← Quay lại trang sách

Chương 1220 Hy Vọng

Nhưng thực tế, sự thảm thiết của chiến tranh đại vực vượt xa sức tưởng tượng của họ.

Tộc vương đã đạt tới cảnh giới Bán Thần và tộc lão Quỷ Hoàng đỉnh phong đã chết trận trong chiến tranh, thế lực U Minh tộc bị thương nặng triệt để.

Dù vậy, chiến tranh vẫn chưa kết thúc.

Trong tình huống này, cao tầng của U Minh tộc đưa ra một quyết định, trưng binh đối với tất cả chủng tộc trong đại vực Sâm La. Bất kể là chủng tộc nào, chỉ cần có chiến lực thì đều thu vào quân đội, chiến đấu với đại vực Tử Vong. Tất cả chủng tộc nào chống cự thì đều xóa sổ!

Vì thế, trong tiếng khóc lóc của Hạn Bạt và Mị Bạt, cha mẹ của họ bị bắt rời đi. Hơn nữa là một đi không trở lại, dấn thân vào chiến tranh đại vực tàn khốc, vĩnh viễn nằm yên trong một góc nào đó đã bị lãng quên trên chiến trường…

Khi chiến tranh đại vực kết thúc, U Minh tộc đẩy lùi kẻ địch, nhưng cũng bị thương nguyên khí, cường giả trong tộc thương vong nặng nề.

Nhưng họ vẫn là vương giả của đại vực Sâm La, không có bất cứ thế lực nào có thể thay thế được, chẳng qua là cần có thời gian để "chữa thương".

Thoạt nhìn, mọi chuyện đều trở về bình tĩnh, nhưng trên thực tế thì nào có bình tĩnh ở đây. Sau chiến tranh đại vực, rất nhiều chuyện đều thay đổi.

Sau trận chiến này, Thận tộc chỉ còn lại vị thành niên, trẻ con và những cụ già sắp xuống mồ. Có thể nói, Thận tộc chỉ còn lại người cần chăm sóc, cuộc sống bị thay đổi triệt để.

Thời khắc tuyệt vọng của Thận tộc đã ập đến.

Họ không thể đổi lấy vật tư sinh tồn với U Minh tộc nhờ việc đào quặng, mặc dù những đứa trẻ của Thận tộc nhỏ tuổi đã rất kiên cường vung công cụ đào linh quặng để đổi lấy vật tư, nhưng sản lượng của họ căn bản là không đạt tới yêu cầu do U Minh tộc đặt ra.

Cuộc sống càng ngày càng túng quẫn, người của Thận tộc chỉ còn lại tuyệt vọng.

Cho dù là khi đó, họ vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện phản kháng. Bị nô dịch trong thời gian dài khiến họ cảm thấy phục tùng U Minh tộc mới là chuyện bình thường.

Người trước tiên không thể tiếp tục chịu đựng là những người già. Họ lựa chọn để dành thức ăn quý giá cho tộc nhân tuổi nhỏ, còn mình thì nhịn đói. Trong khoảng thời gian ấy, cả Thận tộc không có lấy một chút sức sống, cái chết cách mỗi người rất gần.

Đúng lúc Thận tộc thật sự không thể chống chọi được nữa thì lại xảy ra một chuyện, những đứa trẻ Thận tộc gánh vác sinh kế của cả tộc đã đào được tài nguyên cực kỳ quý giá trong mỏ linh quặng, đó là "Quặng Lưu Ly", hơn nữa còn phát hiện ra một mạch khoáng Lưu Ly trong mỏ.

Cuộc sống sẽ lặng lẽ mở một cánh cửa sổ tràn ngập sinh cơ cho ngươi trong lúc ngươi tuyệt vọng, chí ít khi đó những đứa trẻ của Thận tộc cho rằng là thế.

Phát hiện này khiến U Minh tộc vui mừng, ban thưởng cho Thận tộc rất nhiều vật tư.

Thận tộc lại có hy vọng, dường như sẽ không còn đói khát nữa.

Nhưng sự thật lại không như họ nghĩ. Giờ khắc này, có rất nhiều chủng tộc đều dòm ngó Thận tộc.

Họ cũng như Thận tộc, đều trải qua đau khổ của chiến tranh đại vực, từ nay về sau chỉ có thể sinh tồn gian nan, thậm chí còn từng từ bỏ hy vọng, chờ cái chết ập đến. Giờ đây, họ ghen tị linh quặng mà Thận tộc canh giữ, lại càng ghen tị cuộc sống không cần sầu não vì thức ăn của Thận tộc.

Thế là mấy chủng tộc nhỏ xung quanh Thận tộc liên hợp với nhau, họ quyết định cướp đoạt những thứ khiến họ ghen tị, giành lấy một tia hy vọng sinh tồn.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, họ phát động tấn công. Thận tộc bị đả kích thảm trọng, rất nhiều tộc nhân bị giết chết.

Khi đó, Hạn Bạt còn chưa phải là lãnh tụ của Thi tộc. Đối mặt với chiến tranh, trong lòng hắn ta chỉ có nỗi sợ hãi. Hắn ta trốn trong nhà với em gái nghe tiếng ồn ào và tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, hoàn toàn không dám đi ra.

Khi cửa bị phá, Hạn Bạt thậm chí không biết nên đấu tranh như thế nào.

Chẳng qua khi thấy em gái bị một gậy đánh ngã xuống đất, lâm vào hôm mê, trán chảy máu, không hiểu sao Hạn Bạt lại có dũng khí nhào tới kẻ ngoại tộc cách mình gần nhất.

Hạn Bạt không hề có kinh nghiệm chiến đấu nên chỉ biết dùng răng nanh cắn kẻ ngoại tộc.

Đó là lần đầu tiên Hạn Bạt được nếm máu tươi ngọt ngào. Máu mang lại lực lượng cường đại cho hắn ta. Nhờ lực lượng này nên hắn ta đã cắn chết ba kẻ ngoại tộc tiến vào nhà, đồng thời hút khô máu trong người chúng.

Sau lần đó, hắn ta không ngừng nôn khan, cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Không phải đến từ sinh lý mà là đến từ sự mẫu thuẫn ở sâu trong lòng.

Hạn Bạt tràn ngập sợ hãi, ôm lấy em gái bước ra ngoài. Bởi vì hắn ta biết nếu ở lại đó thì chỉ còn lại một con đường chết.

Bên ngoài là khung cảnh hỗn loạn. Những đứa trẻ vị thành niên tộc khác đang chém giết với những đứa trẻ cùng tộc.

Nhưng đây lại là chiến đấu nghiêng về một phía. Kẻ ngoại tộc chiếm ưu thế áp đảo về mặt số lượng, Thận tộc lúc này hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng.