Chương 1254 Chờ Đợi
Thi tộc còn chưa yên ổn được mấy ngày thì lại nghênh đón thế lực người chơi đen tối khiến họ vô cùng nhức đầu.
Nhưng người của Thi tộc đều biết rõ, họ không thể trốn tránh, chỉ có thể chiến đấu.
Bây giờ, họ chỉ có thể chờ đợi Hạn Bạt nhanh chóng tỉnh lại.
Chỉ có thế thì mới có thể giết chết Ác Thần trước, sau đó hủy diệt bộ tộc người chơi ở Bắc Kỳ.
Nếu khiến Ác Thần thức tỉnh trước thì ngày tận thế của họ sắp ập đến.
Ngược lại là những người chơi, tâm trạng cực kỳ tốt.
Cho dù Hạn Bạt có tỉnh lại trước thì đã sao? Những người chơi chỉ muốn nói một câu, ông có giỏi thì nhảy ra khỏi thế giới trong game đến đánh tui nè!
Không nhảy ra được ba giờ sau bọn này lại tới quẩy tiếp!
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Trong lúc những người chơi Bắc Kỳ đang đánh nhau hừng hực khí thế với Thi tộc.
Server châu Phi lại nghênh đón một cuộc biến cách lớn!
Nam Phi.
Ở vùng sa mạc cách thành thị xa xôi, cát vàng mênh mông vô bờ, lại có một khu vực ốc đảo.
Nhưng nơi này không phải là vùng đất lành, bởi vì ở đây giam giữ những tên tội phạm hung ác tàn bạo nhất nước cộng hòa Nam Phi, chính là khu vực có ngục giam Pollsmoor.
Một chiếc xe áp giải đang lái đến từ nơi xa. Cổng sắt của ngục Pollsmoor cũng chậm rãi mở ra.
Theo xe áp giải tiến vào, bên trong lưới sắt hai bên đường, đám tù nhân đều tò mò quan sát xe áp giải hiếm khi đến đây với vẻ mặt khác nhau.
Có vui sướng, có khiêu khích, cũng có chết lặng…
Xe áp giải đến đây đại biểu cho có tù nhân mới sắp gia nhập vào quần thể lớn bọn họ.
Nhưng có thể tiến vào nơi này đều không phải là kẻ lương thiện. Họ đều bị tước đoạt quyền chính trị, hầu như không phải tù chung thân thì cũng là kẻ sắp bị tử hình.
Ở nơi này, không một ai có thể được tự do.
Theo cửa xe mở ra, một người đàn ông da đen vạm vỡ, đeo còng tay và còng chân, cao khoảng một mét chín chậm rãi bước ra từ xe chở tù.
Nhất thời, tiếng hoan hô vang lên trong lưới sắt như thể đang nghênh đón thành viên mới vừa đến.
Nhưng vẻ mặt của họ đa số lại là cười trên nỗi đau của người khác.
Cuộc sống như một vũng nước đọng khiến họ khác hẳn với người thường, cực kỳ thích thú khi thấy kẻ khác thống khổ, cũng coi đó là trò vui của mình.
Lúc này, giám ngục tiến lên chào hỏi với nhân viên áp tải, đồng thời đưa một điếu thuốc, bắt chuyện với họ.
Người đàn ông vạm vỡ đeo còng tay và còng chân cứ thế đứng một bên, vẻ mặt thản nhiên không vui cũng không buồn.
Hút xong một điếu thuốc, nhân viên áp tải lên xe, còn giám ngục thì đưa mắt nhìn người đàn ông da đen này.
"Tên mày là Gunda chứ gì? Đi thôi, vào đăng ký đi, về sau nơi này chính là nhà của mày!" Nói rồi, giám ngục nở nụ cười trêu tức.
Nghe vậy, Gunda gật đầu.
Sau đó dưới sự áp tải của giám ngục, gã bước về phía trước từng bước một, tiến vào một tòa nhà đằng trước dưới ánh mắt của đám tù nhân trong lưới sắt hai bên đường.
Kế tiếp, Gunda đã trải qua hàng loạt kiểm tra sức khỏe, đồng thời gặp ngục trưởng, tư liệu chuyển giao đều được đăng ký trong kho dữ liệu.
Từ giờ phút này trở đi, gã chính thức trở thành một thành viên của ngục giam này, là ở tù chung thân.
Sau khi hoàn tất hàng loạt thủ tục, giám ngục dẫn Gunda đến nhà tù của gã, phòng giam số 707.
Lúc đi ngang qua một con đường không có camera, giám ngục bỗng dừng lại, quay sang nhìn Gunda nói: "Có gì muốn nói với tao không?"
Thấy vẻ tham lam trên mặt giám ngục, Gunda lắc đầu.
"Mày không hiểu quy tắc nơi này à?" Giám ngục khẽ cau mày.
Làm giám ngục trong vùng sa mạc này, một trong những thu nhập thường ngày của họ chính là đến từ tù nhân.
Đa số tù nhân ít nhiều đều sẽ lựa chọn mua chuộc giám ngục để có thể sống yên lành. Bởi vì ở đây, giám ngục có quyền lực rất lớn.
Kết cục đắc tội giám ngục càng thê thảm vô cùng.
Nghe vậy, Gunda lại lắc đầu: "Tôi không có tiền!"
"Mày không có tiền á? Trên tư liệu ghi rõ mày đã cướp cả một kho vàng, cho tới bây giờ số vàng đó còn chưa tìm thấy!" Vẻ tham lam lại hiện lên trên mặt giám ngục.
"Vậy thì chia cho tao một ít, sau này tao bảo đảm mày có thể sống yên lành ở đây, hơn nữa mày phải hiểu được đây là đâu. Không có tao bảo kê thì ma mới như mày sẽ có kết cục rất thảm!"
Nghe vậy, Gunda lại lắc đầu, sắc mặt không hề thay đổi.
"Mày sẽ hối hận thôi!" Phát hiện Gunda không thức thời cỡ này, sắc mặt giám ngục sa sầm.
Sau khi trầm tư một lát, hắn ta không cam lòng trừng Gunda, lập tức dẫn gã vượt qua hai cánh cửa, đến phòng 707 của gã.
Bởi vì bây giờ đang là thời gian hoạt động nên sau khi Gunda cất xong đồ dùng hằng ngày, gã lập tức bị giám ngục áp tải đến thao trường.
Lúc này, giám ngục mở còng tay và còng chân cho gã, đẩy vào thao trường, đồng thời nói một câu: "Tao khuyên mày nên suy nghĩ cho kĩ lại đi. Nếu nghĩ kĩ rồi thì có thể tìm tao bất cứ lúc nào!"