← Quay lại trang sách

Chương 1201 Linh Hồn Vĩnh Hằng

Được thôi!" Xích Bạt giơ tay lên mở trói ra, thân thể khô quắt của cha U Hành nhất thời ngã xuống đất.

Xích Bạt không hề lo lắng khi thả vị tộc trưởng cũ của U Minh tộc này ra.

Bởi vì hiện giờ, sinh cơ trong người của vị cường giả ngày xưa này đã sớm bị núi xác hấp thụ, cho dù có thả ra thì cũng không sống được bao lâu. Gã hoàn toàn không sợ sẽ có tai họa ngầm tồn tại.

"Hành Nhi… Bí điển của bộ tộc chúng ta, tuyệt đối… Không thể giao ra, đừng làm tội nhân của bộ tộc!" Lúc này, cha của U Hành vất vả ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm U Hành nói bằng giọng suy yếu.

Dứt lời, ông bèn chủ động trút hết sinh cơ cuối cùng trong cơ thể, cơ thể tức khắc biến thành màu xám đen.

"Chết rồi à?" Xích Bạt kinh ngạc nói.

Thấy cha đã mất hết sinh cơ, U Hành không dám tin vào mắt mình.

"Ta đã thả rồi, chính hắn ta tìm chết thì không thể trách ta được đâu. Theo ước định, ngươi phải đưa thuật pháp Tam Thiên Quỷ Đạo cho ta!" Lúc này, Xích Bạt cười dữ tợn nhìn U Hành.

"Chết đi cho ta!" U Hành giận dữ mắng, phất tay ngưng tụ một bàn tay quỷ màu lục sẫm vồ về phía Xích Bạt.

Đối mặt với công kích ập đến, sắc mặt Xích Bạt không hề thay đổi, thậm chí không hề di động một bước, mặc cho bàn tay quỷ đập trúng người.

Bị bàn tay quỷ đánh trúng, làn da của Xích Bạt bỗng biến thành màu đen, tiếp một kích này.

U Hành phẫn nộ muốn ra tay lần nữa thì một giọng nói khàn khàn bỗng truyền đến từ một bên.

"Chạy… Chạy đi, ngươi là… Hy vọng cuối cùng… Của bộ tộc chúng ta!"

Hắn ta quay đầu nhìn lại thì thấy là mấy vị tộc lão trong tộc. Lúc này ánh mắt họ lộ ra tuyệt vọng và một chút van xin.

Trái tim U Hành run lên.

Phẫn nộ dưới đáy lòng khiến hắn ta không muốn cứ thế rời đi. Nhưng lý trí mách bảo hắn ta rằng ở lại đây thì chỉ còn lại một con đường chết, rời đi thì mới có cơ hội báo thù.

"Ahhh!" U Hành rống giận, xoay người xông về phía màn đen được hình thành từ thi khí.

"Rầm!" Thân thể va chạm vào kết giới thi khí, lập tức bị bắn ngược lại.

U Hành không cam lòng, lại xông về phía kết giới thi khí, dùng thuật pháp bắt đầu tấn công.

Nhưng một mình U Hành thì không thể đột phá kết giới tập trung lực lượng của núi xác. Hắn ta lần lượt bị bắn ngược lại, hơn nữa còn bị thú Kinh trên bầu trời tấn công, thân thể dần dần nhiễm thi khí, làn da biến thành màu xám, không nhịn được bắt đầu nôn ra máu.

Thấy cảnh này, Xích Bạt không khỏi nở nụ cười.

Gã đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, sao có thể khiến U Hành thoát khỏi một cách dễ dàng được.

Giờ phút này, vẻ mặt Xích Bạt đầy khiêu khích, như thợ săn nhìn con mồi bị thương mang tên U Hành, hưởng thụ giãy giụa trước khi chết của hắn ta, nét mặt mỉm cười.

Một lát sau, đúng lúc Xích Bạt cảm thấy có thể ra tay thì sắc mặt gã bỗng khựng lại, quay đầu nhìn bên dưới núi thây.

Chỉ thấy một ông lão và một cô gái dung mạo xinh đẹp đang giơ cuốc đập lên những viên ruby phập phồng như trái tim trên núi xác, như là muốn đào chúng ra khỏi núi xác.

Thấy vậy, Xích Bạt kinh ngạc trong chốc lát, sau đó sắc mặt giận dữ.

Viên đá quý màu đỏ này chính là tiết điểm vận chuyển năng lượng của núi xác, cũng như trái tim con người, có tác dụng vận chuyển chất dinh dưỡng và năng lượng. Hai người này lại dám tới núi xác đào Ngọc Thi Linh, quả thực là gan lớn bằng trời.

Chẳng qua, ngay sau đó Xích Bạt phải trợn tròn mắt.

Có vẻ như phát hiện rất khó đào ra nên ông lão chỉ vào Ngọc Thi Linh, há miệng nói gì đó, kế tiếp cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh ông bỗng nhào lên Ngọc Thi Linh, cứ thế bắt đầu gặm từng miếng một.

Điều này không khỏi khiến Xích Bạt trợn mắt há hốc mồm, bởi vì cô gái xinh đẹp kia lại thực sự cắn được Ngọc Thi Linh, hơn nữa còn nuốt chửng vào bụng.

Nếu không phải đã chắc chắn rằng trong Thi tộc không có nhân vật nào như vậy thì Xích Bạt suýt nữa cho rằng cô gái này cũng là thành viên của Thi tộc.

Bởi vì Ngọc Thi Linh chính là ngưng kết của thi khí trong núi xác, bên trong tràn ngập thi khí vô cùng tinh khiết. Ngoài Thi tộc bọn họ ra, bất cứ sinh vật nào hấp thụ chúng đều sẽ bị trúng thi độc ngay tức khắc, khiến sinh cơ trong cơ thể cạn kiệt mà chết.

Nhưng cô gái có khuôn mặt tinh xảo này lại nhanh chóng ăn hết cả một viên Ngọc Thi Linh.

Thấy cô gái lao tới viên Ngọc Thi Linh thứ hai, Xích Bạt nổi giận triệt để.

Nhưng lúc này, kết giới thi khí đã hình thành trên đỉnh núi xác. Gã muốn ra ngoài thì tất yếu phải bỏ kết giới, nhưng làm vậy thì U Hành cũng sẽ có thể chạy thoát, điều này khiến Xích Bạt vô cùng khó chịu.

"Sao lại có thể ăn nhanh đến thế?" Thấy Tuế Nguyệt Lưu gặm hết viên Ngọc Thi Linh thứ hai chỉ trong chớp mắt, trái tim Xích Bạt không khỏi rỉ máu.

Lúc này, Tuế Nguyệt Lưu xông tới viên ngọc thi khí thứ ba.