← Quay lại trang sách

Chương 1228 Trận Chiến

Thấy Xích Bạt trợn mắt há hốc mồm, Mị Bạt mỉm cười: "Yên tâm, ta tin chắc rằng sẽ làm được chuyện đó!"

Thực tế, Xích Bạt không hề nghi ngờ lời nói của Mị Bạt. Mị Bạt đã nghiên cứu phát triển rất nhiều năng lực của Thi tộc, ngay cả núi thây cũng có thể sáng tạo ra, cho nên gã tin rằng nàng có thể chế tạo một thân thể cảnh giới Bán Thần mới.

Nhưng trong lòng Xích Bạt vẫn tràn ngập khó hiểu: "Thế còn linh hồn thì sao? Cho dù ngài có chế tạo ra thân thể Bán Thần cảnh mà không có linh hồn của huynh trưởng ngài thì lại có tác dụng gì!"

"Ta đã biết linh hồn của huynh trưởng đang ở đâu. Việc này cũng cần núi thây giúp đỡ!"

Thấy Mị Bạt cực kỳ tự tin, Xích Bạt trầm tư một lúc rồi lặng lẽ gật đầu.

Tuy rằng cảm thấy ý tưởng này hết sức hoang đường, nhưng thấy Mị Bạt tự tin đến thế, Xích Bạt vẫn lựa chọn đồng ý.

Bởi vì gã vẫn luôn tin tưởng bất cứ quyết định nào của Mị Bạt, không thì Thi tộc sẽ không có thành tựu như hiện nay!

Một ngày sau, ba ngọn núi thây trong đại vực Sâm La mấp máy, dịch chuyển về khu vực trung tâm.

Sau khi tụ tập, ba ngọn núi thây bắt đầu dung nhập.

⚝ ✽ ⚝

Ba ngày sau.

Trên bờ cát của một tòa hải đảo vắng bóng người trong hải vực Vọng Hư.

Một người thanh niên làn da đỏ rực cầm một chiếc cần câu, nhìn về phía biển khơi xa xôi, đang thảnh thơi câu cá.

Trong thùng gỗ bên chân hắn ta thả mấy con linh ngư, phẩm chất thấp nhất cũng thuộc cấp bậc Hải Linh.

Sau khi giết chết Hạn Bạt, cảm xúc tiêu cực trong người Ác Thần đã ổn định triệt để, hoàn toàn không có ý định "Giết giết giết" như trước.

Tuy rằng đã thoát ly phong ấn, song Ác Thần hoàn toàn không biết tiếp theo mình nên đi đâu, vì thế bắt đầu cuộc sống nhàn nhã câu cá dưỡng lão.

"Có rồi!"

Lúc này, cần câu rung lên, Ác Thần nở nụ cười, nhấc cần câu lên thật mạnh. Thế là một con thủy quái khổng lồ như cá voi bay lên khỏi mặt biển, há cái miệng to đầy răng nhọn đớp về phía Ác Thần.

Thấy vậy, Ác Thần giơ tay cho nó một cú đấm.

Bị Ác Thần đấm trúng, con thủy quái lập tức vỡ tan thành huyết vụ, rơi lả tả xuống nước biển.

"Linh ngư, lão tử muốn linh ngư chứ không phải là thủy quái!" Ác Thần khó chịu than thở.

Đúng lúc Ác Thần muốn ném lưỡi câu vào nước thì sắc mặt bỗng khựng lại, tập trung tinh thần, ý thức tiến vào trong cơ thể.

Trong lúc tra xét, Ác Thần nhanh chóng tìm thấy nơi phát ra dao động.

Chính là linh hồn của Hạn Bạt.

Lúc trước Hạn Bạt bị giết chết, mảnh vỡ linh hồn của Hạn Bạt bị hắn ta thu lấy, nhưng vẫn chưa xóa sổ.

Nhưng lúc này, mảnh vỡ linh hồn của Hạn Bạt lại run rẩy mãnh liệt như thể bị thứ gì đó tác động, trở nên cực kỳ không ổn định!

Điều này khiến Ác Thần rất khó hiểu, không rõ tại sao mảnh vỡ linh hồn của Hạn Bạt lại biểu hiện khác thường như thế.

Đúng lúc Ác Thần muốn tra xét thử xem thì một luồng sương mù màu tím xuất hiện trong đầu hắn ta.

Khi luồng sương mù tím này vừa xuất hiện thì đã nhanh chóng tan rã dưới sức tẩy của lực lượng khí huyết dồi dào trong cơ thể Ác Thần.

Nhưng điều khiến Ác Thần trợn mắt há hốc mồm là luồng sương mù tím đó lại nhanh chóng bọc quanh mảnh vỡ linh hồn của Hạn Bạt, chỉ trong chớp mắt đã biến mất theo sương mù tím.

"Trời đất!" Cần câu trong tay Ác Thần rơi xuống.

Lúc này, hắn ta trợn tròn mắt.

Biến… Biến mất rồi?

Ác Thần không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng từ trong luồng sương mù tím đó, hắn ta cảm nhận được hơi thở mỏng manh của pháp tắc thời gian và không gian.

"Đậu xanh, mau trả lại cho lão tử!"

Cảm xúc của Ác Thần bùng nổ, thân hình chợt phóng to, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một người khổng lồ chống trời, giẫm chân xuống đất, hòn đảo vô danh này lập tức sập xuống…

⚝ ✽ ⚝

Khu vực trung tâm đại vực Sâm La, một ngọn núi thây cực kỳ khổng lồ mấp máy kịch liệt. Ngọc Thi Linh trên núi thây nhanh chóng thu nhỏ lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, biến thành năng nguyên không ngừng cung cấp cho núi thây tiêu hao.

Trên đỉnh núi thây, vẻ mặt Mị Bạt uể oải, không ngừng ói ra máu.

Thấy vậy, Xích Bạt và Liệt Bạt đứng bên cạnh đều rất nóng ruột.

Mặc dù có núi thây không ngừng cuồn cuộn rót năng lượng giúp đỡ, nhưng cướp đoạt từ trong tay thần linh âm phủ vẫn là chuyện cực kỳ mạo hiểm.

Trong sự mong đợi của họ, Mị Bạt bỗng lộ vẻ vui sướng.

Nàng chậm rãi xòe tay ra, chỉ thấy vô số mảnh vỡ gần như trong suốt đang lơ lửng trong tay.

"Ta… Ta làm được rồi. Đây là mảnh vỡ linh hồn của huynh trưởng!"

Cảm nhận được hơi thở thân thiết truyền đến từ mảnh vỡ linh hồn, nụ cười hiện lên trên gương mặt tái nhợt của Mị Bạt.

"Chỉ là mảnh vỡ linh hồn thôi, ngài chữa trị nó bằng cách nào?" Thấy vậy, Xích Bạt không đành lòng, nhưng vẫn hỏi.

"Ta không thể chữa trị linh hồn được, đó là lực lượng của Lục Đạo Luân Hồi. Nhưng cho dù chỉ còn lại ký ức không trọn vẹn thì huynh ấy vẫn là huynh trưởng của ta. Đây chính là huynh ấy!" Mị Bạt suy yếu trả lời.