← Quay lại trang sách

Chương 1229 Sống Còn

Tiếp theo nên làm gì? Chúng ta sẽ giúp ngài, ngài cứ nghỉ ngơi thật tốt đi!" Lúc này, Liệt Bạt dò hỏi.

"Không cần nghỉ ngơi, các ngươi không giúp được ta đâu!" Mị Bạt lắc đầu, sau đó đứng dậy, rót mảnh vỡ linh hồn vào một viên hạch tâm đỏ như máu, kế tiếp bỏ nó vào núi thây.

Mị Bạt nhắm mắt, bắt đầu thao túng ngọn núi thây khổng lồ sau khi dung hợp. Vô số năng lượng rót vào hạch tâm đỏ như máu thông qua núi thây.

Trong lúc mấp máy, thể tích của núi thây không ngừng thu nhỏ lại.

Luyện hóa núi thây là một quá trình dài dòng. Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Một ngày… Một tuần… Một tháng!

Trong khoảng thời này, Xích Bạt và Liệt Bạt vẫn luôn canh giữ bên cạnh Mị Bạt, chờ khoảnh khắc thành công của nàng.

Mà thể tích của núi thây cũng càng ngày càng nhỏ trong quá trình luyện hóa. Ngọc Thi Linh vốn trải rộng khắp núi thây đều bị tiêu hao gần hết.

Lúc này, núi thây vẫn vô cùng khổng lồ, nhưng đã có thể thấy được hình thái nhân loại ban đầu.

Hai tay, hai chân, đầu…

Tất cả đều chậm rãi hình thành theo suy nghĩ của Mị Bạt.

Chứng kiến từ đầu tời cuối, Xích Bạt và Liệt Bạt cũng cực kỳ kích động.

Họ tin tưởng Mị Bạt, cho nên cũng mong chờ khoảnh khắc lão tổ đã từng sáng lập Thi tộc trở về…

⚝ ✽ ⚝

Biến hóa của đại vực Sâm La đương nhiên không thoát khỏi Lục Vô đang dùng thần khí tra xét toàn bộ đại vực Sâm La.

Khi thấy Mị Bạt bắt đầu đúc thân thể cho Hạn Bạt, Lục Vô không khỏi ngây ngẩn cả người.

Vì thế, hắn vội rời khỏi không gian thần khí, tìm đến Tiểu Bắc Ly đang xem tivi trong phòng khách ăn quà vặt như động cơ vĩnh cửu.

"Nhóc tham ăn, mau vào thần khí mà xem, anh đã đánh dấu lại rồi đó!"

Nghe vậy, Tiểu Bắc Ly khó hiểu ngẩng đầu lên: "Chuyện gì vậy?"

"Em còn nhớ Hạn Bạt không? Có người đang hồi sinh hắn ta!"

"Nhớ chứ. Nhưng sao hắn ta có thể hồi sinh được?" Tiểu Bắc Ly bình tĩnh nhét đồ ăn vào miệng tiếp, trông không hề sợ hãi chút nào.

Chẳng qua thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Vô, cuối cùng cô nhóc vẫn nghe theo Lục Vô, tiến vào không gian thần khí, tìm đến vị trí đã được Lục Vô đánh dấu, bắt đầu xem xét.

Lúc này, núi thây đã thu nhỏ đến kích cỡ một phần ba so với ban đầu, từ hình thái nhân loại mơ hồ ban đầu bây giờ đã hoàn toàn thành hình.

Lục Vô cũng tiến vào không gian thần khí, nhìn Tiểu Bắc Ly nói: "Nhóc tham ăn, thấy chưa, Hạn Bạt sắp được hồi sinh rồi!"

Tiểu Bắc Ly bình tĩnh lắc đầu: "Sao gọi là hồi sinh được.

Thứ nhất, linh hồn của Hạn Bạt đã bị đánh nát, ngoài lợi dụng lực lượng của Lục Đạo Luân Hồi ra thì hoàn toàn không thể khôi phục như ban đầu. Việc cô ta làm chẳng qua là thu gom ký ức trong mảnh vỡ linh hồn của Hạn Bạt, đắp nặn lại linh hồn rồi đưa vào trong thân thể mới này thôi. Nói cách khác, tuy rằng Hạn Bạt trong hình hài mới này vẫn là Hạn Bạt, song ký ức của hắn ta không hoàn chỉnh, thậm chí không bằng một phần mười so với ban đầu!"

Nói tới đây, Tiểu Bắc Ly nhìn núi thây gật đầu: "Nhưng không thể không nói cô ta rất có tài năng, không ngờ lại nghiên cứu ra cách chế tạo này, là một thiên tài không thua Thương Hư!"

Nghe vậy, Lục Vô lập tức hiểu được chuyện là thế nào.

Hắn vốn tưởng rằng Hạn Bạt sẽ thật sự được hồi sinh tại chỗ. Trong mắt hắn, chuyện này thật đáng sợ, bởi vì ngay cả Cổ Thần cũng không có năng lực như vậy. Theo hắn biết, chỉ có Tiểu Bắc Ly là có năng lực chữa trị linh hồn đã bị biến thành mảnh nhỏ một cách hoàn hảo thôi.

"Anh đang so sánh cô ta với tôi đúng không?" Tiểu Bắc Ly bỗng tò mò hỏi.

Lục Vô gật đầu.

"Không cần phải so đâu, thua xa. Chỉ nói tới phương diện lợi dụng năng lượng thôi, hồn lực của chúng ta là sự chuyển hoán trăm phần trăm, còn nguồn năng lượng núi thây của cô ta có thể giữ lại một phần ba sau khi chuyển hoán đã là tốt lắm rồi! Chỉ dựa vào hai điểm này thì tôi đã ăn đứt cô ta, huống chi là những phương diện khác!" Tiểu Bắc Ly đắc ý chống nạnh nói.

"Nhìn em kiêu ngạo chưa kìa, khiêm tốn chút được không? Anh biết em thông minh lắm!" Lục Vô nói bằng giọng chua lòm.

Từ sau khi bắt đầu học tập cách vận dụng thần khí và lợi dụng để sáng tạo cùng Bắc Ly thì Lục Vô cảm thấy mình chính là muggle, càng học càng nhọc lòng, cứ cảm thấy đầu óc không đủ dùng!

Tri thức của Bắc Ly hoàn toàn không thể chỉ miêu tả là vô cùng tận, khiến Lục Vô thực sự hiểu được cái gọi là biển học vô bờ.

Chẳng qua sau khi xác định Mị Bạt cũng không nắm giữ năng lực sáng tạo nghịch thiên như Tiểu Bắc Ly, Lục Vô mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn chuyện tương lai Thi tộc sẽ chung sống với người chơi như thế nào thì Lục Vô sẽ không can thiệp vào.

Nếu thật sự khai chiến thì Lục Vô cảm thấy, một chủng tộc lấy chiến tranh nuôi chiến tranh như Thi tộc có lẽ sẽ rất thảm.

Bởi vì đặc điểm của người chơi chính là thi thể sẽ biến mất sau khi chết, bị thần khí thu hồi.