Chương 1202 Tuế Nguyệt Lưu
Cuối cùng Xích Bạt không thể nhịn được nữa, nhìn thú Kinh trên không trung giận dữ hét: "Giết chết nó!"
Nói rồi, Xích Bạt phất tay xua tan kết giới thi khí, lao đến chỗ Đường Mục và Tuế Nguyệt Lưu.
Giờ khắc này, Đường Mục đang cười vui vẻ nhìn Tuế Nguyệt Lưu ăn ngọc với vẻ sung sướng.
Thân là con rối kỹ xảo, bắt đầu từ khi nâng cấp, Tuế Nguyệt Lưu đã nảy sinh linh trí ban sơ. Điều này khiến Đường Mục càng kiên định ý tưởng muốn tìm kiếm linh quặng và linh tài phẩm chất cao để giúp Tuế Nguyệt Lưu nâng cấp.
Lần này ông đến đại vực Sâm La chính là vì mục đích đó.
Trong lúc thăm dò, ông vô tình đến thành U Minh này, đồng thời cũng tiếp cận núi thây.
Đúng lúc này, Đường Mục bất ngờ khi thấy Tuế Nguyệt Lưu nói với ông rằng nàng rất có hứng thú với đá quý màu đỏ trên núi thây.
Cho nên Đường Mục không hề chần chờ dẫn Tuế Nguyệt Lưu trèo lên núi thây. Sau khi đến gần ngọc thi khí, Đường Mục mới thông qua phân tích biết được ngọc thi khí lại là linh tài cấp 6.
Tuy rằng trong phân tích có nói bên trong chứa thi khí dày đặc, dính vào sẽ trúng thi độc.
Nhưng đối với thân là con rối người Tuế Nguyệt Lưu mà nói, rõ ràng là không có tác dụng gì.
Cho nên Đường Mục hoàn toàn không lo lắng chút nào. Ông mua đạo cụ đào móc trong Thương Thành rồi chuẩn bị ra tay với ngọc thi khí trên núi thây.
Nhưng cuốc rất khó phá hủy ngọc thi khí, mỗi lần đâm vỡ một chút thì nó lại tự động hồi phục. Đúng lúc Đường Mục đang phiền não vì chuyện này thì Tuế Nguyệt Lưu lại biểu thị nàng có thể trực tiếp cắn nó.
Thế nên mới xuất hiện cảnh tượng khiến Xích Bạt trợn mắt há hốc mồm.
Thấy Tuế Nguyệt Lưu "chà đạp" ngọc thi khí như thế, cuối cùng Xích Bạt không thể ngồi yên được nữa.
⚝ ✽ ⚝
Sự xuất hiện của Xích Bạt khiến Đường Mục giật mình. Ông lập tức mở năng lực phân tích ra.
[Xích Bạt (Quỷ Hoàng đỉnh phong)]
Thông tin của nhân vật: Một trong Tam Hoàng của Thi tộc, có thực lực cảnh giới Quỷ Hoàng đỉnh phong, sắp đột phá cảnh giới Bán Thần!
Trạng thái của nhân vật: Bình thường
⚝ ✽ ⚝
Thấy giao diện phân tích của Xích Bạt, Đường Mục lại hoảng sợ.
Trước đó ông thấy những người chơi thảo luận, nói rằng sinh vật mạnh nhất trên núi xác là Kinh có thực lực Quỷ Hoàng sơ kỳ, nhưng không ngờ vẫn còn sinh vật khác mạnh hơn.
"Còn ăn nữa à!" Thấy Tuế Nguyệt Lưu vẫn trắng trợn gặm ngọc, Xích Bạt trừng mắt rít gào.
Nghe vậy, Tuế Nguyệt Lưu ngẩng đầu lên đờ đẫn nhìn Xích Bạt, rồi quay sang nhìn Đường Mục, lập tức cúi đầu gặm tiếp.
Thấy vậy, Xích Bạt vung tay lên, một luồng thi khí tràn ra từ bàn tay cuốn lấy Tuế Nguyệt Lưu, hút vào trong tay mình.
"Ngươi muốn chết hả?" Xích Bạt cười dữ tợn nhìn Tuế Nguyệt Lưu.
Thấy cảnh này, Đường Mục thoáng căng thẳng.
Trong lòng Đường Mục, Tuế Nguyệt Lưu chính là bảo bối, tuy rằng chỉ là trò chơi, nhưng ông không muốn khiến nàng bị thương. Ông lập tức rung tay lên, từng sợi tơ trong suốt thít chặt lại. Theo động tác của Đường Mục, Tuế Nguyệt Lưu bỗng tan thành từng mảnh, biến thành linh kiện thoát ly khỏi tay Xích Bạt, sau đó lắp ghép lại.
Thấy thân thể của Tuế Nguyệt Lưu bỗng vỡ vụn, Xích Bạt cũng giật mình, lập tức quay sang nhìn Đường Mục: "Ngươi là Khôi Lỗi Sư?"
Đường Mục gật đầu: "Hậu duệ dòng dõi Múa Rối, Đường Mục!"
"Thú vị đấy, lâu lắm rồi chưa từng thấy Khôi Lỗi Sư. Có điều thật bất hạnh, hiện giờ ngươi đã chọc giận ta, cho nên hãy trở thành chất dinh dưỡng của núi thây đi! Còn con rối của ngươi, ta sẽ hủy diệt giúp ngươi!"
Vừa dứt lời, Xích Bạt bỗng giẫm chân thật mạnh, núi thây phun ra một luồng thi khí trói chặt Đường Mục, một mầm cây xác chết mọc lên từ mặt đất, bắt đầu hấp thụ sinh cơ trong người Đường Mục thông qua thi khí.
Đường Mục không hề chống cự, biết chắc bây giờ mình phải về Bắc Kỳ rồi.
Chẳng qua ông cũng đã quen với cái chết rồi.
Để trộm quặng ở đại vực Cửu Diệu, ông đã bị chiến sĩ La Hầu đánh không ít, cũng chết nhiều lần.
Nếu không phải hiện giờ tộc La Hầu trong đại vực Cửu Diệu canh giữ bộ tộc người chơi bọn họ nghiêm ngặt hơn thì ông cũng không đến mức phải tìm kiếm điểm tài nguyên khác.
Bây giờ đối mặt với Xích Bạt có cảnh giới Quỷ Hoàng cao nhất, ông biết mình không có sức chống cự.
Nhưng trong lòng ông lại quyết định, chờ hồi sinh sẽ lại tới!
Bởi vì trên núi thây chí ít cũng có nghìn viên ngọc thi khí, sao ông có thể từ bỏ chúng được.
Có lẽ thứ này chính là độc vật trong mắt người khác, nhưng lại là vật báu trong mắt Đường Mục.
Thấy Đường Mục bị thương, gương mặt đờ đẫn của Tuế Nguyệt Lưu hiện lên tức giận, vươn tay muốn đánh Xích Bạt. Lúc này, ngón tay Đường Mục khẽ run lên, ngăn cảnh hành động của Tuế Nguyệt Lưu.
Bởi vì ông không muốn Tuế Nguyệt Lưu bị thương.
Theo lượng máu chạm đáy, ông lập tức biến thành khói đen, cùng tan biến với Tuế Nguyệt Lưu.
Thấy vậy, vẻ mặt Xích Bạt đầy kinh ngạc.
Gã chỉ giết chết Khôi Lỗi Sư thôi, sao con rối cũng biến mất luôn???