tu luyện trong âm phủ. Những pháp môn khác của Tu La Đạo cũng được diễn sinh từ Địa Ngục Đạo, cho nên lúc trước tôi mới nói hệ thống tu luyện Tu La Đạo vẫn thua xa Địa Ngục Đạo!"
"Thì ra hồi xưa Ác Thần đỉnh cỡ đó!" Lục Vô giật mình.
"Dĩ nhiên rồi. Anh nghĩ sao cơ, thần của Địa Ngục Đạo cực kỳ cổ xưa là nhân tố còn không ổn định hơn cả kiếp trước của anh, sau khi đầu thai thì ngài ấy vẫn quá cảm tính, cần thiết áp chế, không thì chắc chắn sẽ bị thiên giới phát hiện. Cho dù kiếp trước của anh không phong ấn ngài ấy thì Đại Đế cũng sẽ nhất định ra tay. Đây cũng là lý do tại sao anh lại bảo lão già Bắc Minh trông coi Ác Thần ở vách núi Tuyệt Cảnh, chờ đến khi cảm xúc của ngài ấy ổn định thì mới thả ngài ấy ra. May mà sau khi báo thù, lệ khí trong người Ác Thần biến mất, cảm xúc ổn định, lão già mới hoàn thành nhiệm vụ của anh, thả ngài ấy ra theo lời dặn của anh!"
"Chẳng lẽ cảm xúc ổn định thì ổng sẽ an toàn hả?"
Thấy Lục Vô trợn mắt há hốc mồm, Bắc Ly gật đầu: "Đúng thế. Chỉ cần cảm xúc ổn định thì ngài ấy sẽ rất an toàn, không bị thiên giới phát hiện. Hơn nữa anh cứ yên tâm, thần của Địa Ngục Đạo chỉ là kiếp trước của Ác Thần, bây giờ ngài ấy chỉ là một vị thần bình thường thôi, còn lâu mới thức tỉnh kiếp trước.
Hơn nữa, không phải còn người chơi tên là Cổ Ngữ nhận được truyền thừa từ Ác Thần sao? Ác Thần sẽ không trở thành kẻ địch của chúng ta đâu!"
Nghe vậy, Lục Vô yên tâm hơn nhiều, kế tiếp lại hỏi: "Địa Ngục Đạo do kiếp trước của Ác Thần sáng tạo là hệ thống tu luyện mạnh nhất trong những hệ thống lực lượng của âm phủ hả?"
"Không phải, chỉ có thể coi là hệ thống tu luyện toàn diện nhất trong những hệ thống đứng đầu âm phủ thôi. Vẫn có rất nhiều loại mạnh hơn nó, ví dụ như là lực lượng Phong Thiên mà ngày xưa anh sở hữu, đó mới là mạnh tới mức vô địch, chiến đấu vượt bậc quá đơn giản, chỉ cần trúng chiêu thì cơ bản là bị khóa hết thần lực, sau đó một chiêu xóa sổ!" Nói rồi, Bắc Ly vung tay lên, bắt chước tư thế Bắc Ly Thần phóng thích dây xích Phong Thiên.
"Quả nhiên anh mới là mạnh nhất!" Lục Vô cười ha ha.
"Đương nhiên là thần của Địa Ngục Đạo lợi hại rồi, anh nằm mơ đấy à? Tuy rằng kiếp trước của anh không cùng thời đại với ngài ấy, nhưng nếu chiến đấu thì chắc chắn là ngài ấy mạnh hơn. Lực lượng Địa Ngục Đạo mà ngài ấy nắm giữ với hệ thống tu luyện do ngài ấy sáng tạo là hai khái niệm hoàn toàn khác. Ngài ấy chẳng những đã từng khiêu chiến Đại Đế mà thậm chí còn từng khiêu chiến cả Thiên Đế!"
"Đã nói là ngài ấy suýt nữa tấn thăng cảnh giới Đại Đế mà lị, sao có thể yếu được. Nếu không phải ngài ấy quá điên cuồng thì không đến mức vẫn lạc, hiện giờ chính là vị Đại Đế thứ tư của âm phủ: Địa Tạng!" Bắc Ly không nhịn được khinh thường.
Nghe vậy, Lục Vô kinh ngạc.
Sau khi trải qua đối kháng thiêu đốt hồn tệ, hắn cũng biết sơ sơ cái gì gọi là Thiên Đế.
Nếu cấp Quỷ Hoàng và cấp Thần là chênh lệch không thể vượt qua thì cấp Thần và Đại Đế cũng thế, vốn dĩ không thuộc cùng một cấp độ sinh mệnh.
Tuy rằng trước đó đã biết đại vực Địa Ngục là đại vực có chiến lực cao nhất trong tất cả các đại vực, nhưng không ngờ chủ nhân ngày xưa của nó lại đáng sợ đến thế.
Nhớ lại Ác Thần lỗ mãng kia, Lục Vô không nhịn được che mặt, cảm thấy hắn ta thật sự là khác xa thần của Địa Ngục Đạo.
"Anh đang nghĩ Ác Thần và thần của Địa Ngục Đạo quá khác nhau đúng không?" Tiểu Bắc Ly bỗng ngẩng đầu hỏi.
Lục Vô gật đầu: "Chênh lệch quá lớn. Ác Thần như một đứa trẻ ấu trĩ, ngờ nghệch, chẳng có phong thái cường giả gì cả!"
"Lần đầu tiên gặp anh, tôi cũng có suy nghĩ tương tự như bây giờ anh đang so sánh Ác Thần với thần của Địa Ngục Đạo đấy!" Bắc Ly ghét bỏ nói.
Lục Vô: "…"
Hắn phát hiện mình lại không thể phán bác câu này.