Chương 1209 Quỷ Thực Vương Tọa
Năng lực của ông ấy vốn màu mè mà, có muốn khiêm tốn cũng chẳng được!" Hồ Hạch cười nói.
"Quỷ Thực Vương Tọa?!" Thấy cảnh này, U Hành cực kỳ kinh ngạc.
Bởi vì vương tọa xương khô đang bay tới chính là năng lực nằm trong Tam Thiên Quỷ Đạo của U Minh tộc bọn họ.
Nhưng tộc nhân của hắn ta đều đã bị Thi tộc tàn sát, sao vẫn còn tộc nhân ở bên ngoài mà mình lại không biết được. Lúc này, U Hành cũng không thể hiểu được rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Chẳng qua chờ đến khi Thất Danh đến gần, hắn ta đã không còn nghĩ như vậy.
Bởi vì trong mắt U Hành, Thất Danh hoàn toàn không giống tộc nhân U Minh, ngược lại rất tương tự với Hồ Hạch và Nhiếp Phong bên cạnh mình.
"Lão hủ đã đến muộn, cảm ơn sự giúp đỡ của đại ma vương!" Quỷ Thực Vương Tọa hạ cánh, biến thành sương mù tan biến. Thất Danh đứng dậy, cười nhìn Hồ Hạch nói.
"Cụ khách sáo, ổng đã tỉnh rồi, chuyện cụ thể thì cụ trao đổi với ổng đi!" Hồ Hạch gật đầu, lùi sang một bên.
Thất Danh quay sang nhìn U Hành.
Trong lúc ông ta đang quan sát U Hành thì U Hành cũng đang đánh giá ông ta.
U Hành kinh ngạc phát hiện trên trán và cánh tay của Thất Danh lại có dấu ấn của bộ tộc Sâm La U Minh bọn họ, hơn nữa còn là dấu ấn vương tộc.
Điều này khiến U Hành ngây người.
Hắn ta không rõ tại sao một kẻ ngoại tộc mà lại có dấu ấn truyền thừa của U Minh tộc!
"Tại hạ là Thất Danh, chào đạo hữu!" Thất Danh chào hỏi U Hành bằng tư thế của người tu luyện.
"Chuyện gì đã xảy ra với ngươi vậy? Tại sao trên người ngươi lại có vương ấn của U Minh tộc chúng ta?" U Hành không nhịn được hỏi.
Nghe vậy, Thất Danh cũng không có ý định giấu giếm. Chung quy lần này ông ta đến đây là có việc nhờ người.
"Truyền thừa của ta đến từ nhị thập tam trưởng lão của U Minh tộc, do tộc trưởng Băng Phong của Băng Tuyết tộc biếu tặng!"
"Nhị thập tam trưởng lão á?" U Hành mờ mịt nói lại, suy nghĩ một lát rồi chợt nhớ ra, hình như trong tộc mình đúng là đã từng có một trưởng lão như thế, chẳng qua người này đã mất tích trước khi mình chào đời, cho nên đương nhiên là không hề có ấn tượng gì.
Hơn nữa hắn ta cũng chưa bao giờ nghe nói tới "Băng Tuyết tộc" trong lời nói của Thất Danh.
Nghĩ tới đây, U Hành vẫn hỏi: "Ngươi nắm giữ bao nhiêu năng lực của bộ tộc Sâm La U Minh chúng ta?"
"Tuy rằng còn không thành thạo lắm, nhưng ta đã nắm giữ năm trăm thuật pháp trong Tam Thiên Quỷ Đạo, những thuật pháp còn lại thì vẫn đang học tập.
Nhưng điều khiến ta tiếc nuối là chỉ riêng Sâm La Tam Tiếu bị thiếu sót!" Nói rồi, Thất Danh không nhịn được thở dài.
Nghe nói như vậy, U Hành gật đầu, hỏi tiếp: "Ngươi đã học bao lâu rồi?"
"Thật không dám giấu giếm, hai năm!" Thất Danh lập tức trả lời.
Lúc này, U Hành trợn to mắt, vẻ mặt khó tin: "Hai năm hay là hai nghìn năm? Có phải ngươi nói nhầm rồi không?"
"Hai năm!"
U Hành muốn nổ tung. Hai năm mà đã học được năm trăm thuật pháp trong Tam Thiên Quỷ Đạo của Sâm La, tư chất này đã không chỉ miêu tả là khủng bố nữa.
Trên thực tế, trước kia Băng Phong cũng từng đánh giá Thất Danh như thế, thán phục cho tư chất cực mạnh trong việc tu luyện của Thất Danh.
Trong thời đại mạt pháp mà Thất Danh vẫn có thể sống hơn trăm tuổi, hơn nữa còn bế quan tu luyện trên đỉnh núi tuyết, cho dù đặt trong giới tu luyện hiện thực thì ông ta cũng nằm trong nhóm người cao nhất.
"Ta không tin! Sao có khả năng nắm giữ năm trăm thuật pháp trong vòng hai năm được chứ! Huống chi ngươi còn không phải là tộc nhân U Minh, sao có thể làm được chuyện đó!" U Hành phẫn nộ quát lên, rõ ràng là không tin lời Thất Danh.
Thất Danh không trả lời mà vươn tay kết ấn, thế là dấu ấn vương tộc Sâm La trên người ông ta phát ra ánh sáng rực rỡ, kết một đóa hoa ma mờ mịt hư ảo.
Đây là phép thuật mà U Minh tộc dùng để phân biệt tuổi tác của người cùng tộc. Từ khi kế thừa thuật pháp Tam Thiên Quỷ Đạo thì dấu ấn này sẽ được in lên thân xác, hình thành một đóa "Hoa ma", chỉ cần nhìn sẽ biết tuổi tác của người đó.
Thất Danh kế thừa truyền thừa của U Minh tộc mới chỉ hai năm, cho nên dấu ấn "Hoa ma" này mới chỉ có hai cánh hoa, hơn nữa còn có màu đỏ sơ cấp nhất.
Màu đỏ chứng minh Thất Danh kế thừa truyền thừa U Minh tộc chưa đầy nghìn năm, còn hai cánh hoa thì chứng minh Thất Danh chỉ tu luyện có hai năm.
Đối mặt với chân tướng, U Hành hoàn toàn trợn tròn mắt.
Cho dù hắn ta tự nhận là thiên phú cực mạnh, nhưng giờ đây so sánh với Thất Danh, thật sự là mờ nhạt không đáng nhắc tới.
Giờ khắc này, U Hành câm nín.
Lúc trước, Hồ Hạch và Nhiếp Phong đã khiến hắn ta cảm thấy vô cùng bí ẩn, hoàn toàn không đoán được, nhưng bây giờ gặp Thất Danh, có thể nói hắn ta đã hoàn toàn chịu phục.
Có thể thấy rõ, họ rõ ràng là người cùng tộc.