← Quay lại trang sách

Chương 1221 Em Gái Hạn Bạt

Hạn Bạt ôm em gái chạy trốn, chứ không phải là đấu tranh.

Một số người của Thận tộc cũng tranh thủ lúc hỗn loạn trốn khỏi nơi ở giống như Hạn Bạt. Còn những người của Thận tộc không thể trốn thoát thì vĩnh viễn yên nghỉ ở đó.

Khi nắng ban mai hiện lên từ chân trời, Thận tộc chỉ còn lại một đống hỗn độn. Rất nhiều đứa trẻ gương mặt ngây thơ nằm trong vũng máu, vĩnh viễn ngừng thở.

Còn Hạn Bạt và em gái cùng với những tộc nhân trốn thoát khỏi chỗ ở thì bước lên đường đi tìm U Minh tộc.

Họ bất lực không biết con đường tương lai ở nơi nào, cảm giác an toàn duy nhất trong lòng là nhờ có U Minh tộc. Ngoài U Minh tộc ra, họ đã không còn biết nên đi phương nào.

Trong khoảng thời gian đó, em gái của Hạn Bạt vẫn luôn hôn mê. Các tộc nhân cùng đồng hành muốn khuyên hắn ta từ bỏ em gái, không thì cả hai người họ đều sẽ chết hết.

Nhưng Hạn Bạt nhất quyết không chịu ruồng bỏ em gái mình. Hắn ta đã mất cha mẹ của mình, em gái chính là niềm an ủi duy nhất của hắn ta.

Hắn ta còn nhớ rõ cha mẹ từng nói rằng, là anh trai thì phải bảo vệ em gái bằng cả tính mạng.

Khi đó, Hạn Bạt đã làm như thế.

Trên đường đi tìm U Minh tộc, đói khát và mệt nhọc luôn bủa vây, song Hạn Bạt lại cắn răng chịu đựng.

Trên đường đi, Hạn Bạt dùng máu tươi của mình làm thức ăn đút cho em gái dần dần tiều tụy, níu kéo hơi thở cuối cùng của nàng.

Có lẽ máu tươi của ba kẻ ngoại tộc hôm đó đã cho hắn ta lực lượng, hắn ta vẫn chống chọi đến khi đến chỗ U Minh tộc.

Nhưng khi bước vào thành của U Minh tộc, gặp quản sự đã từng phụ trách tiếp nhận khoáng thạch, Hạn Bạt và tộc nhân lại lâm vào tuyệt vọng.

Quản sự vật tư của U Minh tộc nói với hắn ta rằng việc cướp đoạt tài nguyên vốn dĩ là chuyện bình thường trong đại vực, U Minh tộc chỉ phụ trách đối ngoại chứ chưa bao giờ nhúng tay vào tranh đấu giữa các chủng tộc trong đại vực.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Hạn Bạt và tộc nhân tràn ngập mờ mịt và tuyệt vọng.

Họ bị đuổi ra ngoài. Quản sự vật tư nói với họ rằng U Minh tộc không thu nhận kẻ nhàn rỗi.

Không có chỗ ở, quản sự đã từng cung cấp vật tư sinh hoạt không muốn thu lưu họ. Họ hoàn toàn biến thành dân du cư.

Sau đó, những tộc nhân còn sống sót bắt đầu cuộc sống lang thang gian khổ, ăn vỏ cây, rễ cỏ cho qua ngày. Trong khoảng thời gian đó, tộc nhân không ngừng ngã xuống…

Nhưng chuyện tệ hơn nữa vẫn còn tiếp diễn.

Mùa đông khắc nghiệt của đại vực Sâm La đã đến.

Trời đất thay đổi đột ngột, một ngọn núi băng dần dần hình thành từ phía Bắc Kỳ, luồng khí lạnh đầu tiên thẩm thấu đến từ hướng đại vực Bắc Kỳ.

Rét lạnh, đói khát, mệt nhọc… Dưới điều kiện như vậy, Thận tộc bị hủy diệt dường như đã trở thành kết cục hiển nhiên.

Nhìn em gái càng ngày càng tiều tụy, Hạn Bạt vô cùng đau lòng. Hắn ta không muốn thấy em gái rời bỏ mình, hắn ta phải nghĩ cách cứu vớt em gái của mình.

Giờ khắc này, Hạn Bạt nhớ tới lực lượng tràn ngập trong cơ thể khi hút máu tươi của kẻ ngoại tộc. Không phải đồng nghĩa với việc em gái mình cũng có thể hấp thụ máu tươi của kẻ ngoại tộc để hồi phục khỏe mạnh, thức tỉnh từ giấc ngủ say sao?

Vì thế, Hạn Bạt đưa mắt về phía những kẻ ngoại tộc đã chiếm cứ chỗ ở của bọn họ.

Trong lúc tộc nhân tuyệt vọng chờ chết, Hạn Bạt muốn khuyên bảo tộc nhân, họ phải phản kháng, họ phải giành lại tộc địa đã mất.

Nhưng không ai quan tâm hắn ta. Bởi vì không ai cảm thấy họ có thể làm được theo như lời Hạn Bạt.

Lúc này, Hạn Bạt tiết lộ chuyện hút máu hôm đó, hơn nữa biểu thị chúng ta là người cùng tộc, ta có thể thì các ngươi cũng có thể!

Vì thế, Hạn Bạt cho những tộc nhân còn nghi ngờ thử hút máu tươi của mình.

Thời khắc ấy, mười mấy tộc nhân của Thận tộc còn sót lại cũng phát hiện ra năng lực thiên phú của chủng tộc mình.

Vì thế, họ nghe theo Hạn Bạt, lặn lội đường xa trở về chỗ ở ngày xưa.

Sự trả thù của Thận tộc bắt đầu.

Họ tìm mục tiêu lạc đàn, săn giết, chia ra ăn, như dã thú ngủ đông, dần dần xâm lấn kẻ ngoại tộc đã chiếm cứu lãnh địa của họ.

Thực lực của họ nhanh chóng trưởng thành trong quá trình này. Mãi đến một ngày họ, người của Thận tộc phát hiện thì ra mình có thể mạnh đến mức này.

Trong máu chứa sức mạnh lớn lao mà họ cần, hơn nữa còn tuyệt vời đến thế.

Sau đó, người của Thận tộc đã cường đại đoạt lại lãnh địa ngày xưa của mình, giết chết những kẻ ngoại tộc không hề nể tình.

Trong quá trình này, từ một đứa trẻ mà tộc nhân không thèm quan tâm, Hạn Bạt đã trở thành người cầm đầu của mười mấy người này.

So với tộc nhân khác thì thiên phú của Hạn Bạt cực kỳ đáng sợ. Cùng hút lượng máu như nhau, nhưng Hạn Bạt lại trưởng thành nhanh hơn tộc nhân khác gấp mười lần, có vẻ khác biệt và đặc thù hơn các tộc nhân như chính làn da màu đỏ của hắn ta.