← Quay lại trang sách

Chương 1208 Hỗn Loạn

Chưa!" Hồ Hạch tức giận nói.

"Ta có thể giúp ngươi." U Hành bỗng nói.

Câu này khiến Hồ Hạch lập tức hứng khởi, nhìn U Hành bằng ánh mắt sáng ngời, dò hỏi: "Anh có cách hả?"

"Có. Ta nắm giữ thuật pháp Tam Thiên Quỷ Đạo, trong đó có pháp môn liên quan tới luyện hóa. Tuy rằng khác với thuật luyện xác của dòng dõi Người Luyện Xác các ngươi, nhưng vẫn có tác dụng phụ trợ!"

"Anh cần thứ gì?"

"Không cần bất cứ linh tài phụ trợ nào cả, chỉ cần chờ ta hồi phục thì có thể giúp ngươi ngay!"

"Được!" Hồ Hạch lập tức gật đầu đồng ý.

"Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ đổi ý sau khi hồi phục à? Hiện giờ quyền chủ động nằm trong tay các ngươi, nhưng chờ đến khi ta khôi phục thì chưa chắc đâu!" U Hành kinh ngạc hỏi.

"Có gì đâu mà sợ!" Hồ Hạch cười trả lời.

Đối với sinh vật khác mà nói, sự tín nhiệm đến mức gần như "Đặt cược" này rất mạo hiểm. Nhưng ai bảo họ là người chơi, dùng ba giờ để đổi lấy cơ hội luyện hóa Hạn Bạt thì không hề lỗ chút nào.

Thấy nụ cười tự tin trên mặt Hồ Hạch, U Hành bỗng thấy cảm động.

Theo hắn ta thấy, tuy rằng sự tín nhiệm mù quáng của Hồ Hạch rất ngốc, nhưng lại rất chân thành.

"Ngươi yên tâm, ngươi đã cứu ta, hơn nữa còn lựa chọn tín nhiệm ta, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu!"

"Đúng rồi, cảnh giới thực lực của các ngươi ở mức nào? Sao ta cảm thấy hình như các ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới Quỷ Vương thì phải!" Lúc này, U Hành tò mò hỏi.

"Ổng là Quỷ Đốc hậu kỳ, tôi còn chưa tới Quỷ Đốc đâu. Có điều bàn về lực sát thương thì hai chúng tôi có thể chơi chết Quỷ Hoàng đấy, anh tin không?" Nhiếp Phong vênh váo nói.

Nghe vậy, Hồ Hạch không nhịn được trợn trắng mắt.

Tuy rằng Nhiếp Phong nói vậy cũng không sai, chung quy lúc trước anh ta vừa làm Minh Phủ nổ tung, đồng thời cũng thực sự nổ chết Nhật Diệu cấp Quỷ Hoàng, có chiến tích để chứng minh điều đó.

"Ta tin! Có thể được đến Hạn Bạt, thực lực các ngươi chắc chắn sẽ không đơn giản như mặt ngoài!" U Hành phối hợp nghênh đón Nhiếp Phong thể hiện.

"Được rồi, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, chúng tôi sẽ bảo vệ anh, chờ anh khôi phục vết thương!" Hồ Hạch nói rồi vỗ túi luyện thi, triệu hồi mấy chục thi linh bên trong ra ngoài.

Dưới sự chỉ đạo của Hồ Hạch, các thi linh vây quanh ba người, tạo thành một vòng tròn lớn để bảo vệ họ.

Thấy nhiều thi linh đến thế, U Hành lại ngây ngẩn cả người.

Hắn ta cũng có chút hiểu biết về Người Luyện Xác.

Tuy rằng năng lực của họ vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng có rất nhiều cấm kỵ.

Ví dụ như nếu thi linh mà Người Luyện Xác nắm giữ quá mạnh thì cực kỳ dễ phản chủ. Chung quy trong quá trình trưởng thành, thi linh sẽ nảy sinh ý thức, cho nên luyện hóa thi linh mạnh hơn mình là một hành động cực kỳ mạo hiểm đối với Người Luyện Xác, hơn nữa xác suất thành công cũng không cao.

Cho nên việc Hồ Hạch luyện hóa thi linh đều mạnh hơn mình không thể nghi ngờ khiến U Hành cực kỳ bội phục. Dù sao thì theo hắn ta thấy, hành vi này chẳng khác nào chơi với lửa, có khả năng mất mạng bất cứ lúc nào.

Trong lúc nói chuyện, thương tích trong cơ thể U Hành chậm rãi khôi phục.

Thời gian trôi qua, khi ánh ban mai hiện lên từ chân trời, cuối cùng U Hành cũng có thể điều khiển cơ thể đứng dậy.

Cũng đúng lúc này, Hồ Hạch nhận được một tin tức.

Thất Danh: Đại ma vương, ta đã ra khỏi Vực Sâu Lạnh Giá rồi. Cho tọa độ đi, ta sẽ đến ngay!

Thấy vậy, Hồ Hạch lập tức gửi tọa độ của mình cho Thất Danh, sau đó quay sang nhìn U Hành nói: "Chờ một lát, bạn tôi sắp đến rồi, ông ấy muốn gặp anh!"

Nghe thấy thế, U Hành không khỏi ngây ra.

Bởi vì hắn ta hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ dao động phép thuật nào ở xung quanh, rốt cuộc Hồ Hạch đã nhận được truyền âm bằng cách nào?

Nhất thời, Hồ Hạch và Nhiếp Phong càng trở nên bí ẩn hơn trong mắt U Hành.

Chẳng qua nhớ tới cái gọi là "Bạn bè" theo lời Hồ Hạch, U Hành bất đắc dĩ nói: "Ta có thể đồng ý chuyện khác, chỉ riêng Sâm La Tam Tiếu là không được. Cho dù là bạn của ngươi thì ta cũng sẽ không đồng ý!"

"Có phải là chỉ mình tộc nhân của U Minh tộc thì mới được học Sâm La Tam Tiếu không?" Nghe vậy, Hồ Hạch bỗng cười hỏi.

"Không sai, chỉ có tộc nhân của ta mới được phép học, tuyệt đối không truyền ra ngoài. Đây là quy tắc của tộc ta, kẻ vi phạm chính là tội nhân của bộ tộc Sâm La U Minh chúng ta!" U Hành trịnh trọng gật đầu.

"Vậy thì chắc là không thành vấn đề đâu!" Hồ Hạch gật đầu.

"Ý ngươi là sao?" U Hành kinh ngạc.

"Anh thấy là biết, tôi nói chắc anh cũng không tin đâu!" Hồ Hạch thần bí nói.

Trong lúc chờ đợi, thân thể của U Hành không ngừng hồi phục, đã có thể điều động lực lượng trong cơ thể.

Cũng đúng lúc này, một bóng người xuất hiện từ nơi xa. Người này ngồi trên vương tọa xương khô mờ ảo bay đến.

"Cụ Thất Danh đã từng đấy tuổi rồi mà còn làm màu!" Nhiếp Phong không nhịn được bĩu môi.